Tưởng Vi bao một chiếc du thuyền tổ chức tiệc sinh nhật ở trên đó.
Tóc cô ta quấn cao lộ ra xương quai xanh quyến rũ, đeo đôi hoa tai ngọc trai, mặc bộ dạ phục màu đen, trông rất tao nhã.
Tưởng Vi đứng trước gương, cổ áo rũ sâu khe ngực thoắt ẩn thoắt hiện, thật sự quá mê người.
Từ nhỏ cô ta đã biết khuôn mặt đẹp sẽ đạt được nhiều thứ, có thể cho cô ta cơm no, có thể cho cô ta một gian phòng ấm áp, có thể giúp cô ra khỏi hang hổ.
Sau khi trưởng thành tác dụng của một gương mặt đẹp càng rõ, đặc biệt trong thế giới xa hoa đồi trụy này.
Không có một người đàn ông nào dám cự tuyệt cô ta, ngoại trừ Kỷ Nghiêu.
Vị đội trưởng trinh sát hình sự kia thậm chí còn không thèm nhìn cô ta đến một cái, hoàn toàn coi cô ta như vô hình, ánh mắt vô tình lạc trên người cô ta thì cũng chỉ lộ ra sự chán ghét.
Điều này thành công làm trỗi dậy sự khiêu khích nơi Tưởng Vi, lâu lắm rồi cô ta chưa gặp được đối thủ như vậy.
Cô ta biết Kỷ Nghiêu hoài nghi cô ta sát hại Vương Tiểu Ninh, cô ta cũng biết anh đang điều tra mình. Sự nguy hiểm tỏa ra trên con người anh càng khiến cô ta cảm thấy hưng phấn và mê muội.
Chưa chắc Tưởng Vi thích anh, cô ta chỉ muốn chứng minh khuôn mặt của mình thực sự có tác dụng.
Tưởng Vi tô lại son môi, nhấp môi dưới một cái, ra khỏi phòng hóa trang. Cô ta không mời nhiều khách, vài người trong nghề và một số khách hàng lớn.
Kỷ Nghiêu đứng trên boong thuyền, mắt nhìn xa xôi.
Tưởng Vi đi tới nhìn theo tầm mắt anh: “Kỷ thiếu đang ngắm gì vậy?”
Kỷ Nghiêu xoay người: “Không có gì, chỉ nhớ đến ngày xưa thường theo ba tôi đi câu cá.”
“Nghe nói cô Tưởng quê ở tỉnh H, thành phố XX, bên đó kinh doanh loại cá lóc Đại đầu, ăn rất ngon.”
Tưởng Vi mỉm cười: “Ừm.”
Kỷ Nghiêu cũng nở nụ cười, thật ra bên đó chẳng kinh doanh cá lóc gì hết, anh chỉ muốn thăm dò cô ta.
Tưởng Vi nói lảng sang chuyện khác, “Gió lớn rồi, hơi lạnh.” Nói xong cô ta lấy hai tay xoa xoa.
Vừa thực hiện động tác vừa liếc nhìn chiếc áo khoác màu bạc ở trên cánh tay của Kỷ Nghiêu.
Kỷ Nghiêu khoác áo lên người mình: “Ừ, tôi cũng thấy hơi lạnh.”
Tưởng Vi: “…”
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh liếc nhìn Kỷ Nghiêu một chút, trong bụng thầm than: người đàn ông này sao không có phong độ, một đại mỹ nhân đang run lẩy bẩy mà anh ấy lại có thể vô tình khoác lại áo lên người.
Trở vào trong du thuyền, Kỷ Nghiêu ngồi ở một góc, ánh mắt tuy hững hờ nhưng trên thực tế anh đang quan sát tất cả các khách mời bao gồm cả nhân viên phục vụ trên chiếc du thuyền này.
Tên giết người giúp Tưởng Vi phải chăng cũng xuất hiện trong đám người này.
Đối phương có mối quan hệ không bình thường với Tưởng Vi, xác suất lớn nhất sẽ xuất hiện trong sinh nhật lần này của cô ta.
Tưởng Vi cầm ly rượu ngồi xuống đối diện với Kỷ Nghiêu: “Kỷ thiếu chắc sẽ không đi tay không chứ?”
Kỷ Nghiêu thật sự đi tay không.
Để không bị đuổi xuống du thuyền, anh rút bông hoa trong bình đưa ra: “Sinh nhật vui vẻ!”
Tưởng Vi nhận lấy, đặt ở đầu mũi ngửi một cái: “Cám ơn.”
Cô ta mỉm cười, ánh mắt nhu hòa: “Đây là món quà sinh nhật đáng giá nhất trong số những món quà tôi nhận được năm nay.”
Kỷ Nghiêu cười thầm, anh hoàn toàn hiểu cô ta, đây toàn là lời dối trá.
Kỷ Nghiêu: “Cô rất khác với mấy người đẹp tôi quen trước đây. Mấy cô đó chỉ thích đá quý kim cương, còn cô gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”
Tưởng Vi ỷ vào khuôn mặt này quen với những lời ngon tiếng ngọt, nhất thời không phân biệt được câu chế nhạo ẩn ý của Kỷ Nghiêu.
Cô ta cười cười, nâng ly chạm vào ly của Kỷ Nghiêu: “Cám ơn anh, tôi rất vui.”
Một lát sau, nhân viên phục vụ đẩy chiếc bánh sinh nhật ra, mọi người vây quanh xướng lên khúc ca mừng sinh nhật. Tưởng Vi đứng ở giữa, chắp tay cầu nguyện rồi thổi nến và cắt bánh, tất cả đều không có gì bất thường.
Cho đến khi Kỷ Nghiêu bắt gặp một người phục vụ lưng còng trong lúc không ai chú ý đã lấy đi một miếng bánh sinh nhật.
Người này, nếu không phải lén ăn trộm thì cũng là người đang âm thầm tham dự sinh nhật của Tưởng Vi.
Kỷ Nghiêu đuổi theo người phục vụ, vừa ra ngoài khoang thuyền thì không trông thấy nữa, giống như biến mất không còn tăm hơi. Kỷ Nghiêu không tin mấy vụ ma quỷ, anh nhanh chân tìm khắp nơi, hỏi qua người quản lý phụ trách. Theo như quản lý cho biết vì khách mời đều là những người có quyền thế nên việc lựa chọn nhân viên phục vụ rất kỹ lưỡng, không bàn đến chuyện nghiệp vụ mà ngay từ dáng vẻ phải chuẩn nhất, không thể chọn một người bị gù lưng.
Kỷ Nghiêu lấy thẻ cảnh sát, yêu cầu người quản lý đưa toàn bộ thông tin nhân viên, Kỷ Nghiêu kiểm tra từng người, quả nhiên không hề có gương mặt đó.
Người đó không phải là phục vụ nghĩa là trà trộn vào tham dự tiệc của Tưởng Vi. Nếu không có ý đồ bất chính thì cần gì phải làm trò này.
Chờ đến khi du thuyền cập bến, Kỷ Nghiêu đứng trên bờ nhìn từng người lên thuyền, cũng không thấy bóng dáng kẻ lưng gù kia.
Đối phương ắt hẳn đã nhảy khỏi thuyền.
Kỷ Nghiêu nhìn chằm chằm bờ sông, chỉ cần người này vừa lên bờ là anh thấy ngay.
Phía bên trái, khoảng mười mét đột nhiên xuất hiện bọt nước, một người trồi lên khỏi mặt nước, người trên bờ bắt gặp nên chuẩn bị ứng cứu. Người trong nước vẫy vẫy tay ra hiệu mình biết bơi, không cần cứu viện.
Kỷ Nghiêu đang tính chạy sang đó kiểm tra đột nhiên cánh tay anh bị nắm chặt.
Anh quay đầu liếc nhìn: “Buông ra.”
Tưởng Vi vẫn kéo tay của Kỷ Nghiêu, một tay cô ta đỡ trán, dáng vẻ liễu yếu trong gió: “Kỷ thiếu, tôi uống nhiều nên đau đầu quá, anh có thể đưa tôi về không?”
Kỷ Nghiêu dùng sức vung mạnh tay, không thoát được, anh đưa mắt cảnh cáo: “Nếu cô không buông tay tôi sẽ vứt cô xuống sông.”
Nhìn anh không phải đang nói đùa, Tưởng Vi đành buông tay, nhếch miệng cười, khuôn mặt ma mị: “Nhóm Đông Tử đều nói Kỷ thiếu là người lịch sự nhất mà sao lại đối xử với tôi như vậy, phải chăng là anh đang sợ tôi?”
Cô ta nhích vào một chút, nhỏ giọng: “Có phải sợ nắm giữ không được…”
Còn chưa nói hết người đã chạy xa mười mét, mọi lời nói ra đều phí công vô ích.
Kẻ tình nghi đã nắm tay vào thanh lan can, nhưng khi trông thấy Kỷ Nghiêu đối phương lại một lần nữa nhảy xuống sông. Kỷ Nghiêu nắm vào lan can cũng nhảy xuống, bơi theo đối phương.
Người ở trên bờ hoảng loạn la lớn: “Mau đến cứu người, có hai người nhảy sông.” Rồi lập tức gọi cấp cứu.
Tuy là đêm tháng sáu nhưng nước sông rất lạnh, Kỷ Nghiêu không quan tâm chỉ chăm chăm bơi theo người trước mắt mình.
Kỷ Nghiêu bơi rất khá, từng giành được quán quân toàn thành khi còn học cấp ba, toàn bộ cảnh sát cảnh cục cũng không bơi lại anh. Vậy mà đối phương còn lợi hại hơn cả anh, Kỷ Nghiêu dốc hết sức vẫn bị bỏ lại phía sau.
Đối phương như một con cá, có tốc độ và độ nhạy bén cao, tựa như trời sinh vốn dĩ là ở dưới nước.
Kỷ Nghiêu trồi lên mặt sông, anh đã ở trong nước tìm cả nửa tiếng nhưng đối phương tựa như tan biến trong làn nước không thấy bóng dáng.
Anh không còn cách nào khác phải lên bờ, đội cứu viện đưa ra một chiếc khăn, bắt gặp là Kỷ Nghiêu họ ngạc nhiên: “Đội trưởng Kỷ?”
Kỷ Nghiêu gật đầu: “Phía dưới là một nghi phạm rất quan trọng, mọi người lặn xuống tìm cho bằng được người này giúp tôi.”
Kỷ Nghiêu xoa xoa tóc rồi vứt khăn qua một bên.
Hiện tại đã giờ khuya, đèn đường chiếu lên mặt nước lấp loáng, hai chiếc thuyền tìm kiếm chạy qua chạy lại.
Mãi cho đến giờ, đội trưởng đội lặn cứu hộ đi đến bên cạnh Kỷ Nghiêu: “Đội trưởng Kỷ, không tìm thấy ai, nếu không chết thì có lẽ đã trốn được rồi.”
Nằm trong dự liệu của Kỷ Nghiêu, kỹ năng bơi lội của đối phương quá tốt, tám phần là chạy thoát được.
Anh gật đầu: “Ok, các cậu vất vả rồi.”
Kỷ Nghiêu đã uống rượu nên không lái xe mà kêu tài xế đến đón. Kỷ Nghiêu cho xe dừng ở cổng tiểu khu rồi anh đi bộ vào. Còn cách tòa nhà của anh và Hàn Tích một quãng xa nhưng theo thói quen anh vẫn ngẩng đầu nhìn lên lầu. Phòng cô vẫn còn sáng đèn, anh khẽ nhíu mày. Đã giờ rưỡi, cô vẫn chưa ngủ sao?
Hàn Tích nằm trên giường, nheo mắt. Cô không có thói quen ngủ tắt đèn, cô sợ tối, sợ bóng đêm.
Cô đứng dậy nhìn đồng hồ.
Không nghe thấy động tĩnh anh về nhà, hay là anh đã về rồi mà cô không chú ý đến…
Hàn Tích đi ra ban công ngay phòng ngủ, một nửa vầng trăng lộ ra ngoài, còn một nửa trốn trong đám mây, xung quanh ánh sao lấp lánh, là một đêm yên tĩnh.
Tầm mắt cô nhìn xuống dưới, bắt gặp một bóng người đứng dưới bồn hoa. Một tay anh đút túi quần, ánh đèn đường kéo dài bóng dáng anh trên nền đất.
Kỷ Nghiêu ngẩng đầu, anh cũng nhìn thấy Hàn Tích, hai người nhìn vào mắt nhau.
Trời tối, rõ ràng là không thấy rõ mặt người nhưng hai bên vẫn cảm nhận được tầm mắt đối phương. Cô có thể nhận ra được người dưới lầu cũng trông thấy cô, cô khẽ mỉm cười.
Kỷ Nghiêu nhìn người đứng trên ban công, cô mặc váy, không nhìn rõ được màu sắc và kiểu dáng. Anh cũng chưa từng thấy cô mặc váy bao giờ, đột nhiên muốn đến nhìn một chút.
Anh nhấc chân đi lên lầu.
Vừa ra khỏi thang máy, anh bắt gặp cánh cửa nhà cô hàng xóm chuyển động, rồi đóng lại.
Kỷ Nghiêu tiến tới, gõ cửa. Cô hàng xóm xinh đẹp ấy nhanh chóng mở cửa, khỏi nói cũng biết đang đứng canh cửa.
Hàn Tích ló đầu ra ngoài: “Có chuyện?”
Kỷ Nghiêu cười cười: “Không phải em đang chờ tôi sao?”
Câu nói này dường rất quen, trước đây anh đã từng nói với cô. Khi ấy cô mạnh miệng không thừa nhận.
Hàn Tích quan sát anh một lúc, rồi nhìn vào mắt anh: “Sao anh về trễ vậy, làm nhiệm vụ?”
Kỷ Nghiêu mỉm cười nhìn cô: “Em trả lời tôi đi, có phải đang chờ tôi về không?”
Hàn Tích không lên tiếng, trong lúc anh dường như không ôm ấp thêm hi vọng bỗng nhiên nghe thấy cô nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
Thanh âm rất nhỏ, suýt chút nữa bị ánh đèn hành lang nuốt mất, nhưng anh vẫn nghe rất rõ.
Là cô chờ anh về nhà.