Editor: NU
Beta: Bảo Trân
—
Mặc dù Bàng Tiện rất có hứng thú nhưng Nguyễn Sương không thích cách nói chuyện của cậu ta: “Không chia tay.”
Thật sự không chia tay, trên danh nghĩa thì không, nhưng lại biến mất khỏi cuộc sống của đối phương.
Nguyễn Sương hỏi hai người: “Cá cược thế nào?”
Quý Tư Âm cười tủm tỉm: “Một chiếc ô tô.”
Cô ấy lấy ảnh chiếc xe ra cho Nguyễn Sương xem, đó là một chiếc xe thể thao màu đen sẫm. Nguyễn Sương không biết tên hãng xe nhưng từ những đường nét mượt cô có thể suy ra được giá chiếc xe này rất đắt.
Sau đó Quý Tư Âm giới thiệu với cô: “Pagani Zonda F. Nó có cái tên cực hay là Pagani đứa con của gió, được sản xuất giới hạn 25 chiếc trên toàn thế giới.”
“Không phải bố cậu không cho cậu lái xe sao?” Nguyễn Sương hỏi cô ấy. “Chiếc xe này của cậu sẽ chỉ bám bụi trong gara thôi.”
“Tớ không lái. Tớ dự định đưa cho Trần Bạc Văn lái nó.”
Bàng Tiện chế nhạo cô ấy: “Yêu đương mù quáng.”
Quý Tư Âm vặn lại: “Xe thể thao của cậu không phải cũng dùng để đi đón gái hay sao?”
“Như nhau cả thôi.”
Nguyễn Sương vẫn như mọi khi, im lặng giữa tiếng cãi vã của hai người.
Buổi tối, Trần Bạc Văn hoàn thành xong công việc, ba người bọn họ ở dưới lầu đợi cậu ta xuống. Trần Bạc Văn thay bộ đồ diễn, mặc quần áo của mình vào. Đó là một chiếc áo khoác ngoài rất bình thường có in logo thương hiệu ở ngực trái, nhiều nam sinh viên trong trường đều mặc theo phong cách này.
Lúc này Nguyễn Sương chợt nghĩ tới Trần Cương Sách. Có mấy lần anh đến trường tìm cô, quần áo trên người đều là kiểu đơn giản và cơ bản, anh mặc một chiếc áo hoodie màu đen giống như những nam sinh đại học xung quanh. Nhưng cô biết khi xé nhãn mác ra, giá quần áo anh mặc đều rất đắt.
Trần Bạc Văn có lẽ phải quay chụp cả ngày lẫn đêm trong một tuần liền thì mới có thể mua được bộ quần áo mà Trần Cương Sách chỉ mặc một lần rồi vứt đi, huống chi là chiếc Pagani kia. Cơn mưa lạnh tí tách rơi, Trần Bạc Văn vòng tay qua eo Quý Tư Âm, cầm ô cho cô ấy.
Bàng Tiện chớp mắt nhìn họ rồi nhìn Nguyễn Sương, cảm thấy khó xử.
Nguyễn Sương lấy ô trong túi rồi mở ra, tự mình cầm lấy: “Cậu chịu ướt đi.”
Bàng Tiện trợn tròn mắt: “Tại sao?”
Nguyễn Sương nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, cũng không phải là cậu không biết tính tình của Cương Sách, anh ấy không thích tôi thân cận với người đàn ông khác.”
Lúc này Trần Cương Sách vô cùng hữu dụng. Bàng Tiện uỷ khuất đi dưới mưa, chạy đến nhà hàng bên kia đường. Khi đi ngang qua Nguyễn Sương, sự bực bội trong lòng nổi lên, cậu ta giẫm mạnh vũng nước trên mặt đất khiến nước bắn tung tóe vào nửa người cô.
Nguyễn Sương vừa bực mình vừa buồn cười: “Cậu ấu trĩ chết đi được.”
Bàng Tiện rung đùi đắc ý: “Lêu, lêu.”
Lúc đó đã là cuối tháng 12.
Dự báo thời tiết nói ngày mai Nam Thành sẽ có tuyết. Nam Thành là một thành phố phía nam, mỗi năm vào mùa đông hiếm khi có tuyết. Vì vậy tuyết đã trở thành nỗi chấp niệm của người dân Nam Thành nơi đây. Đáng tiếc mấy ngày nay dự báo thời tiết báo có tuyết rơi cứ như báo sói đến, không ai còn tin nữa.
Bốn người bọn họ cùng vây quanh nồi lẩu bốc khói nghi ngút trong nhà hàng.
Trong lúc chờ đồ ăn được mang lên, Quý Tư Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn neon khiến màn mưa trở nên rực rỡ. Cô ấy đột nhiên đề nghị: “Nguyễn Sương, Nguyễn Sương, ngày mai chúng ta đi chùa Thiên Trúc nhé?”
Cô ấy luôn nhớ hết chuyện này đến chuyện khác.
Nguyễn Sương im lặng một lát mới đồng ý: “Được.”
Sau khi ăn lẩu xong, tâm trạng của Bàng Tiện vẫn đang rất hăng hái, cậu ta hô hào gọi bạn bè đến để đi tăng hai. Có người ở gần đó lái xe tới đón cậu ta, kiêu ngạo bật đèn pha, sáng đến mức khiến họ lóa mắt. Bàng Tiện phóng khoáng rời khỏi dưới sự khinh bỉ và chửi rủa của mọi người.
Tụ tập tăng hai ở quán bar Chí Cảnh Đình. Lúc Bàng Tiện nâng ly rượu lên lượn lờ khắp nơi thì nghe được tin Trần Cương Sách đến.
Đối với những người trong giới của họ mà nói, tình cảm giống như thức ăn nhanh vậy.
Nguyễn Sương nói rằng họ đang chơi đùa với tình cảm, thực ra đã là nói tốt hơn rất nhiều. Trên thực tế mặc dù ngoài miệng bảo là quan hệ giữa nam nữ, nhưng nó lại thiên về mối quan hệ bao nuôi hơn. Không có cái gì gọi là bình đẳng, việc quen hay chia tay đều do người vai vế cao hơn quyết định.
Vì vậy khi nhìn thấy hàng dài phụ nữ tiến lại gần ghế mà Trần Cương Sách đang ngồi, Bàng Tiện đứng ngoài cuộc lại cảm thấy hào hứng hơn là có lỗi với Nguyễn Sương. Hai người bọn họ chia tay, cậu ta liền có một chiếc siêu xe sang trọng để lái.
Nói cho cùng thì tự đáy lòng Bàng Tiện không coi Nguyễn Sương là bạn, nhưng cậu ta vẫn ở bên ngoài uống rượu một lúc rồi mới đi tìm Trần Cương Sách. Không ngờ trong vòng tay của anh lại không có người phụ nữ nào khác. Ngay cả Chí Cảnh Đình, người đã có vợ sắp cưới, cũng có một người đẹp ngồi vào lòng anh ta.
Bàng Tiện chen vào giữa Trần Cương Sách và Chí Cảnh Đình. Chí Cảnh Đình vỗ nhẹ vào người phụ nữ trong vòng tay, người phụ nữ đó biết ý mà rời khỏi.
Anh ta liếc sang một bên Bàng Tiện, nói: “Nghe nói phim ngắn gần đây của công ty cậu có tỷ lệ xem qua khá tốt.”
Bàng Tiện không hề khiêm tốn: “Ba bộ phim ăn khách nhất trong tuần đều là phim của công ty tôi.” Đứng đầu vẫn là kịch bản do Nguyễn Sương viết, nhưng cậu ta không dám nói ra nửa câu sau. Dù sao trạng thái hiện tại của Trần Cương Sách cũng khá đáng sợ.
Khuôn mặt ngang bướng đó lúc này không có biểu cảm gì, khóe mắt hơi nheo lại, ánh mắt vô cùng ngả ngớn nhưng lại cực kỳ nguy hiểm.
Cả đêm nay Trần Cương Sách không nói gì nhiều. Sau khi nghe bọn họ nói chuyện, lông mày anh nhướng lên, mỉm cười như thất vọng: “Trong top ba có kịch bản nào do Nguyễn Sương viết không?”
Chí Cảnh Đình muốn mắng anh một câu vô dụng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được. Cậu ta sửa lại, hỏi: “Nguyễn Sương viết loại cốt truyện gì? Không phải là loại phim văn học nghệ thuật đó chứ?”
Trần Cương Sách nghe được lời này không khỏi bật cười: “Không liên quan gì đến văn học nghệ thuật.”
Chí Cảnh Đình không tin lắm: “Vậy là cái gì?”
Trần Cương Sách nói: “Tổng tài bá đạo yêu tôi.”
Chí Cảnh Đình cau mày: “Hả?”
Nguyễn Sương mang đến cho anh ta cảm giác lạnh lùng, có chút khó gần và kiêu ngạo, lại kết hợp với thân phận là một nghiên cứu sinh tốt nghiệp tại Đại học Nam Kinh. Chí Cảnh Đình đã tiếp xúc với một số nữ sinh viên tại Đại học Nam Kinh, cảm thấy người học cao thì trong xương cốt đều mang theo vẻ kiêu ngạo, toàn thân toát ra năng lượng tích cực của tinh thần yêu nước, văn minh và hòa hợp.
“Nguyễn Sương nhìn qua không có vẻ giống người sẽ viết ra loại kịch bản kiểu: để đánh cắp bí mật kinh doanh mà dùng nhan sắc quyến rũ đàn ông.”
Bàng Tiện nghe những lời của Chí Cảnh Đình thì uống một ngụm rượu, mặt mày cậu ta đỏ cả lên.
“Bí mật kinh doanh gì chứ?” Sau khi hít một hơi, Bàng Tiện thoải mái cười. “Cô ấy toàn viết mấy kiểu như là ‘sau khi qua đêm với người đàn ông xa lạ, tôi phát hiện ra anh ấy là chồng mới cưới của mình’.”
Nếp nhăn giữa lông mày Chí Cảnh Đình càng ngày càng sâu. Trần Cương Sách lười biếng ngả ngưòi trên sô pha, cả đêm nay anh đều nhíu mày, không biết lúc nào mới có thể thả lỏng.
Thấy sương mù trong mắt anh tan đi, Bàng Tiện ngập ngừng hỏi: “Hai người thật sự vẫn chưa chia tay à?”
Chuyện xảy ra đêm đó, mặc dù Chu Hoài An đã cẩn thận dặn mọi người ngậm miệng lại, nhưng vẫn có một số người truyền tin ra ngoài. Những tin đồn vớ vẩn ít nhiều đã bị phóng đại, khi truyền đến tai Bàng Tiện thì câu chuyện đã được thêm mắm thêm muối, diễn biến của phiên bản đặc biệt vô cùng bùng nổ và dữ dội.
——Nghe nói Trần Cương Sách vì hợp tác với Chu Hoài An mà đưa bạn gái của mình lên giường anh ta. Mấu chốt nằm ở việc người phụ nữ kia chính là mối tình đầu của Chu Hoài An. Thậm chí anh ta còn vì người phụ nữ ấy mà muốn huỷ hôn với vị hôn thê của mình.
Bàng Tiện thầm tò mò về tin đồn nên đã hỏi Quý Tư Âm, và tất nhiên Quý Tư Âm nói rằng tất cả đều không đúng sự thật. Lúc cậu ta muốn hỏi chi tiết hơn thì Quý Tư Âm lại không nói gì nữa, thậm chí còn gay gắt: “Nếu cậu còn dám hỏi Nguyễn Sương về chuyện tối hôm đó thì tôi sẽ tuyệt giao với cậu.”
Dù Bàng Tiện có mắng bạn trai của Quý Tư Âm đ ến đâu thì cô cũng sẽ không quan tâm. Nhưng đối với Quý Tư Âm mà nói Nguyễn Sương lại không giống vậy. Bàng Tiện không dám khiêu khích Nguyễn Sương nên mới tới chọc Trần Cương Sách.
Trần Cương Sách lặp đi lặp lại những lời vừa rồi của Bàng Tiện.
–Hai người thật sự vẫn chưa chia tay à?
Anh nghĩ cậu ta hẳn đã hỏi qua Nguyễn Sương, và câu trả lời của cô là phủ định, nếu không thì cậu ta sẽ không hỏi kiểu vậy. Gần một tháng không liên lạc, với độ tàn nhẫn của Nguyễn Sương, sợ là cô đã xếp anh vào danh sách bạn trai cũ.
Đôi mắt cô luôn điềm tĩnh, lúc yêu cũng không thể hiện ra chút nhiệt tình nào. Nhưng đêm đó, đôi mắt kia lại như ngọn nến đông cứng. Điều này khiến Trần Cương Sách nhớ lại lần thứ hai họ gặp nhau, khi anh mời cô ngồi cạnh mình, đôi mắt cô lấp lánh tựa như đom đóm.
Tối đó trước khi gặp Nguyễn Sương, Trần Cương Sách và Chu Hoài An ngồi cùng dùng bữa, hai người ngồi đối diện trên chiếc bàn tròn, suốt buổi tối gần như không có tiếp xúc gì.
Trong bữa ăn Trần Cương Sách có đứng dậy đi vệ sinh, không ngờ lại gặp Chu Hoài An đang hút thuốc ở cuối hành lang. Bọn họ nhìn nhau cười, không nói quá nhiều.
Khi anh đi ra khỏi nhà vệ sinh, anh thấy nơi Chu Hoài An đứng vừa nãy có một chiếc ví màu đen. Người phục vụ nhặt nó lên, lịch sự hỏi anh xem đó có phải là ví của anh không. Nhìn qua thì trông giống như một thương hiệu vô danh, cạnh ví bị bong tróc, cũng đã cũ kỹ ngả màu.
Người phục vụ mở ví ra, bên trong có tấm ảnh chụp một đôi nam nữ trẻ tuổi đang cười rất ngọt ngào. Sau khi Trần Cương Sách nói không phải, anh chậm rãi bước đến bàn, khoé môi mang theo nụ cười mỉa mai trào phúng.
Cửa phòng bao mở ra, Chu Hoài An hoảng hốt bước ngang qua Trần Cương Sách, tay anh ta run run nhưng trên mặt lại là nụ cười cảm kích: “Là ví của tôi, cảm ơn.”
Trần Cương Sách nhìn anh ấy như đang xem một vở kịch. Anh nhẹ nhàng thu lại ánh mắt, đẩy cửa phòng ra, đường gân xanh trên cánh tay nổi lên thật rõ ràng.
Trần Cương Sách mất gần một tháng để cố gắng thuyết phục bản thân quên đi mọi chuyện xảy ra đêm đó, nhưng anh và Chu Hoài An thường xuyên gặp nhau vì công việc, ký ức lập tức ùa về.
Anh không trả lời câu hỏi của Bàng Tiện mà hỏi cậu ta: “Gần đây Nguyễn Sương bận việc gì thế?”
Cũng vào lúc này, Trần Cương Sách nhận ra răng nếu không có Bàng Tiện thì anh và Nguyễn Sương sẽ nhanh chóng tách ra khỏi thế giới của nhau.
Bàng Tiện nói: “Cô ấy còn có thể bận cái gì nữa? Không có việc gì thì đến trường, ở với Quý Tư Âm. Quý Tư Âm đưa cô ấy đi ăn uống chơi bời, chơi đùa như một đứa trẻ vậy. Cậu nói rằng thật vui khi có cô ấy ở bên cạnh, cậu cũng có thể đưa cô ấy đi gặp một số người có tầm ảnh hưởng. Không phải cậu có quen hiệu trưởng trường đại học của bọn họ sao?”
Chí Cảnh Đình chen vào: “Sao có thể không quen cho được? Con gái hiệu trưởng đã theo đuổi cậu ta được một thời gian rồi.”
Trần Cương Sách khó có thể nhớ được chuyện này, thản nhiên nói: “Thật sao?”
Chí Cảnh Đình: “Lúc cậu học cấp 3, cô hoa khôi lớp bên cạnh tên là gì tôi quên mất rồi, nhưng đôi chân kia của cô ấy rất đẹp. Ngày nào cũng đến lớp chúng ta để tìm cậu, một đôi chân dài trắng nõn lượn qua lượn lại trước mặt tôi, khiến người tôi rạo rực cả lên.”
Bàng Tiện vui mừng: “Vậy thì tới thôi.”
“Người ta không ưa tôi.”
“Nếu như tôi là phụ nữ, giữa anh Cương Sách và cậu, tôi sẽ chọn anh Cương Sách.”
“Thằng nhóc con nhà cậu…”
“Cậu quá xấu xa, đã có vị hôn thê mà còn ôm ấp người phụ nữ khác.” Bàng Tiện không khách khí nói.
Chí Cảnh Đình ngậm điếu thuốc trong miệng, cười nham hiểm: “Đúng vậy, tôi xấu xa, anh Cương Sách của cậu thì không chứ gì? Nhưng cuối cùng vẫn bị Nguyễn Sương đày xuống lãnh cung đó thôi, vậy còn rất trinh liệt nha, không thèm liếc mắt nhìn phụ nữ lấy một cái.”