Thực ra so với phụ đạo môn toán cho Lục Giai Ý, Thích Dương càng cảm thấy cậu nên đến bệnh viện khám.
Lúc trước thành tích tốt như vậy, bây giờ cái gì cũng không nhớ, đều phải học lại từ đầu. Vấn đề nghiêm trọng như vậy nên đến bệnh viện lớn kiểm tra mới phải.
Nhưng mỗi lần hắn hơi nhắc đến chuyện này Lục Giai Ý đều nói cậu bị không sao cả, cậu sẽ học lại.
Lâm Tú Anh và Lưu Hồng Dân nói chuyện rất lâu. Kỳ thực cũng không nói ra kết quả gì bởi vì Lưu Hồng Dân nói với bà, Lục Gaii Ý bây giờ tuy xếp hạng bét nhưng vẫn luôn nỗ lực học tập như lúc trước. Ông mỗi lần tới lớp kiểm tra từ cửa sau nhìn, Lục Giai Ý đều đang nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà ngồi ở chỗ của cậu học bài. Bởi vì có cậu, không khí học tập ở đằng sau cũng tốt hơn trước nhiều, dẫn theo một đám người cùng chăm chỉ lên.
“Chỉ không biết vì sao thành tích của em ấy lại hạ thấp đến như vậy.” Lưu Hồng Dân nói.
Lúc Lâm Tú Anh từ văn phòng đi ra, đám Lục Giai Ý đang học tiết tiếng anh. Bà xuyên qua cửa sổ phía sau mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt Lục Giai Ý, dáng vẻ rất chăm chú nhìn lên bảng đen.
Lúc trao đổi với Lưu Hồng Dân, ông có một số lời nói chọc trúng tim bà. Ông nói: “Bên phía trường học, tôi thấy em ấy vẫn luôn bình thường. Về phía gia đình không biết có chuyện gì khiến em ấy phân tâm không?”
Lâm Tú Anh suy nghĩ hồi lâu, nhà họ thì có chuyện gì làm Lục Giai Ý phân tâm đây? Nghĩ tới nghĩ lui, đại khái cũng chỉ có chuyện bà và Đường Tam Nhi.
Lục Giai Ý không thích Đường Tam Nhi, cũng không thích quan hệ giữa bà và ông ấy. Điều này bà vẫn luôn biết. Chỉ là Lục giai Ý cũng chưa từng nói thẳng ra là phản đối bà. Có thể cũng là vì bà và Đường Tam Nhi vẫn luôn không đưa ra quyết định. Bây giờ trời đất bao la, chuyện học hành của con là quan trọng nhất, cho nên sau khi trở về tiểu khu bà tìm Đường Tam Nhi nói rõ chuyện này.
Đường Tam Nhi nói: “Em có ý gì?”
“Giai Giai còn hơn một năm nữa là thi đại học rồi, thời gian này chúng ta không thể kéo chân nó được, không thể phá hủy cuộc đời của nó. Chúng ta chờ một thời gian, hết thảy chờ nó đỗ đại học lại nói được không? Thời gian này chúng ta đừng qua lại nữa.”
Đường Tam Nhi trầm mặt, mím mím môi, nửa ngày cũng không nói năng gì. Lâm Tú Anh liền cười, vuốt tay ông nói: “Được không?”
“Anh có thể nói không được hay sao? Anh có quyền nói không à? Không phải trước giờ vẫn luôn nghe theo em sao.”
Lâm Tú Anh mỉm cười, kéo Đường Tam Nhi vào phòng ngủ.
Quan hệ giữa bà và Đường Tam Nhi không giống những người khác. Bình thường mà nói, nam nữ ở tuổi họ thường là nữ nhân càng nóng vội muốn kết hôn, muốn bắt lấy trái tim người đàn ông. Nhưng giữa bà và Đường Tam Nhi lại là ông gấp gáp hơn, bà thì cảm thấy vẫn ổn, cứ luôn như thế này cũng được. Đại khái là vì đã từng kết hôn một lần rồi, đối với chuyện danh phận cũng không có yêu cầu quá cao. Nhưng bà cũng thương Đường Tam Nhi, đợi bà nhiều năm như vậy. Ông muốn kết hôn, bà chung quy cũng muốn cho ông một danh phận.
Đường Tam Nhi nói: “Thứ anh muốn không chỉ là thân thể em, anh còn muốn một tờ chứng nhận. Con trai em quả thực là bạch nhãn lang cho ăn không nhận người.”
(chỉ những kẻ bạc tình bạc nghĩa)
Thực ra ông cũng không thích Lục Giai Ý, nhưng những năm này ông đối xử rất tốt với cậu. Bởi vì “yêu ai yêu cả đường đi lối về”. Hơn nữa ông biết, ông muốn cưới được Lâm Tú Anh nhất định phải được Lục Giai Ý tán thành. Đại khái cũng vì như vậy, những năm này Lục Giai Ý vẫn luôn không tiếp nhận ông. Ông cũng không oán hận. Mỗi người đều có mong muốn riêng, có thể hiểu được.
Lục Giai Ý vốn tưởng Lâm Tú Anh sau khi nói chuyện với chủ nhiệm lớp họ sẽ lại mắng cậu một trận nhưng đến tối trở về, trong nhà vậy mà vẫn giống như trước. Lâm Tú Anh làm đồ ăn khuya cho cậu, dặn cậu trước khi ngủ phải ngâm chân, còn nói không được ngủ quá muộn.
Giống như tối hôm qua chẳng hề có chuyện gì cả. Cậu vừa nghi hoặc vừa bất an nhìn sang Lâm Tú Anh. Cuối cùng bà nói: “Đừng nghĩ đến chuyện khác, học hành cho cẩn thận, nhanh chóng lấy lại thành tích lúc trước đi. Sau này cuối tuần con đừng đến nhà Thích Dương nữa, mẹ ở nhà canh con học.”
Nhưng cũng có chút thay đổi không giống trước đây. Giữa hai mẹ con nói chuyện ít đi, buổi tối Lâm Tú Anh không xem ti vi nữa. Lại qua mấy ngày, bà dứt khoát chuyển ti vi vào trong phòng mình, lúc bật ti vi cũng chỉnh âm thanh rất nhỏ, đóng cửa lại gần như không nghe thấy gì. Trong nhà còn có thêm rất nhiều đồ dinh dưỡng, bổ não bổ máu. Bình thường ăn cơm cũng so với lúc trước phong phú hơn rất nhiều.
Thay đổi lớn nhất là cậu thực sự rất ít nhìn thấy Đường Tam Nhi, cũng rất ít thấy Lâm Tú Anh đi ra từ cửa hàng của ông. Lâm Tú Anh xay đậu bán đậu đều chỉ có một mình.
Tất cả những thay đổi nhỏ nhặt này kỳ thực chính là một loại áp lực, thúc giục Lục Giai Ý phải càng nỗ lực học tập hơn nữa.
Lục Giai Ý cũng không phải kiểu phá phách đua đòi, cậu có lòng kiêu ngạo và sự dẻo dai. Khi cảm giác thất bại qua đi, cậu lại vùi đầu vào những bài học. Toán lý hóa dốt đặc cán mai cũng không vội, cậu có thể giống như môn ngữ văn, bắt đầu học từ sách cấp một.
Bởi vì trong lòng có quỷ (chột dạ), cậu không dám làm trái lời Lâm Tú Anh. Đến cuối tuần liền không đến nhà Thích Dương nữa, ở nhà làm bài tập. Lâm Tú Anh canh cậu học bài.
Cậu không đến Thích Dương cũng không nói gì, ngược lại là ông Thích cằn nhằn lải nhải: “Ài, sao hôm nay Tiểu Lục không đến thế nhỉ?”
“Chắc là bận, cũng không thể không có chuyện gì lại phải chạy sang nhà mình chứ.” Thích Dương nói.
Học sinh trung học tóm lại vẫn rất bận rộn, huống hồ ai cũng phải có chút chuyện của mình. Ông Thích tuy trong lòng tiếc nuối nhưng cũng không tiện nói gì, chỉ là cuối cùng có chút phiền muộn mà bảo: “Ông còn định tìm nó đánh mấy ván cờ. Thế nó lúc nào đến? Cuối tuần rảnh không? Kỳ thực không nhất định là cuối tuần mới được đến, bình thường hết tiết tự học tối vào nhà ta chơi một lúc rồi về, cũng không muộn mà, lại cách không bao xa.”
Tâm tình Thích Dương cũng không quá tốt, bởi vì hôm thứ sau lúc hắn gọi điện cho Thích dương, muốn hỏi cậu chuyện cuối tuần, kết quả là Lâm Tú Anh nghe điện thoại. Bà không nói gì khác, chỉ bảo Lục Giai Ý phải ở nhà làm bài tập, không thể ra ngoài. “Còn có, chiếc điện thoại này của cháu cô đem trả lại nhé, quá đắt tiền, nó lại không dùng đến.”
Thích Dương nói một câu “không cần” liền cúp máy.
Cũng chỉ là cuối tuần không thể ở cạnh nhau mà thôi, bình thường ở trên lớp hai người họ vẫn giống như trước. Ngẫu nhiên có một ngày cuối tuần không thấy, sáng thứ hai gặp lại, ánh mắt cũng nóng lên.
Lục Giai Ý bắt đầu học toán lớp một, bởi vì cậu phát hiện toán học là môn khoa học cơ bản, cậu muốn học tốt vật lý hóa học thì trước tiên phải đánh chắc cơ sở toán học.
Bài học khác đối với Thích Dương mà nói có thể không được nhưng bài học tiểu học hắn vẫn làm rất đơn giản.
“, làm tròn đến hàng vạn, vậy cậu chủ yếu nhìn chữ số hàng nghìn là bao nhiêu. Chữ số hàng nghìn nếu như lớn hơn hoặc bằng thì làm tròn lên một số, nếu nhỏ hơn thì không cần. Cậu xem ở đây chữ số hàng nghìn là , vậy không cần tăng lên. Như vậy số làm tròn là vạn, viết vào.
( vạn bằng .)
Nói thực, hắn cảm thấy vấn đề này quá đơn giản, vậy mà Lục Giai Ý lại không biết, có thể thấy tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Đã biết một hình trụ và một hình nón có thể tích bằng nhau, hơn nữa mặt đáy của hình trụ gấp hai lần mặt đáy hình nón. Vậy chiều cao hình trụ gấp mấy lần chiều cao hình nón? Muốn làm đề này cậu trước tiên phải nhìn công thức tính thể tích của hình trụ và hình nón. Công thức tính thể tích hình nón là gì? Công thức tính thể tích hình trụ là gì?”
Lục Giai Ý dùng bút chống cằm, giương mắt hỏi: “Là gì nhỉ?”
…
Thích Dương liền mở sách của cậu ra, mở phần công thức chỉ cho cậu.
Lục Giai Ý cũng không phải một tí tẹo toán học cũng không biết. Cậu có đọc qua sách giáo khoa toán lớp , các vấn đề bên trên cậu đều hiểu. Toán lớp vẫn tương đối đơn giản, ví dụ một đề là: Một khóm hoa bỗng xuất hiện con bướm vàng bay tới, một lúc sau lại có thêm bướm trắng với số lượng tương đồng, vậy tổng có bao nhiêu con bướm?
+ = , cái này cậu vẫn biết mà.
Nhưng cậu cũng không phải là hiểu tất cả, có một số định nghĩa cơ bản cậu không hiểu, ví dụ như: một mét bằng bao nhiêu centimet? Một mét vuông bằng bao nhiêu li vuông? Những cái đó cậu đều không hiểu rõ.
Toán học không giống ngữ văn. Ngữ văn cậu vốn là biết một ít, thông qua tự học cũng có thể hiểu được. Nhưng toán học thì không giống, nhất định phải có người hướng dẫn cậu mới có thể lần mò tiến bộ lên. Toán học của cậu kém như vậy, đại khái rơi xuống bậc tiểu học bắt đầu học lên. Kỳ thực cũng không cần phải là dạng thành tích xuất sắc như Từ lâm dạy cậu, Thích Dương đã đủ rồi.
Dường như bất tri bất giác, Thích Dương dần dần bắt đầu dạy cậu những thứ này. Kiến thức tiểu học rất đơn giản, nhưng từ cấp hai đối với Thích Dương mà nói muốn dạy kỳ thực có chút khó khăn, hắn lên cấp hai cũng không học tử tế.
Không giống với môn văn tiến bộ thần tốc, Lục Giai Ý học toán phải từng bước từng bước rất chậm mà tiến lên. Cậu không làm đề, cơ bản chỉ làm bài tập trong sách giáo khoa. Thích Dương vì có thể dạy cậu mà chính hắn cũng phải đem bài giải hết một lượt trước. Thỉnh thoảng gặp một số đề, cũng sẽ làm khó hắn.
Nhưng Thích Dương không nói ra, mà đem về nhà len lén nghiên cứu.
Từ đó về sau, hắn ở trên lớp thì phụ đạo Lục Giai Ý, đến tối về nhà lại mở đèn đọc sách cả đêm.
Thích Dương là người rất ghét học. Hắn học không vào, cầm đến sách đọc một lúc đã thấy đau đầu. Học tập đối với hắn mà nói chẳng hề mang lại bất kỳ niềm vui sướng nào. Hơn nữa điều kiện gia đình cũng làm cho hắn không có áp lực trong chuyện học tập. Thiệu Hoa Dung từ lâu đã mặc kệ hắn, người thân bên cạnh cũng sớm tiếp nhận chuyện hắn là học tra.
Thế nhưng bây giờ không giống như vậy. Cũng không biết vì sao, trong hắn tràn đầy động lực học hành, hơn nữa mỗi lần phụ đạo cho Lục Giai Ý hắn đều ngập tràn cảm giác thành tựu và vui sướng. Hắn vẫn không có suy nghĩ muốn thi đại học, mục tiêu của hắn là hy vọng Lục Giai Ý có thể thi đỗ đại học, có tiền đồ rộng mở.
Còn một nguyên nhân nữa. Lục Giai Ý cuối tuần không đến nhà họ. Tuy cậu không nói nhưng hắn cảm giác được, đây là yêu cầu của Lâm Tú Anh. Thuận theo đó mà nghĩ, đại khái cũng đoán được là vì sao. Hắn là học tra, Lâm Tú Anh cảm thấy thành tích con trai mình xuống thấp như vậy, không nên chơi với hắn nữa. Đây cũng là chuyện rất bình thường.
Lúc giúp Lục Giai Ý, hắn cũng học rất nhiều. Đợi đến khi thành tích của mình cao lên rồi có lẽ Lâm Tú Anh sẽ không còn bài xích hắn nữa. Đây là chuyện tốt một mũi tên trúng hai con chim.
Đối với Lục Giai Ý mà nói, so với hỏi bài đám Từ Lâm, cậu càng tình nguyện để Thích Dương dạy mình. Không phải vì hai người bọn họ quan hệ tốt hay là bạn cùng bàn, mà là vì hỏi Thích Dương sẽ không làm cậu thấy ngượng. Làm tài tử đến quen rồi, lòng dạ không hạ xuống được, tự có thể diện và tôn nghiêm của người đọc sách. Nhưng không ngại Thích Dương bởi vì hắn cũng sẽ hỏi cậu.
Cậu ở môn ngữ văn có thể giúp Thích Dương rất nhiều, các môn lịch sử chính trị cũng có thể giúp một chút. Hai người bọn họ biến thành hỗ trợ lẫn nhau cùng tiến bộ. Như vậy là tốt nhất.