Bảy rưỡi sáng, tại Hàn thị.
Thư ký Vương xoa xoa mắt mình, cảm thấy hôm nay mệt sắp chết.
Bình thường tám rưỡi sáng mới bắt đầu làm việc, dựa theo khoảng cách từ nhà cậu tới công ty thì lúc này cậu vẫn nằm trên giường mơ mộng mà không phải ở công ty mệt mỏi đi tìm sách sử viết về Thánh Linh Đế của Bắc Yến.
Liên quan gì không?
Phó tổng của một công ty sau khi gặp cướp lại vứt bỏ hết công việc, hợp đồng ngồi đọc sách sử à?
Thư ký Vương cảm thấy lệ rơi đầy mặt, suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt Hàn Triệu Nam.
May mà còn có tiền lương an ủi cậu.
Thư ký Vương nghĩ tới đây, lập tức phấn chấn, sờ soạng tìm ví tiền trong âu phục của mình, đem sách sử mà mình đã tìm thấy đưa cho Hàn Triệu Nam, nói. "Đây là quốc sự."
Đẩy một chồng khác tới. "Đây là gia thế."
Cuối cùng thêm một chồng nữa. "Đây là chuyện tình yêu."
Hàn Triệu Nam vốn đang nghiêm túc nghiên cứu quyển sách sử kia, nghe tới câu nói sau cùng bỗng nhiên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thư ký Vương, không dám tin nổi. "Cái gì?"
Ánh mắt anh có chút khủng bố, thư ký Vương sợ run lên, cảm thấy có một trận gió lạnh thổi qua, run rẩy nói. "Chuyện... Chuyện tình yêu."
Cậu vừa dứt lời, Hàn Triệu Nam đã đặt quyển sách nặng trịch trong tay xuống, vươn mình về phía trước lấy một quyển sách trong chồng sách cuối cùng ra, mở ra đọc.
"..." Đây là đang tức giận à? Sao vậy?
Vì chuyện tình yêu của Thánh Linh Đế mà tức giận sao? Chuyện này...
Hàn Triệu Nam cầm quyển sách kia lên, cũng không quá dày nhưng có một số từ ngữ hơi khó hiểu, bởi vì nguyên nhân thời gian có hạn nên thư ký Vương cũng không tìm được bản dịch, vậy nên đọc hơi khó khăn, Hàn Triệu Nam tối một khoảng thời gian mới đọc được từ ngữ mấu chốt. "Hạ Tàng Các?"
Là nơi Thánh Linh Đế nuôi nam sủng.
Thư ký Vương mặc dù không rõ lắm, nhưng vẫn giải thích. "Hạ Tàng Các xây trong ba năm, tồn tại năm cho tới khi Thánh Linh Đế qua đời, bên trong là nam sủng do Thánh Linh Đế nuôi, sau khi Thánh Linh Đế mất, con của ông ấy cho tất cả nam sủng xuất cung."
"Cậu biết sao?"
"Lúc học Đại học, giáo sư từng nói qua cuộc đời Thánh Linh Đế, tôi cảm thấy rất có hứng thú nên mới nghe."
Hàn Triệu Nam gấp sách lại, nhìn thư ký Vương, hỏi. "Cậu nói tôi nghe một chút..." Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp. "Từ chuyện quốc sự đi."
Thánh Linh Đế lên ngôi trong lúc Bắc Yến phức tạp nhất, lúc đó Thánh Quang Đế mới qua đời, hai hoàng đệ của Thánh Linh Đế lại không biết thân biết phận, lén lút tập hợp gần vạn binh mã, may mà Thánh Linh Đế biết được, dưới sự giúp đỡ của Thái phó Thường Tử Đạo, thuận lợi đăng cơ, rồi lại mất hai năm diệt gọn hai hoàng đệ, đày hai người tới nơi hoang vu của Bắc Yến, sau đó tiếp tục chinh chiến nơi sa trường, biến Bắc Yến thành quốc gia phát triển.
Năm năm sau khi vị đế vương trẻ tuổi này đăng cơ, Bắc Yến bắt đầu trở thành một cường quốc lớn nhất.
Danh tiếng của ông làm cho kẻ địch run sợ, được dân chúng ca tụng, là bậc minh quân lỗi lạc trong lịch sử, cơ hồ không có một vết nhơ nào.
"Cơ hồ?" Hàn Triệu Nam cau mày, hỏi ngược lại.
"Có lời đồn rằng Thánh Linh Đế không thích phụ nữ" Thư ký Vương giải thích. "Lúc đó dân gian truyền tụng mối tình của Thánh Linh Đế và hoàng hậu Thiên Tuệ của mình nhưng sau khi trải qua chuyện xây dựng hoàng lăng và chuyện sinh hoạt của Thánh Linh Đế mới nhận ra đây không phải sự thật. Hạ Tàng Các là chứng cớ xác thực nhất. Sau khi hoàng hậu hạ sinh thái tử thì qua đời, cả hậu cung cũng chẳng có một bóng giai nhân, không phải là Thánh Linh Đế thâm tình, mà là do ông không thích con gái." Thư ký Vương nói tới đây, nở nụ cười, nói. "Đương nhiên đây cũng không xem như là vết nhơ của Thánh Linh Đế, lúc đó cũng có nhiều vị đế nuôi nam sủng, thế nên chuyện này cũng chẳng tính là gì."
Hơn nữa Thánh Linh Đế cũng đã có con nối dõi, từ nhỏ Giản Lâm Uyên đã thông tuệ rất nhiều thứ, đối với chuyện quốc sự của Bắc Yến cũng có rất nhiều kiến nghị độc đáo, là người kế thừa ngai vị phù hợp. Hơn nữa, Thánh Linh Đế không muốn nạp phi nên không thể sinh thêm ai khác. Thế nên, con đường kế vị của Giản Lâm Uyên chẳng có chướng ngại gì.
"Hạ Tang Các..."
Ánh mắt Hàn Triệu Nam lóe lên, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, Giản Ngôn Tây là hoàng đế, bên cạnh không thiếu tuấn nam, mỹ nữ, Hàn Triệu Nam cũng đã chuẩn bị tinh thần, cũng cảm thấy có thể chấp nhận được những chuyện này, nhưng trong lòng vẫn hơi nhói đau.
Thậm chí cậu còn có một đứa con trai.
Hàn Triệu Nam lại cau mày, nhìn quyển sách kia, phía trên là chân dung của các đời hoàng đế Bắc Yến, Hàn Triệu Nam nhanh chóng lật tới chân dung của Giản Ngôn Tây, nheo mắt lại.
Bộ dáng Giản Ngôn Tây vô cùng anh dũng, mắt to mày rậm, là một người đàn ông tuấn tú, khác xa với bộ dáng hiện tại của cậu.
Hàn Triệu Nam lật qua một tờ nữa, nhìn về hình ảnh Giản Lâm Uyên.
Thư ký Vương giải thích. "Giản gia là Vương triều cổ đại Trung Quốc có gen tốt nhất, bất kể là hôn quân hay minh quân đều là người anh tuấn, chẳng có ai có khuôn mặt tầm thường. Khuôn mặt Giản Lâm Uyên..." Thư ký Vương chỉ vào trang sách, nói. "Tuy chỉ vẽ nhưng có thể hình dung ra tướng mạo của người này. Chỉ cần nhìn vào bức tranh cũng biết đây là một người anh tuấn."
Cậu vừa nói vừa chỉ vào bức tranh, sau đó liếc nhìn Hàn Triệu Nam, trong lòng "Ồ" một tiếng, thầm nghĩ, boss và Giản Lâm Uyên hình như hơi giống nhau thì phải.
Hàn Triệu Nam không quan tâm nhiều tới người này, lướt qua mấy dòng chữ giới thiệu về Giản Lâm Uyên rồi khép sách lại.
Bây giờ thời gian đã không còn sớm, Hàn Triệu Nam vẫn đang ôm sách nhìn chuyện tình yêu của Giản Ngôn Tây, ăn đầy một bụng dấm chua. Tới mười giờ, Lương Ngôn Thu tới văn phòng Hàn thị.
Là chuyện liên quan tới Trần Ân.
Tên điên này không diệt không được, nhưng nếu dùng tội danh này, muốn tòa án xử tử hình thì quả thực là chuyện viễn vông, nhiều nhất cũng là bị ngồi tù vì tội dùng súng đạn và cướp bóc phi pháp. Bởi vì không có tổn thất tiền bạc và thương vong nên khoảng năm là được thả rồi, không biết sau này có tái phát bệnh điên hay không.
Hàn Triệu Nam nói. "Bây giờ Trần gia cũng không dám xen vào chuyện Trần Ân nữa, luật sư cũng sẽ không giúp gã ta, nhưng mà.."
Không mời thì sao được? Không chỉ mời mà còn phải mời người giỏi nhất.
Chuyện Trần Ân phát điên không chỉ kéo theo Hàn Triệu Nam và Giản Ngôn Tây mà còn kéo thêm Lương Văn Thanh vào, đắc tội với Lương gia và Hàn gia, với thế lực của Trần gia ở Đế Đô, chỉ cần dùng ít sức lực là kéo Trần Ân xuống vũng bùn, hơn nữa chỉ cần Lương Ngôn Thu ra tay, muốn ép Trần Ân chết dí như con kiến cũng chẳng thành vấn đề.
Hàn Triệu Nam nghĩ tới đây, cười lạnh một tiếng: "Mời luật sư tốt nhất cho anh ta, sau đó biện hộ cho anh ta thật tốt."
Lương Ngôn Thu là một công dân tuân thủ luật pháp, cũng hiểu được ý của Hàn Triệu Nam, nói. "Lương gia ở nước ngoài có một viện điều dưỡng, chắc chắn thích hợp với anh ta."
Một đi không trở lại, tốt lắm.
Xử lý xong chuyện Trần Ân, lại còn chuyện Hàn Nghị vẫn đang chờ anh.
Hành động lần này của Hàn Nghị thất bại nhưng đối với Hàn Triệu Nam mà nói, không quản ông ta thất bại hay thành công, anh chỉ muốn ông ta hành động mà thôi.
Đối với người cha này, anh chưa từng có hi vọng gì, không phải là ông ta luôn muốn cổ phần trong tay anh sao? Hàn Triệu Nam cười lạnh một tiếng, vậy thì dùng chúng làm mồi nhử đi.
Bệnh viện Đế Đô, phòng bệnh VIP.
Chu Nguyên Lý mang theo hoa quả tươi tới thăm Hàn lão gia.
Ông từng là thuộc hạ của Hàn lão gia, bên cạnh Hàn lão gia mười mấy năm, sau đó từ Hàn thị qua Sùng Minh, xem như là rơi xuống nơi tối tăm vậy.
Chu Nguyên Lý biết Hàn lão gia có khúc mắc, tình cảm năm đó của ông với Ân Tố không phải chỉ nói vài ba câu là xong, ông còn làm một vài chuyện, mặc dù Hàn lão gia không nói nhưng cũng đã để mắt tới.
Ân Tố và người nhà họ Hàn có ân oán tình thù, cuối cùng bà cũng thành dâu Hàn gia, nhưng rồi lại bị Chu Nguyên Lý tơ tưởng tới, trong lòng Hàn lão gia cũng không thoải mái. Nhưng Chu Nguyên Lý đã bên cạnh Hàn lão gia nhiều năm, chữ tình này khó nói hết, bởi vậy nên cũng không trách cứ gì Chu Nguyên Lý, chỉ điều ông tới Sùng Minh, cho chút cổ phần là xong.
Năm đó Hàn lão gia làm chủ tịch Hàn thị, bây giờ tuy rằng người trực tiếp quản lý Hàn thị là Hàn Nghị nhưng sau lưng vẫn có bàn tay Hàn lão gia, con người càng người càng già càng suy nghĩ nhiều, ông không muốn gặp Chu Nguyên Lý, thêm nên Chu Nguyên Lý cũng rất ít khi tới thăm ông.
Lần này Hàn lão gia bị bệnh, Chu Nguyên Lý tới thăm cũng là chuyện đương nhiên.
Trên mặt Hàn lão gia nở nụ cười, nhìn Chu Nguyên Lý, nói. "Nếu không phải tôi bị bệnh, cậu cũng không tới đây."
Chu Nguyên Lý cúi đầu, cũng không phản bác, chỉ nói. "Bận rộn ở Sùng Minh quá, sau khi A Nam đi rồi, tôi giống như thiếu một kiện tướng đắc lực, bắt đầu trở nên bận rộn hơn." Ông quét mắt nhìn phòng bệnh một lượt. "Sao không thấy A Nam?"
"Hai ngày nay cũng không biết nó đang bận chuyện gì, không tới đây." Hàn lão gia cười, trong lòng cảm thấy nghi ngờ. Trước đây, nếu như A Nam không bận, ngày nào cũng sẽ tới đây thăm ông, hai ngày nay lại không thấy bóng dáng, thuốc cũng do dì giúp việc đưa tới. Bây giờ A Nam cũng không tiến hành kế hoạch gì quan trọng, sao mấy ngày nay không tới?
Mặc dù trong lòng Hàn lão gia có nghi ngờ cũng không hiện ra trên mặt, chờ sau khi Chu Nguyên Lý đi rồi mới gọi cho thư ký một cú điện thoại. "Tiểu Tề, cậu giúp tôi điều tra một chút, mấy hôm nay A Nam bận chuyện gì?"