Hà Siêu Viễn có tới tìm tôi thêm vài lần, lúc nào cũng bị Diệp Tình mắng đuổi đi. Cuối cùng một lần, tôi đích thân nói với hắn, nếu hắn không đồng ý ly hôn thì chỉ còn nước gặp nhau trên tòa án.
Tôi nắm chứng cứ trong tay, thế nên hắn vẫn kiêng kị trong lòng. Rất nhanh, hắn đồng ý ly hôn.
Tôi được chia rất nhiều tài sản theo đúng mong muốn.
Bao gồm nhưng không giới hạn trong: Toàn bộ tiền tiết kiệm trong thời kỳ kết hôn, căn hộ giá trị hai mươi triệu nhân dân tệ của Hà Siêu Viễn và tôi, cùng với một phần ba cổ phần của công ty.
Đúng rồi, tổ ấm tình yêu của Hà Siêu Viễn cũng được mua sau khi kết hôn. Nghe hói đó là căn hộ hắn từng thuê cùng với Khương San San. Sau khi họ chia tay thì hắn luôn luyến tiếc không chịu chấm dứt hợp đồng, thế nên vẫn luôn trả tiền thuê nhà. Lúc kết hôn chưa lâu, hắn trực tiếp mua đứt căn hộ kia để thuận tiện tưởng nhớ tình yêu cũ.
Cảm ơn tình yêu của hắn, giúp tôi có thêm được một khối tài sản. Hà Siêu Viễn tiếc nuối không bán, cuối cùng góp một nửa tiền giá trị căn hộ cho tôi.
Nhận giấy xác nhận ly hôn xong, chúng tôi rời khỏi Cục Dân Chính. Hà Siêu Viễn hung hăng nguyền rủa tôi: “Trách tôi mắt mù mới kết hôn với loại đàn bà ác độc như cô.”
Tôi không tức giận chút nào, chúc hắn sớm này kết hôn với người hắn yêu, trăm năm hạnh phúc.
Hắn tái mặt. Tôi thì không sao hiểu nổi, không phải hắn luôn giữ ý muốn đó ở trong lòng sao, có gì mà khó chịu chứ.
Tôi tuân theo giao kèo, xóa bỏ video quay hắn và Khương San San. Đó là điều kiện để Hà Siêu Viễn đồng ý ly hôn.
Tôi biết hắn nghĩ gì. Chỉ cần không công khai chuyện hắn là người chồng tồi, hắn sẽ mãi là CEO của công ty đó, những nhà đầu tư từng hợp tác vẫn tiếp tục mua cổ phần của hắn.
Nói cách khác, nếu chỉ bàn về sự nghiệp thì hắn vẫn có tương lai. Chỉ cần sự nghiệp không sụp đổ, cố gắng làm lại thì chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Lúc đầu tôi cũng định công bố đoạn video đó ra ngoài, làm một trận cá chết lưới rách. Khi bình tĩnh lại thì tôi ý thức được cuộc đời tôi còn quý giá lắm, không nên lãng phí trên thứ rác rưởi Hà Siêu Viễn.
Đăng video lên mạng thì đúng là có thể làm Hà Siêu Viễn thân bại danh liệt. Nhưng khi đó tôi cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy thị phi. Huống chi mấy ngày nay tôi tiếp xúc với hắn, sâu sắc cảm nhận được trước đây tôi đã xem nhẹ hắn thế nào.
Lúc mới quen Hà Siêu Viễn, sự nghiệp hắn đang trên đà cất cánh, cuộc sống nơi nào cũng đầy hoa tươi và tiếng vỗ tay khen ngợi. Thế mà hắn vẫn cứ lựa chọn tôi – đối tượng kết hôn đem lại nhiều lợi ích nhất, chứ không phải là Khương San San – người mà hắn nhớ mãi không quên.
Hà Siêu Viễn mà tôi từng biết chỉ là vẻ bề ngoài khiêm tốn cẩn thận, nhã nhặn lịch sự. Từ lúc hắn lòi đuôi ra, tôi bắt đầu muốn ly hôn thì lập tức phát hiện bên dưới vẻ ngoài quý ông lịch lãm là sự tự cao tự đại, đã ích kỷ còn nóng nảy thất thường.
Người ngoại tình là hắn, nhưng hắn lại cảm thấy người vạch trần làm sai, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.
Khi ở bệnh viện, trước khi biết tôi bỏ rơi đứa bé thì hắn vẫn giữ ý đồ lừa gạt, ức hiếp tôi. Biết đứa bé không còn, phản ứng chân thật đó càng khiến tôi tin rằng hắn là tên lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, không thèm che giấu hắn là loại người cực đoan như thế nào.
Mặc dù không cam lòng, tôi hiểu là tốt nhất không nên đẩy hắn vào đường cùng. Chó cùng rứt giậu, ắt sẽ bị cắn càn.
Với tôi thì không cần thiết ăn miếng trả miếng. Tôi còn trẻ, đường tương lai còn dài lắm. Tôi không thể trộn lẫn với đám rệp mãi được. Hắn làm tôi đau lòng là thật, nhưng nếu tôi cứ sống đời thù hận thì sẽ tiếp tục chịu hắn giày vò.
Bây giờ tôi cắn rớt một nửa tài sản của hắn, tránh hắn thật xa không bao giờ gặp lại mới là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi ký kết hiệp nghị, hết thảy đều được tiến hành thuận lợi theo các điều khoản trên đó. Không ngờ là khi tất cả tài sản đã được chuyển sang tên tôi rồi, Hà Siêu Viễn lại chạy đến công ty tôi chặn đường.
Hắn vô cùng giận dữ, lớn tiếng chất vấn tôi: “Lâm Bình Bình, tại sao cô nói không giữ lời?”
Tôi không hiểu hắn muốn nói gì, lười cãi nhau với hắn, nhấc chân muốn đi ngay. Hắn chặn tôi lại, móc điện thoại ra cho tôi thấy một tấm ảnh chụp: “Giả vờ vô tội à? Tới đây, cô giải thích rõ ràng cho tôi!”
Nhìn tấm ảnh kia, tôi không nhịn nổi mà bật cười. Khung cảnh là ở bên dưới công ty Hà Siêu Viễn, giữa ảnh là một chiếc xe hơi màu trắng, bên trên treo biểu ngữ màu đỏ tươi.
Tôi duỗi ngón tay phóng to ảnh ra, bên trên biểu ngữ viết: Cảm ơn ân huệ của ngài Hà Siêu Viễn, cảm ơn anh đã ngày đêm chăm sóc hôn thê dùm tôi.
Xem ra người dán biểu ngữ này là hôn phu của Khương San San.
Tôi âm thầm khen ngợi vị hôn phu này đúng là nhân tài. Nhưng tôi không rõ hắn ở xa ngàn dặm như thế, làm sao biết được chuyện cô ta ngoại tình?
Thấy tôi cười, Hà Siêu Viễn càng khẳng định tôi chính là người khơi mào vở hài kịch này. Hắn tức đến hộc máu, thở hổn hển kéo cổ áo tôi: “Không phải cô nói cầm được tiền xong là xóa video à? Cô làm vậy thì sao công ty tôi lên sàn chứng khoán được nữa?”
Tôi nhẹ mỉm cười: “Cho nên anh nghĩ là chỉ cần tôi xóa video thì không ai biết được chuyện tốt mà anh đã làm à? Anh có hỏi mối tình đầu của anh chưa, hỏi xem có phải cô ta làm lộ tin tức ra ngoài không?”
Thật ra trong lòng tôi cũng không chắc chắn là Khương San San để lộ tin tức. Tôi cố ý nói như vậy để Hà Siêu Viễn phát điên thôi.
Có lẽ Hà Siêu Viễn vốn đã nghi ngờ Khương San San, nghe tôi nói xong thì hắn chỉ hung hăng liếc tôi một cái thôi. Sau đó hắn lập tức bấm điện thoại, nhìn như sắp gọi cho Khương San San.
Đúng lúc đó, đột nhiên có một bàn tay già nua quơ trước mặt Hà Siêu Viễn. Chát chát vài tiếng vang lên, hắn bị tát mấy bạt tai đau đớn.
Hà Siêu Viễn tưởng tôi đánh hắn, vừa định nổi điên thì bị người ta nhéo lỗ tai. Nhân vật có năng lực khủng khiếp này chính là Ôn Thục Nhàn, mẹ chồng cũ của tôi, cũng chính là mẹ ruột Hà Siêu Viễn.
Tuy tôi đang đứng ngay bên cạnh, Ôn Thục Nhàn vẫn coi tôi như không khí mà chăm chăm đánh đập Hà Siêu Viễn.
“Con nghe lời mẹ như gió thoảng qua tai à? Tại sao con dám ở chung với ả khốn đó? Mẹ đã nói rồi mà, nếu con muốn đến với ả thì tình mẹ con chúng ta chấm hết! Con định làm mẹ tức chết hay sao? Con yên tâm, mẹ có chết cũng phải bắt con đi!”
“Đừng có nói là ả dụ dỗ con! Ruồi bọ không cắn trứng liền mạch(!), con hèn nó vừa thôi con ơi, chưa gì đã vội vàng cúng tiền cho nhà người ta đúng không! Con hèn như thế, lúc trước mẹ nhét ngược con lại vào bụng cho rồi!”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe Ôn Thục Nhàn nói nhiều đến vậy. Trong ấn tượng của tôi, bà là một người rất tĩnh lặng. Từ lúc yêu đương với Hà Siêu Viễn đến nay, tận ba năm dài mà tôi chỉ gặp bà được ba lần.
Trong ba lần ít ỏi đó, bà vẫn luôn mỉm cười duy trì thể diện, hỏi gì cũng nói tốt, chưa từng có ý kiến về bất cứ vấn đề gì. Thế nên tôi luôn cảm thấy bà không tệ chút nào.
Còn quan hệ giữa Hà Siêu Viễn và mẹ thì không quá thân thiết, thậm chí có thể nói là lãnh đạm. Hiếm lắm mới thấy hắn gọi video cho mẹ, cũng rất ít khi nhắc tới bà.
Tôi từng hỏi Hà Siêu Viễn tại sao hắn và mẹ có vẻ xa lạ vậy? Hắn nói là lúc nhỏ mẹ nghiêm khắc với hắn quá, tới lúc hắn lớn rồi thì không thân thiết nổi nữa.
Lúc đó tôi còn thấy đau lòng thay hắn.
Bây giờ thì biểu cảm dữ dằn đến khủng bố của Ôn Thục Nhàn, tôi đột nhiên nhớ tới ngày làm phẫu thuật, Hà Siêu Viễn đột nhiên náo loạn với tôi. Khi hắn đang bị mẹ mắng chửi, tôi dần dần suy luận được rõ ràng biểu ngữ kia có ngọn nguồn từ đâu.
Thì ra Khương San San muốn lấy lòng mẹ chồng tương lai, trước khi về quê nhà đã vội vàng chạy tới chỗ Ôn Thục Nhàn. Cô ta muốn thử giảng hòa với bà.
Khương San San cho rằng chỉ cần cô ta “đối xử chân thành”, móc hết tim gan ra thì Ôn Thục Nhàn sẽ không so đo mâu thuẫn trước đây nữa, sau đó sẽ ủng hộ tình yêu của họ.
Không ngờ là Ôn Thục Nhàn lập tức ném vài bạt tai cho Khương San San, đánh đến mức khóe môi cô ta đổ máu. Bà còn chạy tới nhà họ Khương, kể hết chuyện tốt cô ta đã làm, truyền bá cho mọi người biết hết.
Nguyên văn lời nói của Ôn Thục Nhàn bao gồm nhưng không giới hạn gồm: “Khương San San nhà các người không ngại đường xá xa xôi đến hiến thân cho con trai tôi, phá hỏng gia đình nó rồi. Tôi thấy cô ta không biết xấu hổ là gì! Tôi đây sẽ khiến nhà các người biết thế nào là lễ độ!”
“Năm đó tôi thấy nhà họ Khương các người chẳng ra làm sao, Khương San San còn là loại đầu óc chỉ biết nghĩ đến em trai. Ngày nào tôi còn sống thì ngày đó tôi không cho phép cô ta tiến vào nhà tôi nửa bước! Chia tay sáu, bảy năm còn nhớ thương con trai tôi hả? Tình yêu thứ chóa má! Tôi thấy các người nhìn trúng con trai tôi nhiều tiền dễ dụ thì có!”
Không biết là xui xẻo hay may mắn, ngày Ôn Thục Nhàn chạy đến nhà họ Khương, hôn phu chính thức của Khương San San cũng đang ở đó uống rượu với cha cô ta. Cho dù cha mẹ cô ta luôn che giấu, nhưng vị hôn phu này vẫn nghe được toàn bộ đầu đuôi câu chuyện.
Hôn phu Khương San San tức khắc lật bàn, dùng chai bia tác động vật lý lên đầu cha Khương.
Tôi thấy tên hôn phu này tính tình bạo lực, bây giờ lái xe ngàn dặm tới đây chỉ để treo biểu ngữ thế thôi sao? E là bên trong còn có chiêu trò khác.
...................
(!) 苍蝇不叮无缝蛋: ruồi không cắn trứng liền mạch, ý chỉ người không có nhược điểm thì không bị lợi dụng.
(!)(!) Trong đoạn mắng của mẹ Ôn có nhắc tới 扶弟魔/ Phù Đệ Ma, thuật ngữ mạng ám chỉ anh chị em sinh ra trong gia đình đông con, vì ảnh hưởng tâm lý cha mẹ mà hy sinh bất chấp cho em trai mình