Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài

chương 19: nhận đồ đệ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn thấy Thẩm Nghiên Bắc trở về, Chu Dục vội vàng phun nhánh cỏ trong miệng mình xuống, đứng lên hô: "Thẩm tú tài."

Thẩm Nghiên Bắc gật gật đầu: "Chờ bao lâu rồi? Vì sao ngươi không vào nhà mà ngồi?"

"Không lâu lắm, ta chỉ vừa đi ngang qua thôi." Chu Dục gãi gãi đầu, có chút khẩn trương. "Cái kia, chuyện ta đã nói qua hai ngày trước, phu lang của ngươi..."

"Y ở bên trong, ngươi đi vào cùng y nói chuyện đi." Thẩm Nghiên Bắc mở cái cổng tre ra, đi vào trước.

Cố Trường Phong không ở trong phòng, mà là ở phía sau viện phơi chăn đệm. Nhìn thấy Thẩm Nghiên Bắc đã trở về, vội vàng phơi lên dây thừng: "Đã trở lại? Mọi việc làm xong chưa?" Lại nhìn đến Chu Dục đang đi phía sau hắn, trong mắt thật ra cũng không có quá nhiều kinh ngạc.

"Ừ. Đã cùng trưởng thôn nói ổn rồi." Thẩm Nghiên Bắc đi qua đó, cùng y phơi đồ lên. Hôm nay là ngày nắng đẹp, vừa lúc giặt quần áo mùa đông phơi cho đỡ ẩm mốc. Nhưng mà...

"Chăn đệm này cũ quá, không phải chúng ta vừa mua vải sao? Nhờ người làm xiêm y thì tiện thể làm luôn hai bộ chăn đệm mới."

Cố Trường Phong không phản đối, thân thể y cường kiện lại có thêm nội lực căn bản không sợ lạnh, nhưng phu quân y thân thể yếu đuối, chăn này đã cũ thực sự dùng sẽ không ấm, cần thiết phải làm một cái chăn mới cho phu quân, y có thể dùng cái cũ.

"Suy xét xong chưa?" Thẩm Nghiên Bắc thấp giọng hỏi.

Cố Trường Phong liếc mắt nhìn đến nhóc con đang bất an đứng dưới mái hiên, gật đầu. Ngày ấy sau khi cùng Thẩm Nghiên Bắc tâm sự với nhau, y đã nghiêm túc suy nghĩ đến.

Thu đồ đệ không thành vấn đề, nhưng Thẩm Nghiên Bắc nói y không có người nhà mẹ đẻ, nếu đã thu đồ đệ, thì tính vào nhà bên ngoại. Ngày sau nếu Thẩm Nghiên Bắc có làm chuyện gì có lỗi với y, ít nhất có người đòi lại công đạo cho y.

Phu quân làm sao làm chuyện có lỗi với mình được? Nhưng nếu phu quân đã hy vọng y làm như vậy, y sẽ nhận người đồ đệ này.

Đứa nhỏ này không cha không mẹ, Dư bà bà nuôi dưỡng hắn tuổi cũng đã lớn, nếu như Dư bà không còn nữa, đứa nhỏ này sẽ phải lẻ loi một mình.

Y đã cứu nhóc một mạng, dứt khoát người tốt làm tới cùng, cùng nhóc kết một đoạn tình nghĩa thầy trò, đến lúc đó thực sự có chuyện gì xảy ra cũng có thể cho nhóc một chỗ dựa.

Tương lai thiếu niên đã được phu phu hai người bàn luận qua, nhưng Chu Dục còn chưa biết quyết định của bọn họ, câu nệ đứng ở đằng kia, trong lòng tràn đầy thấp thỏm.

Đem kiện quần áo cuối cùng phơi xong, Thẩm Nghiên Bắc hai người mới đi về phía Chu Dục.

Đón nhận ánh mắt hai người, Chu Dục theo bản năng đứng thẳng lưng.

"Ngươi thật sự muốn bái y làm thầy?" Thẩm Nghiên Bắc xụ mặt, biểu tình nghiêm túc, "Một ngày làm thầy cả đời làm cha, ngươi phải tôn sư trọng đạo, cẩn nghe dạy bảo, không được ngỗ nghịch sư phụ..."

"Chu Dục chắc chắn nghe ngoan ngoãn nghe lời sư phụ chỉ dạy!" Chu Dục vội vàng đáp.

Thẩm Nghiên Bắc gật đầu, giương mắt nhìn Cố Trường Phong, Cố Trường Phong lúc này mới lên tiếng: "Tập võ là vì cường thân kiện thể, không được ỷ mạnh hiếp yếu, không được tự mình gây ẩu đả, thị phi..., điều này ngươi có làm được không?"

Nghe vậy, ánh mắt Chu Dục mừng như điên, lập tức quỳ xuống, dập đầu ba cái, bái sư: "Sư phụ, Chu Dục hôm nay nguyện bái sư, làm môn hạ của người, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe chỉ giáo, tuyệt không cãi thầy nửa câu!"

"Được rồi, đứng lên đi!" Nhịn Chu Dực thành tâm dập đầu đến mức cái trán nhiễm đỏ, Cố Trường Phong vội vàng kéo nhóc lên.

"Cảm ơn sư phụ!" Chu Dục đứng lên, kích động đến mức tay có chút run. Trước khi tới nhóc đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối, đồng thời cũng nghĩ kỹ rồi, nếu thực sự bị cự tuyệt, mỗi ngày nhóc đều sẽ đến nhà Thẩm Nghiên Bắc ăn vạ, nếu Cố Trường Phong nhìn thấy nghị lực của nhóc, dù sắt đá cũng sẽ mòn, nhất định sẽ thu nhóc làm đồ đệ. Không nghĩ tới nhóc chưa kịp làm gì cả, Cố Trường Phong đã đáp ứng rồi!

Nghĩ đến những người có tài thu đồ đệ cũng cần điều kiện hà khắc, Chu Dục không khỏi có chút bất an. Người khác bái sư đều sẽ mang lễ vật tới hiếu kính sư phụ, nhưng cái gì nhóc cũng không có, liệu sư phụ có cảm thấy nhóc không thành tâm hay không?

"Sư... Sư phụ, con xuất môn quá vội vàng, không kịp mang lễ vật tới, sau này con nhất định sẽ bổ sung đầy đủ!"

Cố Trường Phong nhíu mày lại: "Ta thu ngươi làm đồ đệ, là xem ở tấm lòng thành tâm của ngươi, cũng không phải vì muốn thu lễ của ngươi."

Sắc mặt Chu Dục trướng đến đỏ bừng, hổ thẹn nói: "Vâng, đồ nhi biết sai!"

"Tuy rằng Trường Phong thu ngươi làm đồ đệ, nhưng ta không hy vọng ngoại trừ ba người chúng ta còn có người biết chuyện này!" Tất cả mọi người đều là bình dân bá tánh, đột nhiên xuất hiện một vị cao thủ võ lâm, ít nhiều cũng sẽ mang tới ít phiền toái! Hắn tuyệt không cho phép Cố Trường Phong bị người khác dùng ánh mắt xem khỉ mà đối đãi, càng không hy vọng Cố Trường Phong bởi vậy mà gặp nạn!

Âm thanh lạnh lùng của người bên cạnh lọt vào trong màng nhĩ, Cố Trường Phong và Chu Dục đều ngẩn ra.

Cố Trường Phong đôi mắt đen có ý cảnh cáo của đối phương, chỉ cảm thấy đáy lòng nóng lên.

Đây là Thẩm Nghiên Bắc lần đầu tiên ở trước mặt người khác gọi tên y.

"Ta sẽ không làm bại lộ thân phận sư đồ trước mặt người khác!" Hiểu được thâm ý từ trong lời nói của Thẩm Nghiên Bắc, Chu Dục vội vàng bảo đảm nói.

Thẩm Nghiên Bắc sắc mặt hơi hòa hoãn lại: "Trường Phong muốn dạy võ nghệ cho ngươi, chắc chắn ngươi sẽ thường xuyên chạy đến nhà chúng ta, ta sẽ nói với bên ngoài rằng ta đã thu ngươi làm thư đồng." Hắn là có thân phận là một tú tài, thu một tên tiểu tử choai choai làm thư đồng là hết sức bình thường.

"Vâng!" Chu Dục vui mừng khôn xiết. Có thể làm thư đồng của tú tài lão gia cỡ nào mặt mũi mới được chứ, rất nhiều người hâm mộ đều không thể làm kìa! Có tầng quan hệ này ở bên ngoài, nhóc hành sự cũng tiện hơn nhiều lắm!

Chuyện thu đồ đệ cứ như vậy mà xong rồi, Cố Trường Phong bày ra bộ dáng sư phụ bắt đầu dạy đồ đệ mới thu này.

"Tập võ không phải một lần là xong, đặc biệt hiện tại tuổi ngươi không nhỏ mới bắt đầu luyện, cần phải trả giá nỗ lực gấp bội so với người khác."

"Con không sợ chịu khổ!"

"Vậy trước tiên bắt đầu từ kiến thức cơ bản, luyện tập đứng tấn." Cố Trường Phong sau khi làm mẫu cho Chu Dực, nói, "Hai chân song song, mở rộng bằng vai. Thẳng lưng hạ người giống tư thế ngồi, cẳng chân dựng thẳng, đùi song song với mặt đất..."

Chu Dục hít sâu một hơi, dựa theo lời Cố Trường Phong nói, ổn định vững chắc đứng tấn.

Thời gian dần dần trôi qua, trên trán Chu Dục đã bị che kín bởi lớp mồ hôi mỏng, hai chân không chịu khống chế mà run lên, nhưng nhóc vẫn cắn chặt khớp hàm, chống cự không để bản thân rên ra tiếng nào.

Thẩm Nghiên Bắc xa xa đứng nhìn, lắc đầu. Tiểu thiếu niên tính cách cứng cỏi, đích xác có thể chịu khổ, đáng tiếc tố chất thân thể lại theo không kịp.

Đứa nhỏ này xanh xao vàng vọt, vừa thấy chính là thiếu dinh dưỡng trầm trọng.

Nếu đã là đồ đệ mà tức phụ mình thu nhận, vậy hắn quyết làm người hào phóng một chút!

Trong lòng tính toán một vòng, Thẩm Nghiên Bắc xoay người đi vào trong phòng bếp.

Nhìn thấy gia vị bầy biện trong phòng Thẩm đại trù sư ngó mắt nhìn đến đống nguyên liệu nấu ăn, xắn tay áo lên, vớt một con cá từ thùng nước lên, một đao đập xuống, làm con cá chết ngắc.

Bữa chiều nay nấu cơm, còn có thêm một nhóc Chu Dực ở lại ăn ké, vậy thì phải nấu nhiều hơn hai món.

Ừm, làm phong phú một chút, coi như chúc mừng tức phụ hắn thu được một đồ đệ ha! Nghĩ vậy, động tác trên tay Thẩm Nghiên Bắc cũng trở nên nhanh hơn xử lý con cá thật tốt. Bởi vì hiện tại nhà đang nuôi gà nuôi vịt nên Thẩm Nghiên Bắc đều giữ lại nội tạng không ném đi, chuẩn bị đợi lát nữa đem cho chúng nó ăn.

Sáng nay mới mua một hũ dưa chua về, nếu có thêm ớt cay thì tốt rồi, có thể làm món cá om dưa! Nếu không có thể làm cá hầm ớt hoặc ớt nấu cùng đầu cá đều ngon lắm!

Ầy, vấn đề là không có ớt!

Thẩm Nghiên Bắc tiếc nuối xử lý cá thật tốt rồi đem ngâm vào nước muối, chuẩn bị làm cá kho, xoay người lại lấy hai củ khoai tây, muốn làm món khoai tây thái sợi xào.

Chờ đến khi nấy xong đồ ăn cũng là thời điểm ăn trưa.

Đem nội tạng cá đến hậu viện, Thẩm Nghiên Bắc nói với Cố Trường Phong: "Được rồi, dù sao cũng mới là ngày đầu tiên đừng tập quá sức, nên ăn cơm rồi."

Cố Trường Phong ngoan ngoãn đáp, quay đầu nói với Chu Dục: "Hôm nay dừng ở đây thôi, ngươi ngày mai ngươi lại đến đây."

"Vâng, sư phụ!" Chu Dục nói xong trực tiếp ngã quỳ xuống, cả người mồ hôi đầm đìa, hai đùi run rẩy, bủn rủn đến mức không nhấc nổi người dậy.

Đổ ruột cá vào trong chuồng xong, đám gà con vịt con đều chạy đến đòi ăn, nhanh chóng tranh nhau mỏ ruột cá. Thấy bọn nó ăn uống no khỏe, Thẩm Nghiên Bắc đang ngồi xổm cũng cười thật tươi, quyết định ngày mai ra sông vớt một ít ốc ngọt trở về.

Đứng lên, đi đến bên giếng múc nước rửa tay, Thẩm Nghiên Bắc đưa mắt nhìn Chu Dục đã bình ổn hơi thở, nói: "Chu Dục ở lại ăn cơm đi."

Chu Dục cả kinh trừng lớn mắt: "Ta... Ta ở lại ăn cơm á?!"

"Có vấn đề gì không?" Thẩm Nghiên Bắc cười, nụ cười ôn hòa vô hại.

"Không... Không!" Chu Dục thụ sủng nhược kinh đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, lúng túng không biết đặt tay chân ở đâu cho phải.

Cố Trường Phong tuy có hơi nhíu mày nhưng cũng không lên tiếng. Thẩm Nghiên Bắc bước qua đẩy đẩy y vào trong phòng: "Ta làm nhiều thêm hai món, lát nữa chúng ta uống chút rượu được không? Hôm nay em thu đồ đệ, dù sao cũng nên chúc mừng một phen!"

Nghe vậy, đôi mày Cố Trường Phong dần giãn ra, đôi mắt đen tuyền chăm chú nhìn Thẩm Nghiên Bắc, nhẹ nhàng gật đầu đáp: "Được."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio