Thần trí hỗn độn, giống như bị hãm sâu vào trong bùn lầy, không cách nào thoát ra được.
Trong đầu tràn ngập vô số hình ảnh rời rạc vừa xa lạ vừa quen thuộc luân phiên xuất hiện. Có thanh niên tuấn mỹ cười vui vẻ hạnh phúc nắm tay bé con tập tễnh bước đi, có nam tử vẻ mặt nghiêm khắc răn dạy đứa nhỏ, có đứa bé nhào đến bên thanh niên tuấn mỹ đã nhắm chặt đôi mắt khóc trông vô cùng đáng thương, còn có một nữ nhân lớn bụng lạnh nhạt nói chuyện với nó; rồi lại xuất hiện một thiếu niên vì lớn hơn so vói bạn đồng lứa mà bị cười chê bắt nạt, tiểu thiếu niên ngồi yên tĩnh một mình ở góc nhà nhìn bé gái chơi đùa; còn có thiếu niên thân hình rắn chắc lạnh lùng tập võ nghệ, người hầu đứng một bên thở dài nhìn bằng ánh mắt thương hại...
Ai? Là ai?
Hình ảnh biến đổi, bé gái ngày nào đã trưởng thành thành một cô nương yêu kiều xinh đẹp, tiểu cô nương mày liễu mắt hạnh môi anh đào, làn da trắng hồng, ngày càng đẹp tới động lòng người, đồng thời người xung quanh càng nhìn thiếu niên nọ với ánh mắt khinh thường.
"Cố tiểu thư quốc sắc thiên hương, tên xấu xí này là huynh trưởng của nàng ư? Sao có thể!"
"Cổ nhân từng nói rồng sinh chín con còn có sự khác biệt cơ mà, đúng là không lừa ta!"
"Người thì xinh đẹp như hoa, người lại xấu như Vô Diệm, chẳng lẽ đây là hai huynh muội?"
Mọi người tụ hội đều dùng ánh mắt tán dương hoặc ái mộ nhìn nữ từ đang nhu mì cười, nụ cười rộ lên khiến bao người thất thần, mà người trẻ tuổi đứng một bên, khuôn mặt góc cạnh cương nghị như hán tử siết chặt nắm tay, cúi đầu không nói gì. Phát hiện y quẫn bách nữ tử kia cười càng thêm tươi tắn, bàn tay trắng nhỏ kia nhấc lên chạm vào đóa hoa cài bên tóc mai, khuôn mặt xinh đẹp so với hoa còn yêu mị hơn.
Ngược lại với nữ tử khuynh quốc khuynh thành, vị huynh trưởng tiếng đồn lan xa, thân cao tám thước, lưng hùm vai gấu xấu xí khó coi, thiếu niên đi tới đâu cũng bị người soi mói chỉ trỏ.
"Ngươi đừng có ra ngoài nữa, tránh mất hết mặt nhà ta!" Nữ nhân ở trước mặt hạ nhân mắng nhiếc, không lưu tình cấm túc y.
Y một mình trầm lặng ở trong viện, ngày ngày đêm đêm rèn luyện võ thuật, thỉnh thoảng sẽ đến bờ sông nhỏ ngồi ngốc ở đó.
Hình ảnh lại biến đổi, là một vách núi gập ghềnh, mấy tên sơn tặc hung hăng nham hiểm cắn chặt không buông chiếc xe ngựa xa hoa.
Nữ tử kinh sợ thét chói tai, vũ khí giao nhau tạo thành âm thanh leng keng, con ngựa bị hoảng sợ không ngừng kêu gào, đột nhiên trên ngực truyền tới một trận đau đớn, cả người thanh niên bay ra khỏi vách núi!
Thân thể rơi xuống không có trọng lượng, trái tim gần như ngừng đập, cảm giác tử vong và sợ hãi bao trùm toàn bộ tâm trí y ——
Cố Trường Phong thân đầy mồ hôi giật mình tỉnh dậy.
"Trường Phong!" Thẩm Nghiên Bắc kinh hỉ ôm lấy y, không ngừng hôn lên môi lên sườn mặt y, trong lòng còn sợ hãi nói: "Em chảy nhiều máu quá..." Cục đá kia nhọn hoắt đâm vào phía sau gáy Cố Trường Phong, máu chảy đầy tay hắn.
Cố Trường Phong giật mình, vòng tay ôm chặt lấy Thẩm Nghiên Bắc, y dùng hết lực, tựa như muốn dung nhập hắn vào trong máu thịt.
Thẩm Nghiên Bắc hít một hơi, phát giác sắc mặt y lo sợ không yên, bèn nâng khuôn mặt y thận trọng hôn lên đôi môi trắng bệch, vừa hôn vừa ôn nhu trấn an nói: "Không sao rồi Trường Phong, không có việc gì..."
"Nghiên Bắc..." Cố Trường Phong chớp mắt xua đi đau xót, mở môi nghênh đón hắn. Thần thái nóng bỏng khiến cho Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày.
Nam nhân rất ít khi chủ động, đáng tiếc cảm xúc lần này lại không thích hợp. Thẩm Nghiên Bắc đau lòng muốn chết, nhỏ giọng an ủi: "Chỗ nào không thoải mái thì hãy nói với ta, đừng giấu ở trong lòng." Cố Trường Phong không phải là một người nhu ngược, hắn chưa từng nhìn thấy một Cố Trường Phong thất thố như vậy.
"Ta..." Yết hầu Cố Trường Phong khô khốc, "Vừa rồi ta nhìn thấy ký ức trước kia..."
Thẩm Nghiên Bắc vui mừng khôn xiết: "Em nhớ ra rồi?"
Cố Trường Phong gật đầu rồi lại lắc đầu, ánh mắt có chút mờ mịt. Đó là ký ức của y, những người xuất hiện chính là người nhà của y, nhưng mà...
Nhưng những hình ảnh đó toàn là đau khổ cô độc khiến cho y khó chịu muôn chết, nội tâm y giằng xé, có vẻ như y không muốn nhớ lại!
Nhìn thấy Cố Trường Phong cau mày, trầm mặc không nói, Thẩm Nghiên Bắc vén tóc mai y, nhìn thẳng vào trong mắt y: "Làm sao vậy? Không vui sao?"
Cố Trường Phong cầm lấy tay hắn, thanh âm có chút run: "Nếu ta mãi vẫn không nhớ ra..."
"Vậy thì cũng có sao đâu?" Thần sắc Thẩm Nghiên Bắc nghiêm túc, "Em chỉ cần biết rằng em chính là phu lang của Thẩm Nghiên Bắc ta là được, những cái khác nếu em không vui thì em đừng nhớ tới nữa."
Cố Trường Phong nặng nề "Vâng" một tiếng, cục đá trong lòng rơi xuống đất, cảm giác buồn bực cũng vơi đi phân nửa.
"Còn có chỗ nào không thoải mái hay không? Có đau đầu không?" Trên đầu Cố Trường Phong quấn một lớp băng vải, Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy lớp vải màu trắng kia chướng mắt vô cùng.
"Cũng ổn. Chỉ là vết thương ngoài da, huynh đừng lo lắng quá." Ăn một móng vuốt của gấu đen, y cũng bị thương nhẹ, nhưng chỉ cần vận công điều tức mấy ngày sẽ khỏi, còn phần thương ở đầu, chăm sóc một thời gian là ổn.
Thẩm Nghiên Bắc không lời y, mang bát canh gà đến: "Em uống canh đi xong rồi lại nghỉ ngơi."
Sợ Thẩm Nghiên Bắc lại giống như trước việc gì cũng không cho y làm, Cố Trường Phong vội nói: "Ta thật sự không sao mà."
Lông mày Thẩm Nghiên Bắc nhíu chặt, không nói lời nào, tự mình uống một ngụm canh rồi nắm lấy cằm Cố Trường Phong, lấp kín môi y.
Canh gà thơm ngon được rót vào trong miệng, Cố Trường Phong không khỏi đỏ mặt. Thẩm Nghiên Bắc liếm môi, nghiêm túc cảnh cáo: "Ngoan một chút."
Sắc mặt Cố Trường Phong càng đỏ, vội vàng cầm lấy thìa tự mình ăn.
Lúc này Thẩm Nghiên Bắc mới hài lòng, lại nhớ đến nguy hiểm mới xảy ra, trong lòng vô cùng buồn bực: "Mãi mới có thể ra ngoài chơi một chuyến, chả biết nhảy đâu ra một con gấu, thật đen đủi!" Không được chơi vui thì thôi, tức phụ còn bị thương, đúng là cái ngày cứt chó!
"Chúng ta gặp được còn hơn là để mấy người dân xung quanh gặp phải." Con gấu kia lớn như vậy, người thường gặp phải lành ít dữ nhiều.
Lời này nói ra nghe hơi có lý, tức giận trong lòng Thẩm Nghiên Bắc cũng vơi bớt: "Ta đã nhắc nhở thôn trưởng bảo mọi người sau này có lên núi thì phải cẩn thận."
"Con gấu đen kia thế nào rồi?"
Thẩm Nghiên Bắc tức giận nói: "Chết rồi, làm thịt." Bị Cố Trường Phong chém một đao vào đầu, con gấu kia mù một mắt lang tha lang thang khắp nơi, cuối cùng kiệt sức mà chết. Nơi này không phải hiện đại cấm săn bắn động vật hoang dã, cho nên đối với súc sinh ăn thịt người không thể nương tay, hắn để cho Chu Dục thông tri trưởng thôn, bảo người ta mang con gấu về làm thịt. Mỗi nhà phân cho một ít thịt gấu, da gấu và mật gấu thì hắn giữ lại.
Cố Trường Phong lộ vẻ chần chờ: "Gấu cũng có thể ăn á?"
"Có thể ăn. Ta lấy một cái tay gấu, đêm nay hầm cho em bồi bổ." Thẩm Nghiên Bắc đỡ y nằm xuống, "Bây giờ em ngủ một chút đi, nấu xong cơm chiều thì ta kêu em dậy."
"Ta không nằm nữa đâu." Cố Trường Phong có chút khó xử. Y vừa mới tỉnh dậy, làm sao mà ngủ được nữa? Mà y cũng không muốn nhớ tới mấy người, mấy thứ lung tung vừa rồi.
Biểu tình Thẩm Nghiên Bắc nghiêm túc nhìn y: "Em đang bị thương."
"Ta muốn nhìn huynh." Đôi mắt đen của Cố Trường Phong bình tĩnh đối diện với hắn.
Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc lập tức nhu hòa hơn hẳn, hôn nhẹ một cái lên môi y, dùng giọng điệu vừa bất đắc dĩ vừa sủng nịch nói: "Ôi, đúng là không có biện pháp với em mà."
Cố Trường Phong không tự giác đỏ mặt.
Cuối cùng, Thẩm Nghiên Bắc dọn một cái ghế dài trong phòng bếp, để cho Cố Trường Phong nằm lên xem hắn làm đậu que.
Vẩy sạch nước sau khi rửa đậu que đi, sau đó cắt thành từng đoạn cho chút muối rồi xếp vào trong bình nắp lại. rồi lại đổ vào trong nồi ba chén nước, bỏ vào đó một ít bát giác, một nắm hoa tiêu, để lửa lớn, lại rưới nước sôi lên trên đậu que. Đợi rót đầy rồi, Thẩm Nghiên Bắc đậy nắp, tránh cho bay hơi.
"Đây là cách làm đậu que chua nhanh và đơn giản nhất, ngày mai là có thể ăn." Thẩm Nghiên Bắc giải thích nói, "Rồi giờ lại làm thêm một vò giữ lâu." Song, bỏ bát giác hoa tiêu và chút muối vào trong nồi xào qua, sau đó đổ thêm nước, đợi cho muối tan hết thì tắt lửa.
Chỗ đậu que còn lại đổ vào trong bình, Thẩm Nghiên Bắc đổ chỗ nước vừa rồi vào, cuối cùng đậy kín nắp bình.
"Đậu que sẽ chậm rãi lên men trong nước, đợi khi có mùi chua là có thể ăn rồi." Thẩm Nghiên Bắc đặt bình muối chua vào trong góc phòng, quay người nói với Cố Trường Phong, "Được rồi, đi nghỉ ngơi nào."
Cố Trường Phong lẳng lặng nhìn hắn: "Không muốn ngủ."
Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày: "Ta đọc sách cho em nghe nhé."
"Được." Cố Trường Phong đồng ý, trong mắt tràn ngập chờ mong.
Vì thế hai người trở về phòng ngủ.
Thẩm Nghiên Bắc cầm quyển sách ngồi ở mép giường, Cố Trường Phong nằm ở trên giường nhìn hắn.
Đây là một quyển thoại bản, nguyên chủ mua, Thẩm Nghiên Bắc cũng lướt qua một chút, đây là câu chuyện tình yêu của thỏ tiên và một tên nông phu.
"Khụ khụ!" Thẩm Nghiên Bắc hắng giọng, bắt đầu kể chuyện trước khi ngủ cho, "Trong Thường gia thôn có một người nông phu cần mẫn chăm chỉ tên là Thường Thịnh, ngày nọ Thường Thịnh từ ngoài ruộng trở về, ở bờ sông nhặt được một con thỏ trắng lông xù..."
Thanh âm của hắn trong sáng, lên xuống nhịp nhàng, tình tiết cố sự trong thoại bản cũng theo đó phập phồng lôi cuốn, Cố Trường Phong nhập tâm nghe.
"... Hai người răng long đầu bạc, trở thành một đôi thần tiên quyến lữ người người hâm mộ." Đọc xong quyển sách, Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy miệng hơi khô, nhưng nhìn thấy Cố Trường Phong, mắt sáng mở to, không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Đặt sách sang một bên, Thẩm Nghiên Bắc đứng dậy đi uống nước, sau khi trở lại, hắn bò lên giường, nằm bên cạnh Cố Trường Phong.
"Nhắm mắt lại, ngủ với ta một chút." Thẩm Nghiên Bắc duỗi tay che lại đôi mắt y.
Quanh quẫn bên chóp mũi toàn là hương vị của thiếu niên, trong lòng Cố Trường Phong trở nên bình yên, nhẹ nhàng đáp "Vâng", nghe lời nhắm mắt lại.
"Thật ngoan." Thẩm Nghiên Bắc cười hôn lên trán y, cũng nhắm mắt nghỉ ngơi. Ban đầu hắn còn tự đề cao định lực vốn chỉ muốn nhắm mắt nghỉ một chút, nhưng trong nhà an tĩnh quá thể, toàn thân thả lỏng, chốc lát thôi đã chìm vào giấc ngủ.
Nghe được tiếng hít thở đều đều, Cố Trường Phong chậm rãi mở mắt ra, nhìn khuôn mặt ngủ say của Thẩm Nghiên Bắc mà tự trách ở trong lòng.
Buổi sáng vất vả đường xa, sau lại nấu cơm cho bọn y ăn, về sau lo lắng kinh hãi, thanh niên cũng đã mệt lắm rồi, nhưng hắn cũng không tự phát hiện còn ân cần mà chăm sóc, ôn nhu mà an ủi y.
Nghiêng đầu chạm nhẹ vào đôi môi Thẩm Nghiên Bắc, ánh mắt Cố Trường Phong sâu thẳm: "Dù thân phận của ta là gì đi chăng nữa, ta vẫn chỉ là phu lang của huynh thôi."