Trần Tam Lang

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghĩ đến việc cữu công lão nhân gia phân phó, Hứa Thiên Tứ không nhịn được thở dài một hơi, nhìn bốn phía không người, liền lén lút nói, “Tiểu cữu, lần này ngươi giúp ta một phen nha?”

Tiểu cữu nhướn mắt, hỏi lại hắn, “Ngươi thiếu nhân tình, sao lại bảo ta giúp, chẳng lẽ ngươi còn muốn trả nợ mấy lần nữa sao?”

Hứa Thiên Tứ không cam lòng nói, “Không phải Thiên Quan cũng được hắn cứu sao? Sao không gọi Thiên Quan đi giúp?”

Mặt hồ ly của tiểu cữu nhăn lại, thực không vui nói, “Nó mới bao nhiêu tuổi? Ngay cả lông cũng chưa mọc hết đâu, ngươi nói mê gì vậy, chẳng lẽ ngươi muốn nó đi báo ân thay ngươi, rồi trông mong nó đi chịu chết dùm ngươi a?”

Hứa Thiên Tứ vẫn là chưa từ bỏ ý định, nói, “Ta... “

Tiểu cữu liền cười hắc hắc, nói, “Ngày thường luôn bảo ngươi dụng tâm học học, ngươi liền bỏ ngoài tai chơi đùa, nay hối hận đúng không?”

Hứa Thiên Tứ tức giận muốn mắng người, lòng nói kẻ thường mang ta đi làm việc không đàng hoàng, chung quanh du đãng, chẳng lẽ không phải ngươi sao?

Nếu không phải vì có vị tiểu cữu tham luyến sắc đẹp, hết ăn lại nằm này, hắn sao có thể học theo, dẫn đến việc Thiên Quan cũng không học tử tế cả ngày chơi bời? Thế này mới chân chính là thượng bất chính hạ tắc loạn, chỉ là người này tàng đuôi rất hảo, cho tới bây giờ cũng không bị cữu công bắt được.

Tiểu cữu thấy Hứa Thiên Tứ bộ dáng khổ não, liền hảo tâm trấn an hắn nói, “Ai, một kẻ dưỡng tằm có thể gặp phải ai chứ? Cùng lắm chỉ là chút cường đạo tầm thường thôi, ngươi dùng đầu một chút liền cũng rất dễ dàng.”

Hứa Thiên Tứ mặt khổ qua, ủ rũ về động.

Hứa Thiên Tứ cũng biết chính mình có mấy cân lượng. Nếu nói về năng lực lớn nhỏ, chỉ sợ trong tộc này hiện tại sẽ có mấy mẫu hồ ly nhỏ tuổi hơn nhưng so với hắn lại cường hơn đến không biết bao nhiêu lần, hắn mỗi ngày đều không làm chính sự, không phải xuống suối sờ ngư thì là trèo cây móc trứng, ngay cả đại quy thành thành thật thật phơi nắng hắn cũng phải lật người nhân gia lên.

Lại nói tiếp, trên ngọn núi này, đến tuổi của hắn, hồ ly cả phân thân thuật và kim thiền thoát xác cũng không biết, e cũng chỉ có Hứa Thiên Tứ.

Trên đời này hồ ly có ngàn vạn, chỉ sợ chỉ có hắn mới vô dụng không bản sự vậy a?

Hứa Thiên Tứ trong lòng oán khí còn chưa tiêu, lại nghĩ đến chuyện xấu hổ đó, càng cảm thấy đây là Trần Tam Lang kia ban tặng.

Hứa Thiên Tứ ngồi trong động ngốc nửa ngày, chỉ cảm thấy mình thập phần mệnh khổ đáng thương. Rồi mới hồi thần, đi chung quanh vụng trộm thỉnh giáo chút pháp thuật.

Mỗi người đều nói nếu lâm trận mới mài gươm, thì coi như gươm không sắc bén cũng sẽ sáng lấp lánh, đáng tiếc Hứa Thiên Tứ trời sinh là một cây thương đầu bằng sáp, không xem được không dùng được, hắn lại không muốn cầu cứu người khác, đến khi muộn rồi gấp rút, biết đến lúc này thì cũng chẳng thể luyện nổi bản lãnh đáng trông cậy, cách duy nhất là loanh quanh học được đến đâu thì đến, đến lúc khẩn thiết thì tùy cơ ứng biến.

Đến ngày thứ ba, Hứa Thiên Tứ lung tung thu thập, rồi liền buồn bực không vui chạy tới thôn kia, mắt nhìn chằm chằm cửa nhà Trần gia Tam Lang.

Hứa Thiên Tứ tuy trong lòng cảm thấy Trần Tam Lang thật đáng giận, nhưng hắn từ nhỏ đã được dạy dỗ biết phân biệt thị phi, nhận ân thì phải hồi báo.

Trần Tam Lang dùng con chó giữ hắn, cũng lột quần của hắn, nhưng ít nhất cũng đã cứu hắn và Thiên Quan, hai việc này vừa nhìn đã biết không thể đánh đồng.

Ít nhất dưới sự dạy bảo của lão cữu công, thì Hứa Thiên Tứ vẫn hiểu được điểm này.

Hứa Thiên Tứ ẩn thân sau cái cây, một đường đi theo Trần Tam Lang. Hắn bình thường chưa từng đi xa như thế, đầu tiên là xuống núi, sau đó lại theo sau người này lén lút vào thành, miễn cưỡng theo tới cửa cũng đã mệt muốn chết. Nhưng Trần Tam Lang chẳng chịu dừng lại nghỉ ngơi chút nào, cứ thế đi vào trong thành, Hứa Thiên Tứ sao dám chậm trễ, lại dùng tay kết ấn, hóa làm tiểu ong mật bay theo hắn, từng bước không rời, sợ chỉ cần bất cẩn thì tiên đoán của cữu công sẽ ứng nghiệm.

Hóa thành tiểu ong mật cũng là một pháp thuật khó, hắn lại làm không tốt, không hóa được bao lâu đã kiệt sức, thật là khổ không nói nổi, biết vậy chẳng làm.

Trần Tam Lang đi đến phòng thu chi trao đổi tiền, người đó có vẻ là người tốt, lại đáng thương y bị câm, nên ân cần rót cho y cốc trà uống giải khát, Trần Tam Lang chuẩn bị sẵn sàng, lại liền tinh thần mười phần tiếp tục đi. Hứa Thiên Tứ nhìn mà suýt nữa hộc máu, lòng nói, sao ta không được uống, chẳng lẽ mình sẽ vì người này mà mệt chết giữa đường?

Hắn vì muốn bám dính người này, không phạm sai lầm, dọc đường cả miếng nước cũng chưa được uống, càng đừng nói đến việc ăn gì đó cho đỡ đói.

Hứa Thiên Tứ nhất thời mệt đến choáng váng, nghĩ rằng, ta trước ngồi thở đã, nghỉ một chút, kiếm chút nước, tìm đồ ăn cho ấm bụng, bằng không vạn nhất cường đạo hiện thân, ta lại không có khí lực giúp đỡ thì cũng vô dụng.

Khi Hứa Thiên Tứ nghĩ vậy thì nguyên bản còn có vài phần do dự, nhưng vừa thấy Trần Tam Lang không có ý ngừng lại, ngược lại có vẻ càng đi nhanh, liền tức mình không biết trút vào đâu, lòng nghĩ, đi nhanh như vậy làm gì, chẳng lẽ muốn sớm đầu thai!

Hắn không biết lần bán kén này Trần Tam Lang không mang nhiều kén, lại muốn về thôn trước khi trời tốt, nên tự nhiên muốn nhanh nhanh lên đường.

Hứa Thiên Tứ chỉ cảm thấy người này liều mạng như vậy, quả thực như y không muốn sống, còn hắn đây thanh xuân còn trẻ, ngày tháng còn dài, hoàn toàn không muốn tươi sống mệt chết vì y.

Hắn nghĩ vậy nên không đuổi theo, ngược lại hóa thành một con mèo con màu tuyết trắng như ngọc, đi chỗ khác kiếm ăn.

Hứa Thiên Tứ không nghĩ đến việc cữu công gia hiếm khi bấm tay tính toán một lần, lại còn gọi tới đặc biệt muốn hắn bảo vệ Trần Tam Lang, cũng không phải chỉ là nói chơi.

Đợi khi Hứa Thiên Tứ no nê rời khỏi phòng bếp, ăn thêm hai cái bánh gạo, mới lau miệng lười biếng lên đường, đuổi theo Trần Tam Lang.

Hứa Thiên Tứ nghĩ về tốc độ đi của Trần Tam Lang, đoán y hẳn đã đi qua cánh rừng kia, mà bản thân hắn lại không thích chạy bộ trên đường, liền chơi gian hóa thành một con chim bồ câu trắng, bay lên không trung ngó xuống.

Chính là Hứa Thiên Tứ mở to hai mắt, nửa ngày cũng không tìm được thân ảnh của Trần Tam Lang, đến lúc này mới ẩn ẩn cảm thấy không ổn, tâm hoảng ý loạn hạ xuống, cẩn thận đi đi tìm kiếm.

Hứa Thiên Tứ vừa tìm vừa nghĩ, chỉ uống miếng nước, ăn miếng bánh, sao người đã không thấy tăm hơi?

Hứa Thiên Tứ lật tung cả khu rừng, ngay cả cái bóng cũng không tìm thấy, nhận ra trời đã tối, tim hắn liền đập loạn như nổi trống, gấp đến độ chân tay luống cuống.

Hứa Thiên Tứ từ nhỏ đến lớn đâu từng gặp chuyện như vậy? Hắn cũng biết việc này liên quan mạng người, bản thân mình đã sơ suất, nhưng hiện tại có hối cũng đã chậm, hắn gấp đến độ đỏ mắt, vừa hối hận lại ảo não, lại tâm tồn một tia cầu may, vừa chạy chung quanh vừa lung tung gọi, “Trần Tam Lang! Trần Tam Lang! “

Một con hoạ mi liền vẫy cánh đến trước mặt hắn, dẫn hắn vào hướng bụi cỏ, khi tuyệt vọng hắn cái gì cũng làm, liền lục loạn bụi cỏ lên, nhìn thấy một cái sọt nằm chỏng chơ trên đó, vết máu chói mắt còn dính trên nó, hòa cùng nước bùn.

Hứa Thiên Tứ sợ tới mức không nghĩ được điều gì, liền năn nỉ con hoạ mi kia, nói, “Ngươi nhìn thấy hắn không? Hắn đâu, đi nơi nào?’

Con hoạ mi kia liền dẫn Hứa Thiên Tứ đi hướng ngược lại, Hứa Thiên Tứ sợ bị trêu đùa, lại gấp gáp không biết làm gì liền nói, “Vừa rồi ta đã tìm chỗ đó, căn bản không nhìn thấy hắn a!”

Con hoạ mi ấy vẫn bay hướng ấy, Hứa Thiên Tứ không có biện pháp, liền đi theo, không ngờ đường hoạ mi dẫn không phải theo đường mòn, đến khi thật sự nhìn thấy Trần Tam Lang, trái tim Hứa Thiên Tứ liền như tảng đá rơi xuống nước, chìm đến tận đáy sâu.

Thì ra Trần Tam Lang đã sớm bất tỉnh nhân sự, trên ngực là một mảng huyết hồng, máu đã thấm đẫm cả xiêm y. khi Hứa Thiên Tứ tận mắt thấy cảnh này, liền sợ tới mức tay chân lạnh lẽo, suýt nữa ngất đi luôn.

Hắn trước nay sống yên ả vui vẻ, vừa thấy ngực người này đều là máu, liền sợ tới mức nhất thời không biết phải làm sao.

Trong rừng này lúc nào cũng có người đi lại, Hứa Thiên Tứ cũng chỉ tìm Trần Tam Lang trong đoạn đường mòn, bởi vậy có thể thấy, người làm việc này rõ ràng là muốn giết chết Trần Tam Lang.

Nhưng Hứa Thiên Tứ lúc này sao nghĩ được nhiều như vậy, khi đó trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ, làm sao đây? Hắn thế nhưng tươi sống hại chết ân nhân của mình!

Hắn chỉ uống nước ăn bánh, thế nhưng đã khiến người này mất mạng.

Con hoạ mi kia đậu trên vai Trần Tam Lang một lát rồi bay đi, Hứa Thiên Tứ lúc này mới phục hồi tinh thần, hô, “Đợi đã!”

Nhưng đâu còn thấy con chim kia bóng dáng, Hứa Thiên Tứ giận đến dậm chân, nhưng cũng hồi thần, nhớ tới việc quan trọng hơn, liền cuống quít ôm lấy Trần Tam Lang, chân tay luống cuống dò Trần Tam Lang hơi thở, thấy y còn thở dù rất nhẹ, lòng hắn mới gọi là miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Đầu tiên Hứa Thiên Tứ nghĩ muốn cố gắng ngăn máu khỏi chảy từ ngực người này, nhưng y phục của hắn đều là biến hóa mà ra, căn bản không thể dùng để băng bó cho y, hắn suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ nổi pháp thuật có thể cầm máu, nên làm sao mới có thể giữ được tính mệnh người này, còn sắc trời cứ thế dần tối.

Hứa Thiên Tứ biết việc này không thể trì hoãn, cứ thế này không ổn, Trần Tam Lang chảy ra nhiều máu như thế, khi đêm buông xuống không chừng còn dẫn thú hoang nào tới.

Đến lúc đó Hứa Thiên Tứ mới sâu hận bản thân vô năng, nếu hắn biết phân thân thuật, đương nhiên có thể biến ra một con ngựa, đem Trần Tam Lang lên ngựa, hai người ít nhất có thể về thôn.

Vấn đề là hắn đây kém cỏi không năng lực, Trần Tam Lang nay lại bất tỉnh nhân sự, dù hắn có bản lĩnh phân thân đưa Trần Tam Lang lên lưng, một đường chạy vội trở về thì không làm rơi người kia mấy lần cũng đã là kì tích, đáng tiếc hắn thậm chí còn không thể làm điều đó, thực để hắn đem người này về, chỉ sợ hai người đều mất mạng.

Hắn lúc này mới thật sự vừa hối hận lại vừa ảo não, cảm thấy chính mình thật vô dụng, hắn nhìn sắc mặt không chút huyết sắc của Trần Tam Lang, nhất thời muốn khóc đến chết.

Hứa Thiên Tứ cắn chặt răng, một tay đè ngực người này xuống, cố gắng trấn định một chút, nhớ tới chuyện xưa các hồ ly trước kia báo ân ra sao, nhưng họ nếu không phải vụng trộm quăng chút vàng bạc châu báu thì là chuyển thế đầu thai đi kế tục hương khói cho người ta, đâu có ích gì trong trường hợp này? Hắn giận dữ, liền phun hồ châu ra.

Cầm viên hồng đan trong tay, lại không biết nên làm sao đây.

Hứa Thiên Tứ chỉ biết hồ châu là thứ quan trọng như tính mệnh hắn, có thể cứu mạng hộ thân, nhưng ngoại trừ hồ ly, thì nó liệu có thể cứu con người hay không cũng là vấn đề, hơn nữa coi như có thể cứu, thì cứu như thế nào, hắn cũng một mực không biết, nhưng nay đến mức này thì ngựa chết cũng phải lung tung chữa thành ngựa sống. Hắn đầu tiên là thử đặt hồ châu trên ngực Trần Tam Lang, kết quả huyết sắc bên cạnh hạt châu kia bắt đầu trở thành nhạt, này có phải đang hút sinh mệnh không? Hắn sợ đến mức tim thiếu chút nữa văng ra ngoài.

Cũng may Hứa Thiên Tứ còn không thật sự bị dọa ngốc, hắn lại suy nghĩ, cuối cùng hắn nghĩ ra một chủ ý. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, liền nhớ đám mẫu hồ ly khi tu thành nhân thân, thường đi nhân gian ái ân với nam tử, hấp thu tinh khí của họ, trợ giúp tu hành.

Hứa Thiên Tứ linh cơ vừa động, liền nghĩ đến, vậy nếu hồ ly tặng tinh khí của mình cho con người, vậy người kia hẳn sẽ có thiên đại chỗ tốt a?

Nhưng khi ý niệm này xuất hiện trong đầu, bản thân Hứa Thiên Tứ liền thập phần không cam nguyện, hắn vẫn là đồng tử thân sạch sẽ, Trần Tam Lang lại là nam tử, bảo hắn làm sao cho người ta tinh khí đây?

Nhưng tình thế cấp bách, Hứa Thiên Tứ lại không có cách khác, còn có thể làm gì đây? Hắn thật lòng đã muốn dùng mạng mình để cứu người này, nhưng hồ châu dù nhổ ra thì hắn cũng không hiểu phải làm sao mới cứu được, chỉ sợ nếu cường mạnh ấn vào trong miệng y, vạn nhất giết chết y thì hắn có hối hận cũng vô ích.

Hứa Thiên Tứ nghĩ tới nghĩ lui, thật quá khổ não, chẳng lẽ thật làm việc đó với tên dưỡng tằm này? Hắn tuy là đồng tử thân, nhưng cũng đã sống cùng đám mẫu hồ ly, cũng đã tán chuyện với họ, loại việc này hắn cũng đã nghe nhiều, nghĩ một chút cũng đoán được đại khái. Nhưng dù thế hắn đúng là vẫn còn không cam nguyện, cảm thấy bản thân thập phần chịu ủy khuất.

Nhưng mắt thấy Trần Tam Lang tái nhợt như người chết, trong lòng Hứa Thiên Tứ lại cảm thấy khó chịu không nói nên lời, hắn tâm hoảng ý loạn ôm Trần Tam Lang vào trong lòng, phi thường không tình nguyện than thở nói, dù sao là ta thiếu nợ ngươi.

Hứa Thiên Tứ đem hết khí lực, bế Trần Tam Lang lên, đầu tiên là tìm một sơn động, sau đó lại lấy cành cây che cửa động lại.

Hứa Thiên Tứ từ khi sinh ra đến giờ chưa từng phải trốn tránh người khác như vậy, hắn lại sợ người này không chống đỡ được, liền miễn cưỡng bóp miệng Trần Tam Lang mở ra, hà hơi vào miệng y. Đây là một ngụm hộ mệnh chân khí trong người hắn, do hồ châu luyện ra, cùng hắn vốn là nhất thể, nay hắn cường bức ngụm khí này ra, chuyển cho Trần Tam Lang, liền cảm thấy choáng váng hoa mắt, tay chân như nhũn ra. Linh khí ấy của hắn hiển nhiên cực kì hảo, nhưng khi cho người khác, lại chỉ trị phần ngọn không trị được gốc, chẳng qua là trì hoãn một lát thôi. Sau khi độ khí, hơi thở của Trần Tam Lang dường như mạnh hơn, cũng không biết có phải hắn cảm nhận nhầm không.

Hứa Thiên Tứ lo lắng muốn cứu y, chột dạ không thôi cởi Trần Tam Lang y phục, không cẩn thận động đến chỗ thương của người nọ, vết đao kia liền lại chảy ra không ít máu, khiến hắn hoảng hốt, vừa định dùng tay ấn thì thấy lông mi Trần Tam Lang giật nhẹ.

Hứa Thiên Tứ mừng rỡ, cuống quít kêu, “Trần Tam Lang! Trần Tam Lang! Ngươi tỉnh tỉnh!”

Trần Tam Lang nửa ngày không có động tĩnh, Hứa Thiên Tứ khổ sở, khi nói chuyện cũng mang giọng nghẹn ngào, nói, “Ngươi mở mắt ra nhìn ta một cái, ngươi cần phải chống đỡ a!”

Hứa Thiên Tứ biết cơ thể y bị trọng thương như thế, có lẽ thật sự chỉ còn một hơi, nếu người này không chống đỡ được, không đợi hắn đưa tinh khí qua đã chết rồi thì sao, hắn đâu thể bỏ phí tâm ý người này khi cứu hắn và Thiên Quan đêm đó, sao có thể uổng phí một hơi bản mệnh khí vừa nãy của mình?

Trần Tam Lang mí mắt lại hơi run lên một chút, rồi mới chậm rãi mở ra, nhưng ánh mắt y nhìn vẫn thập phần tan rã, cứ như không nhìn thấy hắn. Vừa rồi mặc dù Hứa Thiên Tứ lột bỏ xiêm y của y, lại vẫn ôm chặt y, như sợ thân người này lạnh giá, đợi khi Trần Tam Lang dần tỉnh táo, mới nhận thấy tình cảnh này dường như thập phần kì quái.

Hai người bốn mắt tương giao, hắn thấy Trần Tam Lang ánh mắt kỳ quái, mới nghĩ đến việc y chưa từng thấy chân thân của hắn, liền ngây ngốc nói, “Ta không phải người xấu, ta, ta là con hồ ly ngươi đã cứu, là đến báo ân!”

Trần Tam Lang nhìn quần áo mình đã bị cởi một nửa, còn có tư thế kỳ quái của Hứa Thiên Tứ, liền bình tĩnh nhìn hắn, nhíu mày.

Hứa Thiên Tứ thực không được tự nhiên, liền tận tình khuyên bảo giải thích tại sao hắn cần làm như thế.

Sắc mặt Trần Tam Lang nguyên bản tái nhợt khó coi, sau khi nghe xong, trên mặt lại hiện ra thần sắc không thể tin nổi, hung hăng trừng hắn, cự tuyệt lắc đầu.

Bản thân Hứa Thiên Tứ cũng không tình nguyện, nhưng khi thấy Trần Tam Lang lắc đầu, trong lòng hắn thật giống như bị người đạp cho một cước, đột nhiên tức giận lên, nói, “Ngươi tưởng ta nguyện ý cùng ngươi sao? Nếu không phải nợ ngươi một mạng thì ta sẽ không thèm quản!”

Khi hắn nói lời này, liền ôm Trần Tam Lang, giữ tay y không buông.

Trần Tam Lang tức giận đến phát run, muốn đẩy tay hắn ra, nhưng dù sao cũng bị trọng thương, đâu có sức lực, Hứa Thiên Tứ thấy được, cũng có chút ý sợ hãi, lại nghĩ người này vừa rồi còn không có nổi nửa hơi, nếu không nhờ hắn độ khí, chỉ sợ lúc này đã thành người chết!

Hứa Thiên Tứ nghĩ đến đấy lại bị dọa tới mềm người, liền kiên nhẫn nói, “Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta không thể tận mắt nhìn ngươi toi mạng, vết đao này sâu như thế, có là thần tiên cũng khó cứu! Nếu ngươi không thích thì coi như bị cắn một ngụm! Chờ ngươi hảo lên, chúng ta cũng thanh toán xong, khi đó ai đi đường nấy!”

Nói xong, hắn liền ôm Trần Tam Lang, kéo quần người này xuống, lại vội vàng niệm câu chú bên tai người kia.

Hắn niệm không phải thôi tình chú mẫu hồ ly sẽ hạ với công hồ ly, mà là công hồ ly khi động dục, sợ bị cắn, sẽ đối mẫu hồ ly hạ chú. Điểm tốt duy nhất của chú này, chính là sẽ không làm mẫu hồ ly bị thương, ngược lại sẽ khiến nàng không chống cự công hồ ly.

Vừa niệm chú này, Trần Tam Lang liền rùng mình, ánh mắt nhìn hắn còn có chút không đúng. Trong lòng hắn lại muốn khóc, hắn nguyên bản vẫn là đồng tử thân, không phải thể chất hắn có vấn đề, chỉ là hắn bộ dáng hảo, nên có chút chướng mắt với các mẫu hồ ly trong núi, nghĩ mình sau này sẽ còn gặp gỡ giao hảo với nhiều mẫu hồ ly hấp dẫn hơn họ, vạn vạn không ngờ cùng hắn ái ân sẽ là một nam nhân, lại là trong tình cảnh khó xử như thế.

Hứa Thiên Tứ giữ tay Trần Tam Lang, không nhịn được thì thào nói, “Tay ngươi hảo lạnh.” sắc mặt Trần Tam Lang liền lúc trắng, lúc hồng, có lúc vẻ mặt như muốn bóp chết hắn, lại có lúc như muốn ăn sống nuốt tươi hắn.

Hứa Thiên Tứ an ủi nói với Trần Tam Lang, “Ngươi cũng không phải nữ nhân, còn để ý mấy việc này làm gì? Ngươi coi như bị cắn một ngụm đi, nay muốn cứu ngươi, cũng chỉ có cách này. ” kỳ thật hắn cũng đang an ủi chính mình, lần đầu tiên lại là cùng một nam nhân, điều này nói ra thật sự rất dọa người!

Kỳ thật hắn còn muốn nói, ta còn là đồng tử thân, ta so với ngươi càng mệt! Nhưng nghĩ lại thấy điều này thật ra không phải chuyện gì đáng giá đắc ý khoe ra, liền cứng ngạnh nhịn xuống.

Trần Tam Lang nâng mắt nhìn Hứa Thiên Tứ, loại ánh mắt này khiến hắn chỉ cảm thấy lông tơ sau lưng như dựng hết lên, một loại cảm giác không nói nên lời lưu chuyển toàn thân hắn, làm hắn cảm thấy quái dị không hiểu, khiến hắn sợ tới mức hất tay Trần Tam Lang, muốn tránh xa một chút.

Sắc mặt Trần Tam Lang nguyên bản tái nhợt trở nên ửng hồng, Hứa Thiên Tứ biết đây là lúc chính mình nên qua, liền lại vội vàng luống cuống tay chân lại gần.

Nhưng đợi khi Hứa Thiên Tứ thật sự hạ quyết tâm phải làm việc này, mới phát giác đây không phải việc đơn giản, hắn càng lo lắng lại càng không cứng rắn được. Hắn gấp đến độ muốn khóc, hắn biết mình cần phóng tinh, nhưng trong tình trạng này bảo hắn làm sao làm được? Hắn do dự một chút, đột nhiên nhớ tới thôi tình chú hắn từng nghe mẫu hồ ly niệm, liền thi chú đó lên bản thân. Nói thật, chiêu này thập phần nham hiểm, đối công hồ ly kỳ thật không có chút xíu chỗ tốt nào, nhưng mẫu hồ ly vì muốn gây giống hậu đại nên cần công hồ ly ra thể lực, mà công hồ ly vì muốn có hài tử của mình nên cũng thường vui vẻ chịu đựng.

Hắn lúc này thực hận bản thân không ghi nhớ nổi mấy thứ đứng đắn, những câu chú linh tinh không tốt đẹp thì chỉ nghe một lần lại không quên, nhưng trong lòng vẫn âm thầm có chút may mắn, ít ra hắn cũng còn nhớ được những điều này.

Có lẽ vì hạ thôi tình chú với bản thân, nên Hứa Thiên Tứ cảm thấy đầu óc trống rỗng, giống như tất cả đều không nghe hắn điều khiển, thật như linh hồn đã rời khỏi thế xác, hắn đang lơ lửng trên không nhìn thân thể của hắn và Trần Tam Lang hai người như dã thú giao triền một chỗ, làm hắn tim đập mặt đỏ. Hắn bị thần chú làm mê muội, vong tình ôm eo Trần Tam Lang, khi hắn tiến vào thân thể Trần Tam Lang, quả thực trầm mê trong cảm giác nóng chặt ấy, hắn chưa bao giờ trải qua khoái hoạt như vậy, khoái cảm mê hoặc lòng người, thật giống như làm hắn quên đi tất cả những thứ khác trên đời này, thậm chí liền chính mình là ai cũng quên đi. Trong nháy mắt ấy, hắn thậm chí còn nghĩ, thì ra cảm giác ái ân tốt như thế, thảo nào các mẫu hồ ly tuy bị tộc trưởng liên tiếp giáo huấn nhưng vẫn không biết hối cải.

Hứa Thiên Tứ cảm thấy trên đời e không có điều gì khoái hoạt hơn việc này, nếu thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại tại một khắc này thì tốt rồi. Cùng một nam tử ái ân đã vui thích như vậy, vậy nếu cùng mẫu hồ ly, hắn nhất định hạnh phúc đến dù làm tiên cũng không cần!

Hứa Thiên Tứ cuối cùng cũng tiết tinh trong thân thể Trần Tam Lang, sau đó không tự chủ được ôm lấy Trần Tam Lang, hai người ngủ say.

Hứa Thiên Tứ trước nay chưa từng làm việc này, hơn nữa lại là làm với con người, đánh bậy đánh bạ hạ chú với Trần Tam Lang và bản thân, đưa hết nguyên khí của mình cho người này, hơn nữa lúc trước uy Trần Tam Lang một ngụm khí kia đã làm hắn hao tổn rất lớn, hắn cũng không tự biết.

Trần Tam Lang không giống hắn, y ngủ đi một nửa là vì bị thương, một nửa là vì ái ân vất vả nên mệt nhọc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio