Trân Quý

chương 54

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phiên ngoại 3

“Mẹ, mẹ nấu ăn xong chưa?” Lạc Hữu Duyệt đi tới trước cửa phòng bếp, cô bé quay đầu nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy mẹ cô bé đang chiến đấu rất hăng say trong bếp.

“Sắp rồi, bảo bối, con cứ ra ngoài chờ ăn là được!” Lạc Chi Dực luống cuống tay chân, vô tình chiên cháy luôn món cá hố, cô vội vàng dùng đũa gắp ra, nhưng khóe mắt lại liếc thấy nồi canh sườn heo sôi sùng sục đang trào ra sàn, cô vội vàng đưa tay còn lại chỉnh nhỏ lửa … Tất nhiên, cô đã hoàn toàn không rảnh để ý đến hai quả cà chua, một nắm cải bó xôi và một quả trứng đã vỡ nát trên sàn gạch men sứ.

Lạc Hữu Duyệt ngửi thấy mùi cháy khét rất rõ ràng nên cũng không trông chờ lắm vào bữa ăn này, mặc dù cô bé cũng biết mẹ mình đã cố gắng hết sức, dù sao mỗi lần ba bé đi công tác xa, bé và mẹ ăn được bữa nào hay bữa đó. Bé quay lưng lại, khẽ thở dài một hơi, sau đó chạy đến sô pha ở phòng khách, nhặt khoai tây chiên trên ghế sô pha lên gặm.

Khi Lạc Chi Dực bưng bát canh sườn heo lên bàn, cô hài lòng liếc nhìn một bàn “kiệt tác” của mình, bình tĩnh cởi tạp dề dính đầy dầu mỡ xuống, lớn tiếng nói: “Ăn cơm thôi!”

Lạc Hữu Duyệt chậm rãi đi vào, cô bé ngồi lên ghế ăn của mình, cúi đầu nhìn qua một lượt các món ăn trên bàn: có đĩa cá hố cháy khét, một đĩa cà chua xào trứng với cà chua thái không đều, một đĩa cải bó xôi xào rất nhiều tỏi băm, bát canh sườn non không có dầu mỡ, và hai miếng bánh pizza còn sót lại từ đêm qua … Cô bé mở to mắt, một lúc lâu sau cũng không nói chuyện.

“Thế nào? Trông cũng không tệ đúng không? Hôm nay chúng ta không gọi đồ ăn ngoài, mẹ con mình sẽ ăn những thực phẩm bổ dưỡng.” Lạc Chi Dực kiêu ngạo liếc nhìn biểu cảm “cảm động không nói nên lời” của con gái mình, đắc ý nói: “Có phải con đang rất ngạc nhiên với bản lĩnh nấu ăn thâm hậu của mẹ không? Cũng đúng, bình thường đều là ba con làm bếp chính, ba con luôn độc chiếm nhà bếp làm mẹ không có chỗ phát huy, thế nên con cũng không có cơ hội để biết trình độ thực sự của mẹ. Nói chính ra, mẹ không hề kém mẹ của Tịnh Tịnh chút nào đâu, mẹ nấu ăn cũng rất giỏi, mẹ cũng có thể nướng bánh quy nhỏ cho con ăn như mẹ Tịnh Tịnh, chỉ là có chút phiền phức… “

“Mẹ, ăn cái này sẽ không có chuyện gì chứ?” Lạc Hữu Duyệt đột nhiên cắt ngang lời nói dông dài không ngừng của mẹ, cô bé duỗi ngón tay ngắn ngủn chọc con cá hố đen như mực, nghi ngờ nói: “Con không dám ăn lắm.”

Lạc Chi Dực sửng sốt một chút, nhìn đĩa cá hố đen bóng trên bàn, cô suy nghĩ rồi dũng cảm cầm đũa lên nếm thử một miếng, sau khi nhai thì dừng lại rất lâu rồi nhẹ nhàng nói với con gái.: “Con ăn tạm các món khác đi, món này… hãy quên nó đi, đừng quan tâm nó nữa.”

Lạc Hữu Duyệt gật đầu, lại nói rất thông minh: “Cá hố chiên của ba sẽ được phủ một lớp bột ngô, nhưng mẹ thì không, nên trông món này không được ổn lắm.”

Lạc Chi Dực: “…”

Lạc Hữu Duyệt nói xong liền tự động im lặng, cô bé cầm đũa lên và ngoan ngoãn ăn một miếng cà chua.

Bầu không khí có chút xấu hổ, hai mẹ con yên tĩnh và cũng rất vất vả thưởng thức bữa trưa mà Lạc Chi Dực đã tốn cả buổi sáng mới làm xong.

Một lúc lâu sau, Lạc Hữu Duyệt đặt đũa xuống, có chút chán nản hỏi: “Bao giờ thì ba mới về ạ?”

“Hơn sáu giờ tối nay mới lên máy bay, ước tính là chín giờ tối sẽ về đến nhà.” Lạc Chi Dực buồn bực đặt đũa xuống, nhìn vẻ mặt đau khổ “Rất nhớ ba nhưng càng nhớ món ngon của ba hơn” của con gái, trong lòng hơi áy náy nên nhẹ nhàng nói: “Không thì tối nay chúng ta về nhà ông bà ngoại ăn cơm nhé? Hoặc nếu con muốn ăn gà rán và kem thì mẹ sẽ dẫn con đi trung tâm thương mại ăn, thuận tiện mua quần áo đẹp và đồ chơi cho con, được không?”

Lạc Hữu Duyệt chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, ngoan ngoãn nói: “Ngày hôm qua ba đã nói với chúng ta trong cuộc gọi video rồi, không thể ngày nào cũng đến nhà ông bà ngoại ăn ké, bọn họ sẽ rất mệt, cũng không nên đi ăn bên ngoài, đặc biệt là những món đồ chiên rán. Mẹ, chẳng phải mẹ đã hứa với ba là sẽ nấu những món thật ngon cho con sao?”

Lệ Chi Dực “Ờm” một tiếng, vội vàng khóc không ra nước mắt, nói: “Bé à, mẹ đã cố gắng rồi, con không thấy sao? Cố gắng đến nỗi dầu bắn lên mu bàn tay ba lần rồi! Trình độ thế nào con cũng thấy rồi đó… Con thật sự muốn ăn bữa tối mẹ nấu lần nữa sao?”

Lạc Hữu Duyệt: “…”

“Hơn nữa, mẹ cũng đã cố gắng như thế rồi, con không thể khích lệ mẹ một chút sao?” Lạc Chi Dực hừ một tiếng.

“Khích lệ?” Lạc Hữu Duyệt lại mở to mắt ra lần nữa, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Con không nói nó không ngon đã là cho mẹ mặt mũi lắm rồi.”

“Tất nhiên là phải khen rồi. Không phải lúc nào ba mẹ cũng nói với con rồi sao. Kết quả không phải là điều quan trọng nhất, mà quan trọng là quá trình. Nếu trong quá trình con đã rất chăm chỉ thì con nên được khen ngợi đúng không?”

Lạc Hữu Duyệt có chút bối rối, tuy cô bé cảm thấy những lời của mẹ rất có lý, nhưng bé thực sự không thể nói dối rằng “Con rất thích đồ ăn mẹ nấu” được, nhưng bé cũng rất lo lắng cho tôn nghiêm của mẹ mình… Vì vậy, sau một hồi đấu tranh, cô bé miễn cưỡng nói: “Đồ ăn mẹ nấu ngon hơn một năm trước, có tiến bộ, con muốn khen mẹ.”

“Cảm ơn, xin thêm một câu ngọt ngào như kem nữa nào.” Lạc Chi Dực thúc giục.

“Con rất yêu mẹ.” Lạc Hữu Duyệt nói.

Lạc Chi Dực rất vui vẻ, cô đưa tay xoa đầu con gái, sau đó nhìn thấy hai bím tóc nhỏ trên đầu con gái đã bị mình xoa đến rối tinh rối mù, cô lại cảm thấy hơi áy náy…

Để bù đắp cho con gái, Lạc Chi Dực đã gọt một đĩa hoa quả cho cô bé ăn sau bữa trưa, còn hứa sẽ cùng con gái xem phim hoạt hình nửa tiếng.

Lạc Hữu Duyệt vừa xem phim hoạt hình vừa ăn cam, nhanh chóng quên mất bữa trưa “ác mộng” của mình, miệng cười khúc khích không ngừng.

Bé tình cờ liếc nhìn mẹ mình, bỗng nhiên nhận ra rằng mẹ không xem phim hoạt hình nghiêm túc mà đang cúi đầu nghịch điện thoại.

“Mẹ.” Lạc Hữu Duyệt có chút không vui, cô bé đặt vỏ cam xuống, vươn bàn tay nhỏ bé cầm di động của Lạc Chi Dực, vội vã nói, “Xem hoạt hình với con, đừng nghịch điện thoại nữa.”

“Mẹ không nghịch điện thoại, mẹ đang nói chuyện với ba con.” Lạc Chi Dực nhẹ nhàng giải thích, “Ba con nói mua cho mẹ con mình rất nhiều quà tặng, bao giờ về sẽ chia cho chúng ta.”

Nghe vậy, Lạc Hữu Duyệt rất vui, phải biết là mỗi lần ba đi công tác về, điều bé mong chờ nhất là được bế và ôm bé lên thật cao, sau đó là đến thời gian được khui quà.

“Mau nói với ba, lúc về nhà nhất định phải ôm con một cái!” Lạc Hữu Duyệt nói lớn với cô.

Lạc Chi Dực lại nói: “Không được, ba con phải ôm mẹ trước rồi mới có thể ôm con.”

“Ôm con trước, đã năm ngày rồi con không được gặp ba!”

“Không phải mẹ cũng năm ngày không được gặp ba con rồi sao?” Lạc Chi Dực tranh luận với con gái, “Năm ngày này mẹ không những phải chăm sóc bản thân, còn phải lo lắng cho con. Con có biết mẹ mệt mỏi như thế nào không? Sao con nỡ giành cái ôm đầu tiên với mẹ? Điều quan trọng nhất là người mà ba con yêu nhất sẽ luôn là mẹ, con mau xếp hàng sau mẹ đi.”

Lạc Hữu Duyệt: “ … “

Một lúc sau, Lạc Hữu Duyệt mới nhớ ra điều gì đó, nói ngay: “Nhưng thứ bảy tuần trước ba đã nói với con rằng từ giờ đến tháng sau con có thể xếp trước mẹ mà.”

“Ồ? Ba con dám nói như vậy?” Lạc Chi Dực cau mày nghi ngờ.

Con gái không biết nói dối, vì vậy Nhiễm Khải Minh chắc chắn đã nói như vậy, nên con bé mới nói thế.

Nếu cẩn thận suy nghĩ lại thì chuyện này đúng là có khả năng. Lạc Hữu Duyệt rất thích ba, ngày nào cũng đợi ba đi làm về, nghe thấy tiếng chuông cửa kêu là chạy ngay ra cửa, ngoan ngoãn nhận lấy túi xách của anh, còn giúp anh lấy dép lê, thuận lợi được anh khen ngợi. Ngoài ra, cô bé còn luôn đứng trên chiếc ghế dài nhỏ, sử dụng máy ép trái cây mini để vắt nước cam cho ba uống, tay làm việc miệng cũng liên tục nói mấy lời ngọt ngào như “Ba làm việc rất chăm chỉ, vì vậy cần phải bổ sung thêm vitamin”, những lời này đương nhiên sẽ nhận được nhiều lời khen ngợi của Nhiễm Khải Minh, anh còn nói rằng cô bé rất thông minh và hiếu thảo, thật sự là giống y chang anh lúc còn nhỏ.

Đứa con ngoan ngoãn và hiếu thảo như vậy đứng cao hơn mẹ một hạng trong “danh sách người yêu thích” của ba cũng là chuyện thường tình.

Lạc Chi Dực đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, cô không thể chiếm giữ vị trí đầu bảng trong danh sách yêu thích của Nhiễm Khải Minh cả đời sao? Cô chợt liếc nhìn con gái, mặt mày thật sự rất giống Nhiễm Khải Minh, đột nhiên trong lòng cô cảm thấy chua xót…

“Con không có nói dối.” Lạc Hữu Duyệt nói, “Ba rõ ràng đã nói với con như vậy.”

“Thôi thôi.” Lạc Chi Dực duỗi tay ôm lấy con gái, rộng lượng nói, “Lần này mẹ nhường con vậy, ai bảo con vừa hiểu chuyện vừa hiếu thảo cơ chứ? Đúng rồi, lần sau con ép nước hoa quả đừng quên chia cho mẹ một ly nha?”

Lạc Hữu Duyệt gật đầu, nhân cơ hội đưa thêm một yêu cầu khác: “Mẹ, cuộc họp phụ huynh ở trường mẫu giáo tháng này có thể để ba đi không?”

Câu nói này khiến Lạc Chi Dực đang buông lỏng vội chuyển sang cảnh giác, cô hỏi ngược lại, “Không phải đã nói trước là lần này để mẹ đi rồi sao?”

“Nhưng nếu ba đi thì Tịnh Tịnh, Đồng Đồng và Viễn Duệ đều vô cùng hâm mộ con đó.”

Lời nói của con gái khiến Lạc Chi Dực nhớ lại lần trước đến trường mẫu giáo đón con bé với Nhiễm Khải Minh, lúc cô giáo nhà trẻ dẫn bọn nhỏ ra cổng, ánh mắt mọi người gần như đều nhìn chằm chằm vào mặt Nhiễm Khải Minh, đặc biệt là các vị phụ huynh của bọn trẻ.

“A, Lạc Hữu Duyệt, chú ấy thực sự là ba của cậu sao? Đẹp trai, trông như một ngôi sao nổi tiếng vậy! Thảo nào cậu cũng xinh đẹp như vậy!”

“Lạc Hữu Duyệt, ba cậu trông trẻ quá đi, bảo là anh trai cậu tớ cũng tin!”

“Lạc Hữu Duyệt, ba của cậu dùng dầu gội gì vậy? Cậu có thể nói cho tớ biết không? Tại sao chú ấy lại có nhiều tóc như vậy? Không giống như ba tớ, ông ấy không còn tóc nữa rồi, thật muốn rớt nước mắt …”

Lúc Lạc Chi Dực đang tận hưởng những lời khen chồng mình của mọi người, một giọng nói không mấy tốt đẹp đột nhiên vang lên bên tai cô: Mẹ của một cô bé trầm giọng hỏi con gái mình, “Kia là ba của Lạc Hữu Duyệt à? Vậy người đứng bên cạnh nhìn qua có phần già dặn hơn nhiều chính là mẹ của Lạc Hữu Duyệt sao?”

Già dặn hơn nhiều …

Già dặn hơn nhiều …

Già dặn hơn nhiều …

Một câu nói này gần như đã phá tan sự tự tin mà Lạc Chi Dực duy trì hơn 30 năm.

Được rồi, mặc dù sau khi sinh con gái cô có tăng cân và béo hơn một chút, nhưng cô đã tích cực tập thể dục và nhẫn tâm từ bỏ các loại đồ ăn vặt nhiều calo rồi. Nỗ lực quản lý vóc dáng như vậy rồi, trông cô cũng không già dặn hơn Nhiễm Khải Minh chứ? Nhưng tại sao mỗi lần cô đi ra ngoài với Nhiễm Khải Minh, người quen biết đều sẽ khen Nhiễm Khải Minh là “trông lúc nào cũng như thanh niên tuổi đôi mươi”, còn người không quen thì chỉ nhìn thoáng qua đã nói sự thật: “Hai người là tình chị em đúng không?”, chẳng lẽ do anh trời sinh đã mang gen không dễ già, còn cô thì vừa vặn ngược lại với anh?

Nghĩ đến đây, Lạc Chi Dực nhanh chóng mở camera của điện thoại di động lên, soi 360 độ quanh khuôn mặt của mình, cô thậm chí không có thời gian để ý đến con gái mình đang kéo cánh tay cô, liên tục nói “Con yêu mẹ mà, con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ để cho ba đi với con được không, để ba đi đi”.

“Bé ngoan.” Lạc Chi Dực đột nhiên đặt điện thoại xuống, quay sang nhìn con gái, chân thành hỏi, “ Con nói thật với mẹ đi, có phải trông mẹ già hơn ba không?”

Lạc Hữu Duyệt lắc đầu, vẻ mặt thành thật nói: “Không phải, mẹ của con rất đẹp và không già chút nào.”

Chỉ là nhìn mặt của ba trông trẻ hơn thôi, trong lòng cô bé nói thêm.

“Bạn bè và cô giáo trong nhà trẻ có từng hỏi tuổi của ba và mẹ không?” Lạc Chi Dực ngập ngừng hỏi.

Lạc Hữu Duyệt suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi gật đầu.

“Họ có nói trông mẹ già hơn ba con không?”

Lạc Hữu Duyệt lại chậm rãi gật đầu lần nữa.

“Lớn hơn nhiều không?” Cô tiếp tục hỏi.

“Có.” Không muốn nói dối, cô bé tiếp tục gật đầu.

“Chính xác là họ nói như nào?”

Sau khi do dự, Lạc Hữu Duyệt đã nói thật: “Có người nói rằng thoạt nhìn trông mẹ già hơn ba con tận mười tuổi.”

Hai bên thái dương của Lạc Chi Dực giật giật: “… Ai nói vậy?”

“… Giáo viên mỹ thuật ạ.”

“Ánh mắt của anh ta bị gì vậy hả! Cận thị nặng như vậy còn có thể đi dạy vẽ sao? Con chắc chắn mình không nói đùa với mẹ chứ!” Lạc Chi Dực gầm lên một tiếng, nhanh nhẹn nhảy khỏi ghế sô pha, suýt chút nữa đã chạy tới nhà giáo viên mỹ thuật hỏi tội.

“Mẹ, bình tĩnh đi! Mẹ rất đẹp, mẹ cũng rất trẻ!” Lạc Hữu Duyệt vòng tay qua eo mẹ mình và làm nũng, thanh âm như một tiếng chuông, “Ba nói rằng mẹ sẽ luôn trẻ đẹp như lúc hai mươi lăm tuổi.”

Lạc Hữu Duyệt không ngừng khen ngợi cô, cơn tức giận của Lạc Chi Dực đã dịu đi, tiếp tục xem phim hoạt hình với con gái, sau khi dỗ cô bé ngủ trưa, cô cầm điện thoại mua ba hộp mặt nạ chống lão hóa và con lăn làm gầy mặt.

Hơn chín giờ, Nhiễm Khải Minh mới về đến nhà, Lạc Hữu Duyệt đã ngủ, còn vợ anh Lạc Chi Dực đang tập gập bụng trên thảm tập yoga trong phòng khách.

“Anh về rồi à?” Mắt Lạc Chi Dực sáng lên, nhanh chóng đứng dậy, lon ton chạy tới, định nhào vào trong vòng tay của chồng mình.

“Chờ một chút.” Nhiễm Khải Minh mệt mỏi, bơ phờ, lạnh lùng ngăn cản hành vi thân mật của cô, không hề mất kiềm chế, nói: “Chờ anh rửa tay rửa mặt cái đã.”

“Ồ, em suýt nữa đã quên mất. Anh nhanh đi tắm rửa đi, mau chóng lên nào.” Lạc Chi Dực lùi bước chân về sau.

Nhiễm Khải Minh cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi lên, bước vào phòng tắm, rửa tay và mặt thật cẩn thận, sau đó quay lại, vẫn mạnh mẽ đón được người vợ đang nhào tới như mọi khi, anh ôm chặt lấy cô một lúc, để cho hơi thở của cô tràn ngập khắp cơ thể mình. Ngoài ra, Nhiễm Khải Minh còn để cô hôn lên mặt theo chiều kim đồng hồ ba lần mới nói chuyện được với cô, cười hỏi: “Mấy ngày nay em có vất vả lắm không?”

“Cũng được, không vất vả lắm.” Lạc Chi Dực vòng tay ôm cổ anh, dính chặt trong lồ.ng ngực Nhiễm Khải Minh, “Con gái chúng ta rất hiểu chuyện, em cảm thấy rất an tâm.”

Nhiễm Khải Minh đột nhiên nhấc vòng tay đang ôm cô, trong chớp mắt đã đặt Lạc Chi Dực lên trên sô pha.

Hai người ngồi trên ghế sô pha, nói chuyện tình cảm hồi lâu. Một lúc sau, chờ bà xã làm nũng với mình xong, Nhiễm Khải Minh mới có cơ hội đến phòng con gái nhìn trộm một chút.

Lạc Hữu Duyệt đã ngủ say rồi, thậm chí có thể nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ. Dưới ánh đèn ngủ nhỏ, Nhiễm Khải Minh âu yếm nhìn con gái của mình một lúc lâu, anh nhìn cô bé có đôi mắt, sống mũi và chiếc cằm nhỏ giống hệt mình, cảm thấy đây là điều tuyệt vời nhất trên thế gian.

Anh khao khát được về nhà để đoàn tụ với gia đình càng sớm càng tốt. Lúc này, dù muốn nghe con gái nói “ba đã về rồi”, nhưng anh vẫn không nỡ đánh thức con, vì thế đành đưa tay vỗ nhẹ vào đầu con, rồi giúp con chỉnh lại góc chăn, nhặt con gấu nhỏ rớt dưới đất lên, phủi bụi và nhẹ nhàng đặt nó bên cạnh cô bé.

Sau khi ra khỏi phòng, anh nhìn thấy Lạc Chi Dực đang đứng ở cửa phòng ngủ chờ anh, miệng nở nụ cười như có như không, anh bước tới, liền nghe thấy cô nói: “Anh đã nhìn thấy cục cưng của mình chưa? Không mất đi miếng thịt hay rơi rụng cọng tóc nào chứ? Đã yên tâm chưa?”

“Em còn ghen được với cả con, em có ấu trĩ hơn được nữa không?” Anh vươn tay nhéo nhéo mũi của cô, nhỏ giọng hỏi lại, “Thế còn em thì sao? Có thiếu một miếng thịt nào không? Rụng tóc nhiều hay ít? Để anh nhìn xem nào.”

“Tóc rụng mất một ít, nhưng thịt thì có tăng lên hai lạng.” Lạc Chi Dực vươn tay chọc vào vòng eo săn chắc của chồng, cô tức giận nói, “Anh nói xem có phải em lớn tuổi rồi nên trao đổi chất cũng chậm hơn? Rõ ràng em đã ăn ít hơn trước, nhưng vẫn chưa giảm được một cân. Còn anh thì giống như luôn ở trạng thái đẹp nhất cuộc đời vậy, có khi ba mươi năm nữa mới phát phì, đến lúc đó chắc em sẽ gấp đôi anh luôn mất, huhu…”

Nhiễm Khải Minh mỉm cười, dịu dàng nhìn khuôn mặt mềm mại của cô, trong lòng không kìm được gợn sóng, anh hôn lên má cô, sau đó nói: “Đừng giảm cân, cứ để tự nhiên là được. Dù cho thế nào đi nữa, hiện tại em vẫn rất đẹp, khiến anh rung động không ngừng, thế còn chưa đủ sao?”

“Nói bậy bạ, miệng anh ngọt như bôi mật, trông có khác gì kẻ lừa đảo không, nghĩ em mỗi ngày không soi gương chứ gì?” Lạc Chi Dực lẩm bẩm, “Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngày nào đó em đi chơi với anh, có khi người ta sẽ nghĩ em là dì của anh mất.”

“Em thật sự rất xinh đẹp.” Nhiễm Khải Minh nhân lúc bốn phía đang yên tĩnh, con gái lại ngủ say, anh không cố kỵ chút nào, cúi người cắn một cái lên môi bà xã, nói một cách mơ hồ, “Anh không lừa em, hiện tại tim anh đang đập rất nhanh đây, không tin thì em sờ đi? Thế nào?”

Lạc Chi Dực vốn muốn nói gì đó, lại bất ngờ rơi vào nồng tình mật ý của anh, vì mê mẩn, trong lúc nhất thời cô quên mất mình phải nói gì.

Nhiễm Khải Minh vừa hôn cô, vừa thành thạo cởi cúc sơ mi, sau đó anh vòng tay qua eo cô, nhẹ nhàng nhấc người cô lên và đưa về phòng …

Đêm dài yên tĩnh.

Lạc Chi Dực rúc người vào trong vòng tay của Nhiễm Khải Minh, cúi đầu ngọt ngào suy nghĩ điều gì đó.

”Em cười cái gì vậy?” Giọng của Nhiễm Khải Minh có chút mệt mỏi, nhưng rõ ràng cảm xúc của anh đang rất tốt.

“Không có chuyện gì, em chỉ nghĩ hiện tại chúng ta đang rất hạnh phúc.” Lạc Chi Dực vừa nắm chặt ngón tay mảnh mai và sạch sẽ của anh, vừa nói “Giống như không có chuyện gì để buồn vậy.”

Tiền mẹ Nhiễm nợ sớm đã trả xong hết, sau đó họ nỗ lực kiếm tiền và mua trả góp được căn nhà rộng 130 mét vuông này, tiếp đó họ lại có Lạc Hữu Duyệt.

Lại nói, sau khi kết hôn, họ dành ba năm hưởng thụ cuộc sống riêng tư rồi mới định sinh con. Quyết định này là do Lạc Chi Dực đề xuất, cô cảm thấy chuẩn bị tốt về cả thể chất và tinh thần thì mới có thai, Nhiễm Khải Minh đương nhiên là nghe theo ý cô, cũng may mắn là cha mẹ hai bên đều ủng hộ quyết định của cô.

Vì vậy, Lạc Chi Dực mang thai Lạc Hữu Duyệt ở độ tuổi mà cô thấy thích hợp nhất, cũng là thời điểm cô cảm thấy mình có đủ khả năng làm mẹ nhất.

Chuyện Lạc Hữu Duyệt theo họ mẹ là ý của Nhiễm Khải Minh, anh chứng kiến ​​toàn bộ quá trình từ khi mang thai đến khi sinh nở của Lạc Chi Dực, cảm nhận được sức mạnh mãnh liệt của một người mẹ, vì vậy anh thật sự cảm thấy nên để con gái theo họ bà xã.

“Bây giờ anh thực sự rất hạnh phúc.” Anh hôn lên tóc cô, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng và bao dung “Nhưng anh sẽ luôn nhớ sự vất vả của em khi mang thai.”

Phản ứng trong thời kỳ đầu mang thai của cô không hề nhỏ, ba bốn tháng đó có nhiều lúc khó khăn nhưng chưa từng nghe cô than thở một lời nào, cô luôn lạc quan, vui vẻ, cũng không gác lại công việc ngay lập tức. Cô duy trì chế độ làm việc và nghỉ ngơi có kỷ luật, nghe lời khuyên của bác sĩ, ăn uống thanh đạm và đầy đủ chất dinh dưỡng, thậm chí bỏ cả những món ăn vặt mà cô thích vì sức khỏe của con, thực sự không ăn một miếng nào.

Lạc Chi Dực nói: “Bây giờ suy nghĩ lại, em cảm thấy cũng không vất vả lắm, bởi vì mỗi ngày em đều chờ đợi trong hạnh phúc.”

Nói xong cô ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Lúc đó anh luôn ngoan ngoãn nghe theo em, làm cho em thấy mình như một bà hoàng.”

“Vậy hiện tại anh không đối xử tốt với em sao?” Anh nhìn cô, hỏi lại một câu.

Cô không vội trả lời, cúi đầu cắn một phát lên ngón tay anh, sau đó chậm rãi nói: “Bây giờ anh đã có hai hoàng hậu rồi.”

Thì ra cô lại ghen tuông, trong lòng anh có chút bất lực, anh thật sự chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cô sẽ ghen với chính con gái mình. Mặc dù cô đang nói đùa, nhưng anh vẫn nghiêm túc suy xét đến cảm xúc của cô, sau đó nói: “Đối với anh, em sẽ luôn là người quan trọng nhất.”

“Thật sao? Nhưng con gái của chúng ta nói, thứ bảy tuần trước, anh đã nói với con bé rằng anh xếp con gái lên trước em.”

“…” Nhiễm Khải Minh không nhanh không chậm giải thích, “Đó là anh dỗ con thôi, cũng chỉ có con bé mới tin thôi.”

“Thật sao? Vậy chẳng nhẽ bây giờ anh cũng chỉ đang dỗ em? Hửm, đồ khốn nạn.” Cô sờ lên cằm anh, cảm thấy hơi thô ráp, nghĩ thầm, ngày mai cô sẽ cạo râu cho anh.

Trước đây anh rất chăm chỉ chải chuốt nhan sắc, nhưng từ khi cô thích cạo râu, anh cũng rất ỷ lại vào cô, chỉ cần cô không chủ động nhắc tới chuyện này, anh cũng sẽ không đi cạo râu, đây là điểm lôi thôi duy nhất trên người anh.

“Nói với em thì là thật.” Anh dùng giọng điệu nói chuyện rất ôn nhu và nuông chiều trả lời cô, đó là giọng điệu chỉ dành cho Lạc Chi Dực, “Em là người quan trọng nhất, con bé vẫn xếp sau em, bởi vì em quen anh trước con bé. Bây giờ là lúc cuộc sống con bé mới bắt đầu, chờ hai mươi năm sau sẽ có người coi con bé là duy nhất, một ngày nào đó chúng ta sẽ phải buông tay con bé, nhưng giữa chúng ta thì không bao giờ.”

Sau khi nghe anh nói xong, Lạc Chi Dực cảm thấy thoải mái vô cùng, không còn ghen tuông trẻ con nữa.

Đúng vậy, đó là sự thật, giống như khi cô còn nhỏ, ba Lạc đã luôn nói với cô rằng: “Mẹ của con là bảo bối của ba, chuyện gì ba cũng sẽ nghĩ đến và chiều chuộng mẹ con trước. Con đừng nóng giận, chờ khi con trưởng thành, chồng tương lai của con xuất hiện, nó sẽ nuông chiều con, đến lúc đấy con sẽ không cần ba nữa. Ha ha, chính là như thế đấy.”

Lạc Chi Dực ngẩng mặt lên, yêu cầu như một nữ vương: “Hôn em đi.”

Anh dùng hai ngón tay nhéo má cô, cố ý trêu chọc Lạc Chi Dực, ngay lúc cô vừa nhíu mày thì nhanh chóng h.ôn lên chóp mũi cô, sau đó nhìn cô híp mắt cười, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.

“Nói anh yêu em đi.” Lạc Chi Dực lại đưa ra yêu cầu.

“Anh yêu em.” Đôi mắt anh sáng ngời, giống như dòng sông chảy dài dưới ánh mặt trời ấm áp.

Cô nép vào ngực anh, như một động vật nhỏ được bảo vệ kỹ lưỡng cuộn tròn trong ổ, Lạc Chi Dực nhắm mắt lại, đi vào giấc ngủ trong cảm giác vô cùng an toàn.

Cô nhớ lại bộ dáng khi mang thai của mình, tăng cân, mặt cũng sưng vù, cổ và lưng thường xuyên đổ mồ hôi, đến cuối thai kỳ, ngay cả việc cúi xuống để buộc dây giày cô cũng phải nhờ anh làm hộ.

Nhưng mỗi khi nhìn vào gương, cô đều tràn đầy tự tin, trong mắt hiện lên vẻ lạc quan vui vẻ, Lạc Chi Dực cảm thấy mình rất phong độ, cả người luôn tràn trề sức lực, đó chính là một loại xinh đẹp khác.

Bây giờ nghĩ lại, thời điểm cô không tự tin nhất cũng vẫn có anh bên cạnh bầu bạn. Mỗi ngày anh đều ôm lấy cô từ sau, giọng điệu nhẹ nhàng và chắc chắn, “Vợ à, hôm nay em thật sự rất đẹp.”

HOÀN TOÀN VĂN

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio