Kỷ Nghiêu ôm chặt lấy Hàn Tích.
Khi anh tiếp xúc với làn da của cô, anh mới dần dần bình tâm lại, chỉ có ôm cô như thế này anh mới có cảm giác chân thật.
Hàn Tích giơ chân đá Kỷ Nghiêu một cái, đẩy anh sang một bên: “Toàn là mùi thuốc lá, lăn đi!”
Dù bị mắng nhưng anh vẫn nở nụ cười. Biết mắng người là tốt rồi, tốt hơn là im lặng.
Kỷ Nghiêu tựa người vào khung cửa, một tay đút túi quần, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt mình, cô vẫn mặc bộ đồ đi làm, tóc cũng không rối. Lý trí của anh mới quay về.
Hàn Tích cũng tựa người vào cửa giống anh, chậm rãi mở miệng: “Tôi ăn tối với La Hải Diêu. Tôi đã từng đồng ý với anh ấy ít nhất dành một ngày trong tuần cùng anh ấy dùng bữa. Nhân viên phục vụ không cẩn thận làm đổ ly nước lên quần áo, nhà hàng lại gần tiểu khu nên tôi đưa anh ấy về đây rửa sạch lại.”
Kỷ Nghiêu: “Trong nhà hàng không có nhà vệ sinh sao?” … Mà cần phải đến đây.
Hàn Tích nghe câu hỏi của anh trầm tư một lúc: “Có lẽ anh ấy muốn ở bên cạnh tôi lâu hơn một chút. Công việc anh ấy rất bận, ngày nào cũng họp hành, ở La thị cũng không dễ dàng gì.”
“Chúng tôi cùng nhau lớn lên ở cô nhi viện, giống như người nhà vậy. Thời điểm tăm tối nhất của cuộc đời làm bạn với nhau, anh không thể hiểu được đoạn tình cảm này.”
Kỷ Nghiêu xác thực không thấu hiểu được, anh chưa từng trải qua những biến cố giống như Hàn Tích làm sao có được những cảm xúc tương tự cô.
Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Không phải em còn có tôi sao?!”
Hàn Tích đón nhận ánh mắt của Kỷ Nghiêu, giọng nhỏ dần: “Cái này không giống, tình cảm của tôi và anh ấy là tình thân, còn với anh là…”
“À… Đồng nghiệp.”
Tình yêu… Hai chữ này cô không mở miệng nói được, cô chưa hiểu được trái tim của chính mình.
Kỷ Nghiêu thay cô: “Đồng nghiệp cái mốc xì, ai muốn làm đồng nghiệp với em.”
Anh nhìn vào đôi mắt Hàn Tích: “Em và tôi, là tình yêu, hiểu không?”
Hàn Tích nghiêng mặt đi, lộ ra cần cổ trắng ngần, lảng tráng ánh mắt của anh: “Không phải anh đã có Đàm Lâm rồi ư?”
Kỷ Nghiêu cười cười, anh nhận ra từ lúc tan ca đến giờ tâm trạng của cô rất lạ, anh nghịch đuôi tóc cô: “Em nghe ai nói?”
Hàn Tích lấy điện thoại, mở một bài báo, trên đó chụp tấm ảnh Kỷ Nghiêu và Đàm Lâm ngồi cùng một bàn ở nhà hàng phía dưới tòa nhà của tập đoàn Kỷ thị.
Trợ lý Lý đáng thương đã bị cây cột che khuất nên nhìn qua dễ tưởng lầm rằng Đàm Lâm và Kỷ Nghiêu bí mật hẹn hò.
Kỷ Nghiêu cũng không vội vàng giải thích, anh nắm lấy hai tay Hàn Tích đưa lên đỉnh đầu, ép cả người cô lên cửa, toàn thân cô như nằm trọn trong lòng anh, anh nhìn cô từ trên xuống: “Pháp y Hàn, đây là… ghen?”
Anh tới gần, cô có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người anh xen lẫn mùi thuốc lá, dễ khiến thần trí người ta lạc lối.
Cô cắn môi, không lên tiếng.
Kỷ Nghiêu cúi đầu, đôi môi anh lướt nhẹ lên đầu môi cô, “Đừng cắn, cắn mạnh như vậy tôi sẽ đau lòng.”
Đôi môi anh rất mềm, nhẹ nhàng sượt qua sượt lại, chỉ khẽ chạm thôi cũng khiến toàn thân cô cứng đờ, tim đập như trống đánh, muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Anh lại dán lên lỗ tai cô, môi sượt nhẹ trên vành tai, thanh âm trầm thấp: “Muốn cắn cũng phải để tôi cắn.”
Hàn Tích run rẩy, muốn trốn khỏi anh; thế nhưng, chỉ cần cô động đậy là chạm vào người anh. Thân thể mềm mại cọ trên ngực anh, anh cảm nhận được cả cơ thể khô nóng, ngọn lửa nhem nhúm ở vị trí nào đó trong lòng sắp phát nổ.
Anh nhắm mắt lại, hàng mi khẽ run tựa như cố kìm nén điều gì đó, thanh âm trầm khàn, “Em đừng lộn xộn.”
Hàn Tích ngẩng đầu: “Vậy anh thả tôi ra đi.”
Kỷ Nghiêu không muốn thả cô ra, anh lưu luyến hương vị chanh thoang thoảng trên người cô, mùi hương đặc trưng của người phụ nữ của anh. Anh cúi đầu: “Em hôn tôi một cái, tôi sẽ thả em ra ngày; bằng không chúng ta cứ như thế này mãi.” Nói rồi anh áp sát vào cô thêm một chút, cô chỉ cần nhón chân sẽ có thể hôn anh và thoát ra được.
Kỷ Nghiêu ngắm nhìn cô, thu hết từng biểu hiện nhỏ nhất của cô vào đáy mắt, tại sao anh chỉ yêu cầu một nụ hôn thôi, mà cô giống như đang chịu đựng hình phạt từ anh vậy?
Hàn Tích cắn răng, nhắm mắt lại, từ từ nhón chân lên, ngay khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn cách một centimet thì Kỷ Nghiêu đột ngột thu tay lại, thả cô ra.
Nụ hôn của Hàn Tích rơi vào hư không, đáy lòng cô vô thức dâng lên cảm giác mất mát. Cô xưa nay chưa hề nhận ra được thì ra bản thân mình cũng rất muốn hôn anh. Cảm nhận được ý nghĩ của mình, khuôn mặt vốn đang đỏ lại càng đỏ hơn, như trái cà chua chín mọng trong vườn rau giữa ngày hè.
Cô sờ lên gương mặt nóng rẫy, cúi gằm đầu đi vào trong nhà.
Kỷ Nghiêu nói vọng từ phía sau lưng: “Tối nay ăn cơm với Đàm Lâm còn có mặt của trợ lý Lý, chỉ là trong ảnh không chụp được thôi. Hơn nữa, thời trung học tôi và cậu ấy chưa từng yêu đương.”
Hàn Tích xoay người nhìn Kỷ Nghiêu.
Kỷ Nghiêu mỉm cười, nói tiếp: “Cũng chưa từng cặp với bất kỳ nữ sinh nào.”
“Chỉ có một sự thật đó là nữ sinh theo đuổi tôi có thể xếp thành hai vòng quanh sân thể thao của trường, tiếng cổ vũ có thể truyền từ Nhất Trung đến tận Hội đồng bảo an Liên Hiệp Quốc.”
Nghe câu nói khoác không biết ngượng này Hàn Tích yên tâm hơn ít nhiều.
Kỷ Nghiêu đưa tay nắm lấy cằm Hàn Tích, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô: “Sau này có ghen thì cứ nói, không cần phải nhẫn nhịn như vậy đâu.”
Hàn Tích gỡ tay anh xuống: “Tật xấu, hở tí là động vào người khác.”
Kỷ Nghiêu: “Em đã từng thấy tôi động vào ai chưa, chỉ có em. Hàn Tích, chỉ có mình em.” Anh chưa từng hành động như vậy với người phụ nữ khác.
“Nếu buổi tối không ngủ được hoặc mơ ác mộng thì gọi cho tôi.” Anh nhìn cô: “Đừng đêm hôm khuya khoắt gọi cho La Hải Diêu được không?”
Anh có thể thông cảm cho phần tình nghĩa và sự ỷ lại bao năm qua giữa La Hải Diêu và Hàn Tích, nhưng không cách nào chịu được cảm giác nửa đêm cô gọi điện thoại cho một người đàn ông khác.
Bây giờ, người cô nên ỷ lại chính là anh, không thể là một ai khác, ai cũng không được.
Hàn Tích phát hiện tính cách anh bá đạo, không hề dịu dàng, không được tinh ý nhưng lại có thể khiến lòng cô nở hoa, mở lòng đón nhận ánh mặt trời, không sợ mưa gió.
Cô gật đầu: “Biết rồi.”
Vào trong nhà Hàn Tích ngồi thừ người trên sofa một lúc lâu mới đi tắm.
Cô thích pha nước hơi nóng một chút, như vậy có thể khiến cô cảm thấy ấm áp. Vòi hoa sen như một cơn mưa xối trên da thịt những dòng nước ấm.
Cô tắm sạch, đứng trước gương quấn chiếc khăn tắm màu trắng, tóc vẫn còn ướt.
Người phụ nữ trong gương da dẻ trắng nõn, đã không còn nhìn ra dấu vết của tuổi thơ nữa rồi. Tuy nhiên đoạn ký ức thời thơ ấu đã khắc vào tận xương tủy không dễ tiêu tan.
May thay cô đã gặp được mặt trời.
Tiếng chuông cửa vang lên, Hàn Tích vẫn quấn khăn tấm nhìn qua lỗ mắt mèo.
Anh hàng xóm đối diện tay đang ôm một chiếc gối.
Hàn Tích hé cửa, chỉ lộ ra nửa mặt.
“Anh muốn gì?”
Kỷ Nghiêu nhận ra được trong giọng nói của cô có hơi căng thẳng, anh quơ quơ cái gối: “Đưa em cái gối. Một thầy trung y truyền cho mẹ tôi một công thức ướp hương vào gối có thể ngủ ngon, em xem có công hiệu không.”
Hàn Tích duỗi tay qua khe cửa, nắm lấy một đầu gối lôi vào trong.
Kỷ Nghiêu thật sự không thể khống chế cảm xúc, anh gian manh cầm đầu gối còn lại giật mạnh.
Người sau cánh cửa không kịp trở tay, một chân trụ ở ngoài cửa mất đà, cả người nhào vào trong lồng ngực Kỷ Nghiêu.
Một cơ thể mềm mại như bông nằm trọn trước ngực mang theo hương thơm tươi mát sau khi tắm. Bả vai cô nhỏ nhắn, xương quai xanh hoàn toàn lộ ra trước mắt anh. Chiếc khăn tắm chỉ che khuất được một nửa cơ thể, thứ đầy đặn ẩn phía sau như muốn nhảy ra ngoài.
Yết hầu anh chuyển động lên xuống, cổ họng khô khốc, máu huyết bắt đầu dồn xuống “khu vực trung tâm” trong phút chốc biến nó thành một thanh sắt nóng rực.
Kỷ Nghiêu nuốt nước miệng, giọng khàn đi: “Của em… thật lớn.”
Hàn Tích ôm lấy chiếc gối, chạy vào trong nhanh tay đóng cửa, còn không quên mắng: “Anh là đồ lưu manh.”
Kỷ Nghiêu đứng cửa trước nhà cô, lấy tay sờ sờ mũi, trên tay anh có dính chút máu. Tiểu yêu tinh muốn lấy mạng anh đây mà.
Hàn Tích ôm chiếc gối của Kỷ Nghiêu về phòng ngủ. Cô cúi đầu hít một hơi thật sâu, trên gối thoang thoảng vị thuốc đông y, giúp giải tỏa thần kinh, giảm căng thẳng.
Cô nằm trên giường đọc sách trước khi đi ngủ, nhưng nhận ra bản thân không thể tập trung tinh thần, trước mắt cô chỉ toàn là hình bóng của anh.
Hoạt bát, lưu manh, thích ăn đòn, cúi đầu hút thuốc, hơi thở của anh quanh quẩn bên tai cô, anh đứng trước cửa nhà, siết cô vào lồng ngực, đôi môi lướt qua môi cô, dùng ngữ điệu bá đạo nhưng đầy mê hoặc nói chuyện với cô.
Không có một người phụ nữ nào có thể cự tuyệt được người đàn ông như vậy, gợi cảm, nhiệt tình, cợt nhả nhưng không làm điều xằng bậy.
Hàn Tích lướt bảng tin trên wechat thấy Trương Tường chia sẻ thông tin về nữ thần mới của anh ấy.
Cô mở ra đọc, là thông tin người bạn trai quen nhau tám năm trời cầu hôn Đàm Lâm, lễ cưới dự định sẽ tổ chức vào năm sau.
Bạn trai của cô cũng là người yêu từ thời đại học, người ngoài giới cùng nhau đi đến bến bờ hạnh phúc không phải dễ dàng, đặc biệt là quãng thời gian mới bắt đầu, không tiền bạc hai người còn sống chung trong căn phòng trọ dưới một tầng hầm. Sau đó Đàm Lâm nổi tiếng nhưng không hề rời bỏ người bạn trai chỉ làm chức trưởng phòng sales.
Tình cảm bền chặt như thế này trong giới giải trí xa hoa đồi trụy thật sự rất hiếm, có lẽ đây chính là tình yêu chân thành.
Phía dưới có một tin bác bỏ chuyện này, đưa ra scandal tình ái của Đàm Lâm và những người bạn trai.
Một trong số đó chính là Kỷ Nghiêu, có luôn tấm ảnh thời học sinh của hai người bọn họ. Hàn Tích phóng to tấm ảnh một chút.
Kỷ Nghiêu thời còn đi học trông ngây ngô rất nhiều, mang theo sự hưng phấn của tuổi thanh xuân. Anh mặc chiếc áo thun trắng, đeo một bản thu đen bảo vệ cổ tay, tầm mắt kiêu ngạo. Bộ dạng của anh không sợ trời không sợ đất, tự coi bản thân là lớn nhất, trông ai cũng không vừa mắt. Nữ sinh vây kín sân bóng rổ, trong đó có cả Đàm Lâm.
Sang ngày hôm sau, tóc của Tưởng Vi được chuyển đến Cục Cảnh Sát thành phố, khoa pháp chứng nhanh chóng đưa đi xét nghiệm. Theo kết quả có được, Tưởng Vi và mẹ không có bất kỳ mối quan hệ máu mủ nào.
Kỷ Nghiêu đọc xong báo cáo lập tức yêu cầu cảnh viên đưa Tưởng Vi cảnh cục.
Tưởng Vi đang chụp quảng cáo phải bỏ ngang, trong lòng rất tức tối. Cô ta ngồi ở phòng thẩm vấn nhìn cảnh viên lấy lời khai: “Mẹ tôi có lẽ không kể cho mọi người, thật ra tôi là do mẹ nhặt được, không có quan hệ máu mủ cũng bình thường thôi.”
Đứng sau tấm kính quan sát, Trương Tường quay sang Kỷ Nghiêu: “Có thể nói được như vậy ư, làm biên kịch được đó.”
Cảnh viên: “Chứng minh thế nào?”
Tưởng Vi nở nụ cười: “Không tin cứ hỏi mẹ tôi.”
Kỷ Nghiêu trầm tư: “Có thể đúng như Tưởng Vi nói, cô ta là được nhặt về hoặc cũng có thể cô ta đã mua chuộc người nhà của Tưởng Vi.”
Triệu Tĩnh Tĩnh bấm số điện thoại ở quê nhà của Tưởng Vi, mẹ của Tưởng Vi nhanh chóng được gọi tới nghe điện thoại, ông giáo ở bên cạnh phiên dịch.
Mẹ của Tưởng Vi thề sống thề chết nói Tưởng Vi là do bà ta nhặt được ở ven đường.
Kỷ Nghiêu nhấn mở loa ngoài: “Dì à, dì cần hiểu rõ, nếu như Tưởng Vi này không phải con gái dì, thì có lẽ con gái ruột của dì khả năng đã bị sát hại.”
Đầu dây bên kia yên lặng một lúc: “Tôi chỉ sinh được thằng con trai, còn nó là do tôi nhặt về.”
Không chịu thừa nhận Tưởng Vi là thật hay giả, người mẹ này cũng thật lạnh lùng, vì tiền ngay cả đứa con của mình cũng mặc kệ. Có lẽ ở trong mắt của bà ta Tưởng Vi đã chết rồi, thay vì báo thù thì lấy lại được mớ tiền còn thiết thực hơn.
Sau khi cúp điện thoại Kỷ Nghiêu phân công công việc: “Tĩnh Tĩnh cậu thăm dò tài khoản của mẹ Tưởng Vi hay người nhà họ xem gần đây có nhận được số tiền lớn nào không. Liên lạc với cảnh sát địa phương tra tìm thông tin ghi chép Tưởng Vi khi chào đời.
Tuy trình tự là như vậy nhưng Kỷ Nghiêu biết xác suất tra ra được sự thật rất xa vời, nơi vùng núi xa xôi lại là hơn hai mươi năm trước đa số các sản phụ đều nhờ bà đỡ làm gì đi đến bệnh viện.
Tưởng Vi ra khỏi phòng thẩm vấn, gặp Kỷ Nghiêu, cô ta lắc mông tiến đến, miệng cười cười: “Đội trưởng Kỷ, tuy chúng ta là bạn bè nhưng các anh cứ cách hai ba hôm lại gọi tôi đến, e rằng có chỗ không thích hợp.”
Kỷ Nghiêu dùng giọng điệu đang làm việc công: “Công dân có nghĩa vụ phối hợp cảnh sát phá án, huống hồ chi hiện cô tại đang là đối tượng tình nghi. Thêm nữa chúng ta không phải là bạn bè.”
Tưởng Vi nhìn nét mặt lạnh băng của Kỷ Nghiêu bỗng nhiên thấy rất hứng thú, dù sao đàn ông đều thích vây quanh cô ta, gặp được người dám nói câu vô tình thế này càng thú vị.
Cô ta đưa tay tính chạm vào mặt Kỷ Nghiêu, anh nhanh tay hơn tóm lấy, quay sang nói với Trương Tường: “Tình nghi người này tập kích cảnh sát, đưa về phòng tạm giam tiếng.”
Tưởng Vi tức giận giậm giậm chân, “Tôi yêu cầu gặp luật sư.”
Trương Tường thầm thở dài, nhớ lại đúng là anh ấy bị mù, tại sao có thể thần tượng một con người như vậy.
Kỷ Nghiêu bận tối mặt đến giữa trưa, may là cũng kịp nằm trong tốp cuối dùng bữa trưa ở căn tin.
Hàn Tích và Chu Hàm đã ăn xong, từ trong căn tin đi ra, gặp mặt với Kỷ Nghiêu.
Đêm qua hai người xảy ra những hành động ám muội, bầu không khí giữa Hàn Tích và Kỷ Nghiêu hiện tại có thể dùng quả đại pháo để hình dung, chỉ cần một trong hai người nhen lửa, quả pháo ấy chắc chắn sẽ phát nổ một trận dữ dội.
Kỷ Nghiêu gọi Hàn Tích: “Pháp y Hàn.”
Hàn Tích dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô: “Có chuyện gì sao?”
Kỷ Nghiêu mỉm cười: “Không có chuyện gì, chỉ muốn gọi em.”
Bóng đèn Chu Hàm đứng bên cạnh không dám động đậy, cố gắng làm như mình vô hình.
Hàn Tích nhìn Kỷ Nghiêu, ừm một tiếng: “Vậy không có chuyện gì tôi đi trước.”
Kỷ Nghiêu gật đầu, “Tan ca tôi đến tìm em.”
Hai người chia thành hai hướng, một đi vào phòng ăn, một đi về lại văn phòng.
Chỉ đối mặt rất ngắn, câu thoại thiếu dinh dưỡng, người bên ngoài nhìn vào giống như đồng nghiệp hàn huyên nhưng lại khiến cho Kỷ Nghiêu cực kỳ thỏa mãn.
Vừa bận vừa mệt nhưng chỉ cần nghĩ đến cô một chút thôi thì mọi mệt nhọc tiêu tan.
Hàn Tích rời khỏi căn tin, khi đến sảnh lầu một liền gặp luật sư và Tưởng Vi bước ra.
Tưởng Vi trông thấy Hàn Tích chợt dừng bước, tiến tới trước mặt cô, quan sát cô một lúc. Ngay cả khi đối phương là phụ nữ, đáy mắt cô ta vẫn lộ ra nét quyến rũ: “Đã lâu không gặp.”
Âm thanh của cô ta rất nhẹ, chỉ đủ cho Hàn Tích và Chu Hàm nghe.
Chu Hàm nhớ Tưởng Vi và Hàn Tích từng gặp nhau ở phòng thẩm vấn khi Hàn Tích đến lấy chứng cứ xét nghiệm nên cô ấy cảm thấy Tưởng Vi nói ra câu này không hề có ý gì.
Tuy nhiên Hàn Tích có thể cảm nhận được thời gian như trôi ngược về năm trước.
Tưởng Vi nói đã lâu không gặp không phải ám chỉ một tuần trước mà là năm trước.
Hàn Tích tròn mắt nhìn Tưởng Vi, quả nhiên cô có thể bắt gặp tia khinh thường trong đáy mắt cô ta, con ngươi sẫm màu tựa như phản chiếu lại hình ảnh ở cô nhi viện Trịnh Tiêu.
Đầu bên đó chính là bóng tối vô tận, là bần cùng, là cảm giác bị bỏ đói và nơm nớp lo sợ.
Lúc trước ở phòng thẩm vấn trước mặt Kỷ Nghiêu, Tưởng Vi cũng nhận ra Hàn Tích.
Đôi môi Tưởng Vi được tô vẽ tỉ mỉ mấp máy, nhẹ giọng phát ra hai từ: “Trịnh Thất.”
Âm thanh đó như ma quỷ kéo Hàn Tích quay trở lại nơi mà cô đã từng liều mạng trốn tránh. Hàn Tích đã có thể khẳng định Tưởng Vi nhất định là Quách Oánh.
Trịnh Thất, tiểu Thất chính là tên của cô ở cô nhi viện, theo cô phân nửa thời gian ấu thơ, che kín tương lai mù mịt.
Mỗi một đứa trẻ đưa đến cô nhi viện Trịnh Tiêu đều không có họ tên, bọn họ là do cha mẹ vứt bỏ, hoặc là do bọn buôn người bắt về.
Không có tên chỉ có họ, tất cả đều mang họ Trịnh, họ của viện trưởng Trịnh Tiêu Trịnh, đây chính là nhãn mác của bọn họ, nhãn mác hằn sâu cuộc sống tăm tối và ruồng bỏ.
Quách Oánh là đứa trẻ ngoại lệ.
Cô nhìn Tưởng Vi trước mắt mình, hình tượng Quách Oánh xinh đẹp nhất cô nhi viện dần dần sống động trở lại.
Quách Oánh mãi mãi có được bộ quần áo đẹp nhất, được ăn cơm no, được ngủ trong gian phòng ấm áp, tóc lúc nào cũng được cài một chiếc nơ màu hồng hoặc tím rất xinh. Cô ta không hề giống với nhóm của Hàn Tích, cô ta và nhóm quản lý cô nhi viện mới cùng một dạng người.
Hàn Tích đã từng chứng kiến cảnh tượng cô bé Quách Oánh tầm bảy tám tuổi nằm trong phòng ngủ của viện trưởng, hai người cơ thể t.r.ầ.n t.r.u.ồ.n.g nằm trong chăn ấm, ngoài trời tuyết rơi dày đặc, căn phòng bọn họ đốt lò sưởi rất ấm áp.
Hàn Tích cũng muốn vào trong đó sưởi ấm, La Hải Diêu kéo cô ra, nói cho cô biết Quách Oánh là con gái của viện trưởng nên mới được vào phòng viện trưởng ngủ.
Từ sau lần đó, La Hải Diêu thường hay bôi đất hoặc tro than lên mặt Hàn Tích, anh ta nói bẩn như vậy mới đẹp, còn như Quách Oánh trông khó coi chết đi được, còn dặn cô phải cách xa viện trưởng một chút.
Ngẫm lại La Hải Diêu luôn luôn bảo vệ cho cô.
Hàn Tích liếc nhìn Tưởng Vi. Da cô ta rất trắng, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, hai mắt to tròn, sóng mũi cao, đôi môi đỏ tươi, nét yêu mị từ trong xương tủy.
Rất ít đứa bé có thể biết được sự cuốn hút của bản thân, nhưng Quách Oánh lại có, khi đó cô ta chỉ mới bảy tám tuổi đã hiểu được rằng dáng vẻ bên ngoài của cô ta có thể đổi lấy cơm ăn và áo ấm.
Chẳng trách cô ta coi khuôn mặt này là vũ khí để cuộc đời có thể thuận buồm xuôi gió.
Tưởng Vi đi đến bên cạnh Hàn Tích, giày cao gót giẫm trên sàn nhà vang lên tiếng lộc cộc khắp đại sảnh của cảnh cục, mỗi bước đi đều rất mạnh, tựa như một chiến sĩ vừa dành được chiến thắng.
Hàn Tích nhìn bóng lưng cô ta, một cỗ bi thương xông lên đại não, cô cảm giác mình thật đáng thương.
Chu Hàm: “Chị Tích, chị không sao chứ, vừa rồi mặt chị trắng bệch. Tưởng Vi đã nói gì với chị?”
Hàn Tích xua tay: “Không có gì.”
Chu Hàm vẫn còn lo lắng: “Có phải cô ta hạ chiến thư muốn đấu với chị không, chị Tích yên tâm, đội trưởng Kỷ không hề thích cô ta.”
Hàn Tích mỉm cười: “Đi thôi.”
Chưa đi được mấy bước liền nghe ồn ào phía sau lưng.
Bà nội Vương Tiểu Ninh từ trong phòng nghỉ chạy vọt ra, ôm lấy Tưởng Vi, đưa tay kéo tóc của cô ta, gào khóc: “Là mày đã giết chết Ninh Ninh nhà tao đúng không, có phải không!”
Luật sư Tưởng Vi không ngăn nổi.
Không biết bà lão lấy sức lực ở đâu mà có thể kéo luôn được bộ tóc giả của Tưởng Vi xuống. Mái tóc óng ả bị giật mất, lộ ra mái tóc thật của Tưởng Vi.
Tóc cô ta vừa ít vừa thưa, lộ ra phần lớn da đầu, tạo thành sự tương phản rõ nét với bộ quần áo lộng lẫy cô ta đang khoác trên người.
Tưởng Vi ôm đầu rít gào, cô ta chưa từng lộ ra bộ mặt xấu hổ thế này trước mặt mọi người, từ xưa đến nay cô ta luôn xuất hiện với hình tượng xinh đẹp và kiêu ngạo.
Bà lão ôm bộ tóc giả khóc rống: “Đây là Ninh Ninh, đây nhất định là Ninh Ninh.”
Mấy cảnh viên kéo đến nâng bà Tiếu ngồi lại lên ghế, luật sư của Tưởng Vi lấy lại mái tóc giả rồi đưa Tưởng Vi ra ngoài.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Chu Hàm lên tiếng hỏi: “Chị Tích, chị nói xem tóc giả của Tưởng Vi có đúng là của Vương Tiểu Ninh hay không?”
Không có chứng cứ Hàn Tích không nói lung tung, cô nhìn bà lão đang khóc đến thất thần ở phía xa, lắc đầu: “Cũng không biết.”
Dừng một chút cô nói tiếp: “Trên thế giới này chỉ cần một người phạm tội thì nhất định sẽ lưu lại chứng cứ, tất cả những việc làm xấu xa chắc chắn sẽ bại lộ.”
Bao gồm luôn chuyện ở cô nhi viện Trịnh Tiêu, tuy rằng hiện tại đã mai danh ẩn tích nhưng cô tin chắc sẽ có ngày nó bị bại lộ trước công chúng.
Chu Hàm cười cười: “Chị Tích nói mấy câu này giống y chang đội trưởng Kỷ.”
Phiên bản của Kỷ Nghiêu là, trên thế giới này không có tội phạm hoàn mỹ, chỉ cần phạm tội nhất định sẽ lưu lại dấu vết.
Ăn xong bữa trưa, Kỷ Nghiêu quay lại văn phòng, ngồi trên ghế tựa nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu anh chỉ nghĩ đến vụ án.
Triệu Tĩnh Tĩnh đã báo cáo. Xác thực không tra ra được thông tin Tưởng Vi được sinh ra khi nào, cũng coi như chứng minh được lời của mẹ cô ta đã nói nhặt được cô ta ở ven đường nên mới không trùng hợp kết quả DNA.
Tài khoản ngân hàng của người nhà Tưởng Vi cũng không xuất hiện khác thường.
Tất cả những chuyện này đều nằm trong dự liệu của anh. Nếu anh là nghi phạm anh cũng không lưu lại nhược điểm lớn như vậy để cảnh sát bắt.
Kỷ Nghiêu quay đầu hỏi: “Nhóc Tường, cậu điều tra xác chết vô danh trong vòng năm trở lại đây ở thành phố Nam Tuyền thế nào rồi, có sàng lọc được thi thể nào tình nghi là Tưởng Vi thật không?”
Trương Tường trả lời: “Đã điều tra mọi hài cốt nữ vô danh có lưu lại xét nghiệm DNA và so sánh với mẹ của Tưởng Vi, không có bất kỳ bộ hài cốt nào trùng hợp.”
“Từ bảy tám năm trước thì không còn lưu lại.”
Xét nghiệm DNA mấy năm trước cũng không phổ biến trong giới trinh sát hình sự. như bây giờ
Trong lòng Kỷ Nghiêu dâng lên dự cảm không tốt, những bộ hài cốt không xét nghiệm DNA kia sau khi không có người nhà đến nhận, cũng không thể giữ lại phòng xác của Cục Cảnh Sát thành phố nên hầu hết đều được đi hỏa táng. Người chết chỉ còn lại đống tro tàn, tro tàn thì làm sao có thể xác định nhân thân.
Ông trời cũng thật là… mắt nhắm mắt mở, một chứng cứ nhỏ cũng không chịu lưu lại.
Kỷ Nghiêu nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị mở cuộc họp nhỏ sau giờ trưa, lập ra kế hoạch cho phương hương điều tra kế tiếp.
Anh nhớ đến gã lưng gù rạch xe của Đàm Lâm tối qua, có thể điều tra từ hướng này không?
Kỷ Nghiêu lấy di động gọi cho Đàm Lâm nhưng điện thoại của đối phương không thể gọi được.
Đúng lúc này một cảnh viên bỏ điện thoại xuống đi tới báo cáo: “Đội trưởng Kỷ, khu xử lý rác ở thành Tây phát hiện một bộ tử thi nữ.”