Trân Quý

chương 15

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Lạc Chi Dực thức dậy thì ngồi ủ rũ ở mép giường, một lúc lâu sau mới thẫn thờ đi đến nhà vệ sinh, ngay cả dép cũng không mang. Tối hôm qua cô bị sái cổ, chất lượng giấc ngủ cực kém dẫn đến bây giờ cả người đều ỉu xìu không làm gì nổi.

Hơn sáu giờ mẹ Lạc đã đi đến quán mỳ, đúng lúc hôm nay là ngày ba Lạc đến bệnh viện châm cứu, Lạc Chi Dực đã nói sẽ đi với ông cho nên cũng không đến phụ ở quán mỳ.

Bữa sáng ba Lạc làm tương đối phong phú, bánh trứng gà, hoành thánh nhỏ, bánh mật đường đỏ và yến mạch trái cây, sau khi dọn lên bàn thì gọi con gái xuống ăn.

Lạc Chi Dực miễn cưỡng đáp lại một tiếng, sau khi rửa mặt xong thì lảo đảo đi tới phòng khách ăn sáng.

“Sao ủ rũ thế? Khó chịu chỗ nào à?” Ba Lạc cảm thấy con gái rất ít khi có trạng thái này.

“Tối qua ngủ không ngon ạ.”

“Vậy lát nữa ba đi bệnh viện một mình, con ăn xong thì đi ngủ thêm đi.”

Lạc Chi Dực cắn một miếng bánh mật đường đỏ, lắc đầu nói: “Con đã nói đi với ba thì nhất định sẽ đi với ba.”

Ăn sáng xong, Lạc Chi Dực ngồi trên ghế salon chờ ba mình sửa soạn. Mỗi lần đi ra ngoài ba Lạc đều phải cạo râu, chải đầu, cắt móng tay cẩn thận, quan trọng nhất là khi ông phối quần áo thì ít nhất phải đứng trước gương thay ba bộ mới có thể quyết định hôm nay mặc cái gì.

Cuối cùng cũng ra được cửa, ba Lạc tung tăng hỏi con gái: “Thời tiết hôm nay không tệ, chờ châm cứu xong có muốn đi dạo một vòng cửa hàng bách hóa mua ít đồ không?”

“Thôi ạ, châm cứu xong thì về nhà nghỉ ngơi đi.” Lạc Chi Dực không có tâm trạng đi dạo cửa hàng bách hóa.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tâm trạng của con lại kém thế?” Ba Lạc nghi ngờ, “Nếu không phải ba là ba ruột của con thì đã cho rằng con bị thất tình đấy.”

Lạc Chi Dực đi đằng trước không bỏ vào tai chữ nào.

“Nếu thật sự thất tình thì ba cũng yên tâm.” Ba Lạc không được con gái đáp lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu, “Thất tình là mẹ của tình yêu đích thực, giống như mối quan hệ giữa thất bại và thành công vậy, hai bên đều không thể tách rời.”

Đến bệnh viện, Lạc Chi Dực ngồi trên băng ghế bên ngoài khoa châm cứu chờ ba mình, để mặc cho dòng suy nghĩ trôi nổi một hồi rồi lại cúi đầu nhìn đôi giày đế bằng dưới chân, cô luôn cảm thấy hôm nay có hơi uể oải.

Chờ đến khi cô lấy điện thoại ra xem thì đột nhiên nhìn thấy tin nhắn của nhiễm Khải Minh gửi tới: “Chị đi châm cứu với ba chị hả?”

Cô có hơi bất ngờ, vội vàng trả lời lại hai chữ ‘đúng vậy’.

Theo lý thì hôm nay cô nên nói với cậu một tiếng về việc mình không đến quán mỳ, nhưng cô lại không nói, trong đầu nghĩ rằng trước sau gì mẹ cũng sẽ nói cho cậu biết.

Ngày hôm qua sau khi cậu nói muốn nhận cô làm chị, cô về nhà đã suy nghĩ thử xem sau này phải giữ khoảng cách với cậu như thế nào. Nếu lại tiếp tục nhiệt tình với cậu quá thì thật sự sẽ thành công thăng cấp thành người chị tri kỷ trong cuộc đời cậu. Cô không giải thích được chuyện này có gì không tốt, nhưng cô thực sự rất không muốn nhận cậu làm em trai.

Vậy rốt cuộc cô muốn cái gì? Chính cô cũng có chút mơ hồ không biết.

Cô rất muốn tìm Trang Y Manh tán gẫu một hồi, nhưng Trang Y Manh đã không để ý tới cô nhiều ngày, cô suy nghĩ một chút, gửi Wechat cho Hứa Lẫm. Đúng lúc Hứa Lẫm cũng đang ở nhà chán chường, nên đã đề nghị chi bằng cô tới trò chuyện một chút.

Vì vậy, chờ đến khi ba Lạc châm cứu chữa trị xong, Lạc Chi Dực đưa ông về nhà rồi lập tức chạy như bay tới nhà Hứa Lẫm.

Thật ra thì nhà Hứa Lẫm rất xa, ngày thường Lạc Chi Dực không thường đến, nhưng hôm nay cô lại mang tâm trạng ‘phải bộc bạch hết, nếu không sẽ ngạt chết’ nên đã đổi hai chuyến xe điện ngầm tới nhà Hứa Lẫm.

Hứa Lẫm lấy nho đã rửa sạch ra đưa cho Lạc Chi Dực ăn, cười hỏi có phải cô có tâm sự gì muốn nói hay không.

“Đúng vậy.” Lạc Chi Dực ăn một quả nho, cúi đầu nói, “Nhưng mà không biết làm sao mở miệng.”

“Tớ đoán là cậu đã thích một người rồi. Không phải là cái cậu khách trọ kia đó chứ?”

Lạc Chi Dực ngẩng phắt đầu lên, mắt trố to nhìn Hứa Lẫm, một lát sau hỏi ngược lại: “Cậu đang nói gì vậy?”

“Manh Manh nói hết cho tớ biết rồi, nói cậu thích em trai học giỏi đó, còn si mê đến nỗi mất trí.”

Lạc Chi Dực không thừa nhận cũng không phủ nhận, tự hỏi mình một câu trong lòng: Mình thích Nhiễm Khải Minh? Là Tiểu Nhiễm vừa đẹp trai vừa có chút đáng yêu đó sao? Tại sao chính mình còn không biết mà bạn tốt đã khẳng định như vậy rồi?

“Nói ra chuyện khiến cậu phiền não đi.” Hứa Lẫm đi đến chiếc ghế sa lon nhỏ ngồi xuống, hai chân đá bay đôi dép, thoải mái dang hai cánh tay ra chờ đợi cô nói hết: “Tớ nghĩ bây giờ chỉ có hai trường hợp, cậu thích cậu ấy, cậu ấy không thích cậu, hoặc là cậu ấy thích cậu, cậu lại không thích cậu ấy. Có điều với lịch sử chưa từng có người theo đuổi như cậu, xác suất xảy ra vế trước tương đối cao, đúng không? Thân nhau vậy rồi, có gì thì nói thẳng, không phải cố ý muốn xúc phạm cậu.”

“Tớ không biết. Cái từ thích này có vẻ mênh mông quá, tớ không thể chắc chắn, nhưng đoán chừng là có một ít.” Sau khi do dự, Lạc Chi Dực đã nói hết mọi chuyện cho vị chuyên gia tình yêu trước mắt nghe.

“Người chị em, thứ cho tớ nói thẳng, cậu bị ghẻ lạnh rồi. Từng nghe câu ‘nhỏ tuổi không kêu chị, tâm tư nhất định khác’ chưa? Cậu ấy nhận cậu là chị, thái độ này đã rất rõ ràng rồi, cả cơ hội diễn kịch cậu cũng không có.” Hứa Lẫm nói xong thì nhìn cô một cái, tặng cho cô ánh mắt sâu sắc: “Đoạn này hơi ngược.”

“Ừ, nói có lý.”Lạc Chi Dực gật đầu một cái rồi không nói nữa.

“Có phải tớ nói thẳng quá không? Cậu không chịu nổi hả?”

“Có gì mà không chịu nổi. Từ nhỏ tớ đã không có duyên với người khác giới, thêm một người cũng chẳng sao, huống chi chính tớ cũng không xác định được tình cảm của mình đối với cậu ấy là gì mà.” Lạc Chi Dực thản nhiên nói, “Có thể là vì cảm thấy cậu ấy đẹp trai, làm việc nghiêm túc, cho nên đột nhiên sinh ra cảm giác muốn thân thiết, không chừng qua mấy ngày nữa sẽ không còn cảm giác như vậy.”

“Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi. Cậu biết không, mấy ngày nay tớ còn lo lắng nếu như cậu thật sự ở bên cạnh cậu ấy thì Manh Manh nhất định sẽ cách xa cậu ra. Manh Manh đã nói thẳng với tớ trong điện thoại, cậu ấy không thích Nhiễm Khải Minh.” Hứa Lẫm lý trí phân tích cho Lạc Chi Dực, “Cậu nghĩ xem, vì một thằng con trai chưa quen biết bao lâu mà buông bỏ người chị em cùng trải qua nhiều năm mưa gió với mình, như vậy rất ngớ ngẩn, có đúng không?”

Lạc Chi Dực từ chối cho ý kiến, một lát sau lại hỏi: “Vậy cậu ấy đã nói như thế rồi, có phải tớ nên giữ khoảng cách với cậu ấy không?”

“Giữ khoảng cách thì không cần thiết, làm quá cũng đâu có tốt. Cậu cứ như bình thường là được, chờ mùa hè năm sau cậu ấy nhận được thư trúng tuyển đại học, có lẽ sẽ dọn đi, hai người chỉ cần thuận theo tự nhiên mà từ giã nhau thôi.”

Nghe Hứa Lẫm nói vậy, vẻ mặt Lạc Chi Dực không có gì thay đổi, nhưng trong lòng lại ‘lộp bộp’ một tiếng, nỗi chua xót khi cuối cùng cũng sẽ mất đi chợt xông lên.

“Cậu đừng suy nghĩ nhiều, thật ra vấn đề của cậu rất đơn giản, chỉ là mơ mộng của thiếu nữ thôi, qua mấy ngày nữa là sẽ ổn.” Hứa Lẫm nói.

“Tớ còn là thiếu nữ hả? Tháng Chín là lên năm ba đại học rồi.”

“Năm ba đại học cũng là thiếu nữ vậy.” Nói đến tựu trường, Hứa Lẫm chợt nhớ tới một ngày quan trọng, “Thiếu chút nữa quên mất, sắp tới sinh nhật cậu, đúng lúc tớ có một món quà muốn tặng cho cậu.”

Hứa Lẫm nói xong thì nhảy xuống ghế sa lon đi vào phòng lấy quà. Một chốc sau, cô ấy cầm ra một cái quần đùi, nói với Lạc Chi Dực: “Chị họ của tớ đi du lịch ở Thái mang về cho tớ, kiểu này trông rất đẹp, mặc rất tôn dáng, nhưng tớ lại mặc size rộng hơn chút, cậu thử xem xem.”

“Ngắn thế à?” Lạc Chi Dực nhìn một cái đã cảm thấy không hợp.

“Cứ xem thử đi, cái quần này rất hợp với người chân dài như cậu.” Hứa Lẫm cười, kéo Lạc Chi Dực đi thay quần.

Lạc Chi Dực bất đắc dĩ mặc thử, kết quả tuy ngắn nhưng lại vừa vặn. Cái quần đùi này còn có tác dụng n.âng mông, làm chân cô trông vừa dài vừa thẳng, khiến cho Hứa Lẫm khen ngợi không dứt, nói rằng nhìn muốn chảy nước miếng.

“Không ngờ lại hợp như vậy.” Lạc Chi Dực soi gương, tâm trạng vui vẻ lên không ít.

“Chờ một chút.” Hứa Lẫm lại chạy vào phòng, sau khi quay ra thì trong tay có thêm một sợi dây chuyền hồng ngọc thật dài, thân thiết đeo lên cho Lạc Chi Dực, còn tiện tay buộc một góc áo phông của cô lên, lui về sau mấy bước thưởng thức dáng vẻ của cô, “Nhìn xem, sợi dây chuyền hồng ngọc này phối với áo phông màu sắc đơn giản nào cũng rất hợp, nhưng lại quá dài đối với tớ, sắp dài tới rốn luôn, cậu lại đeo rất vừa vặn, tặng cậu hết đấy.”

“Trời, cái này đắt lắm đúng không?” Lạc Chi Dực sờ viên đá quý lấp lánh rực rỡ, cô không dám nhận.

“Cục cưng, giữa chúng ta đừng nói giá cả, thô thiển lắm.” Hứa Lẫm hơi nhón chân lên choàng qua vai Lạc Chi Dực, cùng soi gương với cô, “Cậu nhìn cậu này, như vậy xinh đẹp biết bao.”

Lạc Chi Dực nhìn mình trong gương, chợt cảm thấy quả thật quá xinh đẹp.

Nếu như mình như vậy sẽ khác đi trong mắt rất nhiều người phải không? Cô lặng lẽ nghĩ.

Ngày hôm sau, quán mỳ Hân Hân.

Sáng nay buôn bán rất đắt, anh Hàm Hàm đi ship hàng bên ngoài, Nhiễm Khải Minh đang ghi lại đơn hàng của khách, Lạc Chi Dực phụ trách bưng bát, dọn chén, lau bàn.

Nhiễm Khải Minh vừa đối phó với một cô gái muốn xin phương thức liên lạc với cậu xong, thừa dịp rảnh rỗi uống một ngụm nước, tầm mắt thuận tiện nhìn về phía Lạc Chi Dực đang khom người lau bàn, không nhịn được quan sát cô một hồi.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo phông màu đen bó sát người và một cái quần rất ngắn, dưới chân là một đôi giày đế bằng hở ngón, ngón chân dường như còn được sơn lên rất xinh đẹp, trước ngực là một sợi dây chuyền hồng ngọc chói mắt đang đung đưa không ngừng.

Bởi vì cô ăn mặc như vậy nên ai đi vào quán dường như cũng liếc nhìn cô một cái, đàn ông đương nhiên là nhìn chân, phụ nữ thì nhìn viên hồng ngọc trước ngực cô.

Cậu nghi ngờ hôm nay là ngày quan trọng gì đó nên cô mới ăn mặc khác lạ như vậy.

Lạc Chi Dực lau bàn cả buổi trưa không khỏi có chút đau lưng, lúc ăn cơm trưa, cô không ngừng dùng nắm tai đấm đấm vào hai bên eo, Nhiễm Khải Minh thấy vậy muốn nói gì đó, nhưng thấy mẹ cô còn đang ở đây nên không tiện mở lời.

Ăn cơm xong, Nhiễm Khải Minh phụ trách việc rửa chén, mẹ Lạc đi sang cách vách tán gẫu. Một mình Lạc Chi Dực ngồi trước bàn lấy bài tập trong túi xách ra bắt đầu gấp rút làm bài. Cách tựu trường không còn bao lâu nữa, cô phải bắt đầu làm bài tập hè rồi.

Nhiễm Khải Minh rửa xong cái chén cuối cùng, ra khỏi phòng bếp đi tới ngồi xuống trước mặt cô, trực tiếp hỏi: “Hôm nay là ngày quan trọng gì à?”

“Hả? Sao lại hỏi như vậy?” Lạc Chi Dực cũng không ngẩng đầu lên, cô đang suy nghĩ xem nên viết bài thơ cho câu lạc bộ Thơ ở trường như thế nào.

“Thấy chị ăn mặc rất đẹp.” Cậu nói.

“Vậy sao?” Lạc Chi Dực nghe vậy lập tức ngẩng đầu, cười một tiếng, “Thấy được không?”

Nhiễm Khải Minh trầm ngâm, xác nhận lại: “Muốn nói thật không?”

Lạc Chi Dực có cảm giác thái độ của cậu đối với cô bây giờ hình như tôn trọng hơn trước đây một chút, giống như hiện tại vậy, trước khi nói ra những lời có lực sát thương cao thì sẽ báo trước một tiếng.

Cô khẽ gật đầu.

“Quần của chị ngắn quá.”

“Ngắn hả? Ngoài đường có rất nhiều người cũng mặc như vậy, tại sao tôi lại không được chứ?” Lạc Chi Dực nghiêm túc hỏi, “Có phải cậu có thành kiến với tôi không?”

Nhiễm Khải Minh nghẹn lời, cậu tuyệt đối không phải loại người bảo thủ nhàm chán, cho rằng là con gái thì không được mặc quần đùi ra ngoài, nhưng cái quần của Lạc Chi Dực lại ngắn một cách khác thường, lúc cô ngồi xổm xuống gần như sẽ thấy hết.

“Có phải chị không mặc quần bảo hộ không?” Cậu hỏi thêm một câu.

Cuối cùng Lạc Chi Dực cũng hiểu ra, lúng túng nói: “Quán mì của nhà mình, tôi không để ý nhiều như vậy.”

“Chị có xem tin tức gần đây không? Có một số tên b.iến thái đợi lúc con gái đứng lên sẽ lập tức lấy điện thoại di động ra canh góc chụp hình lại.” Cậu lý trí nói cho cô biết, “Chị nên chú ý một chút.”

Lạc Chi Dực liếc mắt nhìn cậu, không nói gì, im lặng chơi đùa với viên hồng ngọc trước ngực.

“Còn dây chuyền của chị nữa, quá dài, có hai lần thiếu chút nữa đã rơi vào trong tô mì.”

“Cái này thì tôi cũng phát hiện được, quả thật đeo vào có chút không tiện.” Lạc Chi Dực không nhịn được nói thêm vào, sau cùng cúi đầu nhìn quần của mình một cái, “Cho nên hôm nay tôi mặc như vậy rất kỳ lạ phải không?”

Nói thật thì chân rất đẹp, Nhiễm Khải Minh thầm nghĩ. Nhưng hiển nhiên tạm thời cậu không thể nói cho cô nghe sự thật này.

“Được rồi, ngày mai sẽ đổi lại quần dài.” Lạc Chi Dực mất hết hứng thú, kéo sự chú ý về lại bài tập của mình, “Trời ạ, cái này biết làm thế nào đây? Thời Đường có những nhà thơ nào? Chọn hai nhà thơ yêu thích ở thời Đường rồi so sánh phong các tác phẩm của họ, nói ngắn gọn về những ảnh hưởng của họ đối với sự phát triển của thơ ca sau này?”

“Bài tập hè?” Nhiễm Khải Minh hỏi.

“Ừ, tôi đang rầu rĩ đây. Cậu biết không? Ở câu lạc bộ Thơ mà tôi tham gia giáo viên rất thấu tình đạt lý, chỉ có một yêu cầu đối với bài tập là phải tự viết. Viết tệ thế nào cũng có thể qua, nhưng tuyệt đối không thể tìm đến Baidu, nếu không sẽ nhận thẳng con 0.” Lạc Chi Dực cắn bút, “Tôi viết ai mới được đây? Lý Bạch Đỗ Phủ có được không?”

“…”Nhiễm Khải Minh từ từ giơ tay ra, “Đưa đây, viết giúp chị.”

Lạc Chi Dực vội vàng đưa tập và bút tới, bất kể cậu có viết được hay không thì đầu óc của cô cũng phải tạm thời thả lỏng một chút, cách xa những thứ này.

Nhiễm Khải Minh viết vào tập một lúc lâu mới trả lại cho Lạc Chi Dực.

Lạc Chi Dực nhìn một cái, cậu chọn Vương Duy và Lý Thương Ẩn, chia thành nhà thơ tiêu biểu của thời kỳ Thịnh Đường và Vãn Đường. Trong tập liệt kê ra những tác phẩm thơ kinh điển, con đường làm quan, bước ngoặt trong cuộc đời của hai vị thi nhân, sau đó lại chọn ra hai bài thơ của họ, bắt đầu từ phương diện triết học và mỹ học, tổng kết khái quát những nét đặc sắc giống nhau và khác nhau trong tác phẩm của họ… Viết như một phần dàn ý cặn kẽ.

“Nếu đã vậy rồi, không bằng cậu giúp tôi viết hoàn chỉnh đi?” Lạc Chi Dực kinh ngạc nhìn từng dòng chữ đẹp đẽ của cậu, mặt dày nói, “Ngày mai tôi mang laptop tới được không?”

Giọng cô có chút chột dạ, bởi vì biết cậu là học sinh giỏi, có thể sẽ xem thường thái độ học tập đục nước béo cò như vậy của cô.

“Được.” Nhiễm Khải Minh dứt khoát đồng ý.

Lạc Chi Dực cười, duỗi đôi chân dài ra bắt đầu bận rộn làm những bài tập khác. Không ngờ lần này chân của Nhiễm Khải Minh ở dưới bàn lại bị đôi chân dài không có chỗ để của cô đá một cái, cậu cúi đầu nhìn, mười đầu ngón chân được sơn màu tím xinh đẹp của cô lập tức đập vào mắt. Lớp sơn hơi cẩu thả, dường như ngón nào cũng bị lem ra ngoài.

Cậu ‘thưởng thức’ một hồi, không nhịn được hỏi một câu: “Chân chị, tự sơn hả?”

“Là bạn tôi nhất định đòi sơn cho tôi, tôi đã từ chối nhưng không được.” Lạc Chi Dực nói, “Xong chuyện cảm thấy cũng không tệ lắm nên chưa lau.”

“Nhìn xa trông cũng được.” Cậu nói.

Lạc Chi Dực nghe ra ý khác trong lời nói, hỏi: “Nhìn gần rất xấu hả?”

Cô nói xong thì lập tức đặt bút xuống, giơ một chân lên, cúi đầu nhìn lớp sơn móng chân của mình ở khoảng cách gần, sau đó đến chính cô cũng hết hồn, sao lại biến thành bộ dạng này?

“Lau sạch phần bị lem là được rồi.” Lạc Chi Dực tìm khăn giấy ướt trong túi xách, bắt đầu cẩn thận lau móng chân.

Cô hơi khom lưng, chuẩn bị lau từng ngón chân một, nhưng chỉ một lúc sau đã không chịu được, tư thế này quá mệt. Vì vậy cô kéo một cái ghế ở cạnh bàn qua, đặt chân lên ghế, từ từ lau đi.

Dáng vẽ cô duỗi chân đập vào mắt Nhiễm Khải Minh trông thật gian khổ, cậu nhìn cô từ từ lau xong một đầu ngón chân, không nhịn được nhắc nhở một câu: “Thôi đi, sẽ không ai nhìn kỹ đâu.”

“Không phải cậu nhìn rất kỹ đó sao?” Lạc Chi Dực nhẹ giọng nói, “Nếu cậu không nói thì tôi đã không phát hiện ra. Nhưng cậu nói rồi, tôi cũng nhìn thấy, như vậy lại càng không để được.”

“Cho nên chị trách tôi?” Nhiễm Khải Minh hỏi ngược lại.

“Không trách cậu thì trách ai?” Lạc Chi Dực cười, “Rõ ràng là cậu gây phiền phức mà.”

“…” Nhiễm Khải Minh đứng lên đi tới bên cạnh cô, không nói một lời đã cầm lấy khăn giấy ướt trong tay cô, sau đó ngồi xuống giúp cô lau lớp sơn màu tím bị lem trên ngón chân đi.

Lạc Chi Dực ngẩn ngơ, không ngờ rằng mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy.

Cả quá trình Nhiễm Khai Minh đều không nói một lời nào, cho đến khi lau sạch tất cả màu sơn bị lem ra ngón chân cô, cậu lại nhân tiện tỉnh bơ nhìn đôi chân dài của cô một cái rồi mới đứng dậy ném khăn giấy ướt đi.

“Vất vả cho cậu rồi.” Lạc Chi Dực có chút lúng túng nói.

“Không có gì vất vả cả.” Nhiễm Khải Minh ngồi xuống, bắt đầu làm bài thi, rất nhanh đã làm xong một bài, cậu lại lấy ra một đề khác làm.

Lạc Chi Dực thầm thán phục, cậu giống như cái máy làm đề thi vậy, hiệu suất trong thời gian nghỉ trưa rất cao, còn có thể giành ra chút thời gian giúp cô viết một phần dàn ý và lau ngón chân hộ cô.

Người trẻ tuổi quả nhiên rất năng suất, xem ra mẹ nói quả thật không sai.

Lại qua hơn nửa tiếng, hai người ăn ý dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị trở về nghỉ ngơi.

Mới đi ra cửa được mấy bước, dây chuyền đá quý trước ngực Lạc Chi Dực đột nhiên tuột ra, may mà cô kịp thời giơ tay chụp lấy, không để nó rơi xuống đất.

“Chuyện gì thế nhỉ?” Lạc Chi Dực cũng không rảnh nghiên cứu kỹ xem dây chuyền này sao lại đột nhiên rơi xuống, cô trực tiếp đeo lên lần nữa.

“Chờ một chút.” Nhiễm Khải Minh ở bên cạnh phát hiện sự việc, “Hình như chị cài sai rồi.”

“Vậy sao?” Lạc Chi Dực nghi ngờ.

Nhiễm Khải Minh đi ra sau lưng cô nhìn ở khoảng cách gần, cô quả thật đã cài sai, cài thẳng vào dây chuyền chứ không phải móc khóa, khó trách sẽ bị tuột.

Cậu thấy vậy nên giơ tay giúp cô cài chắc lại.

Cô cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại của cậu xoẹt qua gáy mình, chẳng biết tại sao, phần cổ nhanh chóng nổi lên một lớp da gà, cũng không biết cậu có nhìn thấy không.

“Hôm nay phiền cậu nhiều chuyện quá.” Lạc Chi Dực tự giễu, “Tôi không đeo đồ trang sức nên cài sai, nhưng mà vẫn phải trách cái móc khóa này nhỏ quá, không có kính lúp thì căn bản tìm không ra.”

“Con người chị…” Nhiễm Khải Minh cười một tiếng, “Thật thú vị.”

“Cậu muốn nói tôi ngốc sao?” Lạc Chi Dực thầm nghĩ cậu ngàn vạn lần đừng thường xuyên nở nụ cười làm cho người khác lóa mắt như vậy nữa, cô sợ mình sẽ nhìn chằm chằm vào cậu mãi.

“Ngốc sao?” Cậu nói thẳng, “Chuyện liên quan tới chỉ số thông minh, tôi không thể tùy tiện đánh giá.”

Lạc Chi Dực không nói lời nào, vẫn còn nhớ về nụ cười ban nãy cậu cười với cô.

“Đi thôi.” Cậu nhìn cô gái ngốc một cái, dịu dàng nói, “Đừng đứng ở đây, chỗ này nắng lắm.”

Lạc Chi Dực lấy lại tinh thần gật đầu một cái, nhanh chóng sóng đôi với cậu đi về phía trước, tới khi sắp đến khúc cua, cô quyết định mở miệng nói với cậu: “Tuần tới là sinh nhật của tôi, cậu tới nhà tôi làm khách đi.”

“Chị chỉ mời một mình tôi hay còn rất nhiều người?” Cậu thả chậm bước chân hỏi cô.

“Vẫn chưa nghĩ xong, nhưng có điều mời cậu trước.” Lạc Chi Dực cười, “Thêm hai người bạn nữa.”

“Tôi sẽ suy nghĩ lại.” Nhiễm Khải Minh cân nhắc đến việc bạn của cô không thích mình, có lẽ cậu tham gia sẽ khiến cho họ mất hứng.

“Đừng suy nghĩ nhiều, cậu tới đi, nhân tiện nếm thử tài nghệ của ba tôi nữa, ông ấy nấu ăn rất ngon.” Lạc Chi Dực nói, “Cứ quyết định như vậy nhé.”

“Đúng rồi, chị bao nhiêu tuổi?” Nhiễm Khải Minh không đồng ý liền mà chuyển đề tài.

“Hai mươi mốt.” Lạc Chi Dực đi học muộn một năm, hiện tại hai mươi mốt tuổi.

“Hai mươi mốt? Không ngờ chị đã lớn như vậy.”

“… Không được nói mấy lời thiếu đòn như vậy.” Lạc Chi Dực giả bộ muốn đánh cậu, “Chớ đắc ý, cậu cũng không thể nào mãi mãi mười tám tuổi.”

“Đùa thôi.” Bả vai Nhiễm Khải Minh bị cô đấm nhẹ một cái, cậu cũng lười tránh, nhìn cô nói, “Đừng lo lắng, dù sao thì tâm lý của chị cũng còn nhỏ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Trát: Ơ? Không phải bạn học Nhiễm đây muốn nhận Đại Lạc là chị sao? Vậy thì không thể lặng lẽ ngắm chân cô ấy đâu.

Bạn học Nhiễm: “… Ai cần cô lo.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio