Edit & Beta: Yuuki
- --
Phu quân thực sự thích mình!
Suy nghĩ ấy chợt nảy lên trong lòng, Cố Trường Phong mơ mơ hồ hồ bị Thẩm Nghiên Bắc sờ soạng khắp người một lần. Mãi cho đến khi nam nhân bị sờ không chịu nổi nữa, hắn mới ôm thân thể cường tráng của y chìm vào giấc ngủ.
Trời sáng, Thẩm Nghiên Bắc lười biếng duỗi eo, bước ra khỏi phòng, liếc mắt một cái đã thấy Cố Trường Phong ở ngoài sân. Nam nhân chuyên chú, mạnh mẽ vung rìu lên, cánh tay cơ bắp trông thích vô cùng. Một nhát rìu hạ xuống, thanh gỗ đặt bên dưới lập tức tách ra. Lại nhìn trên mặt đất đã tích lũy mấy chồng gỗ hoàn chỉnh.
Sáng sớm đã để hắn nhìn thấy hình ảnh đẹp như vậy làm chi?
Thẩm Nghiên Bắc nhìn chằm chằm vào cổ y, ngắm nhìn giọt mồ hôi uốn lượn theo cần cổ màu ong mật mà chảy xuống, chảy qua cơ ngực nửa hở nửa kín, cuối cùng biến mất ở áo vải thô.
Không tự chủ được mà liếm môi, đáy mắt của Thẩm Nghiên Bắc hiện lên ngọn lửa lập lòe muốn cháy.
Ánh mắt kia quá mức nóng rực, Cố Trường Phong dù có muốn cũng không thể không phát hiện ra được. Vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt không chút nào che dấu của Thẩm Nghiên Băc, mặt y hơi nóng lên.
Cố Trường Phong buông cây rìu trong tay xuống, xấu hổ đi về phía hắn: "Phu quân, huynh dậy rồi à? Cơm sáng đã nấu xong, huynh chỉ cần rửa mặt là có thể ăn rồi." Tối hôm qua Thẩm Nghiên Bắc nói sáng nay muốn đi đến huyện thành cùng với y, cho nên y đã cố tình thức dậy thật sớm, nấu ăn dọn dẹp thật tốt.
"Hửm, không cùng nhau ăn à?" Thẩm Nghiên Bắc khẽ cười nói. Giữa trán nam nhân hiện lên lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt y cũng phiểm đỏ, gợi cảm mê người, nhìn thôi cũng đã khiến hắn muốn cắn một cái.
Sau đó, Thẩm Nghiên Bắc thật sự đã cắn một cái ở trên môi Cố Trường Phong. Khuôn mặt Cố Trường Phong vốn dĩ đã phiếm hồng hiện càng đỏ hơn. Y khó hiểu hỏi: "Ta làm sai chỗ nào à?"
Thẩm Nghiên Bắc dở khóc dở cười: "Em không làm sai cái gì cả, chỉ là ta đơn thuần muốn hôn em thôi." Càng nói càng ám muội, "Ta không chỉ muốn hôn em thôi đâu, ta còn muốn..."
Trên khuôn mặt Thẩm Nghiên Bắc hiện lên nét cười ái muội cộng thêm ánh mắt ý vị thâm trường khiến Cố Trường Phong lập tức hiểu được. Sắc mặt y đỏ bừng, cố kìm nén sự ngượng ngùng trong lòng, nói: "Ta, ta đi trước, tắm rửa một chút rồi thay y phục!"
Nói xong, y bỏ chạy trối chết. Tuy rằng hai người cùng nằm trên một cái giường hết hôn hôn lại sờ sờ, nhưng y vẫn không chịu nổi Thẩm Nghiên Bắc nới những lời trêu đùa ấy!
Thẩm Nghiên Bắc thở dài. Không thể thật sự hạ miệng, chỉ có thể chiếm chút tiện nghi bằng miệng thôi. Khi nào hắn mới thật sự ăn được người ta đây?
...
Thời điểm hai người ra khỏi ngoài, mặt trời cũng đã mọc.
Thẩm gia thôn cách huyện thành không xa, nhưng sức khỏe Thẩm Nghiên Bắc còn chưa tốt, không có khả năng đi đường xa, hai người quyết định ngồi xe bò của một vị đại bá của Thẩm gia thôn.
Tiểu nhi tử của Thẩm đại bá làm đầu bếp ở một tửu lâu trên huyện thành, nhà Thẩm đại bá cung cấp không ít rau dưa, sáng sớm mỗi ngày đều sẽ làm một chuyến vận chuyển rau dưa mới đến tửu lâu. Nếu trong thôn có người muốn đi đến huyện, có thể đi nhờ xe, mỗi người hai văn tiền, tiểu hài tử miễn phí.
"Ngồi vững!" Thẩm đại bá cười nói, roi trong tay vung lên, đánh xe bò xuất phát.
Hôm nay ngồi xe bò đi đến huyện chỉ có hai người Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong, hai người sóng vai ngồi ở đuôi xe, chân buông thõng tự nhiên, cả người lắc lư qua lại theo xe bò.
Sáng sớm mang theo một ít gió lạnh thổi qua lùm cây, lại lượn qua vườn tược rau xanh một mảnh, từ từ thổi tới, trộn trong đó là hương xanh từ cây cỏ, làm tinh thần hai người sảng khoái. Thẩm Nghiên Bắc híp mắt dựa gần Cố Trường Phong, thích thú nhìn cây bìm bịp ở hai bên đường đón ánh sáng mặt trời chậm rãi nở rộ.
Hắn đã ngồi qua siêu xe, máy bay tư nhân, cũng đã đi du thuyền, chưa từng nghĩ tới một ngày bản thân lại muốn ngồi xe bò! Thẩm Nghiên Bắc thưởng thức nắm lấy bàn tay của người bên cạnh, trên mặt lộ ra nụ cười hoài niệm.
Kỳ thật ngồi xe bò cũng không có gì không tốt, dọc đường đi, có không khí trong lành tươi mát, ánh nắng mờ mờ, gió nhẹ thổi say lòng người, còn có... Tức phụ cơ bắp đáng yêu của hắn!
Cố Trường Phong ngồi thẳng eo, làn da màu mật tựa hồ hơi phiếm đỏ. Ngón tay thanh niên nhiễm chút hơi lạnh, thông qua chỗ thân mật tiếp xúc đánh thẳng vào trong lòng y, không khiến cho y cảm thấy lạnh lẽo mà ngược lại làm cho trái tim y thêm nóng bỏng.
Phu quân y dường như rất thích làm ra những hành động thân mật nhỏ thế này. Trong lòng Cố Trường Phong khẽ động, trộm nhìn Thẩm Nghiên Bắc, không nghĩ tới Thẩm Nghiên Bắc cũng đang nhìn y.
Trong lúc nhất thời bốn mắt nhìn nhau. Thoáng chốc ngọn lửa trong mắt Thẩm Nghiên Bắc bùng lên, tay hắn dùng một chút lực, nam nhân không kịp đề phòng lập tức ngã vào trong lòng hắn.
Vuốt ve khuôn mặt nam nhân, hắn giở trò lưu manh, hôn một cái lên khuôn mặt y, sau đó thì cười cực kỳ thỏa mãn.
Cố Trường Phong hoảng hốt nhìn xung quanh, phát hiện đồng ruộng rộng như thế cũng chỉ có một cái xe bò của bọn họ, hơn nữa Thẩm đại bá đánh xe đang hút thuốc lá. Y âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác ngọt không thể tả.
Tia ngọt ngào ấy cứ quấn quanh lòng y, lên men, cuối cùng lấp đầy cả khoang trái tim.
Hưởng thụ phun ra một hơi khói, Thẩm đại bá quay đầu lại nhìn hai người trẻ tuổi đang dính sát vào nhau, cười lắc đầu. Ai nói Thẩm Yến đối với tức phụ hắn không tốt, nhìn hai người thân mật như vậy, tình cảm quả thực không tồi, đúng là lời đồn đãi không thể tin mà.
Cứ lắc lư theo xe bò, ước chừng sau nửa canh giờ cuối cùng cũng đến được huyện thành. Lúc này mặt trời đã lên cao, người ở huyện thành cũng tấp nập làm việc.
Sau khi hẹn thời gian hội họp với Thẩm đại bá, Thẩm Nghiên Bắc lôi kéo Cố Trường Phong đi dạo quanh huyện.
Tuy huyện thành này có chút cũ nát, cơ sở xây dựng không ra sao, cũng không giống như những nơi phồn hoa mà Thẩm Nghiên Bắc từng đi du lịch, nhưng vẫn được xem là náo nhiệt. Nông dân từ bốn phương tám hướng đều tụ họp đến đây, bán nông phẩm của nhà mình. Giống như một buổi họp chợ nhỏ, rất thú vị.
Thẩm Nghiên Bắc vừa đi vừa xem, rất nhanh trên tay Cố Trường Phong đã có thêm rất nhiều đồ vật. Hoa màu, bột mì, cây đậu, dưa chua, hạt giống, rượu gạo, còn có... Năm con gà con lông xù và năm con vịt!
Thẩm Nghiên Bắc thích ăn gà, nhưng vịt lại dễ nuôi nhanh lớn, Thẩm gia thôn lại ở đầu bờ sông, nuôi vịt là vô cùng phù hợp! Vì thế Thẩm Nghiên Bắc mua cả gà lẫn vịt!
Nhìn mấy vật nhỏ mua về, Cố Trường Phong rơi trầm tư. Phu quân y qủa nhiên yêu mấy vật nhỏ lông xù, hay là, y đi bắt thêm hai con thỏ về cho hắn nuôi?
Thẩm Nghiên Bắc không chú ý đến thần sắc của Cố Trường Phong, hắn đang tìm cửa hàng gia vị trên đường, nhưng hình như huyện thành này không có nơi nào như vậy. Không chỉ như thế, Thẩm Nghiên Bắc còn phát hiện gia vị nơi này không phong phú chút nào, căn bản là chẳng có mấy thứ. Bá tánh bình thường chỉ dùng hành gừng tỏi và muối, giàu một chút mới có thể dùng đường, dấm và nước tương.
Vậy mà lại không có ớt, chỉ là một loại gia vị bình thường thôi mà!
Thẩm Nghiên Bắc nhất thời ngay ngẩn. Hắn thích ăn cay, thế giới này không có ớt, chẳng lẽ muốn hắn cả đời không ăn cay?
"Phu quân, phu quân?"
"Làm sao vậy?" Sau khi Thẩm Nghiên Bắc phục hồi tinh thần thì đối diện với ánh mắt đầy lo lắng của Cố Trường Phong, lập tức buồn bực trong lòng đều bay biến, cười hỏi.
Nhìn thần sắc hắn phục hồi như thường ngày, Cố Trường Phong thở phào nhẹ nhõm: "Còn muốn mua cái gì không?"
Thẩm Nghiên Bắc ngẩng đầu nhìn xung quanh một hồi, thấy bên đường có bán thịt, tức khắc ánh mắt sáng lên, kéo Cố Trường Phong đến sạp bán thịt.
Hắn đã mấy ngày không được ăn thịt! Hơn nữa tức phụ là một người cường tráng khỏe mạnh làm sao có thể học theo hắn gặm cải trắng ăn khoai lang mỗi ngày được! Đói gầy thì phải làm sao bây giờ?
"Làm phiền cho ta ba cân thịt ba chỉ!"
Âm thanh vui vẻ của thanh niên truyền đến lỗ tai, hán tử bán thịt heo vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt biết cười, ngốc hỏi: "Gì?"
Thẩm Nghiên Bắc cười lặp lại một lần nữa. Nơi này không có tủ lạnh không thể để lâu, bằng không hắn cũng muốn mua tám cân mười cân.
Hán tử bán thịt lưu loát cắt một nhát dao, được ba cân hai lạng. Nhìn bộ dáng thư sinh của Thẩm Nghiên Bắc, cẳng tay cẳng chân gầy yếu, hán tử vung tay: "Tính ngươi ba cân! văn tiền!"
Thịt ba chỉ mười sáu văn tiền một cân, Thẩm Nghiên Bắc nhìn đến bên cạnh còn có không ít sương heo, bèn hỏi: "Xương heo bán thế nào?"
"Tám văn tiền một cân! Muốn mua bao nhiêu?"
Rẻ hơn thịt nhiều thế cơ à? Thẩm Nghiên Bắc hơi kinh ngạc, nhưng ngẫm lại hắn lập tức hiểu rõ.
Bá tánh bình thường đều ăn thịt, xương cốt vừa nặng lại còn không có dính miếng thịt nào, mua về cũng không đủ ăn. Vậy nên chả có mấy người nguyện ý mua xương cốt, cho nên xương rẻ hơn thịt nhiều lắm.
Thịt tuy ăn ngon thật đấy, nhưng muốn bồi bổ thì phải uống canh xương hầm. Thẩm Nghiên Bắc chọn hai khúc xương ống, sảng khoái thanh toán tiền.
Cố Trường Phong duỗi tay ra, muốn cầm xương heo, Thẩm Nghiên Bắc lại không cho. Cố Trường Phong sợ hắn mệt, không muốn hắn xách đồ vật, nhưng tức phụ hắn vẫn còn thương tích trong người, sao có thể mệt nhọc được?
Nghĩ vậy, bước chân của Thẩm Nghiên Bắc đột nhiên dừng lại.