Câu hỏi kia của Hàn Triệu Nam trôi theo tiếng gió, Giản Chân không nghe rõ ràng, hỏi. "Ngươi nói gì?"
"Ta nói..."
Hàn Triệu Nam ghé sát vào cạnh Giản Ngôn Tây, nở một nụ cười như gió xuân.
Thân thể trẻ trung của anh đụng vào lồng ngực Giản Chân, anh khóa eo vị đế vương, đặt môi mình lên môi y, cắn chặt, hỏi. "Nghe thấy không?"
"..." Ánh mắt Giản Chân trở nên nặng nề, nhìn thiếu niên càn rỡ ở trước mặt.
Hàn Triệu Nam nở nụ cười, cụng trán mình vào trán Giản Chân, hỏi lần nữa. "Ta hỏi ngươi, ngươi thích ta sao?"
"Ta nói không thích thì người sẽ buông ta ra sao?"
Hàn Triệu Nam càng ôm chặt y hơn, nói. "Không được. Ngươi là của ta, là người mà ta đoạt về từ tay hàng vạn người Trung Quốc, ta không buông tay."
"Người Trung Quốc?"
"Đoạt từ trên tay của triệu người." Hàn Triệu Nam nói.
"..."
Sao mấy lời của Hàn Triệu Nam, y nghe mãi vẫn không hiểu.
Giản Chân đẩy cái tay không an phận của Hàn Triệu Nam ra, từ nhỏ y đã tập võ, sức cũng mạnh hơn người, Hàn Triệu Nam không cẩn thận bị y ném xuống thuyền, phát ra tiếng "Ầm."
Hàn Triệu Nam mở to hai mắt nhìn Giản Chân: "Ngươi!"
Giản Chân nhíu mày: "Ta làm sao?"
Hàn Triệu Nam tức muốn nổi phổi. Trước đây anh ghét nhất là Giản Ngôn Tây động tay động chân với mình, dù sao thì sức anh cũng không sánh được với cậu, nhưng không nghĩ sau khi xuyên tới cổ đại anh vẫn bị cậu đánh.
"Đệt!" Hàn Triệu Nam khẽ nguyền rủa một tiếng.
Giản Chân cuộc hai chân lại, hỏi. "Ngươi vẫn chưa nói với ta tại sao ngươi biết nhiều chuyện về ta như vậy.."
"Ta còn biết trên cái mông của ngươi có một vết bớt cơ." Hàn Triệu Nam cười lạnh nói. "Sao? Muốn đánh chết ta?"
Hai mắt Giản Chân tối lại.
Cái tên này sao lại biết nhiều như vậy.
Hàn Triệu Nam tiếp tục nói: "Bây giờ là triều Thịnh An đúng không?" Con mắt anh hơi chuyển động nói: "Ta còn biết ý nghĩ trong lòng ngươi nữa! Ngươi bất mãn với Bắc Địch, mà Bắc Địch cũng có ý đồ xấu. Vì vậy, ngươi phái người đi Bắc Địch dẫn dụ hoàng đế của Bắc Địch phải không? Một khi vương tử của Bắc Địch chết rồi, Bắc Địch sẽ bắt đầu nội chiến, lúc đó, ngươi ngư ông đắc lợi."
Lông mày Giản Chân hơi động. "Ngươi có biết chỉ bằng những lời này, ta có thể giết chết ngươi hay không?"
Hàn Triệu Nam quay đầu, nhìn y: "Ngươi sẽ cho người tới giết ta sao?"
"Có lẽ thế."
Hàn Triệu Nam không chút đứng đắn, nói. "Hoặc là..."
"Hoặc là gì?"
Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, hoặc là ngươi để ta thượng, sau đó giết ta cũng chưa muộn.
Hàn Triệu Nam cười híp mắt: "Hoặc là trước tiên bệ hạ giúp ta giải quyết chuyện hôn sự đi."
Giản Chân sững sờ: "Hôn sự của ngươi?"
"Đúng thế." Hàn Triệu Nam nghiêng đầu, hít mũi một cái: "Mẹ thảo dân đã chọn xong thê tử cho thảo dân, nếu bệ hạ không ngăn cản, ba tháng sau, thảo dân..."
Giản Chân cảm thấy buồn cười: "Ta thay ngươi giải quyết?"
"Đúng thế."
"Vậy ngươi muốn ta giải quyết thế nào?"
"Hạ chiếu chỉ, cho ta vào Hạ Tàng Các."
"..." Không nên ôm mong đợi gì với Hàn Triệu Nam.
"Ta là vị hoàng đế hư hỏng như vậy sao, đem nhi tử độc tôn của Hộ quốc công nuôi trong Hạ Tàng Các sao?"
Hàn Triệu Nam đột nhiên cười lạnh: "Bệ hạ thánh minh, nếu thế thì phá bỏ Hạ Tàng Các đi."
"Quan tâm nhiều như vậy làm gì." Giản Chân nhìn Hàn Triệu Nam."Còn dám lo chuyện hậu cung cho trẫm? Lúc trước ngươi vẫn chưa trả lời mấy câu hỏi của ta."
Hàn Triệu Nam liếc mắt nhìn Giản Chân một cái: "Ngươi thấy ta có quen hay không?"
Giản Chân nhíu mày một cái.
Hàn Triệu Nam nói: "Ngươi chỉ quên mất ta thôi. Đây là những chuyện chính miệng ngươi nói cho ta biết, chỉ là ngươi quên mất thôi." Hoặc là ngươi chưa có ký ức này.
"Ta nói cho ngươi biết?"
"Đúng vậy. Nhiều bí mật như vậy, sao ta tự biết được?" Hàn Triệu Nam ghé sát vào người Giản Chân, nở nụ cười. "Ngươi cũng quên mất chuyện ngươi yêu ta."
"..."
Giản Chân không tin tưởng.
Đêm đó, tại sinh thần của hoàng đế, sứ giả Bắc Địch ngỏ lời muốn thú công chúa cho Bắc Địch Vương, Thánh Linh Đế từ chối, sứ giả Bắc Địch tức giận rời khỏi cung, cưỡi nữa suốt đêm về Bắc Địch.
"Bệ hạ." Hộ quốc công nói. "Chiến tranh đã kết thúc được năm, đám người Bắc Địch kia bắt đầu tạo phản rồi, nếu không cho bọn chúng một bài học..."
Hộ bộ Thượng thư cau mày: "Cho bài học gì? Quốc công, năm trước lũ lụt ở Giang Nam, ngay cả một hạt gạo cũng không có, đâu có thừa tiền bạc để đi dạy dỗ người ta một bài học?"
Binh bộ Thượng thư cũng nói: " châu cũng đã thu lại được rồi, không còn gì nữa."
"Lẽ nào phải gả công chúa đi?" Hộ quốc công cười lạnh một tiếng. "Bắc Địch Vương dã tâm bừng bừng, chuyện thú công chúa chẳng qua cũng chỉ là một cái cơ. Năm đó bệ hạ từng nói không để công chúa kết giao với ngoại tộc, Bắc Địch Vương biết rõ chuyện này sao còn ngỏ lời?"
Hộ bộ Thượng thư hai tay mở ra: "Không có tiền, thì có biện pháp gì?"
Hộ quốc công: "..."
Trọng thần Bắc Yến tranh chấp nửa ngày cũng không được kết quả gì, Giản Chân liếc mắt một cái, nói. "Bắc Địch Vương không an phận, chuyện chiến tranh đã xảy ra năm, bây giờ lại nổi lên ý đồ giành lại châu..."
Giản Chân cười lạnh một tiếng: "Hắn muốn có châu thì để cho hắn chết trên châu này. "
Chuyện này cứ tạm thời như vậy đã, hộ quốc công là con nhà võ tướng, lúc này biết được chuyện không thể xuất binh, cảm thấy chẳng có tinh thần gì, đang muốn hồi phủ, thái giám bên cạnh hoàng đế đã lặng lẽ tìm ông.
Bệ hạ muốn gặp ông?
Gặp ông làm gì? Đầu óc hộ quốc công mơ hồ, đi cùng với thái giám tới chính điện không một bóng người, dập đầu cúi người nói: "Vi thần tham kiến bệ hạ."
Giản Chân khẽ gật đầu: "Ái khanh bình thân. Hôm nay trẫm tìm ái khanh đến, là muốn hỏi chuyện hôn sự của Trì Vệ."
Hộ quốc công sợ mình không nghe rõ. "Bệ hạ thứ tội. Việc kết hôn của Trì Vệ?"
"Đúng vậy. Trẫm nghe ám vệ báo lại, ngươi định cho Trì Vệ cười Tam tiểu thư của Thượng thư bộ lễ?"
Hộ quốc công lau mồ hôi, không hiểu, sau khi Trì Vệ tiến cung, ngồi trong yến tiệc chưa đến nửa canh giờ, nửa canh giờ sau bệ hạ cũng rời khỏi yến tiệc, bây giờ lại hỏi việc hôn sự của Trì Vệ. Trên thể hộ quốc công run lên, nói. "Đúng vậy. Đứa con kia của vi thần tính khí không tốt, cũng không biết lễ nghĩa. Tam tiểu thư của Thượng thư bộ lễ lại hiểu biết lễ nghi, Trì Vệ cũng đã gật đầu."
Giản Chân nhàn nhạt nói: "Có đúng thế không? Ta nghe nói Trì Vệ sống phóng túng, Tam tiểu thư tốt như thế, sao lại đồng ý gả cho người như vậy? Trì Vệ mới tuổi, đợi hai năm nữa bàn chuyện hôn sự cũng chưa muộn."
"Chuyện này..." Hộ quốc công lau mồ hôi: "Chuyện này..."
Ông nói "này" mấy lần, chưa kịp nói thành lời, Giản Chân đã nói. "Trẫm gặp Lý thượng thư rồi, lúc nói về hôn sự hai nhà, ông ta cũng có chút bất mãn, trẫm đã làm chủ, còn xem bát tự của Trì Vệ nữa..."
Cái gì?
Hộ quốc công nghe vậy kinh hãi, Giản Chân tiếp tục nói: "Bát tự này tạm thời cứ để chỗ trẫm, nếu như sau này không gặp được cô nương nào thích hợp, trẫm sẽ ban hôn. Ý ái khanh thế nào?"
Nửa canh giờ sau, Hộ quốc công trở về, trực tiếp đi tới phòng Hàn Triệu Nam, xách lỗ tai anh lên, cả giận nói. "Trì Vệ. Ngươi xem ngươi làm ra chuyện gì tốt."
Hàn Triệu Nam ai u một tiếng, nhón chân lên nói: "Phụ thân, ngươi làm gì thế?"
Hộ quốc công tức giận nói không ra lời. "Rõ ràng ngươi đi theo ta, sao lại chọc vào bệ hạ. Cái tên không biết xấu hổ này."
"Cái gì?"
"Ngươi lại còn giả ngu!" Gương mặt già nua của hộ quốc công trở nên tức giận. "Bệ hạ trăm công ngàn việc, lo chuyện triều chính không hết sao còn quan tâm tới hôn sự của ngươi. Có phải..."
Bây giờ Hàn Triệu Nam mới hiểu lý do, xoa xoa lỗ tai đỏ ửng, hưng phấn hỏi. "Giản Chân hỏi chuyện hôn sự của ta? Vậy ta không phải kết hôn đúng không?"
"Đâu chỉ là không phải kết hôn, ngày sinh tháng đẻ của người cũng đang nằm trang tay bệ hạ."
Bát tự thì dễ tìm, quan trọng là... Theo lời nói của bệ hạ, không phải là nói, chuyện kết hôn của Trì Vệ sau này sẽ do y làm chủ sao?
Hộ quốc công buồn rầu, Hàn Triệu Nam này không có tim phổi, nếu có thì sao lại tùy tiện tiến cung rồi gặp được Giản Chân chứ.
Đêm đó Hàn Triệu Nam không ngủ, bày giấy mài mực chuẩn bị vẽ tranh.
Trì Vệ ăn uống chơi gái, đánh cược, không chuyện gì không làm, nhưng Hàn Triệu Nam ở hiện đại biết đồ cổ, tranh chữ, vẽ một bức họa không làm khó được anh.
Thế nên khi Giản Chân mang theo ám vệ tới phòng Hàn Triệu Nam, thấy được anh đang đứng bên cửa sổ vẩy mực.
Thiếu niên mặc một bộ quần áo đơn bạc, vẽ từng nét lên tờ giấy trắng, rất có phong cách thư sinh.
Giản Chân dùng khinh công bay tới cửa sổ, thông qua khe hở thấy được hình Hàn Triệu Nam vẽ.
Là một bức họa không đủ tiêu chuẩn nhưng đã hoàn thành một nửa, là một tên nam tử mặc áo gió màu đen.
Chờ chút, áo gió màu đen?
Áo gió là cái gì?
Giản Chân cau mày, bước lên phía trước một bước, nhìn rõ bức họa kia,chỉ thấy nam tử kia có đuôi mắt rất đẹp, còn có một nốt ruồi nhỏ, bên cạnh nam tử lại trống không, ít ra phải thêm một người nữa mới phải.
Trong đầu Giản Chân chợt lóe lên giương mặt của Thái tử Giản Lâm Uyên.
Gương mặt thái tử?
Trong đầu Giản Chân hiện lên rất nhiều hình ảnh, là hình ảnh nam tử trong tranh ở chung với Thái tử Giản Lâm Uyên, hình ảnh đó cứ trải rộng mãi, tới tận khi hai người cầm tay nhau đứng trên sân khấu, phía dưới là tiếng la hét chói tai, người đàn ông được gọi là Giản Ngôn Tây kia cầm trong tay cái cúp, nhìn khắp nơi, tuyên bố người mình yêu là thanh niên tên Hàn Triệu Nam.
"Hàn Triệu Nam..." Vị ảnh đế trẻ tuổi đứng ở trên đài, thốt lên từng chữ. "Đây là người bên cạnh tôi, là người của tôi, ngoại trừ tôi ra, không ai có thể chửi rủa, đánh đập, bắt nạt anh ấy."
"Ai chửi anh ấy tức là chửi tôi, mấy năm qua, ai chống lại anh ấy, có nghĩa là không đứng chung một chiến tuyến với tôi."
"Tôi không quan tâm các người là fan hay anti, sự lựa chọn của tôi, không ai có thể xen vào, cũng không cần các người quơ tay múa chân trước mặt tôi."
Người kia gằn từng câu từng chữ, lẫm liệt như một bậc đế vương. "Được rồi, bài phát biểu cảm nghĩ tới đây đã kết thúc."
Giản Chân bừng tỉnh, không đúng, cậu ta không phải là giống đế vương, cậu ta là một bậc đế vương.
Giản Ngôn Tây... Giản Chân?
Hàn Triệu Nam... Trì Vệ?
- -
Đây là cái phiên ngoại nhiều năm sau khi hai chúng nó yêu nhau:)) Nhưng mà tui hong biết tại sao tác giả lại chèn vào giữa này:))