Thư phòng, Lý Trí Viễn biểu tình phức tạp nhìn hai phong thư trên bàn. Giống như lúc trước, hai phong thư này một cái cho hắn, một là của Tô Thanh Trạch. Khác biệt lần này chính là có kèm theo một món quà —— một cái khóa trường mệnh tự tay làm.
Trong thư đã nói với hắn, đây là tặng cho nhi tử hắn nhân ngày sinh nhật. Mặt khác còn nhắc tới Triều đình bây giờ đang cần người tài, bảo hắn lưu ý mấy người có thực lực, không cần câu nệ nghề nào nghiệp nào, đặc biệt người làm việc có ích với bình dân bá tánh càng phải coi trọng. Đặc biệt nói hắn phải lưu ý công trình cá lúa vịt cộng sinh, dặn hắn sau khi có kết quả thì phải bẩm báo lại.
Hình thức cá lúa vịt cộng sinh là Tô Thanh Trạch lúc hồi âm báo cho đối phương, bởi chưa thấy được hiệu quả hắn không dám nhắc tới.
Tô Thanh Trạch có lẽ chỉ nhắc tới chuyện này như mấy chuyện thú vị bình thường khác, không nghĩ tới vị kia lại để bụng như vậy...
Tin cuối cùng còn bảo hắn rằng, đối với việc Tô Thanh Trạch muốn gầy chút, nếu không ảnh hưởng tới thân thể và sức khỏe của y, thì cũng không cần ngăn cản, y thích thì cứ để cho y làm.
Lý Trí Viễn nghĩ mà hoảng. Lúc trước hắn luôn sợ Tô Thanh Trạch béo quá sẽ khiến vị kia chán ghét rồi vất bỏ, cho nên mới cực lực tán thành Tô Thanh Trạch đến Thẩm gia thôn tìm cách giảm béo. Chỉ là hắn không ngờ tới thái độ người kia lại như thế. Tựa hồ Tô Thanh Trạch dù béo hay gầy, chỉ cần y vui là được!
"Ai..." Lý Trí Viễn thở dài, lo lắng sốt ruột. Tô Thanh Trạch được sủng ái như vậy không biết nên vui hay nên buồn nữa.
"Đại nhân, Thẩm tú tài tới." Quản gia gõ nhẹ cửa phòng.
Lý Trí Viễn sắp xếp lại suy nghĩ, nói: "Vào đi."
"Học sinh bái kiến Huyện lệnh đại nhân." Thẩm Nghiên Bắc chắp tay quy củ làm lễ.
Lý Trí Viễn vừa lòng với hắn, hỏi: "Thanh Trạch đã trở lại rồi sao?"
"Tô công tử và phu lang của ta đã đi gặp Huyện lệnh phu nhân."
Lý Trí Viễn gật đầu, để cho Thẩm Nghiên Bắc ngồi xuống cùng nhau nói chuyện. Đầu tiên Thẩm Nghiên Bắc cảm ơn Lý Trí Viễn đã tặng sách cho hắn rồi lại tặng thêm văn phòng tứ bảo nhân ngày cập quan, rồi mới đi thẳng vào vấn đề: "Sách của đại nhân đã dạy cho học sinh nhiều điều, chỉ là học sinh ngu dốt, còn có rất nhiều chỗ chưa hiểu rõ, mong đại nhân chỉ giáo thêm!"
Lý Trí Viễn đang muốn hỏi sau khi đọc sách hắn có cảm nghĩ gì, bây giờ Thẩm Nghiên Bắc đã trực tiếp gợi chuyện, hắn bèn nói: "Ngươi nói đi."
Thẩm Nghiên Bắc cũng không khách khí, lập tức mang vấn đề ra hỏi. Hai ở một vài vấn đề có cái nhìn không hề giống nhau cho nên lúc đàm luận có chút kịch liệt.
Thẩm Nghiên Bắc dựa vào tầm nhìn ở hiện đại có chút thoáng, mà Lý Trí Viễn lại dùng ánh mắt nhìn tình hình trong thời đại này, mâu thuẫn ở hoàn cảnh khác nhau đã được giải quyết, Thẩm Nghiên Bắc sau khi hiểu rõ không khỏi thở dài than mình xem sách vẫn còn ít, đối với thời không này thiếu hiểu biết nên hắn nghĩ sai nhiều thứ.
Lý Trí Viễn nhìn thanh niên đối diện đang trầm tư không khỏi kinh hãi. Xuất thân của một người sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tầm nhìn của người đó, nhưng Thẩm Nghiên Bắc không giống vậy, thanh niên này nhìn vấn đề rất sâu xa, còn có thể bắt lấy mấu chốt của vấn đề một cách chính xác, một đường thông thuận, thậm chí có thể từ một suy ra ba. Năng lực học tập cường đại vô cùng!
Khó trách vị bảo hắn lưu ý tới, đối phương đúng là một người tài!
Một căn phòng khác, tiểu thọ tinh Lý Lân mặc một bộ quần áo màu đỏ, đang ngồi trước bàn cầm bánh táo ăn. Bánh táo mềm mại, hơi ngọt, còn có hương sữa nhàn nhạt, tiểu thọ tinh ăn vô cùng vui vẻ.
Tô Vãn Tình nhìn nhi tử ăn uống vui vẻ, cũng nếm một miếng, rồi sau đó gật đầu: "Không tồi, Đồng Phúc tửu lâu đúng là không giống nơi khác." Hôm nay nhân ngày sinh nhật của nhi tử phải tiếp đón khách khứa bốn phương, bọn họ mời riêng đầu bếp của tửu lâu Đồng Phúc tới làm bếp trưởng. Sáng sớm đầu bếp Thẩm đã làm ra mấy món điểm tâm tinh xảo dễ tiêu mang lại đây.
Nhi tử vốn không thích ăn cháo vậy mà lại ăn hết sạch một bát cháo tôm, còn chủ động đòi ăn thêm điểm tâm. Trong lòng Tô Vãn Tình vui mừng khôn siết.
"Tỷ tỷ!"
Thanh âm của thiếu niên sang sảng vang lên, Tô Vãn Tình vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt vui vẻ của Tô Thanh Trạch.
"Cuối cùng cũng trở lại rồi sao?" Tô Vãn Tình đứng dậy đón y, mắt hạnh mang theo ý cười đánh giá thiếu niên. Một khoảng thời gian không gặp, thiếu niên lại gầy thêm! Lần này gầy đã thấy rõ! Khuôn mặt béo mập giống nhi tử không biết đã gầy xuống từ khi nào, ngũ quan càng thêm rõ ràng. Hơn nữa thiếu niên hình như còn cao thêm, lúc trước giống như viên ngọc châu tròn sáng, hiện tại cũng dần có phong thái. Mà nam nhân cường tráng đứng ở phía sau nam nhân, càng khiến y trở nên gầy...
Không, không phải nam nhân!
Tô Vãn Tình sửng sốt nhìn viên dựng chí ở giữa trán đối phương.
"Cậu!" Tiểu thọ tinh nhìn thấy Tô Thanh Trạch, ánh mắt sáng lên, giãy giụa muốn từ trên ghế đi xuống. Lan Lăng đứng ở một bên hầu hạ lập tức ôm bé xuống.
Chân mới vừa chạm đất, đã cầm bánh táo đưa tới: "Ăn bánh bánh!"
"A! Được!" Tô Thanh Trạch bế đứa cháu ngoại bé bỏng lên, cũng không khách khí, thật sự từ trên tay bé cắn một miếng. Tiểu thọ tinh cười khanh khách đem bánh táo còn dư nhét vào trong miệng mình.
Lan Lăng kinh hãi: "Ơ, thiếu gia ngài ăn chậm một chút!" Vội vàng bưng sữa bò tới, đút cho tiểu thọ tinh tránh nghẹn.
"Đừng làm bậy!" Tô Vãn Tình trừng mắt nhìn đệ đệ và nhi tử mình, ánh mắt nhu hòa nhìn Cố Trường Phong. "Vị này chắc hẳn là phu lang nhà Thẩm tú tài nhỉ?" Song nhi trước mắt có khuôn mặt góc cạnh giống như đao kiếm, ánh mắt trong sáng, trên người hoàn toàn không có sự mềm mại của mọi song nhi khác, ngược lại trên người y có thêm nét dương cương của nam nhân.
Diện mạo như thế hẳn không thể khiến cho mọi người thích, nhưng thần sắc đối phương lại bình tĩnh, giống như chẳng thèm để ý tới.
Tô Vãn Tình vừa tò mò vừa mang tâm ý tán thưởng. Thế nhân nhiều người coi trọng tấm da bên ngoài, có thể không sợ ánh mắt người đời mà thong dong tới như thế, không phải là chuyện dễ dàng gì.
"Phu nhân." Cố Trường Phong chắp tay nói. Nét mặt của nữ tử có phần giống Tô Thanh Trạch, chỉ là Tô Thanh Trạch có thêm chút khí thế phấn chấn của thiếu niên. Y đã có thể tưởng tượng đến hình dáng Tô Thanh Trạch sau khi giảm béo thành công.
Tô Vãn Tình cười thân thiết nói: "Mau ngồi đi! Trong khoảng thời gian này Thanh Trạch đã quấy rầy các ngươi."
Cố Trường Phong ngượng ngùng cười: "Không sao." Những nữ tử mang thần thái bình thản, giơ tay nhấc chân cũng dịu dàng, rất dễ khiến cho người khác yêu thích.
"Ngươi cũng đừng bao che cho hắn, tính tình hắn nổi loạn thế nào ta còn không biết hay sao?" Tô Vãn Tình cười lắc đầu, bảo Hồng Nhụy châm trà.
Ánh mắt Cố Trường Phong nghiêm túc: "Hắn như thế mới tốt, hoạt động càng nhiều giảm béo càng nhanh." Tô Thanh Trạch vẫn còn là thiếu niên, thân phận lại cao quý, dù làm cái gì thôn dẫn cũng sẽ bao dung, thường thường có gì vui cũng sẽ gọi y chơi cùng. Tinh nghịch ngược xuôi, ngày một gầy.
Tô Vãn Tình ngẩn ra, theo đó bật cười.
Cố Trường Phong hơi cau mày, nghiêm mặt nói: "Phu quân ta có nói, nếu tiếp tục vận động nhiều hơn, hắn sẽ gầy càng nhanh."
"Không không, ta không có ý khác," Tô Vãn Tình thu ý cười, thở dài, "Ta chỉ nghĩ rằng không ngờ tính tình hoang dã của hắn cũng có ngày cần dùng tới!"
"Tỷ tỷ!" Tô Thanh Trạch ôm cháu trai bất mãn, "Đệ nào có nghịch?"
"Được rồi, đệ không nghịch." Tô Vãn Tình ôm nhi tử vào tay, bảo Lan Lăng mang khăn tay lại đây lau miệng cho bé con, "Đệ chỉ mang tất cả năng lượng từ bé tới giờ ra dùng hết thôi!"
"Phu nhân." Tiểu nha hoàn tiến vào thông báo, "Các vị phu nhân đều đang chờ ở khách phòng."
Tô Vãn Tình nhìn nhìn đồng hồ cát, nói với Cố Trường Phong: "Không thể để khách quý đợi lâu, không bằng bây giờ chúng ta qua đó đi?"
Cố Trường Phong đứng dậy, tỏ vẻ khách nghe theo chủ. Tô Vãn Tình ôm lấy nhi tử đi giữa đám tỳ nữ, Tô Thanh Trạch và Cố Trường Phong theo sau.
Mấy vị nữ quyến đang ở phòng khách dùng tiệc, còn các nam nhân thì ở trong đại sảnh.
Huyện lệnh chưa tới, cả một sảnh thân phận cao nhất lại là cử nhân Lý Dật. Tuy nói huyện Đông Giang không nghèo đói, nhưng người đọc sách không nhiều lắm, thi đậu tú tài không có tới mấy người, đậu cử nhân thì càng phải nói. Mấy người ở đây đều cho Lý Dật mặt mũi, hơn nữa còn có Lý viên ngoại tâng bốc, Lý Dật trở thành tiêu điểm có chút lâng lâng.
Lão tú tài ngồi bên cạnh Lý Dật liếc mắt một cái, xụ mặt nói: "Tự mãn nhận lấy thất bại, khiêm tốn thu được lợi ích()."
()满招损, 谦受益 (MÃN CHIÊU TỔN, KHIÊM THỤ ÍCH) - Nhún nhường thì luôn luôn được lợi, cao ngạo, tự mãn thì luôn luôn chiêu mời tổn hại và tai họa
Có người cười: "Lão Quách ngươi có ý kiến với cử nhân thì cứ nói ra, lẩm bẩm lầm bầm nói cái gì thế?"
Lão tú tài đúng là phụ thân của con dâu cả nhà Thẩm Hữu Tài, Quách tú tài, là người ngay thẳng cổ hủ. Nghe được lời này, liền nói luôn: "Người đọc sách phải khiên tốn hiếu học, chứ không phải thỏa mãn rồi đắc ý!"
Sắc mặt Lý Dật hơi khó coi, Lý viên ngoại ý vị thâm trường nói: "Lão Quách tú tài lời này ngươi nên nói với đệ tử của mình."
Nghe vậy, mọi người cười to. Mọi người đều biết lão Quách tú tài gả con gái cho người ở Thẩm gia thôn, coi trọng gia cảnh nhà họ đồng thời hy vọng vào một đồng sinh có khả năng đỗ tú tài. Nhưng ai biết được gia cảnh đối phương là giả, đồng sinh kia cũng tự cao tự đại, là loại bùn nhão chẳng trét nổi tường.
"Ngươi!" Lão Quách tú đỏ bừng cả mặt.
Đúng lúc này, Lý Trí Viễn mang theo quản gia và Thẩm Nghiên Bắc đi vào trong.
Mọi người sôi nổi đứng dậy chào hỏi: "Bái kiến đại nhân!"
Lý Trí Viễn cười xua tay: "Hôm nay là sinh nhật của tiểu nhi tử, chư vị đến tham gia chúc mừng, bản quan vô cùng cảm kích. Rượu thịt đã đầy đủ, mong chư vị không cần khách khí!" Vừa dứt lời, lập tức có tỳ nữ nối đuôi nhau đi vào, bắt đầu mang đồ ăn lên.
Mọi người nói "được" mấy tiếng, không ít người đều nhìn chằm chằm Thẩm Nghiên Bắc, người không quen biết đều suy nghĩ người trẻ tuổi này là ở phương nào, sao lại thân cận với Huyện lệnh lão gia như thế.
Bàn tay Lý Dật nắm chặt, trong lòng ghen ghét không chịu nổi.
Tên tú tài nghèo kiết hủ lậu này đúng là vận cứt chó! Leo lên được Tô công tử còn leo lên cả Huyện lệnh thái gia!
Đối với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Thẩm Nghiên Bắc chỉ lễ phép mỉm cười chào hỏi.
Lý Trí Viễn ngồi trên chủ vị, bưng lên chén rượu, nói với mọi người: "Ngồi nơi đây đều là nhân tài ở vùng Đông Giang, vì sự phồng vinh của huyện Đông Giang mà trả giá không ít, bản quan kính các ngươi một ly!"
"Đại nhân nói quá lời!" Lý Dật mở miệng nói, "Đây là việc mà người huyện Đông Giang chúng ta nên làm!"
Những người khác phụ họa nói: "Lý cử nhân nói đúng!" "Không sai!"
Thẩm Nghiên Bắc: "..."
Lý Dật rất thạo nghề vuốt mông ngựa luôn!
Lý Dật dùng ánh mắt thành khẩn nhìn Lý Trí Viễn: "Mong sau khi đại nhân tiếp nhận lãnh đạo huyện chúng ta càng thêm phát triển tốt đẹp! Chúng ta cũng kính đại nhân một ly!"
"Được được!" Lý Trí Viễn bưng chén rượu lên định uống, ai ngờ có gã sai vặt vội vã chạy vào.
"Lão gia, không ổn ——"
"Chuyện gì?" Lý Trí Viễn nhíu mày hỏi.
"Tiểu thiếu gia ăn nhầm trái cây trong phòng khách, hiện tại khó chịu tới mức khóc lớn, phu nhân bảo ngài mau chóng chạy qua!"
Lý Trí Viễn kinh hãi: "Mau đi mời đại phu!" Nói xong cũng không rảnh lo mọi người, lập tức chạy đến phòng khách.
Thẩm Nghiên Bắc vội vàng đuổi kịp. Đột ngột chạy về phía nữ quyến sẽ thất lễ, nhưng sự việc phát sinh đột ngột hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, Lý Dật nhìn chằm chằm bóng dáng Thẩm Nghiên Bắc cắn răng: "Chúng ta cũng qua nhìn xem thế nào!"
Phòng khách, Tô Vãn Tình ôm nhi tử ở dỗ dành, tiểu thọ tinh khóc tới mức khuôn mặt nước mắt nước mũi lem nhem, môi sưng đỏ, nhìn đáng thương vô cùng.
Lan Lăng quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa dập đầu: "Đều là lỗi của nô tỳ! Đều do nô tỳ đặt cây hoa này ở đây!"
"Lan Lăng, tỷ cứ đứng lên trước đi!" Tô Thanh Trạch cũng đau lòng thay cháu trai, nhưng đây cũng không phải là lỗi của Lan Lăng. Phòng khách bày rất nhiều bồn hoa, trong đó có hai cây thực vật mọc đầy quả to bằng ngón út có hình dáng cong cong, thoạt nhìn cũng mang tới không khí vui mừng. Hai cây này một bên trái một bên phải bàn, tỷ tỷ y vừa mới ngồi xuống, cháu trai y đã vặt một quả xuống, nghịch kiểu gì nghịch tới trong miệng luôn!
"Vãn Tình!" Lý Trí Viễn vội vàng đi tới, nhìn thấy bộ dáng tiểu nhi tử, mày nhíu thật chặt. "Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
"Trí Viễn!" Nhìn thấy Lý Trí Viễn, Tô Vãn Tình thở dài nhẹ nhõm, nói: "Lân nhi ăn trái cây này xong thì biến thành như vậy!"
Biết được nguyên nhân gây ra mọi việc, Lý Trí Viễn đen mặt nói: "Ném hai thứ đồ này đi cho ta!" Hai bồn hoa này là năm ngoái có người tặng cho Tô gia. Nghe nói là thực vật ở nước khác, bởi vì có màu rực rỡ, cho nên bọn họ mới mang từ Thanh Hà tới đây, ai dè mấy thứ này lại đi hại người!
Thẩm Nghiên Bắc vừa chạy tới đã thấy hai tên người hầu thô lỗ bê đi chậu hoa, đồng tử co rụt lại, vội quát: "Chờ một chút!"
Cố Trường Phong vội vàng ngăn lại tên người hầu, cầm lấy chậu hoa.
Thẩm Nghiên Bắc nhìn Cố Trường Phong, bước nhanh đi đến bên cạnh Tô Vãn Tình. Cẩn thận đánh giá hạ tiểu thọ tinh, hỏi: "Có đường không? Nước đường cũng được. Cho bé uống một chút!"
Tô Vãn Tình ngẩn ra, đang muốn gọi người mang đồ tới, một âm thanh xa lạ vang lên: "Thẩm tú tài, ngươi không phải đại phu đừng có mà làm bậy!"
Nói rồi Lý Dật biểu tình nghiêm túc nhìn Lý Trí Viễn: "Vì an toàn của tiểu thiếu gia, vẫn nên chờ đại phu tới khám cho thỏa đáng."
Lý Trí Viễn có chút do dự, Lý Dật nói không sai, nhưng nhi tử nhìn đang khó chịu lắm rồi...
"Đây là ớt cay, hương vị kích thích, cay hơn so với hành tỏi và gừng nhiều. Ăn nhầm cũng không cần lo lắng, ăn chút đồ ngọt để cân bằng vị cay là được." Thẩm Nghiên Bắc vặt một quả ớt cầm trên tay ngửi ngửi, vị cay đã lâu không gặp tràn ngập ở chóp mũi khiến tinh thần hắn trở nên kích động!
Lý Dật mạnh mẽ lên ánh: "Đừng có mà nói láo! Nếu ăn nhầm đồ vật mà không đáng lo, tiểu công tử cũng không thể khóc thành như vậy!"
Thẩm Nghiên Bắc thay vì trả lời... Trực tiếp ăn một quả ớt!
"Nghiên Bắc!" Cố Trường Phong nhíu chặt đôi lông mày, đầy mặt lo lắng.
Vị cay quen thuộc lan ra từ đầu lưỡi, Thẩm Nghiên Bắc thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng!
Rốt cuộc hắn cũng tìm được ớt rồi!
Cá hầm ớt! Gà xào ớt! Lẩu cay! Đậu hũ Ma Bà!
Mọi người thấy Thẩm Nghiên Bắc trực tiếp cho ớt vào mồm đều kinh ngạc, tô Vãn Tình vội nói: "Mang nước đường tới mau!"
Nước đường rất nhanh được manh lên, Tô Vãn Tình đút cho nhi tử uống. Tiểu thọ tinh chép chép miệng, không khóc nữa, chủ động duỗi tay kéo nước đường tới uống cho bằng sạch!
Sắc mặt Lý Dật tối tăm, tay nắm cũng siết chặt lại giấu dưới lớp áo.
Tiểu thọ tinh uống xong nước đường rồi, miệng bẹp một cái, lại bắt đầu khóc: "Đau đau!"
Tô Vãn Tình và Lý Trí Viễn đều nhìn Thẩm Nghiên Bắc, Thẩm Nghiên Bắc an ủi nói: "Vị cay sẽ không lập tức biến mất, chỉ có thể chậm rãi dịu xuống. Tìm vài thứ cho bé chơi, qua một lúc là tốt rồi."
"Thẩm tú tài, ta khuyên ngươi đừng có không biết giả bộ như hiểu rõ!" Lý Dật cười lạnh.
Không để ý tới Lý Dật đang châm chọc mỉa mai, Thẩm Nghiên Bắc để cho Chu Dục mang rương lễ vật lại đây: "Đây là tâm ý của học sinh, tặng cho tiểu công tử, chúc tiểu công tử sinh nhật vui vẻ! Hạnh phúc an khang!"
Chơi quá tâm cơ! Vậy mà lại ở trước mặt bao nhiêu người tặng quà! Không muốn thu cũng phải thu! Mọi người đều mắng Thẩm Nghiên Bắc xảo quyệt ở trong lòng.
Thần sắc thanh niên thản nhiên, Lý Trí Viễn chần chờ mở rương ra.
Mọi người tiến lên nhìn lên, đều trợn tròn mắt.
Trong rương không có vật gì quý báu, chỉ có một ít miếng gỗ nhỏ đầy màu sắc cùng với mấy quyển sách.
"Đây là?" Lý Trí Viễn lướt nhìn qua quyển sách, càng nhìn sắc mặt càng trở nên ngưng trọng.
Bỏ sách xuống, Lý Trí Viễn nhấc miếng gỗ nhỏ ra nhìn: "Mấy thứ này phải chơi thế nào?"
"Đây là gỗ xếp hình." Thẩm Nghiên Bắc cười nhẹ, trước mặt mọi người làm mẫu xếp gỗ thành một ngôi nhà nhỏ.
Tiểu thọ tinh không khóc, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm gỗ xếp, vội vàng duỗi tay qua: "Cha! Muốn muốn!"
Cục đá trong lòng Tô Vãn Tình rốt cuộc rơi xuống đất, ánh mắt cảm kích nhìn Thẩm Nghiên Bắc, thưởng thức trò chơi xếp gỗ mà nhi tử đang chơi.
Tiểu thọ tinh cùng tỳ nữ chơi vui vẻ, cười tới mức không thấy mặt trời. Sắc mặt Lý Dật giống như mắc nghẹn, hận không biết nói cho ai.
Chuyện ngoài ý muốn, có kinh hãi nhưng không nguy hiểm.
Mọi người một lần nữa trở lại yến hội, lúc này đây, đoàn người không tiếp tục khen ngợi Lý Dật nữa, mà bắt đầu vui vẻ kính rượu Thẩm Nghiên Bắc, hỏi thăm thứ đồ chơi nho nhỏ kia.
Đầu năm nay nhà ai mà không có mấy đứa nhỏ? Những quyển sách kia Huyện lệnh thái gia tất nhiên không để cho bọn họ xem, nhưng gỗ xếp là thứ tốt! Không nhìn thấy nhi tử nhà Huyện lệnh chơi vui tới mức quên cả đau hay sao?
Thấy mọi người hứng thú với trò xếp gỗ như vậy, Thẩm Nghiên Bắc không quan tâm tới thứ đồ chơi kia, tâm hắn còn đặt ở cây ớt nữa kìa.
"Vì sao ngươi lại biết cây ớt?" Lý Trí Viễn tò mò hỏi.
"Tửu lâu kia của ta có năm phòng chua ngọt đắng cay mặn, chỉ còn thiếu một vị "cay"!" Mấy gian phòng đều lấy tên theo hương vị, trang trí bên trong cũng theo chủ đề mỗi vị. Bởi vì không có ớt cay, hắn dùng tạm gừng.
Lý Trí Viễn ngạc nhiên: "Cái này cũng có thể nấu ăn?" Mấy phòng đặt tên theo hương vụ hắn biết, nhưng hắn chưa từng nếm thử vị cay.
"Đúng vậy." Thẩm Nghiên Bắc trả lời, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp muốn xin hai bồn ớt.
Lý Trí Viễn cười nói: "Ngươi cầm đi, đến khi ra sản phẩm mới, ta chắc chắn sẽ đi nếm thử."
Lúc này đây, Lý Trí Viễn không dùng "bản quan" nữa, mà lại xưng "ta". Sự chênh lệch vi diệu đó khiến Thẩm Nghiên Bắc nheo mắt: "Học sinh chắc chắn sẽ đợi ngài tới thăm!"