Editor: Gió
Beta: Bảo Trân
—
Một câu nói của Trần Cương Sách thôi đã khiến phòng họp ồn ào lập tức trở nên yên lặng.
Bàng Tiện và Quý Tư Âm ngồi ở một bên, tâm trạng phức tạp. Điều Quý Tư Âm nghĩ chính là, mới mấy ngày không gặp, rốt cuộc họ đã phát triển đến giai đoạn nào rồi? Còn Bàng Tiện lại nghĩ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Không dễ dàng gì Quý Tư Âm mới có một lần mắt thẩm mỹ bình thường, thích Trần Cương Sách, nhưng đạo đức lại không được bình thường rồi, dù sao thì cũng là ngoại tình tư tưởng. Kết quả Trần Cương Sách lại thích bạn thân của Quý Tư Âm, thôi xong, bạn thân thành tình địch. Chết mất thôi, tam giác tình yêu hỗn loạn này.
Ánh mắt Bàng Tiện đánh giá Quý Tư Âm, Quý Tư Âm lại chớp chớp mắt nhìn Nguyễn Sương. Mà Nguyễn Sương, ánh mắt cô nhìn Trần Cương Sách lại rất sáng, có một loại bất ngờ ngoài mong đợi.
Bàng Tiện thầm thở dài trong lòng cho Quý Tư Âm. Mẹ nó tam giác tình yêu gì chứ, Quý Tư Âm không chỉ ngoại tình, còn muốn làm tiểu tam xen vào mối quan hệ của người khác. Người phụ nữ điên này. Còn Quý Tư Âm không thấy mình điên, chỉ mắng người hay bảo cô đầu óc chỉ biết yêu đương là Nguyễn Sương điên rồi.
Ánh mắt Nguyễn Sương nhìn Trần Cương Sách, còn mê muội hơn cả Quý Tư Âm nhìn bất kỳ bạn trai cũ nào. Đôi mắt Nguyễn Sương rất sáng, lúc không chút cảm xúc nào khiến người ta cảm thấy xa cách, nhưng khi cong mi lên lại là một loại phong tình hoàn toàn khác.
Cô rất ít khi kinh ngạc như vậy, “Không phải anh về nhà thăm viếng tổ tiên hay sao?”
Giọng Trần Cương Sách có hơi khàn, “Thăm viếng xong quay lại rồi đây.”
Nhìn kĩ thì Nguyễn Sương thấy được những tia máu đỏ ửng trong mắt anh. Bình thường anh mặc đồ thoải mái, có lẽ vì thăm viếng tổ tiên, hôm nay anh mặc một bộ tây trang màu xám khói, vừa nhìn đã biết là kiểu được may riêng. Chỉ là cúc cổ áo sơ mi được cởi ra, lộ ra xương quai xanh gợi cảm. Ánh mắt anh mang theo vẻ mệt mỏi nhìn Nguyễn Sương, bề ngoài lạnh lùng, nhưng lại mang theo cảm giác nguy hiểm đầy cuốn hút.
“Sao vậy, anh về không đúng lúc, cản trở em rồi?” Anh lên tiếng.
“Em đang giúp Bàng Tiện chọn nam chính, không phải chọn người yêu tiếp theo cho mình.”
Người yêu tiếp theo. Đây là đang thừa nhận anh là người yêu hiện tại. Nếu không sao lại nói cô rất thông minh đây?
Hai ba lời thôi đã khiến cơn giận của anh tan thành khói mây. Nhưng Trần Cương Sách vẫn rất không thoải mái, đưa tay ra véo mặt Nguyễn Sương, “Ông đây vội về Tông Châu ngay trong đêm, thăm viếng tổ tiên xong lại vội vàng quay lại, kết quả vừa về đến nơi đã thấy em nhìn chằm chằm ảnh người đàn ông khác. Anh và em xa nhau còn chưa được một ngày, nếu như là một tuần, có phải em đã ôm luôn người đàn ông khác rồi không?”
Cô cười vui vẻ đáp, “Anh yên tâm, em sẽ tìm nơi không người ôm ấp người đàn ông khác, tuyệt đối sẽ không để anh phát hiện. Chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ không có lần hai.”
Nghe đi, đúng giọng điệu của tra nữ. Tra một cách quang minh chính đại. Tra nhưng vẫn rất quan tâm người khác.
Trần Cương Sách không véo mặt cô nữa, thu tay lại, lòng bàn tay vẫn có cảm giác mềm mại. Nguyễn Sương kéo tay anh, hai lòng bàn tay dán lấy nhau.
Anh giống như đang giãy dụa, “Buông tay.”
Cô nói: “Đừng giận nữa, em không nhìn chằm chằm anh ta, em chỉ nhìn anh mới ngây người thôi.”
Trần Cương Sách không nói.
Nguyễn Sương nói tiếp, “Quần áo anh ta mặc giống hệt bộ anh mặc vào ngày đầu tiên mình gặp nhau.”
Vì vậy cô mới ngây người, là vì anh.
Kí ức của con người về quá khứ thường khá mơ hồ, Trần Cương Sách cũng không cho rằng mình là người để ý quá khứ. Nhưng anh không thể không thừa nhận, mãi cho đến khi Nguyễn Sương nhắc đến, kí ức về ngày đầu gặp nhau lập tức hiện lên, có đậm có nhạt nhưng chi tiết lại vô cùng rõ ràng.
Khoảng thời gian đó anh ở nhà Bàng Tiện, vì đến khá vội nên không mang theo quần áo. Anh không thể nuốt nổi gu ăn mặc của Bàng Tiện, trong đống quần áo hoa hoè loè loẹt chọn ra một bộ, kết quả tìm thấy bộ khá bình thường này. Còn bị Bàng Tiện trào phúng, “Anh không biết bộ này là nhãn hiệu được làm giả nhiều bán đầy phố à, em còn không dám mặc ra ngoài, sợ người ta tưởng rằng mặc đồ giả. Vậy mà anh lại mặc?”
Trần Cương Sách xoa xoa mi tâm, “Vậy bây giờ cậu đi mua bộ đồ mới cho tôi.”
Phần lớn quần áo của anh được may đo riêng. Mặc dù thành phố bọn họ ở nổi tiếng, nhưng hàng giả cũng rất nhiều, túi xách đồng hồ có cả.
Bàng Tiện có mua đồ mới cho anh, nhưng cuối cùng anh vẫn mặc chiếc áo đó. Đồ của Bàng Tiện chắc chắn là hàng thật, còn người đàn ông trong ảnh thì không rõ, khả năng cao là giả.
Trần Cương Sách không ngờ Nguyễn Sương vẫn còn nhớ đến chuyện này, càng không ngờ chính bản thân anh vẫn còn nhớ. Cho dù là gặp thời cơ mà diễn một vở kịch, nhưng họ vẫn không khỏi rơi vào vở kịch ấy.
Anh cúi đầu, đầu ngón tay khẽ lướt qua sống mũi cô, không nói tiếp nữa. Nhìn kĩ sẽ phát hiện, khóe môi anh cong lên, mang theo sự vui vẻ.
–
Trần Cương Sách cả đêm không ngủ, cả đi cả về trên đường 10 tiếng đồng hồ. Lên núi thờ cúng tổ tiên cùng những việc liên quan, khiến cơ thể sắp không trụ nổi. Quầng thâm mắt rất rõ, nhưng cảm xúc trong mắt lại nhàn nhạt, “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi dẫn Nguyễn Sương đi đây.”
Bàng Tiện không tình nguyện, “Cô ấy đến tìm em chơi mạt chược đó, em và cô ấy đã hẹn từ trước rồi!”
Trần Cương Sách lười không muốn đôi co, đưa ra một phương pháp giải quyết, “Nếu như cậu không bận gì thì đi cùng bọn tôi.”
Bàng Tiện hỏi câu Nguyễn Sương muốn hỏi, “Đi đâu?”
Trần Cương Sách cười nhạt, “Còn đi đâu được? Nhà tôi.”
Trong vài giây thôi, tim Nguyễn Sương run lên. Rất nhanh cô phản ứng lại, nhà mà anh nói không phải là chỗ ở cùng bố mẹ, có lẽ là một trong số những ngôi nhà riêng của anh. Cô không rõ gia cảnh của anh, cũng lười không muốn hỏi, cô không ham tiền, cũng chẳng mê quyền của anh. Cô rất giống Quý Tư Âm khi bắt đầu một mối quan hệ mới: Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi đã quyết tâm muốn cùng anh ấy mãi mãi bên nhau. Dù không tin vào mãi mãi, nhưng cô muốn ở cạnh Trần Cương Sách trong một khoảng thời gian. Mãi cho nhiều năm về sau, khi nói về tình yêu, hình ảnh về anh vẫn hiện lên trong đầu cô.
Trần Cương Sách thường đổi xe, hôm nay anh lái chiếc Alphard, ngồi lên xe rất thoải mái, chắc có lẽ thích hợp để đi đường dài. Nguyễn Sương nhớ đến chiếc Maybach tối qua cũng là của anh, dù sao thì tài xế cũng là một người.
Nơi anh sống là một tiểu khu Quý Tư Âm từng nhắc đến, là một căn biệt thự kiểu Trung có thể dã ngoại ngay trong nhà, ngoài cửa có tượng hai con sư tử bằng đá quý.
Quản gia sớm đã đợi ở ngoài, nhìn thấy Trần Cương Sách, cung kính gọi một tiếng, “Thiếu gia.”
Sau đó dẫn họ vào nhà. Phong cách Bạch Đường Tống Nguyên đan xen, đi qua hành lang thật dài, đến một căn nhà hai tầng.
Hôm đó Trần Cương Sách rất mệt, không còn chút tinh thần nào, anh nói với Nguyễn Sương, “Anh đi ngủ một lát, em chơi với họ trước đợi anh dậy rồi sẽ tìm em, em muốn chơi thế nào cũng được.”
Không biết vì sao, lời này từ miệng anh thốt ra, lại mang theo chút tình sắc.
Nguyễn Sương khựng lại, “Được, vậy anh dậy rồi thì gửi tin nhắn cho em.”
Trần Cương Sách nhìn ra được chút tâm tư của cô, dùng giọng chỉ có hai người nghe thấy, nheo mắt đầy nham hiểm, “Đợi anh lấy lại tinh thần rồi ngủ với em.”
Nguyễn Sương lườm anh một cái, thẹn quá hóa giận. Trần Cương Sách vui vẻ đi vào phòng.
Sau khi anh rời đi, Quý Tư Âm hỏi Nguyễn Sương, “Anh ấy nói gì vậy, sao mặt cậu lại đỏ ửng lên?”
Nguyễn Sương sao dám nói ra sự thật, chuyển sang chủ đề khác, “Ba người có thể chơi mạt chược được không?”
Bàng Tiện đang hiếu kì về bức tranh mới treo trong phòng khách, hỏi quản gia, “Bác Khang, tranh của Tề Bạch Thạch là gì vậy?”
Quản gia đáp, “Là hoa bìm bìm, hôm nay vừa đem từ nhà tổ đến đây.”
Bàng Tiện nheo mắt nhìn bức tranh, không cảm nhận được cái đẹp của tranh thuỷ mặc. Đúng lúc nghe thấy lời này của Nguyễn Sương, lập tức quay người nói với cô, “Không chơi mạt chược, chơi bài poker.”
Bài poker có rất nhiều kiểu chơi, Nguyễn Sương hỏi Bàng Tiện muốn chơi kiểu nào. Giọng cô có một loại mị lực, Bàng Tiện thích điểm này ở cô nhất, nhưng thích ở đây không phải tình cảm nam nữ, mà thuộc kiểu sùng bái. Còn sùng bái về điều gì? Nguyễn Sương nghĩ, chắc là sùng bái kĩ năng chơi bài của cô.
Khả năng chơi các loại cờ bạc của Nguyễn Sương rất tốt, mười lần thì có chín lần thắng. Cả buổi chiều, cô thắng được rất nhiều.
Bàng Tiện là người tiêu tiền như nước, thua thảm hại. Vứt bài trên tay đi, chuẩn bị hỏi Nguyễn Sương học chơi ở đâu, trợ lý đột nhiên gọi cho cậu ta. Bàng Tiện vừa mắng vừa nghe, qua quýt đáp ừm, à, ồ, sau khi cúp máy thở dài, “Nếu như sớm biết làm ăn phát sinh nhiều chuyện phiền vậy tôi đã không làm rồi.”
Quý Tư Âm hỏi cậu ta, chuyện phiền phức gì?
Bàng Tiện đáp, “Vẫn là vụ phim ngắn, bọn họ dùng một đống ảnh mát mẻ dày vò tôi, lại bảo tôi chọn biên kịch, nói mấy biên kịch trước kia chọn viết kịch bản không ra gì cả. Không đúng, vô duyên vô cớ, tôi đi đâu tìm được biên kịch đây?”
Quý Tư Âm cũng không có quan hệ về mảng này, cô liếc nhìn Nguyễn Sương ngồi ở bên cạnh, hỏi cô: “Sương Sương, bạn học của cậu có ai viết kịch bản không?”
Bàng Tiện hỏi theo, “Cậu học ở viện điện ảnh à?”
Quen biết vài năm rồi, cô học ở trường nào cậu ta cũng không biết.
Nguyễn Sương đáp, “Không phải, tôi học thạc sĩ ở Nam Đại.”
Bàng Tiện ngưỡng mộ, nói ra lời tự đáy lòng, “Học sinh giỏi à.”
Quý Tư Âm cũng như đang khoe khoang trình độ học vấn của mình, “Thế nào, Sương Sương nhà tôi lợi hại chứ?”
Bàng Tiện đáp, “Lợi hại thì lợi hại, nhưng biên kịch không phải đều tìm ở mấy trường như kiểu học viện điện ảnh à?”
Nguyễn Sương uống một ngụm nước, bờ mi hơi run lên, “…Tôi có một người bạn, cậu ấy có từng viết vài kịch bản giúp người khác, nhưng đều là viết kịch bản cho video ngắn.”
Video ngắn một tập là được, nhưng phim ngắn có khi phải nhiều tập liên tục, hai loại khác nhau, nhưng không khác biệt lắm.
Bàng Tiện: “Vậy cậu hỏi cậu ấy giúp tôi, có thể viết kịch bản cho phim ngắn được không? Nếu có thể thì gửi cho tôi, tôi cho bọn họ xem.”
Nguyễn Sương cầm điện thoại lên, “Để tôi hỏi xem.”
Rất nhanh sau đó, cô nói: “Tôi gửi wechat của cậu ấy cho cậu, hay là bảo cô ấy trực tiếp gửi email qua?”
Bàng Tiện: “Gửi email cho tôi đi, tin nhắn trên wechat của tôi nhiều lắm, sợ không tìm được.”
Nguyễn Sương: “Được.”
Vì ảnh hưởng công việc, hai người không chơi bài nữa. Điện thoại không ngừng vang lên. Cậu ta không coi bạn của Nguyễn Sương là lựa chọn duy nhất, mà còn liên lạc nhiều người khác, hỏi mọi người xem có quen biết ai không.
Quý Tư Âm ngồi ở sô pha, ôm điện thoại gọi cho bạn trai, giọng nũng nịu, nói những lời ngọt ngào ân ái.
Nguyễn Sương không có việc gì làm, ngồi trên sô pha nghe Quý Tư Âm nói “Em thích anh nhất rồi”, “Muốn hôn anh thật đấy”, ghê người đến nổi da gà, có thể thấy người ta biết mình rơi vào bẫy tình yêu, nhưng lại trầm luân trong đó. Nguyễn Sương cười cười, cúi đầu mở điện thoại ra xem tài liệu giáo sư gửi đến.
Bên ngoài trời tối dần cũng mưa, thỉnh thoảng có vài tiếng sấm bé. Một lát sau quản gia đi đến, nói bữa tối đã làm xong rồi, thiếu gia đã dặn dò là không cần đợi cậu ấy, mọi người cứ ăn trước. Mưa nhẹ hạt không ngừng rơi xuống, khiến màu trời đêm như càng trầm hơn.
Trần Cương Sách không biết là bị tiếng sấm hay tiếng đồng hồ làm tỉnh giấc. Sau khi tỉnh lại nằm xuống, đột nhiên nhớ đến gì đó bật dậy đi vào phòng tắm. Lúc anh đến phòng khách, không có ai. Anh lấy thuốc trong hộp ra châm lên hút một hơi, sau đó nghe thấy tiếng bước chân. Tiếng nói chuyện dần tới gần.
Quý Tư Âm: “Bàng Tiện, cậu có thể đừng hút thuốc được không?”
Bàng Tiện cầm thuốc cười, “Có mỗi cậu lắm chuyện, Nguyễn Sương có nói gì đâu.”
Quý Tư Âm đáp, “Sương Sương nhà tôi lười không nói thôi, cô ấy còn ghét người hút thuốc hơn cả tôi.”
Có lẽ Nguyễn Sương cũng nói gì đó, nhưng giọng cô không lớn như hai người kia, Trần Cương Sách chỉ nghe thấy tiếng nói bé bé, bị mưa che mất. Ngón tay đang đưa điếu thuốc lên miệng của Trần Cương Sách khựng lại, anh bật cười.
Lúc Nguyễn Sương đi vào phòng khách, thấy Trần Cương Sách ngồi trên ghế sô pha đơn, trước người anh có làn khói nhàn nhạt, điếu thuốc cháy được một nửa bị anh dập vào gạt tàn.