Sau khi rời đi, càng lúc cô càng đi xa hơn. Dường như cô đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của họ. Hạ Mạt cất bước vào Tân Thủ trấn. Sau đó nhận hết tất cả những tiếp tế cho người chơi lúc đầu nhận hết toàn bộ rồi hướng về nơi giao dịch trong thôn đi đến. Ở nơi đấy, chỉ cần giao dịch cho NPC một đồng vàng phí thủ tục thì có thể bày sạp bán đồ. Chỉ là bây giờ đang là thời kì đầu của trò chơi, mọi người đều bận rộn làm nhiệm vụ. Tất cả đều tranh thủ thời gian có được trang bị càng sớm càng tốt. Vì vậy tình hình kinh tế không mấy khả quan, trong tay có rất ít tiền. Không ai rảnh đi vung tiền như vậy. Vì vậy, khi Hạ Mạt bày hàng ra thì lập tức hấp dẫn sự chú ý của không ít người chơi.
Không cần nói đến việc là hiện tại sẽ chẳng có ai dùng tiền để bày sạp. Chỉ cần thấy đồ vật trên sạp hàng cũng đã đủ để thu hút sự chú ý của người khác rồi.
Trên quầy hàng có để một thanh trường kiếm bằng gang. Tại đây người mới chơi đều dùng cành cây hoặc tấm ván gì đó trong thôn để làm vũ khí. Một thứ vũ khí bằng kim loại quả thực là Phượng mao Linh giác (rất quý giá) có thể có một thanh là tốt lắm rồi. Vậy mà còn muốn bán đi? Người bán thanh kiếm nà là ai? Tất cả mọi người đều muốn biết điều này. Nhưng Hạ Mạt ngồi sau sạp hàng đã dùng vải bố che kín hết mặt mũi. Thẳng lưng, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là một cô gái vừa nhỏ lại có phần yếu đuối. Chỉ khác là sau lưng cô có hai thanh trường kiếm nên làm mọi người kinh ngạc đến trợn mắt!
Kẻ mạnh, xưa nay đều phân giới tính.
Nếu như so sánh, vậy thì được một vũ khí kim loại là ngẫu nhiên, hai thanh là may mắn. Còn nếu có được ba thanh vũ khí nhất định là thực lực.
Không chỉ là thực lực của bản thân, nói không chừng còn có gì đó khác nữa. Nhưng dù nó là cái gì đi nữa, thanh trường kiếm này mới xuất hiện nhất thời làm tất cả những người mới trong trấn xôn xao. Đương nhiên những người hỏi giá còn ngày một nhiều. Chỉ là khi thấy Hạ Mạt đưa ra giá thì tất cả đều kinh sợ đến mức líu cả lưỡi.
Hai ngàn đồng vàng!
(bản CV thì dùng ngân- kim tệ. Vì mình không nắm được hệ thống tiền tệ trong game quy đổi ra sao, nên chỉ có thể theo cách tính của những bộ võng du khác của Yên Hoa mà dịch ngân lượng là đồng, kim=đồng vàng. Như vậy sẽ dễ dàng thống nhất hơn ~ Ai đọc đến đây vui lòng rộng lượng cho qua ~ )
Ai có thể có đủ chứ?
Hiện tại những người chơi bình thường trên người có hơn đồng vàng đã được xem là rất nhiều rồi. Thanh trường kiếm này lại muốn đến đồng? Đây chỉ là một thanh kiếm gang bình thường thôi, chẳng mấy chốc sẽ được bỏ đi. Vậy mà lại muốn bán đến tận đồng vàng? Cô gái này muốn giết người sao?
Mặc dù là như vậy, nhưng vẫn có rất nhiều người tiến lên dự định cùng Hạ Mạt cò kè mặc cả. Nhưng Hạ Mạt chỉ buông câu không trả giá rồi nhắm mắt không quan tâm, bày ra bộ dạng ung dung khiến những người không đủ tiền mua nhưng định trả giá trở nên ngày càng giận dữ. Nhưng Hạ Mạt không nhìn thấy gì cả, cô chỉ nhắm mắt lại. Chỉ nghe thấy tiếng mắng mỏ ngày càng nhiều, cuối cùng lại trở thanh quần thể trào phúng.
Đối với Hạ Mạt mà nói, vũ khí này bán vàng thật sự là tùy tiện ra giá. Có thể bán được thì dĩ nhiên rất tốt, nhưng nếu không bán được thì cũng chẳng sao. Giá cao như vậy chắc chắn sẽ xuất hiện sự việc nghịch thiên.
Hạ Mạt cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở sau sạp không hề nhúc nhích. Nhìn qua thật giống một bức tượng. Vì vậy những người vây xem dần dần cũng tản ra hết. Tuy rằng trường kiếm khiến người khác thèm thuồng. Nhưng giá cả như vậy thật sự là quá đáng rồi. Nếu như thay vì đứng đây mà ghen tị thì chẳng thà tích góp nhân phẩm đi, hi vọng có thể mau kiếm được vũ khí kim loại thì hơn.
“ đồng vàng” Tại thời điểm những người vây xem càng ngày càng ít thì âm thanh của một người con trai vang lên trước sạp hàng.
Hạ Mạt mở hờ mắt, nhìn thấy một người thân thể cường tráng đứng trước mặt của cô. Tóc anh khá ngắn, trang phục bộ đồ tân thủ cũng đã thay đổi. Tuy rằng rất giản dị, nhưng người này một thân trang bi so với đám người mới trong trấn thật sự rất có phong cách. Tuy rằng sự xuất hiện của anh đem lại thêm một trận xáo trộn nữa cho những người vừa yên tĩnh trở lại. Nhưng thật sự là người này có vẻ khá nổi tiếng. Từ lúc xuất hiện trước Hạ Mạt chưa đến mấy phút đã có mấy người tiến lên chào hỏi với anh. Mà anh thì như cũ mỉm cười về phía người đó gật đầu đáp lại. Người vừa lễ phép vừa khiêm tốn.
Quả nhiên đến rồi.
Trên môi cô có thể lộ ra một đường cong không rõ ràng, rất nhanh lại trở lại bình thường.
“ đồng vàng” Cô bình thản nói. “Không trả giá”
Trường Phong nhướng mày, khoan khoái cười sảng khoái. Tiếng cười của anh bên trong vang vọng khắp nơi giao dịch của trấn, nụ cười hào sảng khiến xua tan đi không khí âm u xung quanh. Anh đưa tay lấy trong túi ra đồng vàng rồi để vào quầy của Hạ Mạt, không mấy để ý lắm: “Cô ép chúng tôi đến giọt máu không còn rồi đây”
Hạ Mạt nhìn quầy hàng có đủ vàng, khóe môi khẽ động. Cô không cầm tiền, ngẩng đầu nhìn Trường Phong hỏi:
“Điều kiện?”
“Haha, tôi rất thích nói chuyện với người thông minh!”
Trường Phong nghe được lời nói của Hạ Mạt lại tiếp tục cười lớn. Sau đó, anh ngồi xổm xuống đánh giá cô một chút. Anh xoa cằm: “Tôi là Trường Phong, dù thế nào thì cô cũng nên cho tôi biết nên xưng hô thế nào chứ?”
“Lưu Hỏa”
“Ừ, Lưu Hỏa” Trường Phong gật đầu. Lẩm bẩm tên cô mấy lần đến khi điều chỉnh âm thanh trầm thấp trong cổ họng của anh chỉ còn hai người có thể nghe được mới nói tiếp:
“Tôi muốn biết song kiếm trên người cô là từ đâu mà ra, tại phụ cận Trấn Tân Thủ? ”
Rốt cục thì môi Hạ Mạt cũng khẽ cong lên. Tuy rằng nụ cười này cũng không hề mang lại ấm áp trên gương mặt lạnh nhạt của cô. Ngược lại còn có chút thâm trầm. Chỉ là khi cô mỉm cười, Trường Phong có thể thấy đôi mắt xinh đẹp khẽ cong cong, tiếp theo là tiếng cô chậm rãi mà bình thản: “Đoán không sai”
"Thật tốt." Trường Phong cười càng ngày càng rạng rỡ: "Được rồi, nói cho ta biết tọa độ đi."
Anh nhìn Hạ Mạt, nụ cười trên mặt xán lạn không giấu được tâm tình đang rất tốt.
Nhưng không thể nghĩ ra, cô lại chậm rãi đứng lên. Từ sạp hàng cầm lên thanh trường kiếm để vào trong tay anh. Sau đó chuẩn bị dọn sạp. Trường Phong nhận thanh kiếm mỉm cười chờ đợi cô thu sạp. Rồi sau đó lại tiếp tục cười nhìn Hạ Mạt rời khỏi nơi giao dịch đi ra ngoài. Nụ cười trên mặt không thể nào thu lại, anh nhanh chóng đến bên người Hạ Mạt, tóm lấy cánh tay cô. Lúc này lông mày hơi nhăn lại: “Lưu Hỏa, trả lời tôi đi”
Hạ Mạt khẽ chau mày: “Không phải nói cho anh rồi à?”
Trường Phong gương mặt trầm xuống: “Chơi xấu cũng không cần tỏ ra vậy đâu, Lưu Hỏa… tôi chân thành hỏi cô, cô đã nhận tiền thì cũng nên thành tâm nói cho tôi đáp án đi. Cho dù trong Bụi Trần không có trừng phạt vì lừa gạt nhưng dù sao bội tính cũng không phải chuyện tốt gì. Đúng không?”
Hạ Mạt nhìn Trường Phong có ý trào phúng: “Tôi khi nào không nói cho anh biết đáp án? Anh hỏi là có phải ở phụ cận trấn tìm được trang bị phải không? Tôi đã trả lời là không sai. Lẽ nào như vậy còn không phải cho biết đáp án sao?”
Trường Phong há hốc, sau đó sắc mặt càng ngày càng khó coi: "Cô cố tình chơi chữ với tôi sao?”
Hạ Mạt nhẹ nhàng mỉm cười: “Trường Phong, anh là người thông minh. Nói đến đây, lẽ nào anh không nhận ra tôi có yêu cầu khác sao?”