Thích Dương vốn nghĩ, đạp xe chở Lục Giai Ý một thời gian là đủ rồi, đợi hắn đem Xuyên ca thu thập cho ngoan ngoãn dễ bảo sẽ không nhất thiết phải đến trường cùng Lục Giai Ý nữa.
Trước mắt Xuyên ca chắc cũng nghe lời rồi, vậy Lục Giai Ý thì sao đây?
Lục Giai Ý nói cậu muốn học đi xe đạp, nói cậu cuối tuần này muốn hắn cùng đi Lục Gia Thôn.
Còn nói muốn mang hắn cùng học.
Ngoại trừ chuyện yêu cầu hắn học hành, cái khác kỳ thực đều rất tốt.
Thích Dương học kém là bởi hắn thực sự không thích học.
Bởi cậu bây giờ về cơ bản mỗi ngày đều phải học đến tối muộn , giờ, cho nên buổi tối Lâm Tú Anh đều chuẩn bị bữa khuya cho cậu. Bà cảm thấy Lục Giai Ý lần trước bệnh một trận xong thân thể xương cốt không bằng lúc trước, cân nặng cũng vẫn luôn không tăng lên. Đang là tuổi ăn tuổi lớn, bà vẫn sợ cậu đói hoặc là dinh dưỡng không đủ cho nên bữa khuya làm rất công phu. Mặn chay phối hợp, còn phải thêm một ít canh xương.
Lúc Lục Giai Ý ăn bữa khuya thuận tiện cùng Lâm Tú Anh xem ti vi một lúc. Diễn viên chính tên Hứa Tam Đa kia hình như bị sung quân đến một căn cứ hẻo lánh, một mình ở đó lót đường.
(ý là làm nền)
Lâm Tú Anh vừa xem vừa bình luận: “Cái cậu Hứa Tam Đa này thật đúng là rễ cây.”
(ý là khó khăn gian khổ cũng kiên cường vượt qua)
Đến chỗ nào cũng không buông bỏ.
Lục Giai Ý bỗng cảm thấy được cổ vũ. Cậu cảm thấy loại sức mạnh kiên trì này cực kỳ cảm động. Cậu cũng muốn kiên trì đến cùng không bỏ cuộc. Rồi sẽ có một ngày, thành tích của cậu nhất định sẽ đi lên.
Vốn tối nay lúc kiểm tra Thích Dương, thấy hắn đọc thuộc lưu loát như thế trong lòng cậu còn có chút ngũ vị tạp trần. Bây giờ loại cảm giác uể oải hỗn tạp đó trong nháy mắt đều biến mất rồi. Lau lau miệng, cậu lập tức trở về phòng mình bắt đầu học. Sức lực đầy đủ thoáng cái học đến mười hai giờ. Lâm Tú Anh nửa đêm dậy đi vệ sinh thấy phòng cậu còn sáng đèn, đi tới giục cậu ngủ cậu mới thôi.
Buổi tối nằm mơ, thế mà lại mơ thấy chính mình đang làm đề.
Bà Thích hai ngày nay bắt đầu thấy nhớ Lục Giai Ý rồi.
Bạn ông Thích, ông Lý, không biết từ chỗ nào vồ được hai con thỏ hoang. Một mình ông ăn không hết, liền cho nhà bọn họ một con.
Đầu năm nay ăn thịt nhiều, món dân dã lại càng ngày càng ít thấy. Bà Lục nghĩ đây là cơ hội tốt, có thể bảo Lục Giai Ý đến nhà họ ăn bữa cơm.
“Lại ăn?” Thích Dương nói.
“Lại cái gì mà lại? Đây không phải là đã một tuần rồi sao.” Bà Thích nói, “Nó nhất định chưa từng ăn thịt thỏ. Cái này ăn ngon, mày mời nó đến.”
Thích Dương không nói gì.
Bà Lục nói: “Mày dạo này làm sao toàn đi xe cũ thế, xe leo núi hỏng rồi à?”
Thích Dương “ừm” một tiếng, đi vào nhà.
Bà Thích nói với ông Thích đang nghe hí: “Nghe thấy chưa, xe của Thích Dương hỏng rồi. Ông kiểm tra cho nó đi, xem tự sửa được không. Nếu không thì đem ra tiệm sửa xe.”
“Cái xe của nó đắt quá, người bình thường chưa chắc đã biết sửa. Tôi trước tiên kiểm tra xem đã.”
Ông vừa xoay người, Thích Dương liền mở cửa ra nói: “Không cần sửa, không hỏng.”
“Không hỏng?” Bà Thích liền nổi cáu, “Vậy vừa nãy bà hỏi có phải hỏng không mày ừ cái gì?”
Thích Dương nói: “Không nghe rõ.”
Ông Thích lại bật cười, bà cụ mắng: “Ông còn cười?”
“Nó ừ thành thói rồi, cái gì cũng ừ hết.” Ông Thích nói rồi nhìn hỏi Thích Dương: “Thứ bảy tan học mày chở thằng bé sang đây, cũng chỉ là ăn bữa cơm, không mất bao nhiêu thời gian. Ông cũng rất quý thằng bé đó.”
Thích Dương “ừ” một tiếng, ông Thích nói: “Mày đừng ừ, nghe rõ hay không?”
“Biết rồi.” Thích Dương liền đi vào nhà.
Bà Thích nói: “Lần này tôi phải nói chuyện với Tiểu Lục, xem nó có thể kèm cặp Thích Dương không.”
Ngày hôm sau, Thích Dương đem chuyện kia nói với Lục Giai Ý. Cậu có chút ngại ngùng: Lại đến nhà cậu ăn cơm. Mẹ tớ còn nói phải mời cậu đến nhà tớ ăn cơm đấy.”
Ý của lâm Tú Anh là, có đến có đi, như vậy là tốt nhất. “Con cũng đến nhà Thích Dương ăn cơm rồi, chúng ta cũng nên mời thằng bé đến một lần. Hắn lần trước còn cho nhà mình cá. Có đến có đi thì sau này các con mới làm bạn bè được! Con bây giờ vẫn đi học cùng đám Giang Triều à?”
“Không có, đều là Thích Dương chở con đi.”
“Thằng bé Thích DƯơng này, nhìn lạnh lùng không ngờ tấm lòng lại tốt như vậy. Chúng ta càng nên mời hắn ăn cơm.”
“Con sẽ hỏi thử, cậu ấy không nhất định sẽ đến đâu.”
Cậu cảm thấy Thích Dương nhất định sẽ không đến. Hắn không phải kiểu thường sang nhà người khác làm khách. Giao lưu với bạn đồng trang lứa còn khó như vậy, đến nhà cậu phải nói chuyện với Lâm Tú Anh, chắc hắn càng thấy khó hơn.
Cậu bổ não đầy đầu bộ dạng Thích Dương vừa lúng túng vừa lạnh lùng liền cảm thấy rất buồn cười.
Bây giờ Thích Dương lại mời cậu, cậu liền thuận tiện mời hắn luôn. “Như vậy đi, trưa mai đến nhà cậu ăn cơm, tối thì đến nhà tớ. Được không?”
Không ngờ Thích Dương nói thẳng: “Không được.”
“Vì sao?”
“Không quen đến nhà người khác ăn cơm.”
“Mẹ tớ nói phải mời cậu đến mà.”
“Cậu thay tớ cảm ơn ý tốt của dì.”
Thích Dương lo Lục Giai Ý đổi ý sẽ nói: “Vậy tớ cũng không đến nhà cậu nữa.”
Nhưng Lục Giai Ý không nói thế, chỉ cười cười không nói gì.
Hắn nhìn nhìn Lục Giai Ý.
Ở cùng Lục Giai Ý thật sự rất thoải mái. Cậu có một số chi tiết cực kỳ chọc người.
“Hôm nay học cái gì?” Hắn rất chủ động mà hỏi.
Lục Giai Ý lật lật sách ngữ văn, nói: “Quả nhân chi vu quốc dã” của Mạnh Tử.
Đạo Khổng đạo Mạnh, văn nhân nhất định phải đọc.
Thích Dương rất yên lặng mà ở bên cạnh đọc sách. Hắn đọc rất an tĩnh, không nói một câu nào mà đọc. Lục Giai Ý lại ở bên cạnh làm đề. Đề văn thứ hai, làm xong sẽ nhờ Từ Lâm chữa cho cậu. Cậu cảm thấy lần này điểm số nhất định sẽ càng cao hơn, rõ ràng đã tìm thấy một chút cảm giác.
“ bài thơ cổ Trung Hoa” cậu đã rất nhanh đọc xong rồi, dùng thời gian không đến nửa tháng, tốc độ đã vượt xa dự tính của cậu. Chỉ còn hơn một tuần nữa là thi tháng lần thứ hai. cậu định trong một tuần dư ra này, ngoài thời gian củng cố chữ giản thể mới học được, tập trung học một số kỹ xảo đi thi cơ bản các môn khác, sẵn sàng cho cuộc chiến.
Lúc học tập, thời gian trôi cực kỳ nhanh, một tuần nháy mắt đi qua. Đến thứ bảy, cậu lại đến nhà Thích gia làm khách. Lần này Thích Dương trực tiếp chở cậu đến, cái gì cũng không mua. Lúc đến Thích gia, đúng lúc bà Lục đang làm thịt thỏ, ở trong sân cũng ngửi thấy mùi thơm. Ông Lý cũng đến, đang cùng ông Thích chơi cờ tướng.
Sau khi Lục Giai Ý chào hỏi liền tới vây xem. Thích Dương cầm ghế đưa cho cậu, cậu liền ngồi bên người ông Thích lặng lẽ xem. Ông Lý liền cười hỏi cậu: “Cháu xem có hiểu không đấy?”
Lục Giai Ý gật đầu: “Xem hiểu ạ, ông sắp thua rồi.”
“Ai nha thằng nhóc này, ông thua chỗ nào chứ, sao ông không thấy hả.”
Ông Thích cười nói: “Trong vòng ba chiêu ván này liền kết thúc rồi.”
Ông nói xong liền nhìn Lục Giai Ý tán thưởng: “Cháu biết chơi à?”
Lục Giai Ý gật đầu.
Cậu đâu chỉ biết chơi, cậu chính là chơi rất giỏi đấy. Cậu trước đây lúc học cờ còn bái sư. Trong đám sư huynh đệ tuy không xếp hạng nhưng kỳ nghệ trong đám người đó cũng được tính là cao thủ.
Sau ba chiêu quả nhiên ông Thích ăn hết quân của ông Lý. Ông Lý nói: “Không được không được, tôi đã nói rồi, tôi không phải đối thủ của ông.”
“Thêm ván nữa.” Ông Thích nói.
“Tôi không đánh với ông. Thằng nhóc này, cháu đến đi.” Ông Lý nói với Lục Giai Ý.
Lục Giai Ý cười xua tay: “Ngài chơi đi.”
“Ông chơi với ông ấy toàn thua thôi. Nếu cháu đã biết chơi thì đến đánh với ông ấy một ván.”
Lục Giai Ý từ sau khi đến thế giới này chưa từng đánh cờ lần nào, quả thực có chút ngứa tay liền không khách khí nữa. Bê ghế sang ngồi đối diện, chắp tay nói: “Mời chỉ giáo!”
Bà Lục từ trong bếp đi ra nhìn một cái, cười hỏi: “Thích Dương đâu rồi?”
Lục Giai Ý quay đầu nhìn, cũng cười: “Ở trong phòng ạ.”
Bà Thích cảm thấy Thích Dương như thế này thì quá đáng quá, dẫn bạn đến mình lại không chơi cùng mà một mình chạy về phòng. Cứ cho là không thích giao tiếp nhưng đến lễ phép tối thiểu cũng không có thì không được rồi. Vì vậy bà đi đến cửa phòng Thích Dương, gõ mấy cái rồi đẩy cửa đi vào, thấy hắn đang lục lọi tủ quần áo.
“Mày đang làm gì đấy?”
“Thay quần áo.” Thích Dương nói rồi xốc lên một chiếc áo khoác len màu xám nhìn nhìn, cầm trong tay rồi đi ra.
Bà Thích nói: “Bạn học ở đây, đừng ngồi trong phòng mãi thế.”
“Biết.” Thích Dương cầm áo đi ra phòng khách. Lục Giai Ý quay đầu nhìn sang, hắn liền đưa áo khoác trong tay cho cậu.
Hôm nay cậu mặc hơi mỏng, buổi trưa còn đỡ nhưng đến chiều trời âm u, lạnh cóng người. Lúc hắn đạp xe chở Lục Giai Ý cậu còn phát run. Người này không chịu được rét, lạnh một chút là ho ngay.
Hắn không nói gì Lục Giai Ý cũng hiểu ý tứ hắn.
“Cảm ơn.” Lục Giai Ý cười đem áo khoác mặc vào, tiếp tục chơi cờ với ông Thích.
Bà Thích nhìn thấy nghiêng mặt cười một cái, lại đi vào trong bếp.
Bà đã nói mà, thằng cháu này của bà tuy hơi cứng rắn lạnh lùng nhưng vẫn có giáo dưỡng. Thịt thỏ đã hầm chín, còn một ít bà xào với rau. Lúc đang định cho ra đĩa lại nghe thấy ông Lý ở phòng khách hô: “Ôi chao ông Thích, ông thế này là sắp thua rồi à?”
Ông cụ nhà bọn họ là một kỳ si, trình độ không thể so với chuyên nghiệp nhưng trong đám thân thích ở quê thì từ trước đến nay vẫn là đánh đâu thắng đó. Bà Thích vừa nghe vội nâng hai tay chạy ra xem: “Thua á, ai?”
(nghiện đánh cờ)
Ông Lý quay đầu cười: “Ông Thích nhà bà thua rồi, thua vào tay một thằng nhóc.”
Chắc là kết quả này quá kinh ngạc, đến cả Thích Dương đang ngồi cạnh Lục Giai Ý trên mặt cũng hé ra nụ cười, duỗi tay khoác lên bả vai cậu. Ông Thích nhăn mày không muốn thừa nhận: “Đừng có quấy rối, còn một nước cuối cùng nữa. Để xem tôi có thể chuyển mình hay không.”
“Ông còn chuyển mình chỗ nào được nữa, đều chết cả!” Ông Lý hô.
Quả nhiên, sau khi ông Thích đi một nước nữa, Lục Giai Ý nhặt quân cờ nhẹ nhàng ăn một nước, thắng rồi.