Tuy rằng cho tới nay việc tư duy theo quán tính đã làm Vũ Dạ Trường Ca có ảnh hưởng rất lớn, nhưng sau khi nói chuyện cùng Hạ Mạt một lần, trải qua cùng Hạ Mạt một lần nói chuyện, anh như được cảnh tỉnh. Anh cũng không còn cố chấp với lối suy nghĩ đầu nữa, bắt đầu lấy các tình huống ở thế giới thật đến để đối chiếu với các tình huống xuất hiện trong bụi trần. Tuy rằng ngay từ đầu loại ý nghĩ này làm anh rất không quen, anh cũng phải dần dần mày mò và thực hành, chẳng qua trong quá trình này hiệu quả cũng rất rõ ràng.
Sự thật chứng minh, một khi con người đi ra hình thức vốn có, các loại ý tưởng đều có biến hóa tăng vọt, như việc hiện giờ Vũ Dạ Trường Ca đã càng lúc càng quen với việc vận dụng ý tưởng của thế giới thật để suy nghĩ những vấn đề ở đây, tác dụng của vấn đề được giải quyết trong thời gian hạn định được đề cao rất nhiều.
Đối với sự thay đổi này, ý tưởng của các đội hữu cũng rất tích cực, khá là vui vẻ. Chỉ là biểu hiện của Hạ Mạt vẫn rất bình thản, cô vẫn như trước theo sự chỉ huy của Vũ Dạ Trường Ca lẳng lặng ngồi ở vị trí mình, không như người đã từng dẫn đầu đánh quái mà lại như là một chiến hữu phổ thông. Đương nhiên, nếu không phải giá trị thương tổn của cô không phải vẫn luôn đứng đầu, Vũ Dạ Trường Ca cũng thật sự xem cô là một chiến hữu bình thường.
Trong bụi trần có một ước định được xem là một loại quy định, là nếu mời người chơi không trong đội mình vào đánh phó bản thì phải lĩnh tiền công, đương nhiên nếu là một việc khác thì phải phân vào nơi khác, chỉ là nếu bạn không lấy trang bị, xếp hạng thương tổn lại khá cao thì tiền công cũng cao hơn. Tuy rằng lúc ấy Hạ Mạt và anh không có tính vấn đề tiền công cụ thể như thế nào, nhưng Hạ Mạt đã rất rõ ràng nói thế này, tất cả dựa theo quy củ của mọi người mà lo liệu.
Những lời này đã nói lên Hạ Mạt muốn phân phối vật phẩm, cho dù không cần phân thì cũng phải có tiền công. Tuy Vũ Dạ Trường Ca luôn thừa nhận cái quy định này, nhưng hôm anh anh lại khá đau đầu về nó. Cô gái này có giá trị thương tổn rất cao, từ lúc tiến vào phó bản đến nay, giá trị thương tổn của cô thậm chí còn gấp đôi anh, không, còn cao hơn thế nữa, tiền công của cô cũng sẽ càng cao. Anh đã tính toán số tiền của công hội mình, tiền trong công hội anh cũng không được bao nhiêu, không biết có thể không trả tiền công cho cô gái này hay không.
Chẳng qua nếu anh có thể first kill được, vậy thì số tiền công sẽ không còn vấn đề. Nghĩ đến đây, lòng Vũ Dạ Trường Ca không khỏi rung động, thì ra anh vẫn không thể nào khẳng định được… Nhưng bây giờ anh có một loại sự cảm, có lẽ anh sẽ có được frist kill.
Theo bản năng, anh nhìn sang phía Hạ Mạt, chỉ cảm thấy cô cầm trường kiếm múa may còn mạnh hơn tường đồng vách sắt, thân thể của cô cũng vì lực quán tính mà nhảy cao lên, cả người như đã thoát khỏi trọng lực Trái đất bay lên không trung, không ngừng công kích về phía trước.
Mà cùng lúc đó, vài đội hữu trong công đoàn cũng bị cảnh này làm rung động sâu sắc.
"Fck, cô gái này mọi người kiếm ra từ đâu thế?" Đây câu thở dài của Phượng Dần: "Đây là kỹ năng đặc biệt đúng không, cô ta lại có thể bất động trong không tung, có lầm hay không?! Đây chính là BUG to đó!"
"Là anh quan sát không cẩn thận rồi, cô ấy luôn dùng chân đạp lên người BOSS, lấy BOSS là mượn lực mới có thể bay lên không trung." Đây là lời nhận xét của vị trí giả Hoa Khai trong công hội, chỉ là hiện giờ giọng nói luôn bình tĩnh của anh lại hưng phấn như được bơm máu gà nên có chút sắc nhọn.
"Vậy sao?" Hiểu Phong Tàn Nguyệt vẫn đứng ở sau lưng Hạ Mạt, anh là người duy nhất thấy từ lúc cô vọt lên không trung đến bây giờ. Chẳng qua bởi vì anh đứng phía sau Hạ Mạt cho nên tầm nhìn không rõ lắm, không thấy quan sát rõ như Hoa Khai, lúc này nghe đến lời nhận xét của anh ta liền lập tức kích động: "Cậu gì đó cho tôi đổi chỗ với, tôi muốn xem, chỗ này của tôi chỉ thấy được bóng lưng của cô ấy, không nhìn được gì cả".
Toàn bộ người vây xem đều tỏ vẻ không muốn đổi, thậm chí còn có người thở dài: "Thật sự quá đáng tiếc. Không thể ghi chép lại được".
"Tôi cảm thấy nên đánh cược một lần, chúng ta sẽ lại có thể kiếm được một người tốt như cô ta." Hiểu Phong Tàn Nguyệt thở dài một hơi, tỏ vẻ mình thật sự rất ghen tị và hâm mộ."Hoa Khai, rốt cục cô ta đến từ đâu! Sau cô ta có thể bay cao như vậy chứ! Thuộc tính của cô ta rốt cục là bao nhiêu a! ! !"
Vấn đề liên tiếp của Hiểu Phong Tàn Nguyệt cũng chính là câu hỏi mà mọi người cũng muốn biết. Cho dù là Vũ Dạ Trường Ca cũng nhịn không được dựng tai lên nghe Hoa Khai yên lặng phân tích, lại không ngờ Hoa Khai lắc đầu nói: "Làm sao tớ biết được, chỉ là chắc cô ta trong hệ nhanh nhẹn, nói cách khác, làm sao mà cô ta có thể nhảy cao như vậy thì trong cảm nhận của tớ, sức thừa nhận cơ thể của cô ta cũng rất tốt, nếu không nhảy cao như thế đã sớm hư".
Việc này chẳng ai thèm nói, ai mà lại đoán không ra chứ? Mặc dù như thế, nhưng không ai có thể ngăn cản sự thưởng thức với kỹ năng xinh đẹp của Hạ Mạt.
Hạ Mạt không biết những suy nghĩ của người khác, kỹ năng nhảy hôm nay của cô chỉ là một kỹ năng đang được cô thực nghiệm mà thôi.
Kẻ lớn nhất trong Giáo Úy Nghĩa Địa là Giáo úy Tiêu Tam, đặc điểm của nó là nó thuộc loại BOSS lực lượng, chẳng những thân hình cao lớn, mà sức lực cũng rất lớn, vũ khí cầm trong tay là một thanh đao khổng lồ, lúc múa kiếm mạnh mẽ sinh phong. Đại khái là vì đột nhiên chết trong Giáo Úy Nghĩa Địa, hình thể Tiêu Tam rất lớn, nếu như tiểu đội tưởng đầu lâu kia cao hơn người chơi nửa thân, thì Tiêu Tam cao gấp ba người chơi. Đối mặt với BOSS cao như vậy, muốn chế phục nó biện pháp là phải công kích điểm yếu của nó, chỉ là điểm yếu của sinh vật hình người đều ở phía trên, dưới hai chân nó thì chẳng thể nào đánh ra công kích làm nó yếu hại.
Hơn nữa phía dưới của BOSS Tiêu Tam rất ổn định, hiện tại nó đã hóa cương thi, hai chân trở nên khô quắt, có thể là sự khô xác làm phòng ngự của nó cao lên, nhiều người vây quanh chân của nó chẳng những khó có thể đánh ra một đòn mạnh, đáng sợ nhất chính là nó sẽ thường xuyên vung đao lớn trong tay, quá dễ dàng để công kích toàn bộ người chơi.
Chính vì người chơi trong Phong Vũ Cư phối hợp rất ăn ý, hơn nữa ý thức không tồi mới có thể thoát hiểm dưới đại đao kia. Nhưng cũng vì như thế mà đội người chơi phải nghỉ ngơi nhiều lần.
Trong bụi trần, để tránh việc các người chơi tiến hành kỳ quét trang bị trong phó bản, ở phó bản mười người trở xuống trong khai hoang kỳ, mỗi ngày mỗi người có thời gian dừng lại trong đó là hai giờ, nếu không phải khai hoang kỳ, mỗi ngày mỗi người trong phó bản có thời gian dừng lại là một giờ. Thời gian dừng lại trong phó bản trên mười người trở lên tăng lên theo số người, độ khó của phó bản càng dần dần gia tăng. Thời gian dừng lại cao nhất là trong phó bản khai hoang kỳ một trăm người, mỗi người mỗi ngày có thể dừng lại trong phó bản mười sáu giờ, còn phi khai hoang kỳ là tám giờ.
Quy định của hệ thống đối với khai hoang kỳ cũng rất đơn giản. Thời kỳ lần đầu tiên người chơi tới chiếm đánh phó bản này và không thông qua đều được xưng là khai hoang kỳ, còn nếu người chơi thành công thông qua BOSS cuối trong phó bản thì được xưng là phi khai hoang kỳ.
Đội người này thật ra vẫn chưa thông qua thí luyện Giáo Úy Mộ Địa cho nên đều trong khai hoang kỳ, chẳng qua, cho dù là khai hoang kỳ thì thời gian mỗi người trong pho bản cũng chỉ có hai giờ.
Chỉ là, s au khi trải qua vài lần nghỉ ngơi thì khoảng thời gian còn lại trong phó bản cũng chỉ còn hai mươi ba phút.
Vũ Dạ Trường Ca chờ đến khi mọi người nghỉ ngơi tốt, liền cùng mọi người phân tích thời gian khởi động kỹ năngcủa Tiêu Tam cùng vấn đề né tránh một lần, sau khi mọi người lần nữa xác định kế hoạch công kích liền chuẩn bị mọi thứ. Hạ Mạt nhìn đồng hồ, còn thừa lại mười chín phút, cô đứng tại chỗ ôm hai tay nhìn Tiêu Tam đằng xa, quan sát bộ áo giáp trên người nó, ánh mắt cố định trên mảnh hộ tâm. Thật ra ra Tiêu Tam là BOSS đơn giản nhất trong bản sao nhà, thật ra nói nó là BOSS đơn giản là vì khoảng cách công kích của nó rất ngắn, tốc độ di chuyển chậm, nếu có một chức nghiệp viễn trình tăng cường liền có thể dễ dàng giết chết nó.
Nhưng vấn đề hiện tại là trong thời gian này không có người chơi viễn trình! Đầu tiên không nói đến việc tỉ lệ người chơi viễn trình có năng lực bắn mạnh mẽ rất ít, chỉ việc cung tên không có bao nhiêu, hơn nữa người chơi rèn vũ khí còn chưa xuất hiện, càng không có bản vẽ, trong cửa hàng không có cung tên, nên tỉ lệ xuất hiện người chơi viễn trình… gần như bằng không.
Nếu hiện tại mình có nỏ thương thì tốt rồi. Hạ Mạt theo bản năng quệt miệng,sau đó lắc đầu, hiện giờ quan trọng là ... Làm sao để không có người chơi viễn trình mà giết chết Tiêu Tam? Biện pháp ở kiếp trước là dựa vào độ nhanh nhẹn cao, độ nhảy cao để phóng lên công kích lồng ngực của nó, mặc dù biện pháp này rất ngu ngốc nhưng lại rất hữu hiệu, trong thời gian trò chơi mới bắt đầu tất cả mọi người đều dùng biện pháp này đối phó với Tiêu Tam. Không biết có nên nói với Vũ Dạ Trường Ca hay không…? Khi Hạ Mạt nhớ lại Vũ Dạ Trường Ca ánh mắt thâm thúy vừa rồi, quyết định không lắm miệng. Nhưng cô cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, trong đầu cô đột nhiên nhớ lại đoạn video kiếp trước, trong đó có một người chơi hệ nhanh nhẹn SOLO với một con BOSS to lớn, trong video anh ta dùng sự nhảy vọt và mượn lực rất nhiều.
Anh ta không ngừng làm cơ thể mình duy trì trong vận động bay nhảy, như vậy là có thể làm cơ thể duy trì trong một quán tính trung bình, trong tình huống này, anh ta lấy điểm tựa là các bộ vị trên người BOSS không ngừng vọt lên công kích, thoạt nhìn trông rất nhẹ nhàng, nhưng kiếp trước Hạ Mạt đã thử rất nhiều lần đều chưa từng thành công bao giờ. Xét đến cùng là do kiếp trước cô không chú trọng việc huấn luyện cơ thể của mình, hoàn toàn ỷ lại điểm thuộc tính cho nên không thể làm được.
Cả đời này, Hạ Mạt luôn luôn chú trọng huấn luyện cơ thể mình, cô bỗng dưng muốn thử một lần, có lẽ… có lẽ có thể thành công. Cho dù không thể thành công, sau khi làm cơ thể này quen thuộc tiết tấu rồi chậm rãi lĩnh ngộ cũng không phải không được, quan trong là… phải quen thuộc, phải học tập, phải thực hành.
Vì thế, lúc mà Vũ Dạ Trường Ca ra lệnh cho mọi người nhắm về phía Tiêu Tam, Hạ Mạt hít mạnh một hơi vào trong ngực rồi chạy về phía tiêu tam!