Edit: Thanh Yến
Beta: Meo
- ---
Đại quân rời khỏi doanh nghênh địch, các binh lính còn ở lại cũng không nhàn rỗi. Lo trước khỏi hoạ, Thái Tề Cương lập tức hạ lệnh cho người bố trí bẫy rập ở bên ngoài Cốc Dương Quan, đào hầm trú ẩn, dựng cọc buộc ngựa, bày chông sắt, vân vân. Thẩm Nghiên Bắc cũng không nhàn rỗi, tuy rằng hắn không biết cách đánh giặc nghiêm túc, nhưng vẫn có thể chế tạo một vài thứ làm kỵ binh man di thêm phiền toái.
Đầu năm nay không còn người phát minh thuốc nổ, dược, nhưng pháo vẫn có. Ngày ấy, khi đi theo phó quan phụ trách mua sắm trong quân đến Dương Thành mua đồ, hắn đã lang thang khắp nơi, và phát hiện ra có rất nhiều xưởng chế tác pháo trong thành. Thì ra gần đây có quặng nitrat kali và quăng lưu huỳnh, như vậy người chế tác pháo sẽ lấy khoáng thạch về, rồi gia công làm thành pháo. Pháo ở rất nhiều quân châu Đại Tề đều xuất phát từ đây, thường thường đều là tiểu thương đến đây thu mua, rồi vận chuyển đến các châu huyện khác để kiếm tiền bằng giá chênh lệch. Vì thế, giá cả pháo tương đối cao, nên nhà bình thường thường không bỏ tiền mua được
Nhưng ở tại nơi được sản xuất ra, pháo vốn không đáng giá mấy đồng. Thẩm Nghiên Bắc không mua pháo, mà hắn trực tiếp mướn người dựa theo kích cỡ hắn cung cấp để chế tác pháo.
Thẩm Nghiên Bắc chưa bao giờ làm pháo, hắn chỉ biết pháo là dùng kali nitrat, lưu huỳnh, bột than trộn lại theo tỉ lệ mà thành. Nhưng hắn không có thời gian nghiên cứu, hơn nữa thứ này quá nguy hiểm, sơ sót một cái là phát nổ. Để đảm bảo an toàn, hắn chỉ yêu cầu người chế tác pháo thêm hỏa dược vào trên cơ sở pháo có uy lực mạnh nhất, thuận tiện bỏ thêm một số thứ khác vào.
Biên cảnh khai chiến, phỏng chừng năm nay tiểu thương sẽ không đi đến phía Bắc thu mua pháo. Người chế tác pháo vừa bắt đầu lo lắng năm nay không kiếm được bao nhiêu tiền ăn tết, Thẩm Nghiên Bắc đã xuất hiện làm cho đoàn người thở một hơi nhẹ nhõm.
Suy xét đến cuộc đại chiến đang ở trước mắt, tay Thẩm Nghiên Bắc vung lên, mướn những người có tay nghề đến chế tác pháo cho hắn, trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi đã làm ra được một lượng lớn pháo.
Nhìn số pháo này tăng, khóe miệng Thẩm Nghiên Bắc hơi hơi cong lên. Kỵ binh man di dám đến, hắn sẽ khiến bọn họ nếu thử tư vị không giống người thường.
Đêm, binh lính ở bên ngoài quân doanh đang đi tuần tra như thường lệ, cánh đồng hoang vu phía đối diện im ắng, ngoại trừ sự gào thét của gió lạnh thì không có một âm thanh kì lạ nào xuất hiện.
Trong soái trướng, tướng lãnh còn lại tề tụ, quân sư phe phẩy quạt lông, chậm rãi nói: "Đại quân xuất phát mới một ngày, đi không được xa, nên nếu kịp tấn công doanh trại vào giờ phút này, thì kỵ binh man di sẽ không trở lại đêm nay."
Có tướng lĩnh khó hiểu: "Man di đâu ra nhiều nhân mã như vậy?"
"Ô Lạp Thác vương Ô Sách bây giờ là một nam nhân vừa có dã tâm lớn, vừa vô cùng điên cuồng. Ông ta có thể cho toàn quân được ăn cả ngã về không, cũng có thể những gì thám báo bên ta biết đều giả dối." Biểu tình của quân sự trịnh trọng: "Cho dù là khả năng nào thì đều không thể thiếu cảnh giác."
Nếu quân địch đúng là điệu hổ ly sơn dương đông kích tây, vậy bọn họ sẽ tương kế tựu kế, để bọn người man di có đến mà không có về!
Tướng lãnh bên dưới vẫn không tin, thám báo của bọn họ đều là người có kinh nghiệm đầy mình, nên không thể sai được! Nhưng quân lệnh như núi, mọi người vẫn làm theo phân phó của Thái Tề Cương, tiếp tục phái binh lính thay phiên bố trí bẫy rập ở phía trước.
Một đêm cứ yên tĩnh mà qua đi. Đến sáng, khi Thẩm Nghiên Bắc thức dậy, hắn phát hiện ra tuy bên ngoài không có tuyết rơi, nhưng nhiệt độ không khí lại rất thấp, gió lạnh như đao, lạnh đến mức hắn không khỏi rụt rụt cổ.
Binh lính còn lại ở quân doanh đang tập hợp tiến hành thao luyện ở giáo trường, binh linh của trại tân binh ở doanh luyện tập sử dụng nỏ, lão binh phía tả quân thì luyện tập đánh bằng giáo. Nỏ dài hơn giáo bình thường một đoạn, chúng được cải thiện căn cứ theo kiến nghị của Thẩm Nghiên Bắc. Tiểu đội dùng giáo với hàng nghìn người tập trung kết trận, binh lính cầm phần giữa và dưới của ngọn giáo, đầu nhọn của ngọn giáo hướng lên trên và phần đuôi hướng xuống, ép xiên xuống đất, nhờ đó họ mới triệt tiêu được lực đánh khủng khiếp của kỵ binh. Khi hành tẩu trông giống như một con nhím đang mở hết gai nhọn toàn thân ra, chỉ cần kỵ binh dám đánh sâu vào, là nó có thể trực tiếp đâm thủng thủng tim đối phương.
Nghĩ đến cảnh tượng kia, Thẩm Nghiên Bắc lau mồ hôi thay đối phương. Bộ binh dùng giáo có thể khắc chế kỵ binh, nhưng đáng tiếc quân tức phụ của hắn mang lại là tân binh, tân binh phối hợp vẫn kém hơn lão binh, tức là tác dụng phát triển toàn đội không bằng lão binh.
Nghĩ đến điều này, Thẩm Nghiên Bắc ngẩng đầu nhìn bầu trời đang dần âm u, trong lòng hắn hơi lo lắng.
Tức phụ của hắn ở bên kia thế nào rồi, có thuận lợi không?
Bả vai bỗng nhiên bị người ta nhẹ nhàng vỗ vỗ, Thẩm Nghiên Bắc quay lại, cười nói: "Đại tướng quân."
Thái Tề Cương mặc giáp trên người với một bộ dáng có thể xuất kích bất cứ lúc nào đang đứng yên bên cạnh hắn, và trầm giọng nói: "Nhờ có Thẩm đại nhân bày mưu tính kế, nên nếu trận này mà chiến thắng, bản tướng quân định sẽ báo công lao của ngươi cho Hoàng Thượng, để xin thưởng cho ngươi."
Thẩm Nghiên Bắc vội nói: "Đại tướng quân nói quá lời rồi, công lao tại hạ không có gì, chỉ là chút tài mọn không đáng nhắc đến thôi."
"Thẩm đại nhân không ham danh lợi, quả đúng là quân tử. Nhưng cống hiến của Thẩm đại nhân có thể được tuyên truyền muôn ngàn đời kiếp, là tấm gương cho cả thiên hạ, thì Hoàng Thượng chắc chắn sẽ trọng thưởng." Thái Tề Cương chuyển đề tài, "Nếu như Thẩm đại nhân bỏ được hư danh này, vậy sao không dùng nhữn cái này đổi lấy một thánh chỉ tứ hôn?"
Thẩm Nghiên Bắc sửng sốt, Thái Tề Cương nhìn chằm chằm hắn với vẻ mặt nghiêm túc trên khuôn mặt che kín phong sương kia: "Thẩm đại nhân nghĩ như thế nào?"
Thẩm Nghiên Bắc biết Thái Tề Cương là đại tướng tâm phúc của phụ thân Cố Trường Phong, nhưng hắn không nghĩ tới Thái Tề Cương lại quan tâm đến việc lớn của đời người của Cố Trường Phong vậy, lại thử hắn ở thời điểm này.
Có điều...
Đề nghị này của Thái Tề Cương khá tốt! Dù sao hiện tại toàn bộ quân doanh đều biết hắn yêu thầm Cố Trường Phong, vì Cố Trường Phong đã không tiếc từ bỏ sự phồn hoa thoải mái của Ung Kinh Thành mà chạy đến biên cảnh lạnh khủng khiếp này. chờ chiến sự, hắn hồi kinh báo cáo công tác, thỉnh cầu thánh chỉ tứ hôn với Triệu Ngự cũng hợp lẽ.
"Đa tạ tướng quân chỉ điểm!" Thẩm Nghiên Bắc cười híp mắt nói.
Thấy trên mặt hắn tràn đầy vẻ vui mừng, không chút miễn cưỡng, nỗi lo lắng của Thái Tề Cương thoáng buông, rồi tiếp tục hỏi: "Thế tử ngày sau định sẽ kế thừa vị trí Trấn Quốc Công, không biết Thẩm đại nhân có tính toán gì không?"
Thái Tề Cương có thể được xem như một trưởng bối, nên Thẩm Nghiên Bắc không dám bịa chuyện, hắn nghiêm mặt nói: "Nếu y muốn tiếp tục ở tại phủ Trấn Quốc Công thì cứ ở lại phủ Trấn Quốc Công, còn nếu không thì dọn ra."
Tức phụ của hắn ở nơi nào hắn ở nơi đó, dù sao da mặt hắn đủ dày, cũng không để bụng người khác nói hắn ăn bám.
Thái Tề Cương lại hỏi: "Giữa mày Thế tử có nốt ruồi tối tăm, nên có gian nan đối với việc sinh đẻ..."
Thẩm Nghiên Bắc trả lời không chút nghĩ ngợi: "Có thể sinh được thì sinh, không thể sinh thì cứ xem tình hình. Nếu y thích thì nhận làm con thừa tự, nếu không thích, thì có thể để đồ đệ của y phụng dưỡng chúng ta đến lúc cuối đời."
Trước đây, khi còn chưa xuyên qua, hắn cong, và hắn cũng không dám hy vọng xa vời có thể tìm được một người hợp với tâm ý của mình, càng không nghĩ tới việc sẽ có con của mình. Hiện tại hắn đã có tức phụ, nếu có con thì cứ để ông trời quyết định đi, hắn cũng không bắt buộc. Rốt cuộc hắn vẫn luôn xem Cố Trường Phong là một nam nhân mà đối đãi.
Thái Tề Cương thực vừa lòng với câu trả lời của hắn, sắc mặt hòa hoãn lại nói: "Lần đi Bình Thành này cần hai ngày, lúc chạng vạng thế tử sẽ tới Bình Thành. Nếu thế tử phát hiện ra có điều không ổn chắc chắn sẽ hồi viện tức khắc, nếu bọn ta không thể chờ để bắt được bọn người man di đột kích, thì chỉ cần chờ qua hai ngày này là mọi thứ sẽ ổn."
"Chuyện này Thẩm đại nhân không cần lo lắng."
Chuyện này? Thẩm Nghiên Bắc sờ sờ mũi, hắn cũng không giải thích gì nhiều, cười cười nói: "Lời nói của đại tướng quân rất đúng."
Tiễn Thái Tề Cương vừa đi, Thẩm Nghiên Bắc xoay người đi đến chỗ thợ rèn để lấy mũi tên bỏ túi dựa theo kích cỡ hắn đưa. Hắn đã chế tác bản thăng cấp của nỏ bỏ túi. Thân nỏ sẽ nhỏ một nửa, nên rất thuận tiện để mang theo, cũng rất thích hợp với người thường có sức lực không lớn như hắn.
Sau khi đến trường bắn bắn thứ, hắn thấy hiệu quả cũng không tệ lắm. Thẩm Nghiên Bắc nóng lòng muốn thử, nhưng mãi đến lúc chiều hôm buông xuống hắn cũng không phát hiện có cái gì khác thường.
Không ai dám lơi lỏng, tất cả tướng sĩ đều mặc áo giáp mà nằm xuống.
Nửa đêm gió lạnh rét căm căm, một ít điểm đen lặng lẽ xuất hiện trong cánh đồng hoang vu, thời gian trôi qua, những điểm đen này càng ngày càng nhiều, như thủy triều điên cuồng mà tuôn đến, giống như một tấm lưới khổng lồ nhào đến Cốc Dương Quan...
"Báo! Phía đông Cốc Dương Quan cách năm mươi dặm phát hiện tung tích của kỵ binh man di, nhân số ước chừng có hơn vạn!" Thám quan hồi bẩm cũng hãi hùng khiếp vía.
Đại quân của đối phương đến chém giết đông như vậy, nhưng lại phát ra âm thanh cực nhỏ, nếu không phải bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm thì chắc chắn sẽ không phát hiện được!
Ai sẽ nghĩ kỵ binh man di lại thông minh đến mức bọc vải quanh móng ngựa!
Tướng lãnh lúc trước còn chưa tin man di sẽ tập kích vào buổi đêm nghe vậy thì trừng lớn mắt. Thái Tề Cương cùng quân sư liếc nhau, trong mắt họ đều là vẻ "quả nhiên như thế".
Người man di quen lúc đêm hôm khuya khoắt tìm rắc rối, cuối cùng vẫn chọn tiến công vào lúc này. Cũng may tính xấu của bọn chúng không đổi, nếu phát động công kích vào ban ngày, thì uy lực của rất nhiều bẫy rập ở bốn phía nhất định sẽ giảm bớt nhiều.
"Báo! Phía bắc bên ngoài Cốc Dương Quan cách năm mươi dặm phát hiện tung tích của kỵ binh man di, nhân số ước chừng có hai vạn!"
"Báo! Phía nam bên ngoài Cốc Dương Quan cách sáu mươi dặm phát hiện tung tích của kỵ binh man di, nhân số ước chừng có hai vạn!"
Lục tục lại có thám báo cưỡi ngựa đến hồi bẩm, năm vạn kỵ binh man di đang mãnh liệt tới!
Tiếng trống nổi ầm ầm, binh lính đã sớm có chuẩn bị nhanh chóng tập hợp ở giáo trường.
"Chúng tướng sĩ nghe lệnh!" Thái Tề Cương đứng ở trên đài cao, biểu tình nghiêm khắc mà nhìn binh lính xếp hàng chỉnh tề phía dưới, vết sẹo trên trán rung động, "Theo ta xuất binh đánh quân địch, chém giết man di, mảnh giáp cũng không chừa!"
"Chém giết man di, mảnh giáp cũng không chừa!"
"Chém giết man di, mảnh giáp cũng không chừa!"
Tiếng hô kinh động núi rừng, tất cả binh lính di chuyển, Thái Tề Cương ở đầu gương mẫu dẫn quân đi xuất kích.
"A..." Bỗng nhiên một tiếng hét thảm vang lên, một kỵ binh man di đang cưỡi trên chiến mã đang lao đến, cả người lẫn ngựa bỗng ngã xuống. Ngay sau đó, mấy tình huống tương tự liên tiếp xảy ra, có vô số kỵ binh man di đều ngã lộn nhào ra đất. Kỵ binh ở phía sau không kịp dừng lại, nên cũng ngã xuống theo..
Phía trước xuất hiện một cái hố rất sâu, dưới cái hố là trúc gai sắc nhọn, kỵ binh ngã xuống thì sẽ bị đâm thành chuỗi.
Sự việc xảy ra ngoài ý muốn đã làm rối loạn cuộc tiến công đang nhịp bước, chỉ một cái hố đã chôn vùi không ít tính mạng của kỵ binh. Nhưng không chỉ có một cái hố, mà toàn bộ bên ngoài Cốc Dương Quan đều trải rộng những hố. Vì bọn họ thừa dịp bóng đêm gấp gáp hành quân, không chừa một mống rơi vào bên trong bẫy rập, thành ra mấy mấy ngàn nhân mã.
Tang Bố Càn Đạt biết được tin tức thì biến sắc, lập tức cấp báo cho Ô Tác.
Ánh mắt nam nhân cực kỳ tối tăm. Vì sao lại xuất hiện bẫy rập? Là người Đại Tề đã chuẩn bị trước, hay là họ nhìn thấu mưu kế của hắn?
Không, họ không có khả năng nhìn thấu mưu kế của hắn, Đại Tề đã phái ra gần hết binh lực, nên hiện giờ số nhân mã còn lại của họ nhất định không đến ba vạn!
Tận dụng thời cơ! Nam nhân vung roi da, rồi gầm lên: "Tiếp tục tiến công!"
"Tuân lệnh!" Tang Bố Càn Đạt lĩnh mệnh rời đi.
Nhưng kỵ binh tiếp tục đẩy mạnh, thì trên đường gặp càng nhiều bẫy rập. Nghe thuộc hạ đến bẩm báo nhân số kỵ binh bị thương vong càng ngày càng nhiều, mồ hôi lạnh của Tang Bố Càn Đạt chảy ra.
"Đại Hãn, nhất định là người của Đại Tề đã biết được sách lược của chúng ta nên mới thiết trí nhiều bẫy rập trên đường như vậy! Thuộc hạ cho rằng nên lập tức đình chỉ tiến công!"
Một roi của nam nhân đánh thật mạnh, làm tướng lĩnh khuyên can hoảng sợ.
"Ngươi thật sự hoài nghi sự lãnh đạo của bổn hãn?" Sắc mặt nam nhân xanh mét, con ngươi màu xám hẹp dài lạnh băng mà nhìn tướng lãnh.
"Thuộc hạ không dám, chỉ là..." Tướng lãnh nhìn ánh mắt muốn nuốt chửng mình của hắn mà nuốt nuốt nước miếng, vội vàng im lặng.
"Thiết kỵ được thiên thần phù hộ của Ô Tang Cách đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, mà mấy cái hố của bọn họ đã dọa mất lá gan của các ngươi?" Nam nhân cười nhạo một tiếng, cuốn roi da ở trên tay, "Là một hán tử, thì cùng bổn Đại Hãn đi đạp bọn Đại Tề vô năng ngu xuẩn dưới chân!"
"Đại Hãn, không thể!" Tang Bố Càn Đạt nhảy dựng lên ngăn cản nam nhân đi thân chinh. Thật vất vả mới miễn cưỡng hợp thảo nguyên lại thành một khối, nếu nam nhân này mà xảy ra chuyện gì không hay, thì cục diện tạm thời liên minh này chắc chắn sẽ đổ vỡ.
"Cút ngay!" Chân nam nhân đá văng Tang Bố Càn Đạt ra, lập tức đi ra ngoài vương trướng.
Gió to làm quân kỳ bay phần phật, tiếng trống trận rung động tùng tùng, chấn động đến mức đau tai. Trước mắt là đầu ngựa chen chúc, đêm tối như nhanh chóng bị tuấn mã đang lao đến đánh tan.
Phía sau thân vệ, nam nhân giục ngựa giết địch. Vốn tưởng rằng tính toán không bỏ sót gì, nhưng phía trước truyền đến tiếng binh lính kêu rên không ngừng làm hai mắt hắn đỏ đậm.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
"Báo! Người Đại Tề không biết sử dụng độc dược gì, mà khiến cho quân sĩ binh lính cùng ngựa bên ta đều nổi cơn điên!"
Vừa lúc nãy, có thứ gì đó trong bóng đêm nổ tung. Chỉ nghe thấy từng tiếng nổ mạnh thật lớn vang lên, rồi không ngừng có ánh lửa lập loè, ngay sau đó kỵ binh ở gần đó bỗng nhiên tê tâm liệt phế mà ho lên, chiến mã nổi điên mà hí vang, ném kỵ binh đi. Không ít kỵ binh ngã xuống trên mặt đất mất mạng dưới vó ngựa, mà chiến mã nổi điên đấu đá lung tung, kỵ binh ở gần đó ở phía khác liên tục dính tai ướng. Tình cảnh cực kỳ mất khống chế. Nhân mã Đại Tề còn ở đối diện, mà chính bọn họ đã giết hại lẫn nhau rồi.
Nếu là ban ngày, man di kỵ binh chắc chắn sẽ phát hiện theo sau tiếng nổ mạnh, vô số bụi màu đỏ bị nổ tung tứ tán lên không trung, hỗn hợp bụi đất như sương mờ bao phủ kỵ binh man di.
"Đại Hãn! Người Đại Tề đê tiện nhất định là thiết kế núi đao biển lửa chờ chúng ta nhảy xuống. Chuyến này quá mức nguy hiểm, ngài vẫn nên về doanh trước đi!" Tang Bố Càn Đạt tận tình mà khuyên nhủ.
Nam nhân cắn răng, phẫn hận cùng không cam lòng trong mắt tràn ra hốc mắt.
"A..." Một thân vệ bên người bỗng dưng kêu lên thảm thiết một tiếng. Ở không trung sáng mờ có thể nhìn thấy một đoản tiễn không có lông đuôi cắm ở ngực hắn.
Tang Bố Càn Đạt cực kỳ hoảng sợ: "Đây là vũ khí mới người Đại Tề phát minh ra! Chúng có lực sát thương vô cùng lớn!"
Đang nói, một thân vệ lại bị dính mũi tên, hắn che ngực lại mà lăn xuống ngựa.
"Giết!!!" Âm thanh hò hét dời non lấp biển, xông thẳng tận trời.
Quân binh Đại Tề dùng khăn vải ướt che miệng lại, lao đến dưới sự chỉ huy của Thái Tề Cương và các tướng lính như một mũi tên hung hăn cắm vào trái tim của kỵ binh man di.
Giáo ở phía trước bị đẩy mạnh, nỏ ở phía sau bắn chết quân địch, nhân mã ở hai sườn còn lại chém giết. Bộ binh Đại Tề trước nay nghe đến kỵ binh man di là biến sắc, hiện giờ thay đổi tâm thái, họ dũng mãnh không sợ mà nhân lúc hỗn loạn xử lí không ít kỵ binh man di.
Kỵ binh man di ngã xuống càng ngày càng nhiều, trong lòng Tang Bố Càn Đạt kinh sợ: "Đại Hãn!"
"A..." Khóe mắt nam nhân muốn nứt ra, đôi mắt đỏ bừng đỏ gắt gao nhìn chằm chằm giáo bên Đại Tề đang lao đến đánh hạ kỵ binh bên mình, không cam lòng rống giận: "Lui lại!"