Cố Trường Phong cắn chặt hàm răng nằm ở dưới thân thanh niên, cơ bắp căng chặt, khuôn mặt góc cạnh đỏ bừng như quả cà chua chín, con ngươi màu đen trầm tĩnh thường ngày cũng dần trở nên phiếm hồng, đóng đầy hơi nước. Thanh niên ở trên y dường như muốn hôn liếm toàn bộ thân thể y, mỗi chỗ cắn mút qua đều giống như mang theo tia điện, khiến y run rẩy rùng mình. Y cực lực nhẫn nại, mới có thể ngăn mình phát ra âm thành kỳ quái.
"Trường Phong..." Nét mặt thanh niên mềm nhẹ, trong đôi mắt đầy lửa dục hiện lên hình bóng đảo ngược của y, khát vọng mãnh liệt thâm tình kết hợp với thân thể nóng bừng chọc đến đầu quả tim y.
Hầu kết lên xuống, đôi tay Cố Trường Phong vốn dĩ nắm chặt lấy khăn trải giường cũng chậm rãi buông ra, ngược lại y nâng lên khuôn mặt của thanh niên, ngẩng đầu dán lên đôi môi của hắn: "Được mà..."
Hai mắt lóe lên ánh sáng, Thẩm Nghiên Bắc vừa mừng vừa sợ, ngón tay run rẩy mơn trớn vòng eo khiến hắn trầm mê, dần sờ soạng xuống dưới quần...
Tiếng thở dốc đầy áp lực chồng chéo lên nhau, độ ấm trong nhà cũng dần lên cao hơn.
"Ưm!" Bỗng nhiên Cố Trường Phong rên lên một tiếng, đôi mắt cũng mở lớn.
Thẩm Nghiên Bắc trán đầy mồ hôi cúi đầu hôn lên đôi môi của y, không nhịn được mà thì thầm gọi tên: "Trường Phong, Trường Phong..."
Khoảng cách tiếp xúc kề cận khiến hai thân thể huyết khí phương cương() củi khô bốc cháy, chỉ một lát là bùng lên. Khoái cảm xa lạ khiến cho Thẩm Nghiên Bắc mới là tay mơ không cách nào kiềm chế, cũng khiến cho một người luôn nghiêm cẩn như Cố Trường Phong cũng phải điên cuồng.
()血气方刚: (HUYẾT KHÍ PHƯƠNG CƯƠNG) - Đây là chỉ độ tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai
"Nghiên Bắc..." Khóe mắt Cố Trường Phong phiếm hồng chống lên bờ vai hắn kêu lên đầy sợ hãi, kìm nén không nổi mà ngửa người về phía sau, kích thích tới mức nước mắt cũng chảy ra tới.
Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc trở nên thâm trầm đáng sợ, không chút do dự xâm chiếm từng chút từng chút người dưới thân...
Trong phòng thực cốt tiêu hồn, ngoài phòng hoan thanh tiếu ngữ.()
()蚀骨销魂 (THỰC CỐT TIÊU HỒN) – Cảm giác sung sướng mãn nguyện khi hoan ái
欢声笑语 (HOAN THANH TIẾU NGỮ) – Nói cười sung sướng
Những người tham gia tiệc ngồi vòng tỏng vòng ngoài ngồi kín cả sân, vây quanh Tô Thanh Trạch đang hồng cả mặt.
"Tiểu công tử! Đến ta kính ngươi một ly!" Thôn dân hưng phẩn đổ thêm một ly rượu, thay phiên chúc rượu y.
Thôn của bọn họ nhỏ như thế vậy mà lại có một người giàu có đến ở tạm, thật là bồng tất sinh huy()!
()蓬荜生辉 (BỒNG TẤT SINH HUY) - nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh...
Đối mặt với nhiệt tình của thôn dân, Tô Thanh Trạch có chút đỡ không nổi: "Các vị chú thím đại bá đại nương, ta đã ăn xong rồi, các ngươi thoải mái đi!" Uống xong một ly trên tay, lập tức vôi vàng buông ly rượu xuống, bóng dáng rời đi như trốn chạy.
"Tiểu công tử ngươi đừng rời đi vội mà, ngươi còn chưa nói ngươi thích hán tử kiểu nào đâu!" Có đại nương hô lên.
"Ồn ào cái gì thế hả? Tiểu công tử xuất thân như thế nhất định sẽ gả đến quan lớn nào đó thôi! Chúng ta ở chỗ núi rừng hẻo lánh sao mà vừa mắt y cho được!" Người khác mở miệng nói.
"Chậc! Ta cũng chỉ hỏi thế thôi!" Đại nương cười nói.
Tô Thanh Trạch được Minh An đỡ về nhà Thẩm Thu Quỳ thở nhẹ một hơi, Minh An có chút lo lắng: "Thiếu gia, người để lộ thân phận mình ra như thế liệu có ổn lắm không? Nhỡ có người mang theo ý xấu thì chúng ta phải làm thế nào bây giờ?"
Tô Thanh Trạch không để bụng: "Ta cũng chỉ ở trong thôn, bọn Cố đại ca cũng ở chỗ này, có ai còn dám động đến ta?"
"Nói thì nói như thế, nhưng lòng dạ tiểu nhân làm sao mà lường trước được!" Minh An nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Rồi rồi! Ta đã biết! Nhanh nhanh đỡ ta cái coi, váng hết cả đầu rồi đây nè..." Tô Thanh Trạch nhíu mày nói.
"Người uống nhiều rượu quá! Tý nữa người phải uống ngay trà giải rượu đấy!"
"Đã biết đã biết! Minh An ngươi không cần nói nữa!"
Một nữ tử có dung mạo xinh đẹp nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, trong mắt hạnh tràn đầy chán ghét.
"Uyển Như ngươi không đi ăn tiệc sao? Đồ ăn ngon lắm luôn đó!"
Thấy nữ tử đứng ngốc ở bên đường, có người quen biết tiến lên chào hỏi.
Lâm Uyển Như giật mình, vội vàng nở một nụ cười: "Ta đã ăn ở nhà rồi, thím cứ đi đi."
Người nọ không đồng ý lắm, nói: "Ăn rồi cũng đi qua góp vui một chút, hôm nay là lễ đội mũ của Thẩm tú tài, ngày xưa hắn đối xử với ngươi tốt như thế, sao ngươi lại không đến chúc mừng được một câu?"
Sắc mặt Lâm Uyển Như ngượng ngùng: "Thím nói chí phải, chẳng qua phu lang của Thẩm Yến ca ca, y..." Lâm Uyển Như lộ ra khuôn mặt tủi hờn, miễn cưỡng cười, "Ta nghĩ không nên đến gần làm gì, miễn cho Thẩm Yến ca ca khó xử..."
Người thôn dân nọ sáng tỏ, an ủi nàng: "Hóa ra là do cái này, nhưng ngươi cũng đừng lo lắng quá. Ta nghe người ta nói phu lang của Thẩm tú tài không phải là người khó ở chung đâu, y cũng không cố ý nhằm vào ngươi."
"Chỉ hy vọng như thế..." Lâm Uyển Như cười khẽ, nhưng ý cười lại không chạm được tới đáy mắt.
Trở về nhà Thẩm Thu Quỳ, Tô Thanh Trạch trực tiếp nằm liệt ra giường, Minh An tiến lên giúp y cởi giày cởi vớ.
"Choáng đầu quá..." Tô Thanh Trạch đỏ bừng mặt vùi đầu vào gối, đôi mắt to tròn mê mang đầy nước.
Minh An mang khăn ấm tới giúp y lau mặt lau tay, dút cho y uống canh giải rượu rồi cẩn thận đắp chăn lại cẩn thân: "Được rồi, thiếu gia, người ngủ một giấc là tốt rồi."
Mí mắt nặng nề, Tô Thanh Trạch mơ mơ màng màng lên tiếng gọi: "A Hành" sau đó lập tức ngủ rồi.
Âm thanh mềm mại vào trong tai Minh An càng khiến hắn lo lắng.
"Thiếu gia của ta ơi, công tử A Hành ở xa ngàn dặm lận, người xem hắn là bằng hữu mà nhớ thương, còn chả biết bên cạnh hắn có mỹ nữ yêu kiều hầu hạ hằng ngày hay không?"
"Khi còn nhỏ cùng nhau chơi đùa thì không nói, nhưng hai người đã đến tuổi cưới gả cả rồi, còn cứ như vậy mãi không tốt đâu!"
Thiếu niên chả biết ưu sầu, ngủ mơ rồi lại ngây ngô cười, mà người bên cạnh đã chứng kiến bao cuộc hợp ly vui buồn càng muốn trân trọng hết thảy những điều trước mắt.
Trong phòng tĩnh lặng, trong không khí toàn hương vị khó thể nói.
Đầu Thẩm Nghiên Bắc dựa vào hõm vai của nam nhân, vuốt ve mái tóc thấm đẫm mồ hôi của đối phương, nhu tình nhẹ nhàng hỏi: "Em ổn không?"
Cố Trường Phong nhắm hai chặt hai mắt thở dốc, dư vị tình ái còn vương, thân thể y vẫn còn run rẩy.
Y chưa từng nghĩ tới việc thân thể linh hồn đều giao thoa một người có nội lực thâm hậu cũng không chống đỡ nổi.
Sau khi bình phục hơi thở, Cố Trường Phong mới mở mắt ra, khàn giọng đáo: "Ta không có việc gì..." Da thịt hai người dán vào nhau, độ ấm hai người truyền giao, mặc dù đều lõa thể nhưng không cảm thấy lạnh, chỉ là cứ bại lộ thân thể trần trụi trước mặt đối phương y không quen lắm.
Thẩm Nghiên Bắc vén tóc mai của y, nhìn thật sâu và mắt y: "Đây chỉ là bắt đầu, về sau ta sẽ đều làm như thế với em."
Trên mặt Cố Trường Phong vốn chưa hết hồng nghe thế lập tức bừng lên nóng rực.
"Nhưng mà Trường Phong à," Thẩm Nghiên Bắc dùng ngón tay vuốt ve dựng chí không rõ sắc lắm ở giữa mày y, "Hoan ái không phải nhẫn nại, mà là cùng nhau sung sướng."
"Nếu em không cảm thấy thoải mái có thể nói với ta, không cần phải lo lắng."
"Ta muốn mang cho em vui sướng cực hạn chứ không phải sự nhẫn nhịn, càng không phải chỉ có ta một mình đơn phương thỏa mãn và sung sướng."
Trong mắt thanh niên đong đầy bất đắc dĩ và đau lòng, Cố Trường Phong chỉ cảm thấy bản thân y sắp chết đuối trong ánh mắt kia.
"Vâng..."
Lúc này Thẩm Nghiên Bắc mới vừa lòng hôn lên sườn mặt y, khoác áo đứng dậy đi múc nước.
Cố Trường Phong lập tức ngồi dậy, nhặt xiêm y rơi ở dưới đất lên. Thân thể y khỏe mạnh cường kiện, mặc dù mới thừa nhận hoan ái nhưng cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, chỉ là trên người dính nhớp hơi khó chịu.
Ánh mắt dừng ở vị trí ướt ái trên giường, khuôn mặt Cố Trường Phong trở nên nóng bừng. Chờ tới khi Thẩm Nghiên Bắc trở về, trên giường bừa bộn đã được thu dọn, cũng đã thay khăn trải giường.
Từng người tự xử lý thân thể, Thẩm Nghiên Bắc muốn ôm người đi ngủ một giấc, nhưng bên ngoài không biết ra sao, Cố Trường Phong muốn đi xem.
Làm phu lang của Thẩm Nghiên Bắc, có một số việc cần y phải làm.
"Thẩm tú tài đã đỡ hơn chút nào chưa?" Nhìn thấy Cố Trường Phong ra đây, một vị tức phụ quan tâm hỏi.
"Không sao cả, vừa mới ngủ mất rồi." Cố Trường Phong quét mắt nhìn yến hội đã được thu dọn chu đáo, mặt mang cảm kích, "Làm phiền các vị tẩu tử."
"Khách khí cái gì!" Tức phụ mặc váy hoa sang sảng cười nói.
Cố Trường Phong ngượng ngùng cười, nghe nói Tô Thanh Trạch uống quá nhiều, bèn đi tới nhà của Thẩm Thu Quỳ.
Thiếu niên ngủ say như chết, Minh An ở một bên chiếu cố, Cố Trường Phong cũng yên lòng, gật đầu chào hỏi Thẩm Thu Quỳ.
"Đợi đã!" Thẩm Thu Quỳ thấy y phải rời đi, vội vã gọi người dừng lại.
Cố Trường Phong quay đầu nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi hắn có chuyện gì cần nói.
"Cái kia..." Thẩm thu quỳ dừng một chút, nhìn Cố Trường Phong hơi xấu hổ, "Ta nghe Tô công tử nói muốn mượn người đến nuôi gà ở rừng trúc phải không?"
Cố Trường Phong gật đầu. Bây giờ Thẩm Nghiên Bắc đã đặt toàn bộ tinh lực lên việc đọc sách, mà y còn phải dạy võ nghệ cho Chu Dục, khó có thể gồng gánh.
"Ngươi thấy ta có được không?" Thẩm Thu Quỳ có chút khẩn trương, "Gà vịt nhà ta vẫn là ta tự mình chăm sóc!" Nói xong còn chỉ vào đám gà mái trong tiểu viện, "Gà mái này ta đã nuôi từ nhỏ tới lớn, ta sẽ đem chúng đi lai giống, còn biết lựa trứng gà để ấp ra gà con!"
Cố Trường Phong theo hướng chỉ nhìn qua, gà mái kia trông béo chắc, gà con cũng hoạt bát.
"Một người không ổn." Một người chăm gà tận mười mẫu rừng trúc quả thật hơi quá.
Hai mắt Thẩm Thu Quỳ sáng lên: "Còn có một người cũng có thể chăm gà muốn giới thiệu! Tức phụ của Ngô Tam ca Kim Hoa tẩu tử!"
Cố Trường Phong nghĩ rồi nói: "Có thể. Ta sẽ trở về nói với phu quân một tiếng."
Thẩm Thu Quỳ vui mừng khôn xiết: "Thật tốt quá! Cảm ơn ngươi!" Mẹ hắn thân thể không tốt, phải tốn rất nhiều bạc để xem bệnh bốc thuốc. Cho nên đối với việc có thể kiếm tiền hắn đều thích!
"Đừng khách khí." Cố Trường Phong ngữ khí ôn hòa nói. Đối phương là một song nhi có năng lực, hỗ trợ nuôi gà bọn họ cũng an tâm nhiều.
Thẩm Thu Quỳ cười cười, chỉ vào cổ nói: "Thời tiết nóng lên rồi, muỗi trong thôn cũng nhiều, có thể dùng lá ngải cứu đốt hương trong phòng, như vậy sẽ không bị muỗi đốt nữa!"
Cố Trường Phong ngẩn ra, theo bản năng che lại phần cổ, sắc mặt mất tự nhiên đỏ ửng lên: "Cảm ơn vì đã nhắc nhở."
Thẩm Thu Quỳ cười: "Khi nào phải làm việc thì gọi ta một tiếng!"
Cố Trường Phong "Ừ" một cái lập tức xoay người đi. Thẩm Thu Quỳ nhìn bên tai y cũng phiếm đỏ, bước chân vội vàng, có chút buồn cười. Người trong thôn nói phu lang của Thẩm tú tài lạnh lùng, thực ra cũng chỉ là một người hay ngại ngùng mà thôi!