Bé rối “cáp cáp” một tiếng, nó bỗng nhiên vươn ngón tay nhọn nhọn, nhẹ nhàng chọc chọc má Triệu Vân Lan, sau đó chỉ vào vách tường cách đó không xa, lại “cáp cáp” hai tiếng nữa.
Triệu Vân Lan nâng đèn pin, soi theo phương hướng ngón tay bé rối chỉ, phát hiện chỗ đó có một hàng chữ viết.
“Nha, ngươi không có nhãn cầu, ánh mắt không ngờ lại rất tốt nha…… Là chữ viết của tộc Hãn Cát.” Triệu Vân Lan ghé sát vào, nhẹ nhàng sờ sờ,“Không…… Nghiêm túc mà nói, tộc Hãn Cát cũng không có chữ viết của mình, đây là một loại chú ngữ đặc thù.”
Bé rối:“Cáp cáp.”
“Đừng hỏi ta, ta có phải là từ điển Kim Sơn() đâu, làm sao biết được nó là cái quái gì chứ?” Triệu Vân Lan lại để sát vào một chút, tự nhủ,“Nhưng mà ta biết, trong văn hóa tộc Hãn Cát, những đường cong mềm mại là chỉ những chuyện bình thản hiền lành, mà đường nét cứng cáp với những cái kí hiệu nhiều góc nhiều cạnh bình thường đều là không có ý tốt đẹp gì, ví như giam cầm hồn phách thì là trận đồ tam giác, hay ví dụ như cả cái hình bát giác ta còn chưa nghiên cứu đến này chẳng hạn……”
Ngón tay y dừng lại, trên một kí hiệu bát giác mới phát hiện ra.
“Ừm, chính là cái này,” Triệu Vân Lan bình tĩnh nói,“Tốt rồi, sắp tới sẽ hoành tráng lắm đây.”
Triệu Vân Lan vừa mới nói xong thì đã nghe thấy một tiếng nổ, cả động núi cũng rung lên theo, y suýt nữa ngã sấp xuống, bé rối đưa tay túm cổ áo y, xương tay dài mảnh cuốn lấy tóc y,“soạt” một cái, chưa kịp đứng lên, Triệu Vân Lan nheo mắt, chỉ thấy một con rồng lửa từ con đường phía trước gào thét xông tới, một tay y vịn tường, một tay ôm bé rối, khuôn mặt bị ánh lửa chiếu đỏ.
Ngọn lửa nhảy nhót ánh trong đôi mắt đen thẫm của Triệu Vân Lan, không hiểu sao lại có cảm giác sáng ngời mà lạnh băng. Y vỗ vỗ đầu bé rối đang liều mạng chui chui trong lòng mình:“Đừng túm áo ta nữa, nếu sợ thì vào trong thứ đồ trên tay ta này.”
Bé rối không nói hai lời, quên phắt luôn nhiệm vụ mà chủ nhân giao phó, ngay lập tức nhận mệnh hóa thành một cụm khói xám chui vào mặt đồng hồ của Triệu Vân Lan, cơ hồ là ngay khi đó, ngọn lửa phóng tới chực nuốt sống y muốn tránh cũng không tránh nổi.
Trong tay Triệu Vân Lan đã nắm một lá bùa, nhưng mà gặp loại minh hỏa này, cho dù không có bùa thì y cũng không thấy nóng.
Triệu Vân Lan sửng sốt một chút, sau đó không nhanh không chậm không hoang mang cất hoàng phù đi, ngẩng đầu trong ánh lửa cao hơn người nhìn quanh tứ phía, ngập trong tầm mặt là lửa đỏ nhảy múa trùng trùng, thế tới ồ ạt quét sạch cả hang động, ngay trong tích tắc ngọn lửa không chạm vào được đó biến mất, bùn đất phủ trên bức tường khắc hình bát giác tự động tách rời rồi rơi xuống.
Y giật mình, lấy tay đón được, lại lấy trong túi ra một hộp thuốc lá rỗng, thu lấy chúng, cất vào.
Sau đó, cả mảng tường lớn tróc xuống, Triệu Vân Lan đưa tay xát qua mấy cái, nhờ ánh đèn pin nhìn thấy trên tường có một bức bích họa mơ hồ.
Đại khái do niên đại đã rất xưa, trên đó khắc cái gì cũng đã sớm nát vụn hết, phương thức diễn đạt cũng vô cùng tùy ý, đông một nhát búa tây một nhát gậy, có lẽ chỉ có chuyên gia khảo cổ mới xem hiểu được thôi, dù sao thì Triệu Vân Lan gí mũi vào đấy nghiên cứu cả nửa ngày, mắt trợn lên sắp cận thị đến nơi rồi mà vẫn chẳng hiểu nổi trên đó nói cái mô tê gì.
Triệu Vân Lan rất nhanh đã mất đi hứng thú với thứ này, tiếp tục hướng về phía trước mà đi, đột nhiên, y dừng bước, sau đó như thể vừa nghĩ ra cái gì, y đứng cách xa năm bước, xoay người, đứng xa một chút cẩn thận quan sát bức bích họa kia, ánh sáng đèn pin lướt qua trên đỉnh, nghiêng lên bốn lăm độ, lại theo hướng ba giờ chếch xuống bốn lăm độ….
Trên bích họa, y phất hiện ra một hình bát giác cực lớn, mà ở mỗi góc của bát giác lại có một đồ hình bát giác nhỏ.
Triệu Vân Lan nhìn thứ bị giấu sau bức họa này, hình bát giác khổng lồ, sau đó đưa tay vào trong ngực sờ sờ, từ túi áo khoác lôi ra một cái ví tiền. Từ trong một đống tiền lẻ chi phiếu hóa đơn vân vân vũ vũ, y mò ra được một tờ giấy nhăn nhúm đã ngả vàng, mép giấy còn nham nhở…giống như bị xé xuống từ một quyển sách cũ.
Đó chính là một tờ [ Cổ Tà Thuật Phổ ] viết về “La Bố Lạp”, y vẫn mang theo bên người, chỉ là không biết xuất phát từ nguyên nhân nào mà không mang ra cho Sở Thứ Chi thấy.
Chỉ thấy mặt trên vẽ một quái vật mặt mũi hung tợn, có sáu cánh tay, lại chỉ có một chân, phân biệt chỉ vào vị trí tám góc. Quái vật thái độ hung dữ, cái mồm há rộng, trong miệng ngậm một tòa núi nhỏ, nơi ngực trái ấn rõ một dấu hiệu bát giác tối đen.
“Núi trong miệng, thứ kia trong ngực……” Triệu Vân Lan trầm ngâm một hồi, lấy bản đồ bên người dán lên mặt tường.
Triệu Vân Lan đem trang sách vẽ quái vật đặt trên bản đồ, sau đó chậm rãi thay đổi bản đồ, đẩy hướng nam trên bản đồ lên trên cùng, rồi dùng móng tay vạch một đường nối ngọn núi trong miệng quái vật với hình bát giác ở ngực trái của nó với nhau, kéo dài ra hai bên…Ngón tay y dừng lại ở vị trí sơn cốc.
Lửa cháy trong sơn cốc, xương cốt trên đỉnh núi, thậm chí tà thuật của tộc người sớm bị diệt vong này tựa hồ cất giấu một tầng bí mật thật sâu.
Mà Uông Chủy vì sao lại bỏ lại đồng bạn, một mình chạy tới nơi này?
Cô ấy, vì sao lại cố chấp với thi hài đã chôn xuống hàng trăm năm của mình như vậy?
Triệu Vân Lan bắt đầu âm thầm có một dự cảm không lành — tìm được Uông Chủy, nhất định phải nhốt cô vào phòng tối một tháng mới được, chưa thấy ai thích đâm đầu vào chỗ chết như vậy bao giờ, con bé chết tiệt này !
Triệu Vân Lan một đường đi vào động núi, đường càng ngày càng hẹp, ép tới mức y gần như không ngẩng được đầu lên, cho đến tận khi y cảm thấy xương cổ mình lệch đến nơi rồi, con đường mới thấy điểm cuối.
Cuối cùng lại là một cánh cửa, loang lổ trên nó là hình quái vật sáu tay một chân giống y như hình vẽ trong trang sách y mang theo.
Chỉ là biểu tình trên mặt dường như là kinh sợ.
Triệu Vân Lan chậm rãi đưa tay, chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc bàn tay chạm tới cánh cửa, trong ngục bỗng khó chịu, nhưng y vẫn không chút do dự đẩy cửa ra, phát hiện mình đang đứng giữa đỉnh núi mới rồi, mà dưới chân chính là sơn cốc thần bí nọ.
Y chợt có cảm giác mình đang bị hãm giữa biển khơi đầy sóng gió, nước biển bốn bề va chạm dè ép g ngực cơ hồ khiến y không thở nổi.
Trời rõ ràng còn sáng, nhưng mây mù dày đặc lại che hết ánh mặt trời không cho một tia lọt xuống, Triệu Vân Lan đứng yên tại chỗ hồi lâu, mới nhấc chân đi về phía trước.
Bước đầu tiên đặt xuống, hình như đã làm xúc động cái gì đó.
Từ sâu thẳm trong lòng đất truyền đến tiếng thở dài không rõ, nối nhau như gợn sóng, từ sau núi của tộc Hãn Cát khuếch tán ra từng vòng từng vòng.
Trong sơn cốc này có thứ gì đó…một thứ khó lường.
Triệu Vân Lan đi về phía sơn cốc, thấy không khí càng ngày càng loãng, cảm giác áp lực đè ép g ngực cũng càng ngày càng mãnh liệt, huyệt thái dương như bị cái gì thắt chặt, chỉ có bản thân y mới nghe được tiếng mạch đập dồn dập như muốn nhảy tung lên của mình, tầm nhìn trước mắt gần biến thành màu đen, Triệu Vân Lan chậm rãi điều chỉnh hô hấp _____ thở dốc quá mạnh sẽ làm người ta dễ dàng lâm vào tình trạng kiệt sức.
Y nắm chặt bàn tay, trong lòng dâng lên một trực giác kì lạ—nếu có thứ gì đó khiến cho Uông Chủy dù đã trở thành hồn ma mà vẫn nhớ mãi không quên, thế thì nhất định không phải là thi thể đã hóa thành sương trắng của cô, mà là nơi này.
Bé rối đã chui vào đồng hồ của y đột nhiên thò cái đầu ra, xương cằm vang lên răng rắc răng rắc không ngừng không biết đang nói cái gì, có thể tại nó là bé nhát gan, vẫn muốn ngăn cản Triệu Vân Lan, lại không dám nói thẳng ra với y.
Triệu Vân Lan thò tay ấn luôn nó vào mặt đồng hồ, biểu tình càng thêm trầm trọng đạp lên áp lực cực lớn mà đi tiếp, y lấy từ trong người ra ba tờ hoàng phù, ba lá bùa này khác hẳn những cái khác, mỗi một lá đều có dấu chu sa viết nổi hai chữ nhỏ “Trấn hồn”, nếu như mèo đen kia cũng ở đây thì chắc chắn nó sẽ nhận ra chúng chính là Trấn Hồn Lệnh trong truyền thuyết.
Không thấy Triệu Vân Lan làm động tác gì, cứ ba bước y đi thì một lá bùa Trấn Hồn sẽ tự cháy, khi lá thứ ba cháy hết, từ trong không trung truyền đến ba tiếng roi vang, trong tay y xuất hiện một ngọn roi dài, roi kia dài ra như có sinh mệnh kéo y về phía trước, đến tận khi thấy một bóng trắng sắp tiêu tan trong ánh sáng mặt trời.
Triệu Vân Lan trầm mặt, bỗng dưng cổ tay rung lên, ngọn roi vùn vụt lao về phía trước cuốn lại, trực tiếp cuốn bóng trắng kia lại gần, thân thể nhựa dẻo của Uông Chủy không biết đã rơi rụng ở đâu, linh hồn đã suy yếu đến không còn ra hình dạng, lại vẫn như cũ mở to mắt, dùng một loại ánh mắt bình thản như của một kẻ sắp lâm chung mà nhìn y.
“Con mẹ nó, tôi thấy cô điên rồi.” Triệu Vân Lan sắc mặt khó coi đùng đùng lôi Uông Chủy qua, hùng hùng hổ hổ nhét vào đồng hồ, bấy giờ y mới thấy tim đau sắp nổ tung ra,“Cái chỗ quỷ quái này.”
Triệu Vân Lan tóm được Uông Chủy, lập tức định rời đi, nhưng mà đúng lúc này trong u minh tựa hồ có cái gì đó hấp dẫn y, làm cho y kìm lòng không được mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng mà Uông Chủy vừa mới đứng.
Chỉ thấy đó là một tấm bia đá rất lớn, ước chừng phải cao đến hơn mười mét, nhìn từ dưới lên trên cơ hồ là đội trời đạp đất. Toàn thân nó đen thẫm, trên lớn dưới nhỏ tựa như một cái đinh khổng lồ đóng chặt xuống mặt đất, dưới nó là tế đài nhân tạo đã cũ nát. Trên tế đài đó khắc đầy chú văn của tộc Hãn Cát, có lẽ là văn tế, dưới nữa là một bàn thờ mới vừa bày lên những tế phẩm tươi máu chảy đầm đìa.
Ngay trong giây lát ánh mắt Triệu Vân Lan chạm đến khối đá lớn kia, trên khối đá lập tức nổi lên vô số gương mặt, chằng chịt, mỗi một cái trong chúng nó đều thống khổ kêu rên, hàng trăm ngàn tiếng thét chói tai nhức óc đâm thẳng vào tai y, đó là thanh âm thê lương nhất mà con người có thể phát ra được.
Triệu Vân Lan chỉ cảm thấy chính mình giống như vừa bị một tảng đá lớn nện xuống ngay ngực, trong đầu “ầm” vang một tiếng, đau nhức lan tràn toàn thân, y cúi đầu nôn ra một búng máu, kiệt lực muốn đứng lên, lại không điều khiển nổi chân tay trong cơn đau, đầu gối mềm nhũn, ngã về phía sau.
Có vài giây thời gian như vậy, Triệu Vân Lan không nghe thấy cũng không nhìn thấy, ngực y kịch liệt co rút đau đớn, rồi trong từng trận ù tai trở thành chết lặng.
Không thể ngất xỉu ở nơi này, y nghĩ như vậy, liền quyết đoán đưa bàn tay đầy máu xuống rút con dao ở ống chân, nâng dao đâm xuống lòng bàn tay mình.
Con dao trong tay bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy, Triệu Vân Lan được một người từ phía sau kéo vào trong lòng, lập tức, y ngửi thấy trong mùi máu tươi có một mùi hương thực quen thuộc______ mùi hương lành lạnh thoang thoảng đến từ cuối đường Hoàng Tuyền.
Là…… Trảm Hồn Sứ sao?
Dao trong tay Triệu Vân Lan rơi xuống đánh “choeng” một tiếng, rồi sau đó y buông lỏng tâm tình, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
———————–
() Từ điển Kim Sơn: Một trang từ điển trực tuyến của Trung Quốc giống như bách khoa toàn thư.