Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài

chương 21: tửu lâu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Chu Dục, ta muốn mua một ít cá giống về, ngươi có biết trong thôn nhà nào bán không?" Thời điểm Chu Dục tới nhà đưa tin, Thẩm Nghiên Bắc tóm người lại hỏi vài câu.

Chu Dục gãi gãi đầu: "Thôn chúng ta nào có người nuôi cá đâu. Nhưng mà con dâu mới gả tới của Thẩm lão bá có nhà mẹ đẻ ở Đường thôn phía đông, người dân Đường thôn trồng sen nuôi cá, ngươi có thể đến nhà Thẩm lão bá hỏi xem thế nào."

Thẩm Nghiên Bắc sau khi hiểu rõ, cùng ngày đi đến nhà Thẩm đại bá.

"Ngươi muốn mua cá con về làm giống?" Con dâu cả nhà Thẩm đại bá Thẩm Lưu thị nhíu chặt mày, thẳng thắn nói, "Nhà mẹ đẻ ta có, nhưng cá giống này chỉ là loại cá bình thường mà nhà nào cũng nuôi, màu sắc cũng không được đẹp đẽ như mấy con cá chép nhiều màu đâu, cũng không hợp để nuôi làm cảnh." Không trách nàng nghĩ như vậy, người đọc sách thích nhất mấy cái phong hoa tuyết nguyệt, trừ bỏ đọc sách viết chữ, lại còn có tính thích trồng hoa nuôi cá dưỡng chim.

Thẩm Nghiên Bắc cười nói: "Tẩu tử hiểu lầm rồi. Ta muốn mua chính cá giống gia đình thôi." Cá chép cảnh quả thật là đẹp, nhưng cái mà hắn cần hiện tại chính là kiếm tiền, chứ không phải nhàn hạ đi thưởng cá.

Thẩm Lưu thị trong lòng tò mò, nhưng nàng và Thẩm Nghiên Bắc cũng không thân thiết gì, chỉ là từng nghe nói qua đại danh tú tài của Thẩm gia thôn, nàng không muốn ném mặt mũi đi hỏi hắn muốn mua cá giống về làm gì.

"Vậy ngươi muốn số lượng bao nhiêu?"

Thẩm Nghiên Bắc hỏi giá, sau đó nói một con số. Thẩm Lưu thị nghe vậy càng thêm tò mò, muốn mua nhiều cá giống như thế, đây là muốn nuôi cá sao? Nhưng Thẩm gia không có ao cá mà!

"Ngươi muốn lấy lúc nào, ta để người truyền lời lại với đại ca ta, đến lúc đó đưa qua bên đây."

"Năm ngày sau có thể đưa tới. Làm phiền tẩu tử." Trưởng thôn đã giúp hắn chọn mạ, cũng tìm giúp hắn người trồng trọt, xử lý xong mọi chuyện, năm ngày sau là vừa vặn.

"Đừng khách khí." Thẩm Lưu thị thẹn thùng cười cười. Nghĩ thầm Thẩm tú tài này cũng không vô lễ như mấy lời đồn đại.

Thẩm Nghiên Bắc đang muốn cáo từ, ai ngờ còn chưa đi, một hán tử có bề ngoài mập mạp đi tới.

Mập mạp phúc hậu, nét mặt có chút tương tự với Thẩm đại bá.

Thẩm Nghiên Bắc đảo qua ký ức nguyên chủ, khẽ cười gọi: "Lai Phúc ca." Thật là trùng hợp, hắn đang muốn tìm thì người này lại tới!

Hán tử mập mạp ngẩn người, chần chờ liếc mắt đánh giá Thẩm Nghiên Bắc một cái: "Thẩm tú tài?" Sau khi trở về thôn hai ngày, cái hắn nghe người ta nhắc đến nhiều nhất chính là Thẩm tú tài Thẩm Yến, trong lòng hắn vốn còn hoài nghi không biết mấy lời đồn có phải sự thật hay không, không ngờ nhanh vậy đã được giáp mặt nghiệm chứng.

Thanh niên trước mắt, khóe miệng mang ý cười, ánh mắt bình thản, so với dáng vẻ tú tài đại gia kiêu căng, tự cao tự đại trong trí nhớ khác nhiều lắm!

Thật sự đã đổi tính rồi?

Thẩm Nghiên Bắc gật đầu hỏi: "Lai Phúc ca, sao ngươi đã trở lại rồi?"

Thẩm Lai Phúc cười khổ nói: "Thời gian tới vừa lúc cày bừa vụ xuân, ta không có việc gì làm đành trở về nhà giúp." Nói xong nhìn Thẩm Nghiên Bắc, "Ngươi tới nhà ta làm gì đấy? Tới tìm cha ta hả?"

Thẩm Nghiên Bắc lắc đầu: "Ta tìm tẩu tử mua một ít cá giống."

Thẩm Lai Phúc cảm thấy kỳ quái, đang yên đang lành mua cá giống làm gì, lại nghe Thẩm Nghiên Bắc nói: "Tiểu đệ có việc cần bàn, có thể nói chuyện một chút được không?"

Trong lòng Thẩm Lai Phúc tràn đầy nghi hoặc, hắn chỉ là một đầu bếp nhỏ biết mỗi việc nấu cơm, Thẩm tú tài muốn hỏi hắn cái gì? Nhưng chờ thời điểm Thẩm Nghiên Bắc nói chính sự cùng hắn, thiếu chút nữa khiến hắn vui mừng không kịp phân biệt nam bắc ra sao.

"Ngươi nói ngươi muốn mua lại tửu lâu, còn muốn tìm ta làm đầu bếp?" Thanh âm Thẩm Lai Phúc kích động hẳn lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Thẩm Nghiên Bắc.

"Không sai." Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc trở nên nghiêm túc, "Tửu lâu kia ta đã xem qua rồi, vị trí cũng không tệ lắm, nếu kinh doanh tốt chắc chắn sẽ không lỗ vốn."

Thẩm Lai Phúc tuy hưng phấn, nhưng đầu óc vẫn rất bình tĩnh: "Thẩm Yến, ngươi cũng biết nếu muốn mua lại tửu lâu sẽ tốn không ít bạc chứ?" Tiểu huyện thành tiêu phí không cao, nhưng tửu lâu này lại nằm trên đoạn đường phồn hoa, đối diện là mấy cửa hàng mặt tiền, phía sau toàn là nhà dân, nếu không có hai trăm ba trăm lượng bạc thì đừng hòng nghĩ tới.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Lai Phúc hiện lên một chút hoài nghi: "Ngươi có thể lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?" Hắn không thường ở trong thôn, nhưng chuyện ở Thẩm gia thôn vẫn có chút hiểu biết. Cha hắn mỗi ngày đều đưa lương thực đến tửu lâu, sẽ thường thường nói mấy chuyện vặt vãnh trong thôn cho hắn nghe. Thẩm tú tài bệnh nặng, mua song nhi xấu xí về xung hỉ, lại còn nghèo tới mức không có tiền để khai tiệc rượu nữa mà.

Đối mặt với sự nghi ngờ của Thẩm Lai Phúc, Thẩm Nghiên Bắc không có giải thích quá nhiều, mà lại nói: "Chính là lãi mẹ đẻ lãi con, Lai Phúc ca nếu rảnh rỗi, có thể cùng ta đi gặp mặt vị lão bản kia nói chuyện không?"

Tư thế của Thẩm Nghiên Bắc không giống đang trêu đùa, Thẩm Lai Phúc không khỏi cảm thán.

Nghĩ một lúc, mặt Thẩm Lai Phúc nhăn thành một đoàn, thở dài nói: "Tính dù ngươi thực sự có đủ bạc mua lại tửu lâu, nhưng ngươi là một người đọc sách làm sao hiểu được chuyện kinh doanh? Thà ngươi đem bạc tích góp đó cùng với tức phụ sinh hoạt thật tốt còn hơn!"

Thẩm phụ Thẩm mẫu đều là người hiền lành, Thẩm Lai Phúc thấy còn phải gọi một tiếng chú thím. Thẩm gia hiện giờ chỉ còn lại một người đọc sách là Thẩm Yến mà thôi, bạc đó không chừng là số bạc cuối cùng trên người Thẩm Yến. Việc này với hắn nói chắc chắn là có chỗ tốt, nhưng nếu đối phương kinh doanh thất bại lần này, trong lòng Thẩm Lai Phúc bất an.

Ánh mắt đối phương mang theo sự quan tâm, hẳn là thật tình suy nghĩ cho hắn, trong lòng Thẩm Nghiên Bắc âm thầm gật đầu, trên mặt mang theo ý cười nói: "Cảm ơn Lai Phúc ca, tửu lâu này kinh doanh thế nào ta và tức phụ đã bàn bạc tốt lắm rồi, lại có thêm Lai Phúc ca ngươi tới hỗ trợ, đường kinh doanh này vẫn có thể ngẫm lại. Nếu ngày sau kinh doanh không tốt, trong nhà còn đồng còn ruộng, chắc chắn sẽ không thiếu được cơm ăn."

Thẩm Lai Phúc khuyên chán khuyên chê nhưng Thẩm Nghiên Bắc vẫn khăng khăng muốn mua lại tửu lâu, chỉ có thể nói: "Vậy đi, nếu ngươi đã có ý đó, trước mắt ta cùng ngươi đi một chuyến."

"Được. Đợi ta về nhà đổi một bộ y phục khác rồi cùng đi!"

"Vậy ta ở đầu thôn chờ ngươi."

Thẩm Nghiên Bắc bước nhanh về nhà, lấy ngân phiếu xong liền lôi kéo Cố Trường Phong nhanh chóng ra ngoài.

"Tức phụ, chúng ta đi đến huyện thành mua tửu lâu kia về!"

Cố Trường Phong không dự đoán được động tác hắn lại nhanh như vậy: "Thật sự muốn mua sao?"

"Mua! Cho em làm lão bản!" Thẩm Nghiên Bắc nắn nắn bàn tay y mỉm cười, "Trồng trọt vất vả mà còn không kiếm tiền nhanh bằng buôn bán, nếu muốn sống những ngày lạnh thật sự không thể trông cậy vào mấy mẫu đất đấy đâu."

Cố Trường Phong mím môi, không nói gì.

Hiện tại đã rất tốt rồi, dù cả đời phải trồng trọt cũng không sao cả, nhưng nếu Thẩm Nghiên Bắc hướng tới cách sống nhẹ nhàng khác mà tốt hơn thì cũng không có gì xấu cả.

Y sẽ nỗ lực đuổi kịp bước chân hắn.

Thẩm Lai Phúc đang ở trên xe bò nhà mình chờ ở chỗ cửa thôn, xa xa đã nhìn thấy Thẩm Nghiên Bắc, vẫy tay gọi.

Nhìn thấy nam nhân cao to đi bên cạnh Thẩm Nghiên Bắc, trong lòng lại thêm tò mò, nam nhân lạ mặt này là ai, thân thích nhà nào sao? Cho đến khi Thẩm Nghiên Bắc tới gần, hắn mới đột nhiên nhớ ra nam nhân thân hình cao lớn không phải là thân thích nhà nào cả, đúng là phu lang mà Thẩm Nghiên Bắc vừa mới cưới vào cửa!

Ngẩng đầu nhìn Cố Trường Phong cao hơn mình cả một cái đầu, Thẩm Lai Phúc nuốt nước miếng, miễn cưỡng nở ra một nụ cười: "Thẩm Yến à, đây là..." Vốn là muốn hỏi có phải song nhi mua về không, nhưng nhìn Thẩm Nghiên Bắc mang người tới đây, hiển nhiên song nhi này rất có địa vị trong lòng Thẩm Nghiên Bắc, vì thế vội vàng sửa lời nói: "Đây là phu lang nhà ngươi, thật..."

Nói tới đây Thẩm Lai Phúc lại câm nín. Đối phương có một khuôn mặt cương ngạnh của hán tử, tốt rồi, bề ngoài chả có dính dáng tý gì với dịu dàng cả, hắn đành phải nghẹn ra một câu —— "Thật khỏe mạnh!"

Thẩm Nghiên Bắc: "..."

Biến mịa ngươi đi, khen người khen như vậy à? Tuy nói hắn yêu chết mấy cái cơ bắp của tức phụ, nhưng tức phụ hắn nghe xong chắc chắn không vui vẻ đâu!

Quả nhiên, anh mắt Cố Trường Phong hơi run. Thẩm Nghiên Bắc vội vàng cầm tay y, cười với y.

Lúc này Cố Trường Phong mới cúi đầu ý chỉ rằng mình ổn.

"Ha hả..." Song nhi này nhìn trông có khí thế quá. Thẩm Lai Phúc lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, để hai người Thẩm Nghiên Bắc lên xe.

Thẩm Nghiên Bắc hạ giọng nói với Cố Trường Phong: "Là ta không tốt, vừa rồi quên không nói với Lai Phúc ca là mang em đi cùng." Tức phụ nhà mình gợi cảm dư lày, người khác chẳng biết thưởng thức gì cả!

Hiểu rõ ý tứ trong lời Thẩm Nghiên Bắc, Cố Trường Phong thanh âm nặng nề nói: "Ta không để ở trong lòng." Người khác nhìn y thế nào đâu có quan hệ với y? Y chỉ là...

Thẩm Nghiên Bắc xoay mặt y qua, hôn nhẹ một cái, rồi sau đó chỉ vào khuôn mặt cười của chính mình nói: "Tới, gia cũng cho em hôn một cái!"

Cố Trường Phong gương mặt nóng lên, khẽ nắm chặt tay: "Có người nhìn."

Thẩm Lai Phúc đang ở phía trước đánh xe nghe được âm thanh phát ra, sáng sớm rõ ràng hơi lạnh vậy mà mồ hôi lại chảy đầy đầu.

......

Xe bò đi nửa canh giờ mới đến huyện thành. Thẩm Lai Phúc cất xe bò đi rồi cùng Thẩm Nghiên Bắc đi ra sân sau tửu lâu tìm lão bản.

Trong viện nương tử lão bản đang mở miệng trách móc.

"Đương gia, nếu chúng ta còn không đi, lão cha chờ không kịp nữa rồi! Đến lúc đó đều tiện nghi cho nhị phòng, ngươi lại hối hận!"

"Thúc giục cái gì? Gấp gáp làm sao được! Ngươi cứ bắt ta rời đi, nhưng ngươi có nghĩ tới không? Lúc trước lão tử mua nơi này hai trăm năm mươi lượng, vậy mà cái bọn kia nhân lúc cháy nhà đi hôi của đòi mua với giá hai trăm lượng, mệt chết lão tử!" Lão bản hùng hùng hổ hổ trả lời.

"Ngươi đừng có mà nhìn cái nhỏ bỏ cái lớn! Bây giờ mau chóng trở về hầu hạ phụ thân ngươi cho tốt, nói không chừng lúc phân gia phải chia cho ngươi mấy trăm lượng bạc!"

"Ta..."

Thẩm Lai Phúc tiến lên gõ cửa: "Lão bản mau mở cửa đi!"

Một lát sau, một nam nhân quần áo phú quý để râu cá trê ra mở cửa, ánh mắt xẹt qua Thẩm Lai Phúc, dừng lại ở trên người Thẩm Nghiên Bắc văn nhã. Vuốt râu một cái lão nói: "Vị công tử này, có việc gì sao?"

Thẩm Nghiên Bắc chắp tay nói: "Tại hạ là Thẩm Yến ở Thẩm gia thôn, nghe Lai Phúc ca nói nơi này muốn bán, đặc tới tìm lão bản nói chuyện."

Nam nhân vui vẻ ra mặt: "Hóa ra là Thẩm công tử, thất lễ thất lễ! Mau mời vào!"

Nghiêng người mời Thẩm Nghiên Bắc vào cửa, lại chú ý tới Cố Trường Phong phía sau hắn, lão bản thầm nghĩ Thẩm công tử này ra ngoài còn mang theo người hầu, xem ra gia cảnh rất giàu có! Trong lòng âm thầm vui vẻ, nhưng chờ đến lúc Thẩm Nghiên Bắc giới thiệu Cố Trường Phong cho lão, thiếu chút nữa lão ngạc nhiên tới rớt cằm.

"Đây là phu lang của ta, là y muốn mua lại tửu lâu này, không biết quý tửu lâu ra giá bao nhiêu?" Trên đường tới hắn đã hỏi qua Thẩm Lai Phúc về tình hình tửu lâu, cũng hỏi qua giá thị trường, trong lòng đã có cái giá hợp lý rồi.

Lão bản ngồi nhìn Cố Trường Phong thân hình to lớn khuôn mặt điềm tĩnh, lại nhìn tới Thẩm Nghiên Bắc dáng vẻ thư sinh, thân hình mảnh khảnh đứng bên cạnh, nhất thời không nói gì.

Thẩm Lai Phúc nói: "Lão bản à, đây là tú tài lão gia ở thôn ta, ngài xem cho cái giá thích hợp đi?"

"Tú tài lão gia?" Lão bản lại một lần nữa đánh giá Thẩm Nghiên Bắc, vuốt vuốt chỏm râu, nói: "Thôi được rồi dù gì cũng là do ngươi giới thiệu, dựa trên nhân tình, ta để cho ngươi hai trăm tám mươi lượng!"

Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày, Thẩm Lai Phúc lại không vui nhíu mày lại.

Nhìn Thẩm Nghiên Bắc không ra tiếng, lão bản có chút không cao hứng: "Tửu lâu ta nằm trên đoạn đường tốt, khách nhân nhiều, sân sau tửu lâu còn có sương phòng, nếu không phải vội bán ra, không phải ba trăm lượng ta cũng không bán."

"Hai trăm hai mươi lượng." Cố Trường Phong trước đó vẫn không nói chuyện đôi mắt đen nhìn thẳng vào lão bản, thanh âm trầm trầm, "Chốt cái giá này, nếu đồng ý thì đi làm các thủ tục chuyển nhượng, không được chúng ta cáo từ."

Lão bản bị y nhìn đến sửng sốt.

Thẩm Nghiên Bắc kinh ngạc cúi đầu nhìn Cố Trường Phong, sắc mặt Cố Trường Phong vẫn như thường, nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện ánh mắt y so với trước kia sắc bén hơn nhiều.

"Như thế nào?"

Thanh âm mạnh mẽ lọ vào trong tai, lão bản bỗng phục hồi tinh thần. Râu cá trê run lên, lão do dự một chút, cuối cùng khẽ cắn môi, đau thịt nói: "Được! Hai trăm hai mươi lượng thì hai trăm hai mươi lượng vậy!"

Thẩm Nghiên Bắc lập tức lấy hai trăm hai mươi lượng ngân phiếu. Tâm lão lại càng đau, thời gian quá gấp, lão chỉ có thể cầm khế đất cùng ba người Thẩm Nghiên Bắc đi đến nha môn, bắt tay mau chóng làm mấy cái thủ tục.

"Tức phụ, em quá lợi hại! Lúc đầu ta còn tính mua tửu lâu này với giá hai trăm năm mươi lượng cơ!" Trên đường về nhà, Thẩm Nghiên Bắc khen tới khen lui.

Cố Trường Phong sắc mặt ửng đỏ: "Ta chỉ là nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, lão bản kia nói trước đó đã mua tửu lâu với giá hai trăm năm mươi lượng, nhưng có người hai ngày trước muốn mua tửu lâu với giá hai trăm lượng."

"Không nghĩ tới tức phụ thương lượng quá lợi hại, võ công còn lợi hại hơn! Xa như vậy mà vẫn có thể nghe đối phương nói cái gì!" Thẩm Nghiên Bắc nắm lấy tay y, cười cười nói.

Cố Trường Phong mím môi, nhẹ đáp một tiếng.

Tâm tình Thẩm Nghiên Bắc càng tốt, hôn lên tay y một cái: "Chờ cày bừa xong vụ xuân, chúng ta sẽ sửa chữa cái tửu lâu kia, ừm, tên ta cũng đã nghĩ kỹ rồi, gọi là tửu lâu Đồng Phúc!"

"Em cảm thấy như thế nào?"

"... Được." Cố Trường Phong mặt đỏ tai hồng. Tâm y lại càng thêm ấm áp.

Nguyên bản y cho rằng Thẩm Nghiên Bắc nói tửu lâu sẽ treo trên danh nghĩa y có nghĩa là chỉ đối ngoại như thế thôi, không nghĩ tới Thẩm Nghiên Bắc lại viết tên y trên công văn, để y ấn dấu tay!

Theo lý thuyết, thân là nô tịch y không thể có tài sản riêng, nhưng khi sang tên công văn, xác minh có hiệu lực! Điều này đã chứng minh một vấn đề —— Thẩm Nghiên Bắc đã giúp y thoát khỏi thân phận nô lệ rồi!

Đối lời của Y: Dạo này lười quá, không kịp edit tiếp, hàng tồn còn lại một chương thôi QAQ Mị sẽ cố gắng edit đuổi kịp tiến độ. Nếu không kịp mà hàng tồn không nhiều mị sẽ thông báo chuyển lại lịch đăng truyện cho hợp lý hơn!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio