Chiều chủ nhật học sinh Nhất Trung liền trở lại trường. Buổi chiều mưa đã ngừng nhưng trên đường còn nước đọng. Xe ba bánh xếp thành một hàng dài. Chu Dương Liễu xuyên qua dòng xe, nhìn thấy một bà cụ vác bao, một bao phân hóa học to đùng. Bà cụ này xem chừng rất nghèo khổ, cậu ta liền vội vàng chạy tới nói: “Bà ơi, để cháu giúp bà.”
Bà cụ nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, cười nói: “Không cần đâu.”
Chu Dương Liễu không nói gì, chỉ đem bao trong tay bà cầm lấy. Lúc cầm vào tay cậu ta ngẩn ra, thế mà không có nặng như cậu ta nghĩ.
“Bên trong là chăn bông.” Bà cụ cười híp mắt nói.
Chu Dương Liễu vẫn giúp bà vác túi qua bên kia vũng nước, đặt xuống cổng trường học. Bà cụ nói: “Bạn học, cháu có biết Lục Giai Ý trường cháu không, là ở lớp nào vậy?”
Chu Dương Liễu sửng sốt, bà cụ kia liền cười nói: “Bà là bà nội nó.”
“Bà tìm cậu ấy à, bà không biết cậu ấy ở lớp nào sao?”
“Bà chỉ biết lúc nó học lớp mười là ban nhị, bây giờ không phải lên lớp mười một rồi sao. Bà thật không biết nó được phân vào lớp nào. Cháu có thể giúp bà hỏi thăm một chút không, cháu trai bà thành tích rất tốt, nhất định là rất nhiều người biết nó. Nó thường xuyên tham gia đọc diễn văn ở trong đại hội, luôn thi đứng nhất đó!”
Bà Lục nói đến những cái này còn rất tự hào.
Chu Dương Liễu nói: “Cậu ấy bây giờ cùng lớp cháu, bà đi cùng cháu đi.”
Cậu ta nói xong liền giúp bà Lục xách bao tiếp tục đi vào trong trường. Cổng trường người nhiều, phần lớn là đến đưa đón học sinh. Nam nữ già trẻ đều có, bảo vệ phải chạy đến bên đường chỉ huy dòng xe, hò hét loạn cào cào. Chu Dương Liễu sợ bà cụ bị người ta chen lấn, còn dùng tay bảo vệ bà.
Kết quả đến lớp nhìn một cái, Lục Giai Ý còn chưa đến trường.
“Cậu ấy chắc sắp đến rồi, bà ở đây đợi một lúc vậy.”
“Như vậy không được, bà ngồi xe của thôn đến, người ta còn ở bên ngoài đợi bà đấy. Như vậy đi, cháu trai, cháu giúp bà đưa cho nó vậy. Cứ nói là chăn bông làm từ bông năm nay, cho nó đem về nhà đắp, mềm lắm.”
Bà Lục nói xong liền định đi, Chu Dương Liễu ôm bao phân hóa học, có chút xấu hổ liền để lên bàn Lục Giai Ý. Đang định đi về đằng trước lớp lại thấy Lục Giai Ý và Thích Dương đi vào.
Cậu ta vội đi ra nói: “Lục Giai Ý, bà nội cậu đưa đồ cho cậu, vừa đi rồi.”
Lục Giai Ý ngẩn ra, hỏi: “Vừa đi?”
Chu Dương Liễu vốn không muốn để ý đến Lục Giai Ý nhưng nghĩ đến dáng vẻ tóc hoa râm của bà Lục quả là có chút thương cảm, liền nói: “Chưa được mấy phút, cậu mau chạy ra cổng trường tìm xem. Có lẽ là chưa đi xa đâu.”
Lục Giai Ý liền mau chóng đi ra cổng trường tìm. Tuy cổng lớn nhiều người nhưng muốn tìm một bà cụ tóc hoa râm thì vẫn rất dễ. Cậu liền ở cạnh vũng nước trước cổng nhìn thấy bà nội xách ống quần, nâng cái chân bó lên đang định bước qua.
Bà Lục chính là một bà cụ chân bó.
“Bà nội!” Lục Giai Ý hô lên một tiếng.
Bà Lục không nghe thấy. Cậu vội xuyên qua đám người chạy tới, kéo cánh tay bà một cái bà mới nhìn thấy cậu.
Bà Lục rất ngạc nhiên: “Ai nha, sao cháu đã tới rồi. Bà vừa đi tìm cháu, bạn cùng lớp nói là cháu không ở đấy.”
“Cháu vừa đến.” Lục Giai Ý nói.
Dáng vẻ bà Lục đối với cậu mà nói vẫn có chút xa lạ, nhất là lúc ban ngày thì càng lạ lẫm, rất già nua. Cậu nghĩ cậu bây giờ cùng lắm chỉ mười bảy mười tám, bà nội cùng lắm cũng không quá sau mươi, làm sao lại trông già như vậy.
“Bà đến cũng không có chuyện khác, chỉ là đưa cho cháu hai bộ chăn bông, cháu đem về nhà bảo mẹ khâu cho cái mặt chăn là đắp được. Bà năm nay dùng riêng một mẫu đất để trồng bông, chọn những cây hoa tốt nhất để làm chăn cho cháu. Cháu đắp lên thì ấm lắm. Mẹ cháu cái người đó chỉ biết lo chuyện của mình, năm trước bà đến nhà cháu, thấy bên ngoài phơi chăn bông đã ngả vàng. Nó ấy à, không nên tiêu thì phung phí, nên tiêu thì lại keo kiệt, không phải người phụ nữ biết chăm lo cho cuộc sống… Vốn bà định đưa cháu cả vỏ chăn, nhưng mẹ cháu nhiều chuyện, bà chọn vải mẹ cháu lại chê già chê sặc sỡ, để nó tự làm vậy… Thôi được rồi, cháu học hành chăm chỉ nhé, bà về đây.”
“Như vậy liền muốn về rồi sao, bà đến bằng cách nào thế ạ?”
“Anh Cương Tử của cháu, đưa con gái đi học. Con gái thằng bé học ở Chức Cao. Bà liền cọ xe, bảo nó chở bà tới. Không phải hôm nay mưa sao, bà tự mình tới, sợ nó không cẩn thận làm ướt mất chăn. Vốn định tuần sau mới tới nhưng vừa đổ mưa liền thấy lạnh. Bà nghe bác cả cháu nói mấy ngày tới không khí lạnh tràn về, sẽ càng lạnh hơn. Bà vội đến đưa chăn cho cháu. Thôi được rồi, bà đi đây, cháu mau về phòng xem chăn đi, bà đã đưa cho bạn học cháu rồi đấy.”
Trong lòng Lục Giai Ý cảm động, lại không biết phải nói gì liền đỡ bà đi ra ngoài. Đi đến cạnh một chiếc xe ba bánh có lán che, chào hỏi với anh Cương Tử kia, cảm ơn hắn.
“Giai Giai lại cao thêm rồi.” Anh Cương Tử cười nói.
“Nhưng gầy lắm. Mẹ nó chả biết chăm sóc con gì cả.” Bà Lục ở đâu cũng không quên trách móc Lâm Tú Anh.
Sắc trời đã không còn sớm nữa, gió vừa thổi liền thấy lạnh. Lục Giai Ý đỡ bà Lục lên xe rồi, nói: “Như thế này có lạnh không?”
“Không lạnh, thả rèm ra bên trong một chút gió cũng không thấy.” Bà cụ thở dốc ngồi xuống, khoát tay nói: “Được rồi, cũng gặp rồi, cháu về đi học đi. Học cho giỏi vào!”
Lục Giai Ý vái một cái nói: “Cháu có thời gian sẽ đến thăm bà.”
Bà Lục cười nói: “Đi về đi.” rồi hạ rèm xuống.
Cậu lại tạm biệt với anh Cương Tử, đứng ở bên đường nhìn theo xe ba bánh đi xa, lúc này mới trở về trường học. Đến lớp liền thấy phía sau có một cái bao phân hóa học, chăn bên trong phình lên một khối lớn.
“Có thấy không?” Thích Dương hỏi.
Lục Giai Ý gật gật đầu: “Đến đưa chăn cho tớ.”
Bao đặt phía sau lớp, người đến người đi đều bị va phải, Thích Dương liền cầm lấy, đặt vào giữa chỗ ngồi của hai người. Miệng túi dùng dây thừng buộc lại, nén rất chặt. Lục Giai Ý ấn hai cái nói với Thích Dương: “Cuối tuần cậu có thời gian không, chủ nhật tớ muốn đến nhà bà nội.”
Thích Dương nói: “Được.”
Chăn của bà Lục còn chưa đắp đến trên người, Lục Giai Ý đã cảm thấy lòng đầy ấm áp. Nhưng Lâm Tú Anh lại không hề thấy vậy: “Ai hiếm lạ đồ của bà ấy, bây giờ đều mua chăn lông vũ đắp rồi, vừa nhẹ vừa ấm. Cái dạng chăn bông này đè chết người mất, nặng không chịu nổi.”
“Cũng là tâm ý của bà mà.” Lục Giai Ý cười nói.
Lâm Tú Anh vỗ chăn vài cái, gấp lại rồi bỏ vào ngăn tủ.
“Con vẫn không biết bà bao nhiêu tuổi, hôm nay gặp bà cảm thấy hình như bà lại già thêm một ít.” Cậu nói.
“Sắp bảy mươi rồi, có thể không già sao?”
“Vậy lúc bà sinh ra bố con…”
“Bà ấy đẻ muộn, sắp ba mươi mới có bố của con. Cho nên chẳng khác nào bảo bối. Bố con vừa mất đều trút hết lên người mẹ, nói là mẹ xui bố con ra ngoài làm công. Lúc đó ai mà không vào Nam làm công chứ? Lẽ nào còn ở lại nông thôn trông vào ba mẫu đất? Bà ta chỉ mong sao bố con ngày đều ở cạnh mới tốt. Nếu như tốt thật, bố con đã chôn thân ở cái đất quê ấy rồi, bà ta…”
Lâm Tú Anh “bộp” một tiếng đem cửa tủ đóng vào, vén tóc ra sau tai: “Mẹ không muốn nhắc tới, nhắc cái lại thấy bực mình. Sau này bà ấy lại cho con này nọ con đừng có nhận.”
Lâm Tú Anh nói xong liền đi ra, hiển nhiên lại bắt đầu bực mình rồi.
Hiềm khích giữa mẹ chồng con dâu thật sự rất sâu.
Lục Giai Ý mở sách ra, tiếp tục đọc sách ngữ văn của cậu.
Cậu trước đây có mỹ danh “gặp qua sẽ không quên” vì là thần đồng. Nhưng thế giới này ta ngươi đều là con người, tự nhiên cũng chẳng có ai thực sự là thần thánh. Chỉ là trí nhớ so với mọi người tốt hơn một chút, hơn nữa thêm chút nổi tiếng, mỹ danh “gặp là không quên” liền xuất hiện rồi. Kỳ thực cũng không phải thật sự nhìn một lượt là có thể nhớ hết toàn bộ, vẫn là phải đọc vài lần củng cố một chút.
Gần đây kế hoạch học tập của cậu hoàn thành rất không tồi, điều này khiến Lục Giai Ý tràn đầy niềm tin, cả người đều hăng hái hẳn lên.
Cậu cảm thấy thậm chí không cần một tháng liền có thể giải quyết xong “ bài thơ cổ Trung Hoa” rồi. Cậu trong vòng một tháng hẳn có thể hoàn toàn nắm giữ tất cả chữ hán của cấp ba, thuận tiện học thuộc tất cả các bài khóa yêu cầu học thuộc lòng.
Một tuần tiếp theo Lục Giai Ý nỗ lực chưa từng có, Từ Lâm cũng lo chưa từng có, bởi vì y phát hiện lúc trước không phải là Lục Giai Ý lừa gạt để chọc y, cậu thực sự đang học lại tất cả các bài của tiểu học trung học. Lúc ăn cơm cũng cầm thẻ ghi nhớ ở chỗ đó đọc thầm. Nhưng mà Lục Giai Ý cực kỳ có tinh thần, cảm thấy sục sôi ý chí chiến đấu, tinh thần tràn đầy.
“Còn hơn một tuần nữa là đến kỳ thi tháng lần thứ hai rồi.” Từ Lâm nói, “Kỳ thực thời gian trôi qua cũng thật nhanh.”
“Không biết lần này tớ thi thế nào.” Lục Giai Ý nói.
Lần thi tháng này mục tiêu của cậu không cao, trước tiên vượt Thích Dương vài bậc lại nói.
Nếu đã muốn mang Thích Dương cùng học, ít nhất phải có dáng vẻ thầy giáo mới được. Nếu lại kém hơn Thích Dương vậy thì nói không được rồi.
Từ Lâm lại dạy cậu thật nhiều kỹ xảo thi cử, ví dụ như đề lựa chọn ba ngắn một dài thì chọn dài, ba dài một ngắn thì chọn ngắn. Hai dài hai ngắn thì chọn b, so le không đều nhau thì chọn c. Còn có đề hỏi đáp, bất kể môn nào, có thể viết dài thì viết thêm vài câu, sau khi viết “trả lời”, trước chép lại câu hỏi một lần.
“Đó đều là điểm, để trống sẽ bị trứng ngỗng. Chỉ cần viết vài chữ, hễ có chút liên quan thầy đều sẽ cho một hai điểm.” Từ Lâm nói.
“Thụ giáo, thụ giáo.” Lục Giai Ý nói.
“Còn có tính chất lặp lại,” Từ Lâm chỉ chỉ một câu lựa chọn tiếng anh, “Cậu xem, a và c có phải là cùng có study, chỉ là một cái mang giới từ “to”, một cái mang không mang. b learning và d read, hoàn toàn là hai chữ khác biệt, không có trùng lặp. Tất cả dạng này, đáp án chính xác khẳng định chỉ có a hoặc c thôi, bởi vì muốn kiểm tra cậu cách sử dụng giới từ.”
Những cái này có chút cao siêu, Lục Giai Ý còn chẳng biết cái gì là giới từ nữa mà. Nhưng cậu vẫn liên tục gật đầu.
Ngoài ra đề lựa chọn vật lý hóa học, cũng có câu hỏi trùng lặp: “Còn có chính là kiểu mâu thuẫn, ví dụ câu vật lý này, chọn mục a hay chọn mục c số chữ tương đồng, nhưng ý nghĩa lại trái ngược nhau, chọn một trong hai câu này khả năng chính xác hơn.
Từ Lâm đem kỹ xảo làm đề thi của mình dốc lòng truyền dạy, cuối cùng nói: “Nếu thực sự không biết chọn thế nào, tin tưởng trực giác đầu tiên của mình. Nhất là tiếng anh, trực giác đầu tiên so với bất cứ cái gì cũng chuẩn xác hơn. Trừ khi biết chắc là nó sai, nếu không trước khhi nộp bài cố gắng đừng sửa.”
Buổi chiều giữa tiết học, Từ Lâm lại viết một trang ghi nhớ đưa cho cậu: “Dàn ý vạn năng cho bài viết tiếng anh. Nắm chắc cái này, về cơ bản gặp phải dạng bài gì cũng đều có thể lấy điểm tương đối. Còn có một số từ địa phương, đều có thể thêm điểm.”
Lục Giai Ý như nhặt được của báu.
Cuối cùng Từ Lâm hỏi: “Tớ hỏi cậu một lần cuối cùng…”
“Không đi bệnh viện”. Lục Giai Ý nói.
Từ Lâm chỉ đành thôi. Y cũng chỉ có thể nhắc nhở thôi, Lục Giai Ý không chịu đi bệnh viện y chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện thay cậu, hy vọng cậu không có vấn đề gì. Giữa y và Lục Giai Ý, từ lúc bắt đầu quen biết y đã luôn ở thế yếu. Kiểu người như Lục Giai Ý, nhìn như ôn hòa điềm đạm nhưng thật ra đặc biệt có chủ kiến, không nghe khuyên bảo. Trước đây bọn họ còn vì vậy mà từng cãi vã không vui. Bây giờ khó được Lục Giai Ý đối với y chân thành hơn, y không muốn mất đi người bạn này.
“Ngày mai tớ tớ thử làm một bài thi, cậu giúp tớ chữa nhé. Xem xem tớ có thể được bao nhiêu điểm.”
Lục Giai Ý cảm thấy Từ Lâm thật sự là cực kỳ thành thật, cũng không hay nghĩ ngợi, càng ngày càng có can đảm ở trước mặt y bộc lộ điểm dốt nát của chính mình.
Từ Lâm gật gật đầu, nói: “Cậu cũng từ từ đến, không cần vội.”
Tuy bây giờ Lục Giai Ý không dạy được Thích Dương nhưng cậu cảm thấy Thích Dương cũng giống như cậu. Cậu là thần đồng, là trạng nguyên nhưng hắn không phải. Hắn chính là bóng rổ sinh đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Trên sân bóng hắn đại sát tứ phương nhưng ở lớp lại mất linh, là một học tra chính hiệu.
Cậu còn lo tương lai lúc cậu bắt đầu mang Thích Dương cùng học, hắn không theo kịp sẽ tự ti!
Không thể đả kích tự tin của hắn, phải để hắn tự chuẩn bị trước một chút.
Lục Giai Ý gọi cái này là làm nóng người.
Giống như thầy thể dục của bọn họ nói, thế nào cũng phải làm nóng người. Đi cùng họ tiến vào cuộc chiến Thanh Hoa Bắc Đại, trước tiên để hắn làm nóng người, tự học một chút.
“Cậu hôm nay trước học thuộc hai bài này, sáng sớm ngày mai tớ hỏi cậu, cậu cũng hỏi tớ. Chúng ta trao đổi với nhau.” Cậu nói với Thích Dương.
Cậu nghĩ xong rồi, nếu muốn chừa mặt mũi cho Thích Dương, ích lợi của việc hỏi đáp lẫn nhau sẽ làm cảm giác cùng học tăng mạnh, mà không phải là cậu dạy Thích Dương. nếu Thích Dương không thuộc được, cậu cũng có thể nhân tiện giả vờ gặp khó khăn, không làm hắn lúng túng.
Cậu thật sự cảm thấy bản thân quá tri kỷ, suy nghĩ rất chu đáo.
Thích Dương miễn cưỡng lật lật, sách của hắn rất mới, một chứt vết tích cũng không có. Không giống sách của Lục Giai Ý, chỗ này một đường cong, chỗ kia một đường thẳng. Có chỗ còn vẽ cả hình minh họa.
Thích Dương học thuộc lòng, cậu liền tiếp tục viết chữ của mình. Viết được mười phút liền thấy Thích Dương đem sách đặt xuống, lấy cuốn tiểu thuyết huyền ảo có trang bìa hương diễm kia ra tiếp tục đọc.
Lục Giai Ý giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn là không lên tiếng.
Học tra mà, không thể thúc ép được. Ngày mai Thích Dương học thuộc rồi, cậu nhắc nhở một chút là được.
Phải nhắc nhở thế nào, Lục Giai Ý buổi tối trước khi đi ngủ đã nghĩ rất lâu, nhiều lần cân nhắc từ ngữ, phải ôn hòa nhưng cũng phải đủ để thức tỉnh hắn mới được.
Sáng hôm sau, cậu vừa dậy liền thấy hưng phấn, cũng không biết vì sao, có thể thức tỉnh Thích Dương, cậu cảm thấy rất vui vẻ rất sung sướng. Cũng không biết người như Thích Dương cao ngạo lãnh khốc, lúc bị cậu nhắc nhở sẽ có phản ứng thế nào, liệu có phải vẫn là vẻ mặt lạnh lùng đó, chết vì sĩ diện không.
Bởi vì quá chờ mong, cậu còn đến cổng Quế Hoa Lí sớm hơn giờ hẹn một chút. Cuối thu rồi, những ngày này nhiệt độ giảm xuống, sáng sớm vậy mà tràn ngập sương mù mỏng manh. Sương cũng rất lạnh, vây lấy ánh sáng của ngọn đèn. Cậu hai tay đút trong túi quần, dậm dậm chân đứng ở cổng tiểu khu đợi. Đến năm rưỡi, Thích Dương đúng giờ xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Thích Dương đạp xe đến phía trước cậu, chân dài duỗi một cái đạp xuống đất, chiếc xe vốn đang chạy nhanh bỗng chốc dừng hẳn lại: “Hôm nay dậy sớm vậy.”
“Tỉnh sớm.” Lục Giai Ý cười nói.
“Sau này dậy sớm cũng ở trong nhà đi, đến giờ hẵng ra. Lạnh lắm.” Thích Dương nói liền đem khăn quàng trên cổ lấy xuống, đưa cho cậu: “Cậu hai ngày nay ho khan đấy.”
“Tớ không cần.” Lục Giai Ý nói.
“Chính là mang cho cậu đeo.” Thích Dương nói, “Cuốn lên đi.”
Lục Giai Ý liền cuốn khăn lên cổ. Cậu cuốn lung tung. Thích Dương thấy cậu không biết thắt liền duỗi tay thắt cho cậu. Lục Giai Ý liền cười nhìn hắn nói: “Cảm ơn cậu.”
“Ừ.”
Trời lạnh, Thích Dương ở dưới đèn giúp cậu thắt khăn, thở ra một làn khói trắng.
Lục Giai Ý ngồi lên mới phát hiện yên sau so với lúc trước khang khác, mềm mềm. Cậu “ôi” một tiếng đứng lên nhìn một cái, mới thấy chỗ này nhiều thêm một miếng đệm.
Tối hôm qua lúc đi về, hình như cậu đã nói một câu là ngồi sau cộm mông, còn lạnh nữa. “Tối hôm trước đi tắm, tớ thấy trên mông có hai đường lằn, ha ha ha.”