Edit: Rú
Beta: Yuuki
- --
Thẩm Nghiên Bắc thi xong rồi cảm thấy nhẹ nhàng hẳn, suốt ngày lôi kéo Cố Trường Phong đi dạo khắp đường phố ngõ hẻm. Nơi nào có đồ ăn ngon cũng phải nếm thử một chút, chỗ nào đẹp là phải đi ngắm một cái, ngày ngày tiêu dao vui vẻ quên trời quên đất.
William sau khi cùng bọn họ tới Ung Kinh đã gặp vô số người nước ngoài khác, đã sớm kích động đi kết bạn, căn bản không cần bọn họ quản. Nhưng đáng nhẽ ra Tô Thanh Trạch phải theo Hoàng đế ra ngoài vi vu, mấy nay lại chẳng ra khỏi cửa.
Thẩm Nghiên Bắc nghĩ thầm thi hội ngày tám tháng ba mới có kết quả, nhưng trước đó còn phải xem bài, chấm bài, chẳng lẽ là bởi Hoàng đế tham gia quá trình chấm điểm nên không có thời gian chơi với y? Vì thế hỏi Tô Thanh Trạch: "Chúng ta muốn đi dạo mấy cái thôn quanh hoàng thành, ngươi muốn đi không?"
"A?" Tô Thanh Trạch ngẩn người, rồi sau đó gật đầu, "Đi!"
Mấy người lập tức thuê một chiếc xe ngựa ra khỏi thành.
Ba tháng mùa xuân, trời trong nắng ấm, liễu xanh đào hồng, đồng ruộng mênh mông trải dài một sắc xanh. Cây lúa mì chịu đựng trời đông giá rét, ưỡn thẳng sống lưng, lá cây xanh biếc lay động giữa trời gió, khiến cho người xem cảm thấy vui vẻ.
Thẩm Nghiên Bắc vừa đi vừa quan sát. Ở đây đa số ruộng đều là ruộng cạn, cạnh bên một nửa ruộng thì trồng lúa mì vụ đông, nửa còn lại thì bỏ trống. Hỏi thôn dân ở gần đó thì mới biết ruộng này dùng để trồng gạo lúa cao cấp hoặc để gieo đậu bắp đậu phộng. Ruộng nước ở đây thì rất ít, đa số đều được dùng để gieo trồng gạo nếp.
Hắn mua mẫu ruộng tốt của một người trong thôn Lâu Hạ, người này vốn dĩ là người của quan lớn, về sau phạm tội phải vào nhà giam, tất cả tài sản đều sung vào công quỹ nên hắn mới có thể dễ dàng mua được như vậy.
Thôn trưởng thôn Lâu Hạ nghe tin chủ mới của mấy trăm mẫu đất kia đến thì vội vàng ra đón tiếp. Sống dưới chân Hoàng thành, bất cứ ai cũng có thể là con ông cháu cha, dân chúng bình thường như họ nào trêu vào được.
Thấy quần áo của bọn người Thẩm Nghiên Bắc lộ vẻ phú quý, khí chất bất phàm, bên người còn dẫn theo người hầu thì trưởng thôn vội vàng cất lời: "Bái kiến các vị công tử!"
Thẩm Nghiên Bắc đáp lễ: "Quấy rầy ngài rồi, ta có mua một số mẫu ruộng ở đây. Sắp đến vụ xuân rồi nên ta muốn đi xem đất một chút..."
Thẩm Nghiên Bắc lễ độ khiêm nhường như vậy, thôn trưởng liền cười nói dẫn bọn họ đi xem. Nghe thấy khẩu âm của Thẩm Nghiên Bắc không phải khẩu âm ở kinh thành thì ông bèn hỏi thêm vài câu, lúc này mới biết rằng Thẩm Nghiên Bắc là cử nhân đến kinh dự thi.
Tại nơi kinh thành quyền quý nhiều như lông trâu thì một cử nhân chẳng có tác dụng gì, thế nhưng nếu thi đậu thì giá trị sẽ khác biệt rõ rệt. Bên cạnh Thẩm Nghiên Bắc còn có hai người Cố Trường Phong và Tô Thanh Trạch, vừa nhìn đã biết đây là con cháu thế gia, vì vậy trưởng thôn nào dám thất lễ, cẩn thận dò hỏi "Công tử mua đất ở đây, là tính định cư tại đây sao?"
"Chính xác." Thẩm Nghiên Bắc ngượng ngùng cười: "Nhà mẹ đẻ của phu lang ta ở đây nên ta muốn định cư chốn này, tới lui cũng thuận tiện hơn."
Thôn trưởng sững sờ nhìn Thẩm Nghiên Bắc mỉm cười nhìn Cố Trường Phong thì khiếp sợ trừng to mắt.
Người... Người nam nhân cao lớn này vậy mà là song nhi ư? Còn là phu lang của công tử này?!
"Nghiên Bắc..." Cố Trường Phong cũng giật mình.
Thẩm Nghiên Bắc vì y mà rời xa quê hương, định cư tại chốn Ung Kinh xa lạ này sao?
Ánh mắt Tô Thanh Trạch lộ vẻ phức tạp, trong đó phần nhiều là hâm mộ.
Bọn người đi đến khu đất, Thẩm Nghiên Bắc đưa mắt nhìn xung quanh "Nơi này rất không tồi." Phương bắc trời cao đất rộng, địa hình bằng phẳng, trăm mẫu ruộng tốt kéo dài liên miên, mênh mông bát ngát, đất đai ngăm đen màu mỡ, rất thích hợp để gieo trồng cây nông nghiệp.
Nói chuyện phiếm với trưởng thôn mới biết được các tá điền thuê đất trước đây bởi vì đồng ruộng bị sung công nên mất đi kế sinh nhai, rất nhiều người trong phút chốc không tìm được việc thích hợp để sống, kêu khổ không thôi. Thẩm Nghiên Bắc suy nghĩ một chút rồi hỏi trưởng thôn: "Đợi mấy ngày nữa nhiệt độ không khí lên cao một chút thì phải gieo giống ươm mầm. Chỗ của ta hiện đang cần chút người giỏi làm ruộng, không biết có thể thỉnh ngài đi hỏi họ xem có nguyện ý giúp ta trồng trọt không?
Thôn trưởng mừng rỡ: "Được, để chốc nữa ta đi hỏi cho."
Thấy Thẩm Nghiên Bắc vô cùng quan tâm việc đồng áng, thôn trưởng vừa đi vừa giới thiệu cho hắn tình hình gieo trồng và thu hoạch cây nông nghiệp ở đây.
"Nghe nói ở phương nam có một người tài ba nghĩ ra diệu kế có thể khiến cho sản lượng thóc ở ruộng nước tăng gấp đôi, tiếc là ruộng nước ở đây rất ít, thời gian thu hoạch một mẫu ruộng nước quá dài nên không áp dụng được." Thôn trưởng thở dài nói.
Bá tánh bình thường cũng biết tin này? Tay chân của hoàng đế cũng rộng thật!
Trong lúc Thẩm Nghiên Bắc đang kinh ngạc, thôn trưởng lại nói tiếp: "Trước đây không lâu, thiên tử có cho người dán thông cáo trên hoàng bảng rằng, nếu ai có biện pháp gia tăng sản xuất nông sản lúa mì thì đều được lên yết bảng và lĩnh thưởng. Thưởng dựa vào việc gia tăng sản xuất nhiều hay ít mà thưởng, giải thưởng có thể lên đến mười vạn kim lận. Khi ấy bá tánh nghe được tin đều mừng rỡ như điên, ruộng thì không lo cày mà chỉ nóng lòng muốn thử, thế nhưng lâu ngày rồi vẫn không có ai lên được yết bảng..."
"Ta ngày đêm đều mong chờ cao nhân ra tay!"
Mười vạn kim? Mắt Thẩm Nghiên Bắc hơi trợn to, tim đập thình thịch.
Tô Thanh Trạch và Cố Trường Phong đi cùng ở phía sau, nhìn thiếu niên cả đường không nói tiếng nào, Cố Trường Phong nhíu mày lại: "Sao vậy? Sao lại không vui?"
Thiếu niên trời sinh tính tình hoạt bát, ít khi nào uể oải ỉu xìu như vậy.
"Không có gì." Tô Thanh Trạch chán nản đá mấy cục đá trên mặt đất "Chỉ là hơi nhàm chán."
Cố Trường Phong ôn hòa nhìn y, Tô Thanh Trạch buồn rầu nói: "Mấy ngày nay A Hành dẫn ta đi dạo Ung Kinh, chơi rất vui, nhưng mà..."
"Nhưng mà ta cảm thấy ánh mắt hắn nhìn ta không giống như nhìn một người bằng hữu tốt." Giọng Tô Thanh Trạch buồn buồn: "Không biết là do ta đa tâm hay sự thật là vậy..." Y ngây người bên cạnh hai người Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong lâu như vậy, tất nhiên cũng thấy qua Thẩm Nghiên Bắc đối với Cố Trường Phong như thế nào. Vì vậy y không ngờ rằng, có ngày y bị bằng hữu tốt nhất của mình dùng ánh mắt mà Thẩm Nghiên Bắc nhìn Cố Trường Phong để nhìn mình.
Ánh mắt Cố Trường Phong lập tức phức tạp, chần chờ hỏi: "Nếu hắn thật sự đối với ngươi như vậy... chẳng lẽ ngươi không động tâm sao?"
"A Hành lớn lên tốt như vậy, đối với ta cũng tốt..." Tô Thanh Trạch buồn bực nói: "Nhưng tình huống của ta ngươi cũng biết đó, trước kia thì không dám nghĩ, hiện tại thì càng không dám nghĩ đến..."
Trong phút chốc Cố Trường Phong chẳng biết nên nói gì mới tốt.
Tại sao Hoàng Thượng lại không nói thẳng cho Tô Thạch Trạch biết hắn chính là người quyền quý đã đính thân cùng y?
Do có nỗi khổ không thể nói ra hay là... hắn muốn Tô Thạch Trạch tự mình phát hiện ra?
Cố Trường Phong không thể lý giải được cách làm này, vì Thẩm Nghiên Bắc lúc nào cũng nói thẳng ra với y.
Nói thẳng với y rằng hắn thích y, hắn nghĩ đến y, hắn muốn y, thậm chí là thích tư thế hoan hảo nào cũng nói cho y nghe...
Nghĩ đến việc này, trong lòng Cố Trường Phong vừa động, theo bản năng quay đầu nhìn Thẩm Nghiên Bắc, không ngờ Thẩm Nghiên Bắc tâm linh tương thông, cũng đang nhìn y.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cố Trường Phong bị ánh mắt nóng bỏng của hắn làm cho đỏ bừng, hầu kết lăn lăn.
Thẩm Nghiên Bắc cong môi đón lấy ánh mắt của y rồi đi đến bên, ghé vào tai y nhẹ giọng hỏi: "Sao lại nhìn ta vậy?"
Bên tai Cố Trường Phong nóng lên, lắc đầu.
Tô Thanh Trạch nhìn hai người như vậy càng thêm buồn bực.
"Thiên niên hiếu động, ngày xuân đẹp như vậy mà sao ngươi lại bày ra bộ dạng mặt ủ mày ê thế này?" Thẩm Nghiên Bắc kéo tay Cố Trường Phong cười tủm tỉm hỏi.
Thiếu niên khác thường hắn có nhìn thấy, nên mới gọi y ra đây. Chỗ này bốn phía đều là ruộng, chỗ có thể ẩn thân cách bọn họ rất xa, nói chuyện cũng không sợ ám Thập Nhất nghe được.
Thẩm Nghiên Bắc luôn có nhiều biện pháp, Tô Thanh Trạch cũng không nghĩ nhiều liền nói thẳng phiền não của mình ra.
Đây là tự đào hố cho mình nhảy? Nghe xong, Thẩm Nghiên Bắc trong lòng cười đến không ngừng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nói: "Ngươi nghĩ như thế nào?"
"A Hành rất tốt nhưng mà ta không xứng với hắn." Tô Thanh Trạch rũ mắt, thanh âm lành lạnh.
Thiếu niên lý trí đến mức làm người kinh ngạc, Thẩm Nghiên Bắc nhíu nhíu mày: "Thay vì ưu phiền một mình, không bằng đi hỏi thẳng hắn xem có phải hắn cố ý với ngươi không, nếu vô tình thì ngươi cũng không cần phiền nữa, nếu là cố ý thì ngươi liền báo cho hắn biết sự thật."
Tô Thanh Trạch lặng im một lát.
Thẩm Nghiên Bắc vỗ vỗ bả vai của y, an ủi nói: "Yên tâm, kết quả không tệ như ngươi nghĩ đâu."
Hoàng đế đến giờ vẫn không nói rõ ra khiến cho thiếu niên suy nghĩ lung tung rất không phúc hậu. Vì vậy hắn để cho y đi hỏi hoàng đế, chính là để cho hoàng đế một con đường.
Biết rằng nói thẳng thì mới tốt cho cả hai. Tô Thanh Trạch miễn cưỡng cười cười.
Hôm sau, vào lúc Thẩm Nghiên Bắc đến thôn Lâu Hạ, thôn trưởng đã triệu tập nhân thủ đứng đợi.
Thẩm Nghiên Bắc cũng không qua loa, lập tức nói ra yêu cầu và thù lao, nguyện ý trồng trọt cho hắn thì ký một phần khế ước trước sự chứng kiến của thôn trưởng. Khế ước giấy trắng mực đen, ghi rõ Thẩm Nghiên Bắc thuê ai, yêu cầu như thế nào, thù lao ra sao.
Các tá điền thấy Thẩm Nghiên Bắc sảng khoái như vậy đều không ngờ đến, cầm tiền thuê dự chi của Thẩm Nghiên Bắc thì bắt đầu làm việc.
Do đất trồng to mà hạt giống ớt cay lại ít nên Thẩm Nghiên Bắc rất cẩn thẩn, chuẩn bị đầy đủ rồi mới bắt đầu ươm giống.
Lúc này, bảng đơn thi hội cũng được công bố.
Dòng người mãnh liệt như thủy triều đi đến bảng thông báo, trên hoàng bảng ghi mấy chữ to "Kiến Nguyên mùa xuân năm thứ ba, danh sách người trúng cử thi hội tháng hai" chỉnh tề đập vào mắt mọi người.
Không giống như thi hương có giám khảo công bố tên họ mười người trúng cử đầu tiên, thi hội muốn biết ai trúng cử phải dựa vào việc chen vào nhìn.
Rút kinh nghiệm lần trước, Cố Trường Phong cũng không nóng nảy muốn biết kết quả của Thẩm Nghiên Bắc, bản thân Thẩm Nghiên Bắc cũng không suốt ruột. Thế nhưng Chu Dục đã chạy đi xem, dựa vào sự nhanh nhẹn khi học võ, chen chúc trong đám đông, gian nan chen đến trước hoàng bảng.
Chu Dục kích động nhìn chằm chằm hoàng bảng: "Giải nguyên, quận Tùy Dương, nhân sĩ Kỳ Châu..."
Chu Dục sửng sốt, dụi dụi mắt nhìn lại, ở trên chính xác viết Giải nguyên là nhân sĩ Kỳ Châu, Liễu Tri Tiên.
Lòng Chu Dục lộp bộp, vội vàng nhìn xuống.
"Đứng thứ hai, quận Thanh Hà, nhân sĩ huyện Đông Giang, Thẩm Yến."
Cục đá bự trong lòng Chu Dục rơi xuống, không hề nhìn tiếp, vội vàng từ trong đám người chui ra ngoài báo tin vui.
"Công tử ——"
Nhìn biểu tình kích động của Chu Dục, Cố Trường Phong lập tức biết Thẩm Nghiên Bắc đã đậu, thuận miệng hỏi: "Đứng thứ mấy?"
Chu Dục trước hết liếc mắt nhìn Thẩm Nghiên Bắc một cái, nhìn sắc mặt hắn như thường mới cẩn thận nói "Thứ... thứ hai."
Nói xong, sợ Thẩm Nghiên Bắc hụt hẫng, vội nói: "Người đến tham gia thi hội đều là nhân tài kiệt xuất, công tử có thể đứng thứ hai đã ghê gớm lắm rồi, rất nhiều người thi cả đời đều không đậu đó!"
Sắc mặt Thẩm Nghiên Bắc cổ quái: "Ngươi đang an ủi ta không lấy được giải nguyên hả?"
Chu Dục ngượng ngùng cười: "Công tử..."
Thẩm Nghiên Bắc dở khóc dở cười. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, hắn không có tự đại đến mức cho rằng mình xuyên qua là có thể đánh bại được học sinh nơi này.
"Thứ nhất hay thứ hai đều tốt, chỉ cần trúng là đã có thể tham gia thi đình. Yên tâm, ta sẽ nỗ lực tranh thủ một thứ tự tốt."
"Ha ha..." Chu Dục ngượng ngùng gãi đầu.
Sau khi thi hội yết bảng, có người vui cũng có người buồn. Thẩm Nghiên Bắc thì không lo rồi, nhưng buồn thì có một đống người.
Trong đó có Tô Thanh Trạch.
Hôm nay Triệu Ngự rảnh nên đi chơi y, cùng y đi ngắm hoa, dọc đường có rất nhiều lần y muốn mở miệng đều bị ánh mắt sâu thẳm ôn nhu của nam tử chặn lại.
Ánh nắng ngày xuân rơi trên khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên, thiếu niên lặng yên đứng đẹp như xuân như hoa, thế nhưng trên khuôn mặt ấy lại không có sự vui mừng của muôn hoa khoe sắc.
Triệu Ngự duỗi tay xoa đầu y: "Có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
Tô Thanh Trạch túm lấy tay hắn, hít sâu một hơi, đối diện với con mắt đen láy sâu thẳm đến mức có thể hút người vào của Triệu Ngự: "A Hành, huynh..."
"Huynh thích ta sao?"
Triệu Ngự sắc mặt bình tĩnh, môi mỏng khẽ nhấp: "Đúng."
Ánh mắt Tô Thanh Trạch lấp lánh, tay trong tay áo chợt nắm thành quyền. Sau một lát mới cắn răng nói: "A Hành, lần này ta cùng bọn Cố đại ca đến Ung Kinh chỉ vì muốn nhìn huynh một chút, chờ thi đình xong ta phải cùng bọn họ trở về Thanh Hà...." Giọng nói dần dần nhỏ lại ——
"Về sau chúng ta không cần phải liên hệ với nhau nữa!"
Ánh mắt Triệu Ngự trầm xuống, u ám tức giận: "Tại sao?"
"Ta phải gả cho người khác rồi." Tô Thanh Trạch ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen bóng như có nước lập lòe, vẻ mặt như thoải mái vui sướng: "Không thể quá thân cận với nam tử khác."
Triệu Ngự sửng sốt, hàn ý trong mắt tiêu tán. Hắn nhìn thẳng thiếu niên, thanh âm mềm nhẹ như gió: "Có phải đệ cũng hơi thích ta không?"
Tô Thanh Trạch chỉ cười đáp: "A Hành, huynh xuất sắc như vậy, đối với người thì ôn hòa săn sóc, không ai không thích huynh..."
Câu trả lời này không làm Triệu Ngự vừa lòng. Thế nhưng, thấy thiếu niên bày ra bộ dạng miễn cưỡng vui cười, cũng không ép buộc y, chỉ nói: "Đám người Cố đại ca của đệ sẽ không quay về Thanh hà."
Tô Thanh Trạch chớp chớp mắt, không hiểu ý trong lời này của hắn lắm.
"Y là đại công tử của phủ Trấn Quốc Công Cố Trọng Tiêu, phủ Trấn Quốc Công mới là nhà của y."
"Còn đệ..." Ánh mắt Triệu Ngự sâu thẳm "Về sau, nhà của đệ cũng sẽ ở đây."