Thành phố nơi chúng tôi sinh sống chỉ có duy nhất một công viên giải trí sở hữu vòng đu quay. Tôi lái xe đến công viên trò chơi đó, tìm được ô tô chồng tôi ở bãi đỗ xe.
Tôi đậu xe cách đó không xa. Từ bãi đỗ xe nhìn qua, vòng đu quay dưới ánh hoàng hôn đẹp đẽ và lãng mạn biết bao. Người ta hay nói là trò chơi này là nơi chuyển động đến hạnh phúc. Không may là thứ hạnh phúc này không có liên quan gì đến tôi.
Tôi nhắn tin cho chồng, nói là bụng tôi khó chịu, hỏi hắn có thể hủy bỏ chuyến công tác hay không. Đây là cơ hội cuối cùng tôi cho hắn. Nếu hắn có thể đưa ra đáp án mà tôi mong muốn, tôi thầm nghĩ rằng bản thân cũng cam lòng không dây dưa níu kéo.
Đáng tiếc, tin nhắn tôi gửi đi như đá chìm đáy biển. Cho đến khi màn đêm buông xuống, tôi vẫn chưa nhận được hồi âm.
Ánh mặt trời dần buông xuống trước mắt tôi, kéo theo trái tim tôi chìm vào giá lạnh.
Thật lâu sau đó, bóng dáng Hà Siêu Viễn và cô gái kia tay trong tay bước tới bãi đỗ xe. Tôi mở camera đã chuẩn bị trước đó lên, bắt đầu ghi hình. Chất lượng hình ảnh K siêu sắc nét, thật xứng đôi với chuyện tình có thể làm thiên địa khóc than thay họ.
Hắn mở cửa xe cho người yêu cũ. Cô gái kia nhón chân, hôn lên trán hắn.
Hà Siêu Viễn khựng lại, dường như bị nụ hôn đó làm thất thần. Cô gái hôn xong thì rút lui, nở nụ cười phất tay nói lời hẹn gặp lại, sau đó xoay người rời đi.
Một giây đó, cô gái rơi lệ đầy mặt. Hà Siêu Viễn đứng ngơ ngác tại chỗ, nhìn bóng dáng người xưa mà cõi lòng tan nát. Vẻ mặt mê mang đó tôi quen lắm, quen đến nỗi tôi muốn đấm một cú vào mặt hắn.
Rất nhanh, hắn không làm tôi thất vọng mà đuổi theo cô ấy. Cuối cùng hắn cũng ôm được người mà hắn quý trọng, nâng niu cô gái như thể thứ gì quý giá lắm, lôi kéo qua lại mấy phen mới cẩn thận hôn xuống.
Dễ dàng thấy được hai người họ rất nhập tâm. Một đôi uyên ương số khổ đã chiến thắng thói đời ngang trái, đánh bại cả tội lỗi trong lòng, quyết định quay về bên nhau thêm lần nữa.
Kết cục hạnh phúc mãi mãi về sau này quá hoàn hảo. Tôi vốn tưởng đây đã là kết thúc, nhưng không, sau nụ hôn kéo dài thì hắn kéo cô gái vào trong xe, nhanh chóng rời đi.
Tôi dẫm chân ga đuổi theo. Tôi còn nghĩ là bọn họ muốn tìm khách sạn ôn lại mộng uyên ương. Ai ngờ Hà Siêu Viễn lại lái xe vào một khu dân cư nhỏ. Phố xá nơi này thuộc dạng phổ biến, nhà cửa không phải căn nào cũng mới tinh, thậm chí còn không phải kiểu khép kín.
Tôi đi theo họ, chậm rãi lái xe vào khu dân cư nhỏ. Không lâu sau đó thì họ dừng lại, cùng nhau bước vào một căn chung cư đơn.
Tôi đứng bên dưới, nhanh chóng nhìn thấy đèn ở tầng cao nhất bật sáng. Trái tim tôi đang kêu gào tôi lên đó phá cửa, nhốt đôi mèo mả gà đồng kia ở bên trong, đánh nhau một trận. Lý trí tôi lại tự hỏi lâu ngày gặp lại, vì sao Hà Siêu Viễn muốn đưa bạn gái cũ đến khu dân cư nửa mới nửa cũ thế này?
Bản năng mách bảo tôi căn hộ đó nhất định có bí mật không thể cho ai biết. Tôi ép bản thân phải bình tĩnh rồi chia sẻ địa chỉ cho bạn thân là Diệp Tình, bảo cô ấy nhanh chóng đến đây.
Sắp sửa dùng đến bạo lực vũ trang, tôi sợ một mình tôi đấu không lại hai người bọn họ.
Diệp Tình hỏi tôi: “Đêm hôm mày gọi tao đến đó làm gì? Không lẽ bắt gian thằng chồng mày?”
Cô ấy nói giỡn thôi, nhưng tôi không cách nào kìm được nước mắt tuôn rơi.
Diệp Tình nhạy cảm nhận ra tôi không ổn, cao giọng tám độ nói: “Móa, không lẽ tao nói đúng à?”
Tôi cố gắng đè ép tâm trạng bản thân bình tĩnh lại: “Ừ, bắt gian, mày tới không?”
Giọng Diệp Tình bình thường trở lại: “Mày chờ ở đó đi, đừng có xúc động, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, đợi tao tới rồi nói tiếp!”
Chấm dứt cuộc gọi, tôi ngồi trong xe gào khóc dữ dội. Nói không đau lòng, không tủi thân là không có khả năng.
Gia đình của tôi cũng đâu có hạnh phúc.
Năm tôi sáu tuổi, cha tôi ngoại tình rồi ly dị với mẹ tôi. Lúc lên mười hai thì mẹ tôi ung thư qua đời, tôi trở thành trẻ mồ côi không có nhà để về.
Tôi vẫn luôn khát khao hơi ấm gia đình. Tôi đã từng cho rằng Hà Siêu Viễn là tình yêu của đời tôi.
Hắn là mối tình đầu của tôi. Chúng tôi quen nhau trong lúc đi công tác. Hắn cao lớn dễ nhìn, công việc danh giá, lúc theo đuổi tôi thì có vẻ toàn tâm toàn ý.
Hắn sẽ ngồi suốt hai giờ dưới công ty, đợi tôi tan làm, mỗi ngày đều chuyển phát nhanh hoa hồng Hà Lan đến tặng tôi. Hắn còn dẫn tôi đi ăn đồ ngon ở khắp nơi, lúc tôi đến kỳ sinh lý thì tận tâm chuẩn bị nước ấm.
Giờ thì tôi đã hiểu ra, những chi tiết mà tôi từng trân trọng này chẳng qua là màn kịch không hề thật lòng của hắn mà thôi.
Hắn không nên lừa gạt tôi. Tôi chưa từng nghĩ đến việc dùng hôn nhân đổi chác bất kỳ lợi ích nào.
Tôi cực khổ học tập, vất vả làm việc, xưa nay đều nỗ lực phấn đấu chỉ để không phải rơi vào kết cục như mẹ. Tôi hy vọng bản thân vĩnh viễn có thể chủ động lựa chọn, không phải giống như mẹ bị người ta lựa chọn.
Sau khi trưởng thành, lần đầu tiên tôi học được bốn chữ “nhất sinh huyền mệnh” thì cứ như bị đánh cho tỉnh lại.
Treo số mạng mình lên trên dây thừng, lôi kéo nó, không cho phép nó rơi xuống dưới, cho dù có đau đớn cũng không sao, chỉ cần còn sống là tốt lắm rồi.
Tôi biết sau lưng tôi không còn ai để dựa vào, cho nên vẫn luôn dùng thái độ “nhất sinh huyền mệnh” để theo đuổi hạnh phúc.
Khi gặp được Hà Siêu Viễn, tôi thậm chí cho rằng ông trời đối xử với tôi không tệ lắm. Cuộc đời này có thể thở phào được rồi.
Ngày đi đăng ký kết hôn, tôi và Hà Siêu Viễn dâng hương trước mộ của mẹ, còn nói với bà: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm được rồi, con đã gặp được hạnh phúc cả đời.”
Hà Siêu Viễn đã tự tay đập nát tình yêu của tôi, cùng với khát vọng hôn nhân lý tưởng.
Tôi nghĩ đây là lần cuối cùng tôi cho phép bản thân yếu đuối. Khóc xong trận này, tôi sẽ hóa thân thành nữ chiến sĩ không ai có thể cản phá được.
Lúc Diệp Tình tới thì tâm trạng tôi đã ổn định. Tôi chia sẻ tài khoản “thong dong đến muộn” cho cô ấy.
Mà có gì đáng ngạc nhiên đâu. Hai người cũ nhiều năm không gặp, trong trường hợp đều còn cảm tình với nhau, sau đó còn dắt nhau về tới một không gian kín đáo. Chuyện gì sẽ xảy ra? Người trưởng thành nào cũng có câu trả lời chính xác.
Diệp Tình ôm tôi: “Tao biết giờ tao nói gì cũng không thể an ủi mày, nhưng mà tao phải nói là tao luôn ở bên cạnh mày. Mặc kệ mày muốn làm gì, tao sẽ bất chấp tất cả để ủng hộ mày.”
Tôi không tự chủ được, hai hốc mắt đỏ hồng, đồng thời cũng thấy may mắn trong lòng.
May quá, mình vẫn còn có bạn bè.
Rốt cuộc thì ông trời vẫn đối xử với tôi không tệ lắm.
Tôi nói kế hoạch với Diệp Tình, sau đó hai chúng tôi cùng đi lên lầu.
Tôi lấy địa chỉ ở đây gọi cơm hộp. Lúc thanh niên bán cơm tới thì tôi boa cho cậu hai trăm đồng. Tôi nói rõ tình huống hiện tại với cậu, nhờ cậu làm thế nào cũng phải ép người bên trong đi ra mở cửa.
Chàng trai rất có tinh thần chính nghĩa, vô cùng ra sức giúp tôi. Cậu giả bộ làm người ở tổ dân phố đến điều tra phòng ốc, nhanh chóng gọi được người ra ngoài.
Hà Siêu Viễn mặc áo đôi in hình con gấu nhỏ, đứng bên trong nhìn tôi đầy kinh ngạc. Diệp Tình hùng hổ đẩy hắn ra, kéo tôi vào nhà.
Đây là một nơi được trang trí ấm áp, dọn dẹp cũng sạch sẽ, nhìn sơ đã cảm nhận được hơi thở gia đình. Thứ đập vào mắt tôi trước tiên là ảnh treo tường ở chỗ bàn ăn. Trên đó treo đủ kiểu hình chụp Hà Siêu Viễn và một cô gái.
Một trong số đó là một bức ảnh chụp cô gái mặc đồ thông thường, đầu thì đội voan trắng cô dâu. Cô ấy cười với Hà Siêu Viễn, bốn mắt nhìn nhau xẹt ra lửa tình khó lòng dập tắt.