Đúng giờ đêm hôm đó, truyền hình Chanh Sắc đăng tải lên video Bạn Là Ca Sĩ, vô số người ôm tâm tình kích động mà nhấn vào, sau đó bắng đầu ngạc nhiên...
Người kia thật sự là Giản Ngôn Tây sao?
Thanh niên đứng trên sân khấu ca hát giống như đang phát ra ánh sáng, rất nhiều fan của Thịnh Yến nhớ lại hình ảnh trước đây của Giản Ngôn Tây, phát hiện gương mặt non nớt trong ký ức ấy đã trở nên mơ hồ.
Giản Ngôn Tây.
Trăm năm đặc biệt: Cảm giác lột xác cmnr, trước đây Tây Tây hát êm tai nhưng lại không rung động lòng người như vậy, chẳng lẽ có nguyên nhân?
Để tôi ăn cậu đi: Trước đây Tây Tây ở cùng Mục Dinh, vầng sáng chủ yếu tập trung trên người Mục Sinh, Tây Tây mờ nhạt đi rất nhiều, không cách nào phát huy tài năng cũng là chuyện thường. Bây giờ một mình cậu ấy ở trên sân khấu, cảm giác chắc chắn rất tuyệt. Haha, trước đây Mục Sinh đổ tội cho Tây Tây, bây giờ nghiệp quật cmnr.
Mối tình đầu: Làm fan của Thịnh Yến, nghe nói Thịnh Yến đã là đóa hoa héo tàn trong cuộc đời cậu ấy rồi, cảm thấy rất đau lòng, không hiểu vì sao cậu ấy lại nói như vậy. Lẽ nào là vì chuyện Mục Sinh làm sai nên ghét cái nhóm này sao? Vậy fan như chúng tôi làm thế nào?
Đệ tử trinh thám: Lầu trên suy nghĩ tí đê. Đm. Tây Tây nói là bây giờ, chứng minh lúc trước vẫn yêu thích, cậu ấy nói vậy cũng chẳng đáng trách gì. Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, lẽ nào Tây Tây phải thích Thịnh Yến như xưa à?
Pig Pig Heo:Không nói chuyện lúc trước của cậu ấy, chỉ nghe bài này xong tôi đã cảm thấy cậu ấy thay đổi rất nhiều. Nghe nói lần này là do Giản Ngôn Tây tự mình chỉnh sửa sao? Nếu đúng như vậy thì có tài thật, xứng xếp hạng thứ hai.
Hoa mân côi hoa violet: Cảm giác Tây Tây hát êm tai hơn Lâm Thiên nữa.
Đậu đỏ hoa cúc: Đúng vậy đúng vậy.
Bồn hoa cảnh: Lầu trên là fan Tây Tây thật à? Xin đừng nói vậy. Dù gì cũng là do người ta bình chọn.
Huyền Nhiễm: Không phải fan Tây Tây đâu. Hai vị trên là anti à? Muốn kéo anti cho Tây Tây nhà tui.
Cao thấu trời: Sống lý trí đi mấy mẹ.
Nhiễm: Chỉ có mình tao chú ý mấy cái video quay trong nhà của Tây Tây à? Phong cách trang trí lạnh nhạt nhưng cũng dễ nhìn. Trên ban công nhiều hoa cỏ như vậy, nhưng quan trọng nhất là cái cọc gỗ... Lẽ nào là diễn cảnh chiến đấu nên luyện tập sao?
Khuê nữ: Không phải mình cậu đâu. Tây Tây nhà tui sạch sẽ như vậy, quả nhiên khác với đám trai nọ. Cọc gỗ ấy... Chắc là phương pháp tập thể hình của Ngôn Tây...
Hứa Thích Nam để điện thoại di động xuống, gật đầu nhìn Giản Ngôn Tây nói. "Rất tốt. Sau khi Tru Thần phát sóng, tin đồn diễn đơ của cậu sẽ được đập tan."
"Chỉ mong vậy." Giản Ngôn Tây nói. "Lúc trước anh cho tôi xem mấy bộ phim truyền hình và điện ảnh để ký hợp đồng, tôi xem qua bộ Núi Tuyết do Cao Khang làm đạo diễn và Độc của Phương Minh, thấy hai bộ này rất được."
"Tôi nghĩ cậu nên chọn Núi Tuyết" Hứa Thích Nam cau mày, nói. "Cao Khang thành danh đã lâu, bộ Núi Tuyết này thiên về hướng dị quái, cũng là lĩnh vực cậu ta quen thuộc, tuy rằng chỉ diễn vai nam nhưng cũng có đất diễn, còn Phương Minh..."
Phương Minh là đạo diễn Lương Văn Thanh giới thiệu với cậu lúc trước, ở nước ngoài du học, đang chuẩn bị quay Độc là bộ phim đầu tay.
Là đạo diễn mới.
Hứa Thích Nam phân tích nói. "Tôi từng nghe danh tiếng Phương Minh, tuy rất có thiên phú nhưng đây là bộ đầu tay, cậu ta có tiền vung mấy chẳng được, nhưng cậu thì không. Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên của cậu, chuyện lựa chọn càng quan trọng hơn."
Giản Ngôn Tây nghe vậy gật đầu, nói. "Sau khi tập của Bạn là ca sĩ phát sóng, tôi sẽ có quyết định."
Đêm đó, trong phòng riêng của nhà hàng lẩu.
Vương Khả uống xong một ly bia, thở dài một hơi, khoan khoái nói. "Cuối cùng cũng sống lại..."
Giản Ngôn Tây nhịn cười: "Cường điệu đến vậy ư?"
"Ừm." Vương Khả nhớ tới mấy tháng nay ở Tứ Xuyên đóng phim, cuộc sống khổ cực không thôi, bi phẫn nói. "Cậu không đi nên không biết, trong núi kia trừ một số cảnh đẹp thì không còn gì, buổi tối tôi há hốc mồm còn có nhện rơi vào. Quan trọng là đạo diễn Trình.."
Vương Khả nói tới đây thở dài. "Mắng tôi mấy chục lần. Mây đen bao phủ khắp đoàn kịch, không cười nổi, may là bây giờ hơ khô thẻ tre rồi, vậy nên toàn thây trở về."
Cậu ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra chụp một tấn hình, còn lẻn tới ôm Giản Ngôn Tây rồi làm một cái mặt quỷ, sau đó đăng lên weibo, ngón tay gõ chữ, còn tiện thể nói. "Chụp một tấm hình cũng không cười, làm như tôi bắt cậu chụp ấy."
Đăng lên rồi.
Vương Khả: Đóng phim trở về. Sư phụ mời đi ăn lẩu. Biết mấy người muốn ăn, nhưng tui không cho đâu.
Mấy phút sau liền tắt di động, liếc mắt nhìn Giản Ngôn Tây, gắp một đũa thịt bỏ vào miệng nhai. "Bây giờ cậu nổi hơn rồi, sau này sẽ có không ít tài nguyên, bây giờ còn thời gian thì cứ thư thái đi.
Thời gian thư thái?
Lông mày Giản Ngôn Tây hơi động, thở dài nói. "Không thư thái lắm."
Giống như đứa ngốc Hàn Triệu Nam kia, nói cho sướng mồm cũng đã hơn một tháng hai người chưa gặp nhau, đồ vẫn để trong nhà cậu nhưng người lại không về. Giản Ngôn Tây từ công ty trở về, thấy trong phòng trống rỗng, nhà bếp sạch sẽ, không nhịn được chửi một câu tiểu tử thối.
Không phải tiểu tử thối thì là gì? Tính tình còn khó chiều.
Vương Khả kinh ngạc: "Chỗ mào không thư thái?" Sau đó cười rộ lên. "Nói tôi nghe, tôi làm cậu thư thái."
Giản Ngôn Tây: “…”
Vương Khả nói. "Thêm một phần sức mạnh mà. Tôi giúp cậu nghĩ cách."
"Không cần. Tôi tự biết mình nên làm gì."
"Thật à?" Vương Khả không tin. "Trong lòng buồn phiền thì nên nói ra. Đừng làm chuyện lung tung."
Giản Ngôn Tây bật cười: "Không đâu. Cậu yên tâm đi."
Vương Khả thấy vậy cũng không truy hỏi nữa, tiếp tục nhét đồ ăn vào mồm.
Sau khi cơm nước no nê, hai người đứng dậy, lần lượt mang kính râm và mũ, lúc đi ngang qua đại sảnh, Vương Khả hỏi Giản Ngôn Tây. "Bây giờ cậu có muốn diễn nam của Núi Tuyết không?"
"Thử vai đã."
Vương Khả không câu nệ gì, vung tay. "Dùng kỹ năng diễn xuất của cậu mà nói, nếu đi thử vai, Cao Khang không thể từ chối cậu đâu."
Vương Khả là tiểu thịt tươi, một năm trước là lần đầu tiên lên màn ảnh, diễn một bộ phim tình yêu hài hước, kết quả cũng không quá tệ.
"Đạo diễn Cai Khang làm phim, vậy không cần lo lắng. Nhưng lão chủ yếu nâng đỡ nam chính nữ chính thô."
"Ừm" Giản Ngôn Tây gật đầu. Cậu cùng từng suy xét qua chuyện này, hơn nữa vai nam trong Núi Tuyết cũng không có gì đặc sắc, cho nên cậu không hứng thú mấy. Đang muốn nói tiếp với Vương Khả, cửa mở ra, cậu va vào nam nhân mặc áo khoác màu nâu.
Nam nhân kia mặc áo khoác nâu đậm, mang kính gọng vàng, môi mỏng mũi cao, vốn đang gọi điện thoại, lúc nhìn thấy Vương Khả vay Giản Ngôn Tây biểu cảm trên khuôn mặt trở nên sững sờ, trên mặt lộ ra nụ cười.
Vương Khả chửi thầm trong lòng, nghiêng đầu nhìn Giản Ngôn Tây. "Quen cậu à?" Hai người che kín mít như thế mà vẫn nhận ra, chẳng lẽ là fan?
Không biết là của mình hay là Ngôn Tây. Trong lòng Vương Khả nghĩ vậy, ngẩng đầu đã thấy nam nhân cúp điện thoại, tới trước mặt Giản Ngôn Tây, lộ ra một nụ cười lớn, sau đó tặng cậu một cái ôm.
Vương Khả sợ hãi, nhìn về phía Giản Ngôn Tây, phát hiện cậu bình tĩnh như vậy, chắc chắn là người quen của cậu. Nhưng sao Giản Ngôn Tây lại nhìn ra ngoài cửa? Vương Khả nhìn theo ánh mắt của Giản Ngôn Tây, phát hiện ở ngoài cửa có hai người đàn ông đang mặc Tây trang.
Là ai?
Giản Ngôn Tây nhìn trợ lý và Hàn Triệu Nam ở ngoài cửa, lại bị Trần Ân ôm vào trong ngực, hai giây sau cau mày, đẩy ra. "Được rồi."
Trần Ân buông cậu ra, cười ha ha, xoa xoa đầu. "Chúng ta lâu vậy chưa gặp, bây giờ em lạnh lùng vậy sao?"
Trong lòng Giản Ngôn Tây không biết nói gì. Vị tên Trần Ân này không có quan hệ gì với cậu nhưng lại là bạn của nguyên chủ.
Cùng lúc đó, ngoài cửa.
Trợ lý Vương sợ hãi hỏi. "Tiểu Hàn tổng, chúng ta có đi vào không?" Đứng ngoài cửa ba phút rồi.
Không hiểu sao nói muốn tới đây ăn lẩu mà lại không đi vào, đây là có ý gì? Còn mang theo mình nữa chứ.
Trợ lý Vương chửi thầm, thật vất vả lau mồ hôi xong lại nghe sếp nói. "Vào. Tại sao không vào?"