Thích Dương nói được làm được. Buổi tối quả nhiên thấy hắn gọi điện báo bình an.
“Đến rồi.” Hắn nói.
Lục Giai Ý “ừ” một tiếng, “cậu nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thích Dương lại hỏi: “Cậu đang làm gì?”
“Tớ đang đọc sách,” Lục Giai Ý nằm ra bàn, “Trừ học vẫn chỉ có học.”
“Ừ, đừng học muộn quá, trời lạnh.”
Đúng là lạnh thật, nhất là về đêm, chân cũng tê cứng cả.
Chân cậu rất dễ bị lạnh.
Cuộc điện thoại này không quá một phút đã kết thúc, nhưng Lâm Tú Anh ở phòng khách đã nghe thấy động tĩnh, đi vào thấy cậu ở trên bàn đặt một cái di động, cực kỳ ngạc nhiên.
“Ở đâu ra vậy?”
“Thích Dương cho con.”
“Cho á?” Lâm Tú Anh giật mình, “Thứ quý giá như vậy cũng cho được à?”
“Cậu ấy nói không dùng đến nên cho con.”
“Thế sim thì sao, cũng là nó làm?”
Lục Giai Ý gật đầu, “Lúc cho con đã có sẵn sim rồi.”
Lâm Tú Anh nhìn nhìn chiếc điện thoại, còn rất mới.
Thích gia có tiền, bà tuy đã nghe qua nhưng dẫu sao cũng không cùng khu, tình huống cụ thể thế nào thì không biết. Bà chỉ cảm thấy Thích Dương rất hào phóng. Chính bà còn không có điện thoại, chủ yếu là vì cảm thấy không cần thiết. Trái lại Đường Tam Nhi mua một cái, lúc vào thành phố mua bà cũng đi cùng, ít nhiều cũng biết cái Lục Giai Ý đang cầm dường như không hề rẻ.
“Bình thường gọi điện thoại gửi một tin nhắn là xong rồi, đừng lên mạng đấy.”
Chiếc di động này có thể lên mạng, thỉnh thoảng lại xuất hiện tin quảng cáo thu phí gì đó, bà sợ Lục Giai Ý học hư.
“Con biết rồi.”
Lâm Tú Anh còn có chút không yên tâm nhưng người khác cho con trai mình, bà không thể thu được. Cái nhân tình này, phải trả. Bà hỏi Lục Giai Ý: “Thích Dương không muốn đến nhà chúng ta ăn cơm, vậy con gọi nó đến chơi chắc không sao nhỉ? Lúc nào mẹ ra ngoài, trong nhà chỉ có mình con, nó đến chơi thì còn có chỗ nào xấu hổ chứ.”
“Cậu ấy bây giờ đang ở tỉnh, nói là lúc thi mới trở về.”
Những ngày này Thích Dương không gọi điện thoại cho cậu nữa. Lục Giai Ý cũng một lòng ở nhà học hành, chỉ đến lúc nghỉ ngơi chiều ngày thứ hai mới xem ti vi một lúc.
Lục Giai Ý xem phim cổ trang, phát hiện hiểu biết của người hiện đại đối với người cổ đại, hiểu lầm thực sự không chỉ có một hai cái.
Không nói đến kiểu phim cổ trang tình cảm ướt át, thiên kim tiểu thư trong hiện thực là “cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước” cũng có thể gặp đầy đường, chỉ nói người cổ đại trong tưởng tượng của người hiện đại cũng thật sự không giống như hiện thực.
Triều đại của bọn họ, đường phố đâu có sạch sẽ như thế, tinh khí thần của mọi người đâu có no đủ như vậy. Ngày thường của dân chúng bình dân nào có thoải mái như vậy. Trong nhận thức của cậu, nếu không phải gia đình giàu có, đa số người đều mặt mày xanh xao, quần áo mặc trên người vừa đơn điệu vừa bẩn thỉu. Đến đường lớn ở kinh thành cũng thường xuyên có phân bò phân ngựa chứ đừng nói đến huyện thành nhỏ hay ở nông thôn.
Đi ra ngoài cũng không thoải mái như diễn trong phim. Trạm dịch ít, trên đường ăn uống đi đứng đều bất tiện, cho dù có là thiên kim tiểu thư, xa nhà mắc tiểu, nào là bô đựng, nào là ngồi chồm hổm ở bãi đất hoang, nào có đẹp đẽ tiện nghi như thế. Lúc cậu đến kinh thành dự thi, một đường màn trời chiếu đất, ăn không biết bao nhiêu khổ, càng không cần nói đến những người xuất thân bình phàm.
Còn có miêu tả liên quan đến trạng nguyên, tất cả đều phải là tuấn tài phi dương, phong lưu tiêu sái, nhưng như trạng nguyên cậu đây, ngoại trừ trí nhớ tốt một chút, cầm kỳ thi họa quả thực có biết, nhưng so với trạng nguyên tiêu sái tự tại như trong phim khoảng cách thực sự là quá xa. Có thể thi đến trạng nguyên chủ yếu còn phải nhờ vào khổ cực học hành. Trạng nguyên so với thư sinh nghèo tỏa sáng chói mắt, vậy trước khi trở thành trạng nguyên không phải cũng là một thư sinh sao. Cậu thi trạng nguyên cũng bị con cháu quý tộc ở kinh thành cười cậu cổ hủ, quê mùa. Con nhà giàu ở bản xứ đến dưới chân thiên tử cũng biến thành thường dân thôi.
Nghĩ như vậy, cậu cảm thấy thời đại này đúng là đã tiến bộ rồi. Tuy cậu từ xuất thân giàu có biến thành thường dân nhưng thường dân thời này ăn no mặc ấm, bình thường đều có thể ăn bánh bao trắng, thỉnh thoảng còn được ăn thịt.
Như vậy ở thời đại này nếu trở thành trạng nguyên đứng đầu cả nước, vậy sẽ càng thoải mái đi?
Lục Giai Ý vội vàng chạy đến trường, gọi Từ Lâm trở về, bắt cậu hai ngày cuối cùng giúp cậu “nước đến chân mới nhảy”.
“Trường học nghỉ rồi sẽ không bán cơm, cậu ra ngoài ăn phải tiêu tiền, đúng lúc đến nhà tớ ăn cơm đi.”
Lâm Tú Anh đối với cái tên Từ Lâm đã không còn xa lạ gì, bà biết Từ Lâm cũng là học sinh mũi nhọn giống Lục Giai Ý. Vật dĩ loại tụ nhân dĩ quần phân, Lâm Tú Anh đương nhiên rất hoan nghênh Lục Giai Ý và Từ Lâm chơi với nhau như vậy. Mười một giờ bắt đầu nấu cơm, để cho Lục Giai Ý và Từ lâm ở trong phòng yên tâm đọc sách.
Từ Lâm ở trong phòng ngửi thấy mùi thịt, nói: “Dì làm cơm thơm thật.”
“Tài nấu nướng của mẹ tớ bình thường nhưng có một điểm, đó là xào rau tiếc không cho dầu.” Lục Giai Ý cười nói.
“Vẫn là học sinh ngoại trú các cậu sướng hơn, ngày nào cũng được ăn cơm mẹ nấu. Tớ thì sắp một năm không ăn cơm mẹ nấu rồi. Lần trước được ăn là từ hồi tết âm lịch.”
Lục Giai Ý hỏi y chuyện vào nam làm công, cảm thán bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, đi đâu cũng đều thuận tiện hơn rất nhiều.
Quảng Châu xa như vậy, nếu là ở thời đại của cậu, phải đi mấy tháng trời. Bây giờ ngồi xe lửa không đến một ngày đã tới rồi.
Lục Giai Ý nghĩ, đợi cậu thi lên đại học nhất định phải đi một vòng khắp đất nước, ngắm nhìn non sông đất nước. Nếu không thì thật có lỗi với giao thông thuận tiện như vậy rồi.
Từ Lâm đối với tiến bộ của Lục Giai Ý rất hài lòng. Y cảm thấy nếu Lục Giai Ý thực sự quên toàn bộ kiến thức học lúc trước giống như cậu nói, thật phải học lại một lần nữa vậy tốc độ tiến bộ của cậu phải nói là thần tốc. Đề thi ngữ văn cậu đã có thể thi được điểm… đây là chưa kể phần làm văn.
“Làm văn có thể viết theo lối cổ văn không?” Cậu hỏi Từ Lâm.
(lối viết văn cổ trong đó câu được hình thành từ từng cụm đối ứng nhau, có tính vần điệu và coi trọng từ ngữ hoa mỹ)
Từ Lâm có chút ngạc nhiên, “Có thể thì có thể nhưng mà cổ văn rất khó viết mà?”
“Tớ gần đây chắc là đọc thơ cổ nhiều nên muốn viết cổ văn.” Lục Giai Ý nói.
Nhưng viết văn theo lối cổ cũng có khuyết điểm rất lớn, chính là đề tài để viết quá hẹp, cơ bản văn nghị luận là chính. Nếu vào đề tản văn hay trữ tình, tự sự thì sẽ không chiếm ưu thế. Còn không thể lấy cảm xúc làm chủ đạo mà phải là màu mè hoa lá cành, chỉ có đề phê phán hiện thực thì giáo viên mới có thể thấy hay.
Cuối cùng còn một vấn đề chính là, y cảm thấy cổ văn càng thích hợp với đề luận văn, có một số là nửa mệnh đề, y cảm thấy viết cổ văn sẽ cực kỳ không thích hợp. Ví dụ như phần làm văn của bộ đề này, là nửa mệnh đề: “… là một chốn phong cảnh mỹ lệ xinh đẹp”, cậu cảm thấy lối cổ văn không thích hợp chút nào.
(ở đây mình hiểu nửa mệnh đề tức là đề cho nửa câu, còn một nửa học sinh phải điền vào và giải thích ý hiểu của mình)
Bài viết mệnh đề thì càng không cần nói, cũng không biết nếu cậu dùng cổ văn viết một bài “hương vị quê hương”, mở đầu là: “Niệm cập ngô gia, thiên nhai chi cách”, Lưu Hồng Dân đọc được sẽ nghĩ thế nào.
(nhớ đến Ngô gia, cách tận chân trời)
Nhưng không có cách nào, cậu vẫn chưa thể vận dụng linh hoạt tiếng địa phương mà viết văn.
“Chuyện này dì có biết không?” Từ Lâm hỏi.
“Cậu đừng nói với mẹ tớ đấy, tớ lần trước thi được thứ nhất từ dưới đếm lên mẹ tớ còn không biết đâu.”
Từ Lâm có chút kinh ngạc hỏi: “Cậu lừa dì à?”
“Không phải, tại mẹ không hỏi tớ.”
Lâm Tú Anh đại khái là quá tin tưởng vào con trai nên từ trước đến nay chưa từng hỏi cậu chuyện thành tích.
Hỏi cái gì đây, dù không phải đứng nhất thì cũng là đứng thứ hai toàn trường.
Hai ngày rất nhanh đã hết, khối theo sau khối . Nơi thi của Lục Giai Ý là phòng ở tầng . Một tối trước khi thi cậu đại khái vì áp lực quá lớn, vậy mà lại mất ngủ, đến tận khi trời sắp sáng mới ngủ được. Sáng sớm hôm sau bị điện thoại làm tỉnh giấc, cậu sờ đến điện thoại liền nghe thấy Thích Dương nói: “Cậu mấy giờ đến trường?”
“Bảy rưỡi.”
“Vậy ăn sáng xong tớ đến đón cậu, đúng bảy rưỡi gặp ở chỗ cũ.”
Lục Giai Ý “ừ” một tiếng, đánh cái ngáp.
“Chưa dậy à?”
Lục Giai Ý lại “ừ”, nói: “Vậy thì dậy đi.”
Cậu định ôn lại một lượt chính trị lịch sử địa lý, một tuần nay cậu học qua tất cả một lượt nhưng rất nhiều kiến thức chưa thực sự nhớ kỹ, cũng không biết sẽ thi vào cái gì.
Khiến cậu kinh ngạc mà cũng hứng thú nhất là lịch sử. Lúc trước cậu không có sách chuyên môn về lịch sử, mặc dù trước triều đại cậu đã trải qua một vài triều đại, có một số sự kiện lịch sử lớn cũng không ghi chép kỹ càng như trong sách giáo khoa. Cậu đồng thời cũng cảm thấy con người nhỏ bé, bởi vì bao gồm cả cậu, trong lịch sử nhiều trạng nguyên như vậy cũng chẳng thể lưu lại tên trong dòng sông lịch sử.
Sau khi thức dậy Lục Giai Ý lại đọc sách một lúc, Lâm Tú Anh từ sớm đã dậy nấu cơm. Ở bên ngoài sương mù dày đặc, tầm nhìn xa nhất chỉ có mười mấy mét. Lâm Tú Anh nói: “Đợi lát nữa con đi học có phải Thích Dương đi cùng không? Nếu đi xe đạp thì hai đứa trên đường phải cẩn thận đấy.”
“Con biết rồi.”
Ăn sáng xong, bảy rưỡi cậu đúng giờ đi ra cổng tiểu khu. Thích Dương so với cậu còn đúng giờ hơn, đã đứng ở chỗ hẹn đợi cậu rồi. Hắn thực sự là một người đúng giờ, luôn đến trước giờ hẹn một hai phút.
Bởi vì có sương mù, lúc đầu Lục Giai Ý còn không nhìn rõ, đợi cậu đến gần mới phát hiện Thích dương mới cắt tóc.
“Cậu cắt tóc à?”
Tóc Thích Dương ngắn hơn một chút, càng có vẻ hoạt bát hơn, người cũng càng thêm cường tráng, thành thục. Hai ngày không gặp Lục Giai Ý kỳ thực cảm thấy có chút không quen.
Thích Dương “ừ” một tiếng, nói: “lên xe đi.”
Lục Giai Ý ngồi lên yên xe. “Đưa cặp cậu cho tớ xem xem, tớ kiểm tra giúp cậu.”
Thích Dương liền lấy cặp sách trong giỏ xe đưa cho cậu.
Lục Giai Ý mở ra cẩn thận kiểm tra một lượt, gôm tẩy, bút nước, thước kẻ compa các thứ đều có đủ, còn có hai cây bút dự bị.
Lúc đi được nửa đường bọn họ gặp Chu Dương Liễu. Cậu ta đang gặm bánh bao, khi thấy Thích Dương và Lục Giai Ý bỗng mở miệng chào hỏi.
“Lục Giai Ý!” Cậu ta gọi.
Thích Dương liền dừng xe, Lục Giai Ý từ sau xe nhảy xuống, cười nói: “Buổi sáng tốt lành Chu Dương Liễu.”
Chu Dương Liễu đại khái không ngờ đến cậu lại thân thiện như vậy, lau miệng một cái, nói: “Tôi gọi cậu là vì muốn nói với cậu một câu cố lên, tôi đợi cậu đến tranh vị trí số một đấy.”
Lục Giai Ý cười nói: “Cậu cũng cố lên. Cùng nhau đi đi?”
Chu Dương Liễu lắc đầu, “Các cậu đi đi, tôi còn có chuyện.”
Cậu ta cầm theo ba cái bánh bao, mình ăn một cái rưỡi còn dư lại một cái rưỡi đem cho Bé Ngoan.