Ở ngoài phòng cấp cứu trong bệnh viện....
Hàn Nghị và Phương Dao tới bệnh viện đầu tiên, hai người thở không ra hơi, vừa đến đã nắm tay dì giúp việc hỏi thăm. "Xảy ra chuyện gì? Sao cha tôi lại bị như vậy? Tình hình ra sao rồi?"
Dù giúp việc nơm nớp lo sợ, nói. "Không biết. Sáng hôm nay lão gia nhìn rất bình thường, giống như bao ngày khác, vô cùng khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn."
Lại không nghĩ mấy tiếng sau, lúc bà đẩy cửa phòng ra đã thấy lão gia ngồi trên ghế, khóe miệng còn chảy nước bọt.
Hàn Nghị nghe vậy sợ hãi, hít sâu một hơi, Phương Dao bên cạnh lẩm bẩm nói. "Cũng không biết là bệnh gì, có thể..."
"Được rồi." Mắt thấy bà ta muốn nói ra lời không hay, Hàn Nghị hét lên một tiếng, trợn mắt nói. "Bà có chừng mực cho tôi."
Phương Dao im lặng, viền mắt đỏ hoe, Hàn Nghị đau đầu xoa xoa thái dương, nói. "Chờ cha tỉnh lại rồi nói."
Nửa giờ xong, đèn cấp cứu trong phòng tắt, Hàn Nghị và Phương Dao bước nhanh tới cửa, bác sĩ và y tá cũng nối đuôi nhau ra, Hàn Nghị vội hỏi. "Sao rồi?"
Bác sĩ cau mày nói. "Tuổi tác ông Hàn đã cao, gần đây lại vất vả quá nhiều, tình huống bây giờ không tốt lắm, là điềm báo bị xuất huyết máu não..."
Phương Dao kinh ngạc thốt lên một tiếng, kéo ống tay áo Hàn Nghị.
Hàn Nghị miễn cưỡng trấn định lại tinh thần, hỏi. "Tình hình bây giờ thế nào? Gặp nguy hiểm sao?"
"Bởi vì đưa tới bệnh viện đúng lúc nên cũng đã qua cơn nguy hiểm, nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện quan sát một thời gian. Huyết áp cao và xơ cứng động mạch là căn bệnh đã nhiều năm của Hàn lão gia, hai thứ này là nguyên nhân gây nên xuất huyết não.…” Bác sĩ dừng một chút, nói. "Bây giờ xuất viện, lần sau tái khám bệnh tình sẽ thêm nặng."
Ba người đang nói chuyện, Hàn lão gia đã được y tá đẩy từ trong phòng ra, cả người rơi vào trạng thái hôn mê. Hàn Nghị thở ra một hơi, gật đầu biểu thị mình đã rõ rồi.
Hàn lão gia năm nay đã tuổi, lại vẫn còn muốn khống chế Hàn thị, tuy nói phần lớn chuyện đều giao cho Hàn Nghị làm, nhưng với cái tuổi này, gánh trên vai Hàn thị to lớn quả là sức cùng lực kiệt, lúc trước Hàn lão gia cũng đã nói qua vài lần nhưng cảm thấy không có gì đáng quan tâm, vẫn không chịu từ bỏ Hàn thị, bây giờ lại không nghĩ tới mình bị trúng gió.
Trúng gió sẽ làm tăng nguy cơ bệnh tật, một khi phát tác, khả năng tự vong rất cao, chờ khi Hàn lão gia đi...
Phương Dao xiết chặt tay, nhỏ giọng nói. "Di chúc cha..."
Ánh mắt Hàn Nghị mạnh mẽ rụt lại.
Di chúc của Hàn lão gia đã viết xong từ năm trước, cũng đã được công chứng, Hàn Kiều kế thừa %, Hàn Nghị kế thừa %, Hàn Thận kế thừa %, tất cả bất động sản đều giao cho Hàn Triệu Nam. Điều này cũng có ý nghĩa, sau khi Hàn lão gia mất, Hàn Kiều sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của Hàn thị, mà Hàn Nghị vẫn là cổ đông lớn thứ hai, bị Hàn Kiều đè trên đầu.
Hàn lão gia chia như vậy vì biết Hàn Nghị không thể xử lý tốt tất cả mọi chuyện, tuy rằng Hàn Kiều tham chánh nhưng luôn có cảm giác nhạy cảm giống như doanh nhân, nếu có thể đề ra phương hướng phát triển cho Hàn thị, trở thành cổ đông lớn nhất của Hàn thị Hàn lão gia mới yên tâm, hai anh em giúp đỡ lần nhau mới làm Hàn thị phát triển tốt hơn.
Về phần quan hệ của hai anh em, Hàn lão gia cũng biết, con lớn tham chánh không cách nào kế thừa Hàn thị con thứ hai lại không có tác dụng gì, đứa thứ ba không muốn dính líu tới Hàn thị vậy cứ để cho Hàn đại và Hàn nhị tranh đấu đi, như vậy mới là biện pháp tốt nhất.
Chuyện phân chia di sản này, Hàn lão gia đã nghĩ kỹ, quan sát đánh giá từng người mới đưa ra quyết định này. Ông ta đã bị Hàn Kiều áp đảo quá lâu, chờ sau khi Hàn lão gia mất, nếu như Hàn Kiều vẫn ngồi trên đầu ông ta...
Hàn Nghị không thể nhẫn nhịn.
Đây là cái gai trong lòng ông ta.
Nếu như muốn nhổ cây gai này, vậy nên làm gì? Ông ta nhất định phải trở thành cổ đông lớn nhất Hàn thị, tới lúc đó mới có thể làm chủ Hàn thị.
Lúc Hàn Triệu Nam tới bệnh viện, Hàn lão gia đã được chuyển vào phòng bệnh thường, chỉ là vẫn cứ hôn mê, nhưng tình hình đã ổn định lại. Bên cạnh là Phương Dao, Hàn Nghị và Hàn Vũ Lương, bác cả Hàn Kiều vẫn đang trên đường tới, chú nhỏ Hàn Thận mấy phút sau cũng tới.
Từ khi Hàn Triệu Nam vào Hàn thị, Hàn Nghị chưa gặp anh lần nào, chỉ có lần Hàn lão gia đưa kế hoạch Long Đảo cho Hàn Triệu Nam phụ trách, chỉ là lần trước ban giám đốc họp hai cha con mới gặp nhau mấy phút, cũng không nói câu nào, thái độ Hàn Triệu Nam giống như đang xem thường Hàn Nghị, giống như phủ nhận thân phận cha con với ông ta, Hàn Nghị cảm thấy vô cùng tức giận.
Không biết tại sao, tuy rằng tính cách và dáng dấp Hàn Triệu Nam không giống Ân Tố là bao, nhưng mỗi lần nhìn gương mặt kia, cặp mắt kia, Hàn Nghị lại nhớ tới Ân Tố, đặc biệt là sau khi Hàn Triệu Nam thay đổi, vẻ trào phúng trong mắt đối thành hờ hững giống y Ân Tố năm đó.
Hãn Nghị nghĩ tới đây, bàn tay nắm chặt nắm đấm, Phương Dao ở phía sau nắm lấy tay ông ta, giống như tiếp thêm sức mạnh.
Sân bay quốc tế, mười giờ mười phút.
Lúc Giản Ngôn Tây nhận được điện thoại của Hàn Triệu Nam là khi cậu mới đăng ký xong thủ tục, âm thanh Hàn Triệu Nam ở đầu dây bên kia hơi nhỏ, nói. "Ghi hình chương trình phải chú ý an toàn."
Giống như chuyện sáng hôm đó vẫn chưa từng xảy ra, Hàn Triệu Nam vẫn làm mọi chuyện vì cậu, cũng không nhắc lại chuyện đến Thượng Hải nữa. Giản Ngôn Tây cũng im lặng, giống như học được skill quên lãng, đem chuyện vốn không nên xuất hiện ném ra sau đầu.
Hàn Triệu Nam vẫn đang chờ đợi, vì sao cậu không nhắc tới chuyện đó?
Vấn đề này Giản Ngôn Tây cũng không suy nghĩ nhiều, day day trán, hỏi. "Anh không sao chứ?"
"Không sao." Hàn Triệu Nam nháy mắt, sau đó nói. "Sáng nay ông nội vào viện."
"Vào viện?" Bước chân Giản Ngôn Tây dừng lại. "Vì sao?"
"Ừm, xuất huyết não, bị ngất, tứ chi tê cứng, mới vừa tỉnh dậy thôi."
Ở cổ đại, Thái y cũng không trị tận gốc bệnh gì, đến ngàn năm sau, kỹ thuật chữa bệnh phi phàm cũng có một số bệnh không chữa nổi, sợ rằng sau này đường Hàn Triệu Nam càng khó đi hơn.
Hàn Nghị như hổ rình mồi, Hàn Kiều im lặng không lên tiếng, Hàn Thận bo bo giữ mình, bây giờ Hàn Triệu Nam ở Hàn thị còn có thể giữ mình sao? Nếu như Hàn lão gia không kiên trì thêm được nữa....
"Hàn Triệu Nam, anh phải cẩn thận." Giản Ngôn Tây bộ dáng đã khuất phục, siết chặt năm ngón tay cầm di động. "Bảo vệ tốt bản thân."
Đầu bên kia yên lặng một lát, sau đó Hàn Triệu Nam khẽ cười, nói. "Tôi biết. Em cũng cẩn thận."