Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Đêm đó cô thực sự chỉ muốn chợp mắt một giấc hay là muốn “ngủ” với anh ư?
Nguyễn Sương cũng không thể giải thích rõ lúc đó cô đã nghĩ gì.
Trần Cương Sách không chịu bỏ cuộc mà liên tục truy vấn: “Thân hình của anh không có lực hấp dẫn với em sao?” Vừa nói anh vừa nắm lấy tay cô, hướng xuống dưới rồi dừng ở cơ bụng săn chắc của mình.
“Ba mươi tuổi anh vẫn có cơ bụng đấy.” Anh kéo dài âm cuối, lẩm bẩm với chính mình, “Cũng không chênh lệch nhiều so với những chàng trai ở phòng làm việc của em đúng chứ?”
Nguyễn Sương đối với chuyện này chỉ biết dở khóc dở cười: “Em chỉ nhìn mặt bọn họ, không hề nhìn vóc dáng dưới lớp quần áo ấy.”
Trần Cương Sách nói: “Không chừng bọn họ còn có ý nghĩ muốn để em chơi quy tắc ngầm đấy.”
Dù sao anh cũng không phải người hào phóng, “Mà em và Chu Hoài An đã chia tay lâu như vậy rồi, sao Chu Tĩnh Dương vẫn còn khóc lóc van nài bám theo em thế.”
“Em và anh cũng đã chia tay lâu rồi mà? Không phải em họ của anh cũng đang làm việc dưới trướng của em hay sao?” Chui trong ổ chăn thật ấm áp, lồ ng ngực của anh cũng thật ấm, Nguyễn Sương vừa ngái ngủ vừa phản bác.
“…”
“Cậu ta là đàn ông.”
“Cậu ta nhỏ hơn anh rất nhiều.”
“Tình yêu chị em ngày nay là chuyện quá bình thường.”
“Em thích người lớn tuổi hơn mình.” Trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, Nguyễn Sương vẫn không quên dỗ dành anh: “Học trưởng, em buồn ngủ quá, anh để cho em ngủ đi.”
Nhớ ngày đó dù anh có cố ép hay dẫn dụ cô gọi mình một tiếng học trưởng như thế nào thì cô cũng không chịu, bây giờ lại gọi ra một cách thoải mái như vậy. Quả nhiên là thân phận đã thay đổi, con người cô phân biệt rất rõ ràng giữa gần gũi và xa lạ. Nếu là người gần gũi thân thiết, dù có yêu cầu điều gì cô cũng sẽ đáp ứng.
–
Một giấc này, Nguyễn Sương ngủ say tới mức không hay biết gì. Chỉ là sau khi tỉnh dậy, toàn thân cô đau nhức như bị lốp xe cán qua, nhất là vùng thắt lưng, đau không chịu nổi. Cô chậm rãi di chuyển cơ thể thì lập tức có một làn sóng nhiệt dâng lên trong cơ thể, trong nháy mắt Nguyễn Sương tỉnh táo ngay lập tức.
Trần Cương Sách đang ngủ say, đột nhiên bị đánh thức, lúc anh mở mắt ra thấy Nguyễn Sương đang vén chăn lên. Cô cúi đầu nhìn xuống tấm trải giường, Trần Cương Sách thuận theo tầm mắt của cô mà nhìn lại, thấy trên tấm ga trải giường màu xám chỉ có dấu vết của người vừa ngủ chứ không có gì khác. Nguyễn Sương thở phào nhẹ nhõm, sau đó xuống giường chậm rãi đi vào phòng tắm. Khi cô đang đi vệ sinh, điện thoại di động ở đầu giường reo lên báo có cuộc gọi đến. Điện thoại di động của họ tuy cùng một hãng nhưng rất dễ phân biệt. Chiếc màu đen của Trần Cương Sách, chiếc màu trắng bạc của Nguyễn Sương. Mà điện thoại đang reo lúc này là của Nguyễn Sương. Trần Cương Sách cầm điện thoại di động của cô đi vào phòng tắm, Nguyễn Sương đang đánh răng, bàn chải đánh răng bằng điện phát ra âm thanh ù ù.
Cô chớp mắt một cái, lí nhí hỏi: “Ai vậy?”
“Bố vợ anh gọi điện thoại cho em.” Anh cà lơ phất phơ trả lời.
Đại não vừa mới tỉnh ngủ của Nguyễn Sương phải mất vài giây phản ứng mới nhận thức được từ bố vợ mà anh đang nhắc đến chính là bố mình.
Cô liếc anh một cái, bấm nút dừng bàn chải điện đang hoạt động, súc miệng và nhận lấy điện thoại: “Bố.”
Trần Cương Sách dựa vào cạnh cửa, lười biếng nghe cô nói chuyện với bố.
“Hai người đã tới Nam Thành rồi ạ?”
“…Con không có ở nhà, tối qua con ngủ ở nhà Quý Tư Âm.” Nói đến đây, cô cảm thấy có hơi chột dạ mà hơi liếc nhìn Trần Cương Sách, giọng điệu có hơi không được tự nhiên, “Bây giờ con về ngay.”
“Không sao đâu, không cần phiền phức đến vậy.”
“Bố mẹ có thể trực tiếp vào khu chung cư, cửa nhà con là loại khóa mật khẩu, con sẽ gửi mật khẩu cho bố.”
Cuộc gọi kết thúc, Nguyễn Sương đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cô vuốt vuốt mái tóc, giải thích với Trần Cương Sách: “Bố mẹ em tới rồi.”
Trần Cương Sách ậm ừ: “Anh vừa nghe rồi.”
Nguyễn Sương: “Em…”
“Về nhà hả?” Anh nói, “Anh đưa em về đó.”
Cô do dự: “Nếu bị bố mẹ em nhìn thấy…”
“Không đâu.” Phòng tắm trong phòng ngủ chính có hai bồn rửa. Anh đi đến bên bồn rửa mặt còn lại, cầm bàn chải đánh răng điện lên tuỳ ý bôi kem đánh răng lên, vẻ mặt anh lãnh đạm lời nói cũng giống như vậy, “Anh đưa em đến gần khu chung cư rồi sẽ để em xuống, em yên tâm, anh sẽ không để bố mẹ em nhìn thấy.”
Lời này hoàn toàn phù hợp với ý nghĩ của cô nhưng trong lòng Nguyễn Sương lại không hề thấy thoải mái.
Trước khi Trần Cương Sách đánh răng, anh lườm cô một cái đầy ẩn ý: “Mặc dù em đã tặng cho anh chiếc nhẫn định tình, nhưng mối quan hệ của chúng ta vẫn phải giữ bí mật có đúng không?”
Nguyễn Sương phủ nhận chủ đề trọng điểm mà anh đang nói: “Cái gì mà nhẫn định tình, nó chỉ đơn giản là một món quà trong ngày lễ tình nhân mà thôi.”
Trần Cương Sách cụp lông mày, mỉm cười từ chối nêu ý kiến.
Anh đưa bàn chải đánh răng vào miệng và không nói gì nữa. Thần sắc của anh đã phai nhạt đi rất nhiều, ngay cả ánh mắt kia cũng lộ ra vẻ lạnh lùng hiếm có.
Đêm qua có một trận mưa thu nên nhiệt độ không khí giảm mạnh. Bầu không khí trong phòng giữa hai người dường như cũng bị thời tiết ảnh hưởng mà lạnh lẽo hơn mấy phần. Họ không hề nảy sinh bất kỳ tranh cãi nào cả chứ đừng nói đến nặng lời, nhưng dù vậy cũng không thể che giấu được sự thật là cảm xúc của hai người đang tụt dốc.
Nguyễn Sương biết nguyên nhân chính là ở cô, nhưng hiện tại cả hai vừa nối lại tình cảm, cô hy vọng lần này trình tự từng bước có thể chậm một chút. Vừa quay lại chưa được bao lâu đã muốn đến gặp phụ huynh sao?
Cuối cùng cô mím môi, chung quy vẫn là không đành lòng khi chứng kiến cục diện này, cố gắng xoa dịu bầu không khí: “Bữa sáng anh muốn ăn gì?”
Trần Cương Sách giơ chiếc đồng hồ trên tay lên, tay trái vừa đeo đồng hồ vừa đeo chiếc nhẫn cô tặng, anh ra hiệu cho cô: “Đã hơn mười giờ rồi, nên ăn trưa thôi.”
Nguyễn Sương ngoan ngoãn đổi giọng: “Trưa nay anh muốn ăn gì?”
Anh hỏi cô: “Em có muốn ăn gì không?”
Nguyễn Sương ôm cánh tay anh, dịu dàng nói: “Anh làm món gì em ăn món ấy.”
Thực ra anh vẫn không khác gì trước đây, luôn đáp ứng yêu cầu của cô nhưng Nguyễn Sương có thể cảm nhận rõ ràng được rằng phản ứng của anh là đang cố gắng miễn cưỡng phụ hoạ theo cô. Bởi vì trước đây khi anh nói chuyện với cô, đôi mắt chiều chuộng kia luôn nhìn chằm chằm vào cô, bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm sẽ khiến cô cảm thấy lãng mạn đến chết mất. Nhưng hôm nay thì không phải, khi nói chuyện anh không nhìn cô nhiều. Nguyễn Sương chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi đến thế.
Bước chân xuống dưới lầu Trần Cương Sách đi trước cô vài bước, khi nhận ra người phía sau mình có hơi dừng lại, anh cũng dừng lại. Từ góc độ của cô nhìn sang có thể nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của anh, bóng lưng đó lộ ra vẻ cao ngạo bất tuân của người đã quen ở trên cao.
Anh quay đầu, ánh mắt quan tâm hỏi: “Sao thế?”
Nguyễn Sương hít một hơi thật sâu nói: “Em không muốn vì chuyện ra mắt phụ huynh mà chúng ta nảy sinh tranh cãi. Chúng ta chỉ mới ở bên nhau một thời gian ngắn—”
“Bảy mươi chín ngày.” Trần Cương Sách bỗng nhiên nói.
“Cái gì?” Đôi mắt cô trống rỗng.
“Hôm nay là ngày thứ bảy mươi chín chúng ta làm hòa.” Trần Cương Sách ngước mắt lên, “Anh cũng không muốn cãi nhau với em, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ gặp mặt bố mẹ em vào ngày hôm nay, Nguyễn Sương, anh sẽ không ra trận mà không có sự chuẩn bị gì trước đâu.”
Câu trả lời hoàn hảo đến mức Nguyễn Sương không thể tìm ra được một chút lỗi nào ở anh.
Trần Cương Sách cong môi: “Xuống lầu, anh làm cơm trưa cho em.”
Nhưng sau lưng lại lộ ra chút vẻ tức giận, giống như một cú đấm tác động vào tấm bông.
Trong mắt Nguyễn Sương mờ mịt, cuối cùng cô đành dừng lại ngồi trên sô pha. Không hiểu sao suy nghĩ lại đưa cô quay lại cái đêm trước khi hai người làm hòa. Cô ngồi trên ghế sô pha, suy nghĩ về chuyện đó cả đêm. Sau đó quyết định được đưa ra – tình yêu đối mặt với muôn vàn khó khăn và dù có bao nhiêu khó khăn cũng bất chấp để được yêu.
Cô cũng không phải người ra trận mà không có sự chuẩn bị nào trước, vào thời khắc cô đưa ra quyết định thì đó không chỉ đơn giản là yêu đương với anh. Điều cô mong muốn là được gắn chặt vận mệnh với anh trên sợi dây màu đỏ của số phận, buộc chặt vĩnh viễn không tách rời.
Trần Cương Sách vừa mở cửa tủ lạnh ra, phía sau lưng đột nhiên truyền đến một xúc cảm ấm áp mềm mại. Bên hông anh có một vòng tay đang quấn lấy, khi nhận ra là Nguyễn Sương đang ôm mình, Trần Cương Sách nhắm mắt rồi thở dài: “Anh không có tức giận, Miên Miên, em đã thấy anh tức giận bao giờ chưa?”
Quả thật tính tình anh rất ít khi nóng nảy, cũng không có nhiều tâm trạng thất thường. Sự im lặng vừa rồi của anh đơn giản là vì đang suy nghĩ một số chuyện, suy nghĩ về chuyện tương lai. Anh sẽ phải chuẩn bị rất nhiều cho việc gặp bố mẹ cô trong tương lai. Anh từng nghĩ việc đó có thể diễn ra từ từ nhưng hôm nay đột nhiên đổi ý muốn đẩy nhanh tiến độ, để nếu một ngày nào đó anh gặp mặt bố mẹ cô thì có thể thuyết phục được họ yên tâm giao con gái họ cho anh.
“Em từng thấy rồi,” Nguyễn Sương nói, “Lần đó anh ngồi chơi bài và cá cược với em ở KTV.”
“Như vậy cũng được tính là tức giận sao?” Trần Cương Sách xoay người, thuận thế ôm eo Nguyễn Sương, hai người đổi vị trí cho nhau. Anh dồn cô dựa vào cửa tủ lạnh, trên khoé môi nở nụ cười ranh mãnh: “Em nói xem lần đó ai mới là người tức giận, em đã bao giờ thấy ai tức giận còn chịu bị tát chưa?”
Nguyễn Sương đột nhiên mất tự tin: “Anh bị tát có đau không?”
“Không thương anh sao?”
“Lực tác động ngược lại cũng tương tự, tay của em chẳng lẽ không đau à?”
“…”
Trần Cương Sách đối mặt với cô, đôi mắt cô sáng như ánh trăng cũng đang nhìn chằm chằm anh không chịu nhượng bộ.
Hồi lâu sau giọng cô khô khốc: “Hôm ấy cái tát đó đau lắm hả?”
“Thời gian trôi qua lâu rồi, sao ngày ấy em không hỏi anh?”
“Ngày đó trong đầu em chỉ nghĩ đến chuyện có nên làm hòa với anh hay không,” Nguyễn Sương nói, “Làm sao có thời gian suy nghĩ những chuyện khác.”
“Vẫn ổn, không đau.”
“…Ồ.” Cô cụp mắt xuống rồi lại ngước lên, kiềm chế hồi lâu mới khô khan giải thích: “Trước đây em chưa từng đánh người, về sau cũng sẽ không đánh ai, ngày hôm đó chỉ là một tai nạn thôi.”
“Bạo lực gia đình.” Trần Cương Sách cười khẽ.
“… Cái gì mà bạo lực gia đình?” Nguyễn Sương liếc anh, “Anh và em còn chưa phải quan hệ như vậy, anh nên chú ý cách dùng từ của mình đi.”
“Được rồi.” Trần Cương Sách thẳng thắn trả lời, anh mở cửa tủ lạnh ở phía cô không tựa vào, hơi thở của anh phả vào bên tai khiến toàn thân cô bất giác run rẩy.
“Em nói xem, em cào lưng anh đến chảy cả máu, vậy có tính là bạo lực gia đình không?” Giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh đầy ẩn ý.
Mi mắt Nguyễn Sương khẽ động, ngữ điệu bình tĩnh, rất nghiêm túc nói: “Nếu động tác của anh dịu dàng hơn thì em có cào anh không? Cũng vì anh mà em phải tháo cả bộ móng tay đã làm đấy.”
Nói đến lời cuối, Nguyễn Sương lại bắt đầu lý sự cùn: “Em vừa mới đi làm móng tay xong, anh phải bồi thường cho bộ móng ấy đó.”
Vẻ mặt Trần Cương Sách đầy vẻ chiều chuộng dung túng: “Được, anh trả, em muốn được bồi thường bao nhiêu.”
–
Buổi chiều, Trần Cương Sách đưa Nguyễn Sương về. Đi được nửa đường, điện thoại di động của anh reo lên, là cuộc gọi từ trợ lý nhắc anh đừng quên tiệc xã giao buổi chiều. Ngày lễ Trần Cương Sách đi dự tiệc xã giao còn nhiều hơn so với những ngày bình thường. Anh ậm ừ ngắn gọn vài tiếng rồi cúp điện thoại, bộ dạng trông lạnh lùng đến mức một chữ cũng ngại phiền để nói. Trần Cương Sách bây giờ hoàn toàn khác hẳn với Trần Cương Sách trước mặt Nguyễn Sương.
Trần Cương Sách đưa Nguyễn Sương đến cửa tiểu khu của cô.
Nguyễn Sương hỏi anh: “Anh thật sự không vào gặp bố mẹ em sao?”
Nguyễn Sương đã hỏi anh câu hỏi này khi họ đang ăn, đây không phải thăm dò mà là một câu hỏi nghiêm túc. Đáp án lúc đó và bây giờ hoàn toàn khớp nhau.
“Để qua một thời gian nữa,” Trần Cương Sách nói “Anh chưa chuẩn bị gì cả, không thể tay không đến gặp họ được.”
Nguyễn Sương nghe thấy cũng có lý gật đầu, trước khi xuống xe còn không quên dặn dò anh: “Trên đường lái xe cẩn thận một chút.”
Trần Cương Sách cười: “Anh biết rồi.”
Sau khi xuống xe, cô vội vã chạy về nhà. Mở cửa vào đã thấy có hai đôi giày, một của nam và một của nữ được đặt ngay ngắn ở khu vực thay giày ngay lối vào. Khóe môi Nguyễn Sương chậm rãi cong lên, bố mẹ đang ở đây, trong nhà vang lên giọng nói quen thuộc của họ. Nguyễn Sương vừa thay giày vừa nghe hai người nói chuyện.
“Vợ ơi, bà lại đây xem giúp tôi đây là gì?” Đó là giọng nói của bố Nguyễn, hình như cách hơi xa, tiếng bước chân cũng đều đặn truyền đến từ xa tới gần. Nguyễn Sương thay xong giày, đứng dậy đi vào phòng khách, cô vô tình đụng phải bố đang từ chỗ góc khác đi ra. Nguyễn Sương đang định cất tiếng gọi bố mẹ thì liếc mắt cái đã thấy chiếc máy cạo râu điện đang nằm trong tay bố, hô hấp của cô ngắn hơn một tấc.
Vẻ mặt của bố Nguyễn lúc này phải nói là muôn màu muôn vẻ, vừa phẫn nộ vừa buồn bã nhưng ông vẫn đang cố kiếm một cái cớ với một tia hy vọng nhỏ nhoi trong mắt, “Miên Miên, bố hy vọng con có thể nói cho bố biết, con dùng máy cạo râu điện này để cạo tóc, ria mép, lông nách, lông chân, lông mũi, lông tơ, hay bất cứ cái gì cũng được.”
“Nhưng đừng là để cạo râu của đàn ông, được không?”
Nguyễn Sương: “…”
Mẹ Nguyễn “?”