Ruộng nước Thẩm gia sau hai ngày là có thể cấy mạ. Sáng sớm ngày hôm nay, Thẩm Nghiên Bắc theo đám người ra ngoài cấy mạ.
Mạ là Thẩm Nghiên Bắc nhờ trưởng thôn tìm người mua, trùng hợp là của nhà Thẩm tâm ca.
Chờ đến khi Thẩm Nghiên Bắc đến được ruộng, Ngô Tam ca đã ở đấy chờ hắn.
"Ngô Tam ca, sao ngươi đến sớm như vậy? Đã ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi!" Ngô Tam ca vui vẻ ôn hòa nói. Mạ nhà mình đã cấy xong rồi, nghe nói nhà Thẩm Nghiên Bắc hôm nay cấy mạ, hắn cố ý đích tới đây nhìn một chút.
Tám mẫu ruộng nước của Thẩm gia liền mạch với nhau, nhìn thôi không thể thấy hạn cuối, một ngày bận rộn dưới ruộng cũng quá cực rồi.
Ba người Từ đại thúc đều là quen tay hay việc, rất nhanh đã quen cửa nẻo ngồi xuống làm việc.
Cố Trường Phong cởi giày ra, xắn ống quần lên chuẩn bị xuống ruộng.
Thẩm Nghiên Bắc không muốn lấy việc đồng áng làm miếng cơm, nhưng y vẫn luôn cúi người cong eo làm việc, quá nửa ngày cánh tay và sống lưng đau nhức không chịu nổi. Nhưng Cố Trường Phong lại dùng đôi mắt đen thẳm lẳng lặng nhìn hắn, hắn đành mềm lòng.
Tức phụ hắn nói: Phu quân huynh từng nói rằng, ta làm việc ta am hiểu huynh làm việc mà huynh biết, hai chúng ta phân công làm việc kết hợp tốt biết bao. Nếu huynh đã nghĩ được biện pháp gia tăng sản lượng, ta sẽ phụ trách việc trồng trọt.
Nói tới thế này rồi hắn còn có thể thế nào nữa?
Cố Trường Phong chưa từng cấy mạ bao giờ, nhưng việc này lại không khó, học tập Từ đại thúc một hồi làm cũng thành thạo hẳn lên.
"Thẩm Yến, phu lang nhà ngươi trước đây từng làm nông hả? thủ pháp cấy mạ này tuyệt quá!" Ngô Tam ca nhìn Cố Trường Phong rất nhanh trồng hết hàng này đến hàng khác, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Thẩm Nghiên Bắc chỉ cười mà không đáp, trong lòng buồn bực không thôi. Có thể không tốt sao? Dùng võ công để cấy mạ! Khéo cả cái thiên hạ này cũng chỉ có y thân là cao thủ lại đi làm ruộng mà thôi!
Bốn người cùng nhau làm việc, nhoáng cái đã xong một mẫu. Thẩm Nghiên Bắc xách thùng nước để trên bờ nãy giờ đi qua đó.
"Thẩm Yến, ngươi làm cái gì vậy?" Nhìn Thẩm Nghiên Bắc đổ nước xuống ruộng, Ngô Tam ca tò mò đi qua đó. Đến gần mới phát hiện hóa ra thùng đó không chỉ có mỗi nước thôi, mà nó còn có cả cá giống!
Sắc mặt Ngô Tam ca thay đổi, vội vàng ngăn cản hắn: "Thẩm Yến, ngươi đừng làm bậy! Đống cá này sẽ làm hỏng ruộng nước mất." Người làm nông đều dựa vào mấy cái này mà kiếm cơm, nếu cá phá hỏng mạ rồi, một năm tới này cũng đừng mong có thu hoạch.
"Không sao." Thẩm Nghiên Bắc kiên nhẫn giải thích cho hắn cái gọi là cá và lúa cộng sinh.
"Cá này không lớn bằng ngón tay, sẽ không cản trở lúa sinh trưởng. Ngược lại cá con sống trong nước, sẽ gia tăng hoạt tính và dinh dưỡng cho nước."
Thấy Ngô Tam ca vẫn là vẻ mặt mù mờ khó hiểu, Thẩm Nghiên Bắc tận lực nói dễ hiểu nhất có thể: "Cá giống này nhỏ lắm, chỉ ăn vật dưới nước thôi, không cắn phá mạ đâu. Mà phân do cá giống thải ra còn giúp tăng thêm chất cho mạ phát triển. Chờ đến khi cá lớn rồi, căn bản mạ cũng phát triển ổn định."
Ngô Tam ca suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc cũng thấy hơi có lý.
Nhưng mà...
"Chờ đến thời điểm cây trổ bông,đám cá này sẽ không ăn mất hạt thóc chứ?" Ngô Tam ca đau lòng nói.
"Đây đúng là điểm đáng chú ý. Một mẫu ruộng phải thả bao nhiêu con cá giống rất quan trọng. Cho quá nhiều cá, hạt thóc sẽ bị cá ăn mất, mất nhiều hơn được. Nếu thả quá ít cá giống, không đạt được mục đích cộng sinh..." Để tăng thêm độ tin cậy, Thẩm Nghiên Bắc không thể không mang sách ra nói: "Đây đều là ta học được từ trong sách, ở địa phương khác có thôn chính là dùng cách này để trồng trọt. Phương pháp này rất có lợi, tăng gia sản xuất, đất lại càng màu mỡ."
Còn có cách làm ruộng như vậy ư? Trong lòng Ngô Tam ca bất ngờ không thôi.
Thế là không chấp nhận được hả? Lúc sau hắn còn muốn chăn vịt ngoài ruộng nữa nè! Thẩm Nghiên Bắc cười cười, ngẩng đầu nhìn trời.
Còn may hôm nay nắng không quá gắt, gắt một chút là phơi hỏng tức phụ hắn, không phải sẽ khiến hắn đau lòng chết hay sao.
Ngô Tam ca suy nghĩ một hồi, biểu tình trịnh trọng nói với Thẩm Nghiêm Bắc: "Thẩm Yến này, nếu biện pháp này dùng được, lần cấy mạ tới ngươi dạy ta nhé, ta sẽ để dành cho ngươi giống lúa tốt nhất!" Bọn họ trồng trọt đều phải nhìn thành quả, chuyện tăng gia sản xuất ấy hả, ai chả muốn?
Thẩm Nghiên Bắc một hơi đồng ý: "Thành giao, đợi đến lúc thu hoạch, Ngô Tam ca lại đây nhìn một chút. Ta sẽ nói chuyện với trưởng thôn, thu gom những người muốn học ta sẽ dạy một thể."
"Thật sự cảm ơn ngươi!" Vẻ mặt Ngô Tam ca đầy kích động.
Thẩm Nghiên Bắc cười nhẹ, nhìn tới ba mẫu ruộng cũng sắp gieo xong, vẫy vẫy tay gọi Cố Trường Phong: "Tức phụ, lên đây đi, chúng ta về nhà nấu cơm."
Cố Trường Phong không tiếp tục kiên trì nữa. Bọn họ thuê người có định một bữa ăn, y và Thẩm Nghiên Bắc cùng nhau trở về, mặc dù không phải y nấu, cũng không thể để cho người ta biết là Thẩm Nghiên Bắc làm.
"Lại đây, uống ngụm nước." Nhìn đến trên mũi Cố Trường Phong phủ một lớp mồ hôi mỏng, Thẩm Nghiên Bắc không để ý còn có người ở đây, trực tiếp dùng tay áo lau cho y.
Trên mặt Cố Trường Phong xuất hiện vệt đỏ, cũng không rõ là do phơi nắng hay do thẹn thùng nữa, y cũng không ngăn cản Thẩm Nghiên Bắc.
Ngô Tam ca nhìn thấy bộ dáng này của hai người, trong lòng cũng thấy kỳ lạ. Tính tình Thẩm Yến thay đổi lớn, ngay cả yêu thích cũng thay đổi luôn! Không yêu nữ tử mềm mại xinh xắn thay vào lại dùng tâm đối xử rất tốt với vị phu lang có dáng người to lớn, khuôn mặt cương nghị như hán tử. Thật khó cho người ta tin tưởng!
Đợi Cố Trường Phong đi xong vớ và giày, Thẩm Nghiên Bắc đã kéo người đi về nhà.
"Có mệt không?"
Cố Trường Phong lắc đầu, làm cái việc này, cũng giống như khởi động làm nóng người mà thôi, nội lực cũng chưa dùng tới nữa.
"Tức phụ, em dạy ta một chút công phu quyền cước đi, dùng để tăng cường thể lực, cường thân kiện thể." Tố chất thân thể này thực sự quá kém, so với tức phụ một nửa cũng không bằng. Trước tiên hắn muốn phải rèn luyện một chút, chẳng là phương pháp hắn dùng lại khiến người khác cảm thấy cổ quái, mà tức phụ nhà hắn lại là cao thủ, trực tiếp để tức phụ dạy là được, hắn tự thuyết phục mình nửa ngày.
Cố Trường Phong có chút do dự: "Phải kiên trì mới thấy được hiệu quả. Sẽ rất mệt."
"Không việc gì, ta là một đại nam nhân sao có thể kém một đứa trẻ chứ?" Ngày ngày Chu Dục đều tới nhà bọn họ điểm danh, dù tức phụ hắn không có mặt cũng ngoan ngoãn đứng tấn, hắn rất bội phục nghị lực của đứa trẻ này.
Cố Trường Phong suy nghĩ một lúc, nói: "Ta dạy cho huynh một bộ quyền pháp."
"Được!" Thẩm Nghiên Bắc có chút hưng phấn, rất có hứng thú hỏi, "Tức phụ, em bình thường dùng công phu loại gì? Em có quen dùng vũ khí không?"
Cố Trường Phong cố nhớ, ánh mắt hơi tối đi: "Không nhớ rõ..."
Thẩm Nghiêm Bắc thấy tiếc nuối trong lòng. Tức phụ hắn mà dùng đao thì bao tuấn tú! Nhưng nhìn Cố Trường Phong nhíu mày, hắn vội an ủi: "Không nhớ rõ cũng không sao, đang thời thái bình, không cần dùng đao kiếm. Chúng ta làm ruộng, rồi lại làm chút sinh ý nhỏ là được!"
Cố Trường Phong nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Thời điểm hai người về đến nhà, Chu Dục cùng với một người mập mạp ngồi bên cạnh chán nản cho thỏ ăn.
"Thẩm Yến!" Nhìn thấy bọn họ trở về, ánh mắt mập mạp sáng lên vội vàng đứng dậy.
"Lai Phúc ca, đợi lâu rồi." Thẩm Nghiên Bắc mỉm cười xin lỗi.
"Không có gì, không có gì, ta cũng vừa đến thôi, ha hả..." Thần sắc Thẩm Lai Phúc có chút gấp gáp, "Vậy hiện tại chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?"
Ánh mắt Cố Trường Phong hiện lên nét nghi hoặc, Thẩm Nghiên Bắc cười khẽ giải thích cho y nghe: "Hắn là đầu bếp ta muốn mời, tất nhiên ta muốn hắn đích thân xuống bếp làm chút đồ ăn rồi."
Cố Trường Phong ngẩn người, thoáng cái đã hiểu.
"Những đồ ăn đó là do hắn làm?"
"Em nghĩ gì đó?" Thẩm Nghiên Bắc trêu chọc nói, "Ta chỉ nấu cơm cho tức phụ của ta ăn thôi, người khác không có cái lộc này đâu."
Ánh mắt Cố Trường Phong lấp lánh, cả người như ngâm trong nước ấm.
"Tức phụ, ta..."
Lời còn chưa dứt, hắn đã cảm nhận được một bên sườn mặt nóng lên. Độ ấm kia vừa chạm đã tách ra, hắn chưa kịp phản ứng, Cố Trường Phong đã đưa Chu Dục ra ngoài mất rồi, hắn chỉ kịp nhìn đến đôi tai đỏ bừng lên của y.
Thẩm Lai Phúc: "..."
Hắn chẳng nhìn thấy cái đếch gì cả!
Thẩm Nghiên Bắc sờ mặt mình, trong lòng vừa vui vừa buồn.
Vui vì tức phụ ngày càng chủ động, buồn vì hắn chẳng có "lực" mà hành sự.
Giờ làm sao mới tốt đây?
Nếu không... Lại đi tìm đại phu, hỏi một chút?
Ba người Từ đại thúc ở bên ngoài ruộng làm gần xong, vui vẻ ngồi xuống bên bờ nghỉ ngơi lại uống thêm miếng nước.
"Cha, người nói xem hôm nay Thẩm tú tài cho mình ăn cái gì?" Tiểu Nhi tử Từ Đạt lau mồ hôi, đôi mắt đầy mong chờ hỏi.
Từ Đại Dũng liếc mắt trừng y một cái, tức giận mắng: "Ngươi đứa nhỏ này, trước đây ta cho ngươi ăn uống thiếu hả? Mang ngươi đi làm công mấy ngày, ngươi đã nhớ thương đồ ăn của nhà chủ rồi!"
"Người không cắt xén đồ ăn, cơ mà người cũng phải nhìn xem nương làm đồ ăn dư thế nào chứ!" Từ Đạt buồn tủi nói, "Đồ ăn xào mà cứ như vất vào nước luộc ấy, không có mùi vị. Nương mà làm cá, tanh không ăn nổi, chỉ có canh hầm thịt heo là có thể uống một chút..."
"Nương của ngươi bận rộn cực khổ nấu cho ngươi ăn mà còn chọn ba chọn bốn, có giỏi đi mà làm đi!" Từ Đại Dũng dùng chân đạp nhi tử một cái.
Từ Đạt nhảy dựng lên: "Do cơm nhà Thẩm tú tài ngon hơn nhà ta nhiều mà! Rau xào thôi mà nhìn ngon quá trời, xanh mượt bóng mỡ, vừa nhìn đã muốn ăn!"
Đại nhi tử Từ Chí lặng lẽ nãy giờ cũng nói một câu: "Cá kia ăn ngon."
Từ Đại Dũng: "..."
Đầu tiên ông nghĩ Thẩm Nghiên Bắc bao cơm chắc cũng chỉ là dưa muối với màn thầu, không nghĩ tới ngoài dự liệu, Thẩm Nghiên Bắc chuẩn đồ ăn theo đúng nghĩa: Cơm có, lại thêm một món rau xào, một món thịt, một món canh.
Hai món một canh, cũng không phải thức ăn quý giá gì. Nhưng kia màu sắc hương vị khiến người ta ăn muốn nuốt luôn đầu lưỡi! Ngày đầu tiên lúc ăn cơm, hai nhi tử của hắn thiếu chút nữa ăn sạch cả nhà người ta! Vứt hết mặt già của ông đi!
"Ầy, đói quá, khi nào Thẩm tú tài mới đưa cơm tới đây?" Từ Đạt lẩm bẩm nói.
"Chỉ biết nhớ đến ăn, nhanh cái chân làm cho xong việc đi!" Từ Đại Dũng đỏ mặt quát lớn, đuổi hai nhi tử ra ngoài ruộng.
Hai thằng nhãi ranh! Nói tới mức bụng ông cũng đói luôn rồi!