Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài

chương 84: thời buổi hỗn loạn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Mũm

Beta: Meo

- --

Nghe tin Tấn Dương Vương sắp phát vật tư cứu viện, những nạn dân lũ lượt chạy đến.

Để tránh việc các nạn dân tranh đoạt dẫn đến dẫm đạp mà vô tình làm bị thương nhau, Thẩm Nghiên Bắc bảo nha dịch yêu cầu các nạn dân xếp hàng ghi danh sau đó lãnh vật tư cứu tế. Đội ngũ xếp hàng rất dài, nhìn không thấy điểm cuối. Tấn Dương Vương quan sát ở một bên mà tim cảm thấy co rút đau đớn từng đợt.

Số lương thực được xếp thành núi kia bị giảm dần với một tốc độ cực kỳ khủng bố có thể thấy được bằng mắt thường, vậy mà số người đến lãnh gạo thóc vẫn không ngừng tăng!

Phế vật! Ăn nhiều như vậy làm gì! Tấn Dương Vương không nhịn được mà chửi thầm trong lòng.

"Tốt quá! Tốt quá! Chúng ta không bị chết đói, không bị chết rét!" Trên mặt một vài nạn dân đến lãnh lương thực cùng quần áo chống lạnh tràn đầy sự kích động và mừng như điên khi sống sót sau tai nạn.

Thẩm Nghiên Bắc đi qua trấn an cảm xúc của mọi người: "Mẫn Châu bị động đất, trong lòng Hoàng Thượng vô cùng lo lắng, nên đã dặn dò ta tới đây cứu trợ nạn thiên tai là phải để bá tánh ở vùng thiên tai có cái để ăn, có đồ để mặc, chư vị không cần phải lo lắng về việc làm thế nào để vượt qua khốn cảnh. Hoàng Thượng cũng chỉ thị mấy vị thái y của Thái Y Viện đồng hành cùng ta, phòng nếu có người cần cứu thương!"

"Lần này triều đình chi ngân sách mười vạn lượng cho việc cứu nạn. Để bảo đảm ngân sách cho thiên tai này được đưa đến tận tay dân, thì mỗi đồng bạc hay một văn tiền được sử dụng đều phải ghi vào sổ sách rồi mang ra công bố với dân chúng!"

Lời vừa nói ra, mọi người đều không khỏi ồ lên. Việc công bố rõ ràng chi tiết ngân sách thiên tai này có thể biết được tiền được dùng vào đâu, có thể ngăn chặn bạc cho thiên tai không bị tham ô một cách hiệu quả! Trên mặt các nạn dân đều lộ vẻ rất cảm động, một lão già tóc hoa râm với khuôn mặt tang thương đột nhiên quỳ xuống, đôi tay giơ lên cao và run giọng hô to: "Ngô hoàng vạn tuế! Ngô hoàng vạn tuế!"

Thấy thế, các nạn dân còn lại bị cảm xúc xúc động của lão già lây nhiễm cũng đồng loạt quỳ xuống, miệng hô to: "Ngô hoàng vạn tuế."

Bốn chữ này như thể có ma lực, khiến người nghe được cũng hô theo bản năng. Trong lúc nhất thời, toàn bộ nạn dân đều quỳ xuống, họ quỳ lạy dập đầu với Ung Kinh Thành, âm thanh "Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế" vang vọng đến tận chân trời.

Tấn Dương Vương bị tiếng hô đinh tai nhức óc này vây quanh khiến gã cảm thấy như có một búng máu nghẹn ở trong cổ họng muốn phun mà không phun được, nuốt không cũng xuống. Bàn tay trong tay áo gã chợt nắm chặt, gã rất muốn đánh một quyền lên mặt Thẩm Nghiên Bắc.

Những vật tư cứu tế này đều là hắn dùng bạc trắng bóng đổi lấy, nhưng hiện tại bị Thẩm Nghiên Bắc nói mấy câu là mọi công lao đều đổ lên người Triệu Ngự! Còn công khai rõ ràng chi tiết việc sử dụng ngân sách thiên tai, làm thế này thì hắn tham ô thế nào được?

Người này nói có mấy câu mà đã làm hỏng tất cả kế hoạch của hắn, đúng là cực kỳ đáng giận! Tấn Dương Vương hận đến ngứa răng, nếu không phải có người ở đây, thì giờ hắn rất muốn giết chết Thẩm Nghiên Bắc.

Người này viết tin gửi đến Ung Kinh, chờ ý kiến của hoàng đế phúc đáp xuống dưới, đi đi về về mất tầm đến một tháng, nên chờ đến khi mười vạn lượng bát được phát tới nơi thì đã là một tháng sau. Tấn Dương Vương càng tưởng tượng càng đau lòng.

Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, Tấn Dương Vương cố nuốt cục tức này xuống. Hắn không muốn nhìn thấy những nạn dân ngu xuẩn ủng hộ hoàng đế nữa, mắt không thấy tâm không phiền nên dẹp đường hồi phủ.

Trong tiếng hô của mọi người, Thẩm Nghiên Bắc nhìn theo hắn đi xa, khóe miệng hơi cong cong.

Chờ đến lúc chiều hôm buông xuống, sau cả một ngày ghi ghi chép chép tên người, địa chỉ đến mức cổ tay bủn rủn, các quan sửa sang lại thông tin rồi tập hợp thành một quyển sổ sách và giao nó cho Thẩm Nghiên Bắc. Thẩm Nghiên Bắc thống kê lại, tính sơ qua số dân còn lại, sau đó phát hiện ra số dân còn lại cộng với số dân tử vong do Tấn Dương Vương báo lên vượt quá số lượng cư dân vốn có của thành Mẫn Châu. Tấn Dương Vương quả nhiên báo số dân tử vong nhiều hơn.

Số đầu người bị thừa ra này chung quy chắc là tư binh mà Tấn Dương Vương che giấu. Ánh mắt của Thẩm Nghiên Bắc tối lại, rồi cất sổ sách đi.

Lại nói Tấn Dương Vương sau khi trở về vương phủ, trong lòng gã buồn bực, nên gã muốn làm chút việc vui vẻ để điều hòa tâm tình, nhưng trước mắt những việc vui vẻ mà hắn có thể làm là gì? Tất nhiên là gã có thể làm một chuyện!

Tô Nhụy Trân ở trong Kinh Hồng Viện cả người lười biếng nằm trên trường kỷ giống như không xương. Một tỳ nữ có bộ dáng thanh tú đẹp đẽ ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất đấm chân cho nàng, một tỳ nữ khác lớn lên vô cùng xinh đẹp thì bóc nho cho nàng.

Hôm kia có động đất, vì vương phủ của Tấn Dương Vương là phủ đệ vương hầu có quy mô hình dáng cấu tạo là kiến trúc mới, nên tất cả đồ đạc đều là hàng tốt nhất. Vương phủ xây rất vững chắc, tổn thất do động đất gây ra đối với Tấn Dương Vương vương phủ nhỏ hơn nhiều so với nhà dân bình thường. Tường vây bên ngoài nhà bị sập, nhưng tòa nhà chính vẫn ở được, chờ thợ mộc sửa chữa dọn dẹp xong, thì người ở vương phủ lại dọn vào ở bình thường.

Nàng ở trong một tiểu thiên viện, ngày ấy sau khi được đại phu chẩn bệnh ra có thai thì được chuyển đến Kinh Hồng Viện tráng lệ huy hoàng này.

Tận hưởng sự phục vụ chu đáo của tỳ nữ, Tô Nhụy Trân vô cùng thích ý. Hiện giờ Vương phi của Tấn Dương Vương bị Tấn Dương Vương cấm đoán, trên dưới vương phủ của Tấn Dương Vương luôn đặt nàng dưới mắt, chỉ sợ nàng đụng chạp sứt mẻ chỗ nào. Nàng muốn cái gì chỉ cần mở miệng phân phó một tiếng, là hoa y mỹ thực châu báu lập tức được đưa lên, cuộc sống này thật sự là quá thư thái!

... Nếu không cần đối mặt với Tấn Dương Vương.

"Vương, Vương gia..."

Nhìn thấy Tấn Dương Vương xuất hiện, cả người Tô Nhụy Trân căng thẳng theo phản xạ có điều kiện, vội vàng đứng dậy khỏi giường để hành lễ.

Tấn Dương Vương không vui nhíu mày: "Không phải đã nói không cần đa lễ sao? Nhỡ không cẩn thận dọa sợ nhi tử của ta thì làm sao bây giờ?"

"Dạ." Tô Nhụy Trân vội vàng đáp.

Ánh mắt nóng bỏng của Tấn Dương Vương dừng ở cái bụng bằng phẳng của nàng, rồi tiến lên ôm lấy nàng, tay đặt ở phía trên khẽ vuốt một cách dịu dàng: "Nhi tử của ta hôm nay sao rồi?"

Mới hơn một tháng thì đâu có cảm giác gì, Tô Nhụy Trân cứng người. Nàng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, rồi cố nặn ra một nụ cười: "Bảo bảo biết phụ vương của nó vội, cho nên lúc nào cũng ngoan......"

"Không hổ là con của bổn vương." Đôi mắt đào hoa cong lên của Tấn Dương Vương dịu dàng tới mức có thể làm chết người. Gã hết sức vừa lòng với đáp án này.

Lòng bàn tay của Tô Nhụy Trân ở phía sau lưng toát ra mồ hôi mịn, lời này đánh vào lòng nàng làm lòng bàn chân nàng hơi nhũn ra.

Nàng gian nan cười xòa để ứng phó. Chờ Tấn Dương Vương rời đi, thần kinh căng thẳng cao độ của Tô Nhụy Trân bỗng nhiên lơi lỏng, cả người xụi lơ mà dựa ngồi ở trên trường kỷ.

Số phu nhân Quốc công thật may, đã sinh được đứa con trai ngay lập tức. Nếu hơn tám tháng sau dưa chín cuống rụng, nàng không sinh ra một đứa con trai, mà là một nữ nhi thì sao? Vậy thì phải làm sao bây giờ?

Mồ hôi lạnh của Tô Nhụy Trân chảy ròng ròng, nàng vô cùng bất an vò chiếc khăn tay, trong lòng dâng trào.

Vì mạng sống, nàng bất đắc dĩ phải đưa ra hạ sách này, nhưng chỉ cần Tấn Dương Vương còn ở một ngày, thì nàng không thể bỏ chạy khỏi cái lồng giam này!

Nàng muốn sống! Trong mắt hiện lên ham muốn mưu sinh rất mãnh liệt, Tô Nhụy Trân cắn chặt răng.

Nếu nàng sinh ra một nữ nhi, thì nàng sẽ sinh tiếp! Cho đến khi sinh ra nhi tử mới thôi!

Cứu trợ thiên tai cứ theo trật tự mà tiến hành. Mỗi ngày Thẩm Nghiên Bắc đều bận rộn đến mức chân không chạm đất, muốn giải quyết vấn đề ở đây càng sớm càng tốt, sau đó thoát ra rời đi. Vì một lá thư gửi cho Triệu Ngự để xin chấp thuận lấy ngân sách thiên tai ra, nên sự phòng bị đối với hắn của Tấn Dương Vương hơi yếu đi chút, theo dõi cũng không còn nghiêm ngặt như trước. Hắn mượn lý do xem xét tình hình cứu trợ thiên tai bá tánh khốn khổ để đi dạo khắp Mẫn Châu và nhiều huyện quanh đó.

Sau thiên tai xây dựng lại, rất nhiều việc đang chờ hoàn thành. Nhưng một năm này đã được định là thời buổi rối loạn của Đại Tề. Sau khi quận Lưu Dương xảy ra động đất, quận Thượng Nhiêu lại đã xảy ra nạn châu chấu!

Khi Triệu Ngự nhận được sổ con do quận thủ quận Thượng Nhiêu cho người ra roi thúc ngựa trình lên, trên ngự án còn bày một phong thơ, trên phong thơ có tên người nhận là tiên sinh William, người truyền tin là ám vệ Thập Nhất đang cúi đầu quỳ gối.

Thời điểm phong thơ này được gửi đến tay William, William còn đang khoe khoang với mấy tên bạn ngoại quốc khác, nói rằng người bạn họ Thẩm thân yêu của hắn gửi thư cho hắn. Nhưng vừa mở ra xem, nội dung trong thơ làm hắn đau đầu không thôi, từ khi nào hắn biến thành người truyền tin vậy?

Thẳng đến lúc nhìn đến tiếng mẹ đẻ quen thuộc, William mới bừng tỉnh đại ngộ - người bạn thân yêu của hắn đang cầu hắn trợ giúp! Vì thế tìm tới Tô Thanh Trạch, hai người dịch nội dung bức thư ra tiếng Anh, Tô Thanh Trạch lập tức để ám vệ Thập Nhất đưa tin qua cho Triệu Ngự.

"Ngươi đi về trước đi, nói với hắn là ta đã biết, để hắn không cần lo lắng." Triệu Ngự xoa xoa ấn đường, thở dài. Tô Thanh Trạch hoàn toàn có thể tự đưa phong thư này tới, nhưng y không làm. Trong khoảng thời gian này, thiếu niên này không né hắn cũng không chủ động thân cận hắn, tựa hồ nếu hắn không chủ động ra quân, thì thiếu niên không hề đi về phía trước một bước. Điều này làm cho hắn cảm thấy hơi đau đầu, nhưng càng đau đầu hơn là quyển sổ con của quận Thượng Nhiêu.

Chuyện tìm cảm có thể từ từ sẽ tới, nhưng nạn châu chấu thì thì không thong thả được!

Mấy huyện của quận Thượng Nhiêu hàng năm khô hạn, một ngày bỗng nhiên người ta lại phát hiện ra châu chấu bay đầy trời. Một khi nạn châu chấu xảy ra thì sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, thảm thực vật trong vòng ngàn dặm bị châu chấu lan tràn đều gặp phải tai ương. Trước mắt đã sang hè, còn hai tháng nữa là thóc ngoài ruộng có thể thu hoạch, mà đám châu chấu này ập đến, thì chắc chắn sẽ mất mùa. Quận trưởng quận Thượng Nhiêu không dám xử lý như bình thường, nên lập tức báo cáo lên trên.

Triệu Ngự dùng vẻ mặt bình tĩnh sai người mời Thừa tướng cùng Trương Hữu Chính chờ trọng thần tới nghị sự.

Tiền triều những năm cuối do nạn châu chấu bùng nổ ở diện tích lớn nên dẫn đến nạn đói, người cầm quyền giả vờ mắt đui ù tai vô năng không khẩn cấp xử lý lại còn chìm đắm trong ca hát sắc đẹp, dẫn đến dân oán, thiên hạ đại loạn. Một khoảng thời gian rất dài sau đó bá tánh đều sống trong đói khổ lạnh lẽo. Mãi cho đến sau khi Đại Tề xây dựng lại đất nước, qua hai đời được minh quân thống trị, mảnh đất này mới khôi phục sức sống.

Triệu Ngự không cho phép cảnh khắp nơi đều đói rét lại xảy ra lần nữa.

Nghe nói lại bùng nổ nạn châu chấu, các vị trọng thần lại đau đầu.

Giết thì không thể chết, vì đám châu chấu này có tốc độ di chuyển cực nhanh, nên kế sách hiện giờ là tìm một biện pháp khống chế châu chấu hữu hiệu không cho chúng tiếp tục lan tràn khuếch trương lớn mạnh.

Mấy người cùng nhau thảo luận. Kết quả là triều đình phái người đi đến tận nơi để hiểu rõ tình huống, thử nghiệm sự khống chế châu chấu khuếch tán.

Vậy phải phái ai đi đây?

Ánh mắt Triệu Ngự nặng nề, mấy người không đoán ra được tâm tư của hắn, cũng không đề cử.

Hết động đất lại đến nạn châu chấu, một số tiếng nói dẫn dắt dư luận lên tiếng. Có người nghi ngờ có phải hoàng đế không có việc gì làm hao tài tốn của làm to chuyện lên, nên ông trời bất mãn mới giáng cảnh cáo xuống không.

Rốt cuộc, mấy tháng trước, triều đình chiêu mộ rất nhiều thanh niên gia nhập quân đội bằng cách miễn thuế và các khen thưởng khác, đồng thời vận chuyển một lượng lớn đồ quân nhu đến, nghe nói là để chống lại mọi rợ, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra ở biên giới!

Chuyện này, Triệu Ngự không nói một từ.

Mà các tân binh ở nơi biên giới xa cũng nghĩ như vậy, thậm chí còn không ít người thấy âm thầm may mắn. Không xảy ra chiến tranh nghĩa là bọn họ không cần thật sự ra trận giết địch, vậy là sau khi báo động bọn họ có thể bình yên về nhà!

Cố Trường Phong quát lớn một tiếng, để mọi người lên tinh thần thập luyện. Các tân binh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Trường Phong mà chửi thầm không thôi.

Vị thế tử Quốc công này rốt cuộc giống song nhi ở chỗ nào? Mặt mũi quê mùa, thân hình cao lớn, sức mạnh kỳ lạ, quan trọng nhất là y không hiền lành nhỏ bé như song nhi khác một chút nào, suốt ngày lạnh mặt bắt bọn họ tập luyện đến chết, đúng là phát rồ rồi!

Cố Trường Phong phát rồ nhìn đám tân binh không cảm nhận được nguy cơ kia, lông mày y nhíu chặt.

Ngoại trừ một số ít những người cực cá biệt không chịu được khí hậu mà bị bệnh trong năm mươi ngàn tân binh ra, y đều mang người đến đây. Lặn lội đường xa, lại ở trong quân doanh hơn một tháng, nên hiện giờ hầu hết mọi người đều đã thích nghi với cuộc sống khó khăn của quân doanh.

Biên giới nghèo khổ, mỗi ngày đều luyện tập vào giờ mão, ngày qua ngày thực hiện những động tác tương tự nhau, thực sự là rất buồn tẻ vô vị, sự mới lạ trong lòng các tân binh đều bị hao đi gần hết, chỉ còn lại sự rất cáu kỉnh.

Nếu tình hình này không thay đổi, trong tương lai mà lên chiến trường thật, thì những binh lính này sẽ trở thành oan hồn dưới đám kỵ binh mọi rợ.

Y muốn sống để trở về nhìn thấy Thẩm Nghiên Bắc, cũng muốn mang toàn bộ binh lính của y trở về nguyên vẹn để được thấy người quan trọng nhất của bọn họ!

Trong lòng Cố Trường Phong khó chịu, y làm lơ oán giận của các tân binh, vẫn hạ lệnh tiếp tục tập luyện.

Màn đêm buông xuống, Cố Trường Phong đứng ở trên cổng thành cao cao nhìn màn đêm bao trùm cánh đồng hoang vu trống trải thê lương, suy nghĩ của y hỗn loạn.

Một bàn tay rắn rỏi vỗ vỗ bả vai y: "Nóng vội thì không thành công."

Cố Trường Phong sửng sốt quay đầu lại rồi nói: "Đại tướng quân."

Thái Tề Cương đứng ở bên cạnh y, cùng y cùng thưởng thức màn đêm lạnh lẽo sâu nặng này. Trời tháng sáu, phương nam đã vào hè, nhưng biên giới vẫn giá lạnh như cũ. Nơi này nhiệt độ ngày đêm có sự chênh lệch rất lớn, khi mặt trời mọc, nhiệt độ không khí cũng lên, nhưng mặt trời lặn thì khắp người bị sự lạnh lẽo tập kích.

"Tân binh như thế, chỉ có trải qua nước mắt cùng máu mới có thể rèn luyện được một thân tinh nhuệ." Tam quân uy danh hiển hách cũng phải trải qua vô số chiến dịch, khôn sống mống chết, cuối cùng doanh trại tiên phong của những binh lính còn lại đã dựng nên lá cờ Đại Tề thắng lợi.

"Ta biết." Nhưng tân binh là quân dự bị, dù khói lửa chiến tranh có bắt đầu, thì cũng không tới phiên họ đối đầu trực diện với kẻ thù, mà rất có thể họ sẽ thu dọn chiến trường sau khi quân đội đi qua.

Y hy vọng bọn họ trở nên tinh nhuệ, lại không muốn dùng phương pháp phải trả giá bằng tính mạng.

Thần sắc của Thái Tề Cương nghiêm túc: "Vừa có một người do thám tới, nói có một tiểu đội nhân mã man di hoạt động ở Yến Cốc, ngươi dẫn một đội hàng trăm người tấn công vào ban đêm, nhất định phải bắt được chúng!"

Cố Trường Phong ngẩn ra, trong đôi mắt đen trầm tĩnh có ánh lửa nhảy lên: "Thuộc hạ lĩnh mệnh!"

"Đi thôi." Thái Tề Cương thở dài.

Cố Trường Phong ôm quyền xoay người, bóng dáng cao lớn nhanh chóng biến mất ở trong bóng đêm.

Màn đêm, trong gió đêm hiu quạnh, tiểu đội trăm người dường như hoà vào trong bóng đêm nhanh chóng đi qua cánh đồng hoang vu.

Nam nhân có thân hình cường tráng đi đầu, mắt xem lục lộ tai nghe bát phương, đôi mắt thâm thúy với ánh mắt cực nóng mà kiên định. Các tân binh ở quân doanh đã mệt nhọc lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể nhiệt huyết sôi trào mà tung quyền cước, đi theo sát phía sau nam nhân.

Hành quân gấp gáp trong một canh giờ, còn chưa đến Yến Cốc, bỗng nhiên nam nhân vươn tay ngăn người lại.

Trong gió đêm có tiếng nói chuyện vụn vặt vang lên, ánh mắt Cố Trường Phong lóe lên, chia một tiểu đội thành hai, Chu Dục dẫn một đội, mình dẫn một đội, hai đội đánh bọc sườn, cẩn thận bảo mọi người phải chờ mình ra hiệu mới được ra tay.

Đáng tiếc những tân binh này chưa từng thấy máu nên khi nhìn thấy hai kỵ binh man di đang tuần tra, thì quá mức hưng phấn nên đã để bại lộ mình.

"Ai?"

Đột nhiên có tiếng vang khiến cho vệ binh tuần tra man di lập tức cảnh giác, hắn nghe theo tiếng mà nhìn lại, lập tức bốn mắt nhìn nhau với đám tân binh tưởng mình bị phát hiện mà muốn ra tay trước thì chiếm được lợi thế.

Mắt thấy tuần vệ sắp phát ra cảnh báo, sắc mặt Cố Trường Phong trầm xuống, chân vội đạp, nhanh chóng vọt tới. Lưỡi dao sắc bén trên tay đưa ngang một cái, máu tươi văng khắp nơi.

Các tân binh đều bị một chiêu tàn nhẫn nhất này dọa sợ, máu nóng bắn lên mặt tên tân binh lao tới kia, làm cả người hắn cứng đờ, mặt khác một tuần vệ khác nhân cơ hội thổi còi xương lên trạm canh gác. Chu Dục phi thân tới, đánh người một quyền, nhưng đã chậm.

Man di bị kinh động, lần lượt cầm vũ khí. Số lượng bên đối phương không nhiều lắm, nhưng đều là kỵ binh nên đánh không lại muốn chạy thì bọn họ vốn đuổi không kịp.

"Đừng để bọn họ lên ngựa!" Cố Trường Phong lạnh giọng quát, rồi người thoắt một cái, đá bay một tên man di đang chuẩn bị lên ngựa.

Tiếng kêu rên của kẻ địch làm những tân binh chợt bừng tỉnh, nhìn Cố Trường Phong không lưu tình chút nào mà thu hoạch tính mạng địch nhân, đám tân binh biết mình phạm sai lầm nên vội vàng bao vây đám man di còn lại. Nhưng lần đầu tiên giáp mặt với kẻ địch, họ không khỏi luống cuống tay chân, may mà nhiều người đã ngăn được man di lại, nhưng vẫn không dám ra tay.

Thành ra một mình Cố Trường Phong đơn phương giết chóc.

Dưới chân là xác quân man rợ vẫn còn ấm, đứng trong đêm, Cố Trường Phong đối mặt với ánh mắt kinh sợ của các tân binh, ngực y như có một ngọn lửa thiêu đốt.

"Các ngươi rốt cuộc có biết các ngươi tới nơi này để làm gì hay không?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio