Edit: Tieu Hien
Beta: Meo
- --
"Thẩm... Thẩm đại nhân?" Người đầu bếp đứng ở một bên nhìn Thẩm Nghiên Bắc kéo dài sợi mì ra, vỗ bột rồi lại kéo ra như làm ảo thuật, sau đó nhìn hắn chà xát tay mà cảm thấy dường như bị một vạn chiến mã của người man di điên cuồng tàn sát.
Tuy hắn chỉ là một người đầu bếp, phụ trách làm cơm tập thể, thỉnh thoảng thì chạy việc vặt giúp các tướng quân. Nhưng tốt xấu gì hắn cũng đứng bếp được nhiều năm, vậy mà ở trước mặt Thẩm đại nhân hắn lại cảm thấy mình như là người học việc vậy. Nhìn thủ pháp nước chảy mây trôi này, ai không biết còn tưởng Thẩm đại nhân có xuất thân từ con nhà làm đầu bếp hoàng gia ấy chứ!
Nghĩ đến chuyện Thẩm Nghiên Bắc cầm một loại cây tên là ớt đưa cho bọn hắn xào hai đĩa thức ăn lần trước, trong lòng người đầu bếp lại càng cảm thấy nghi hoặc.
Bây giờ người đọc sách đều uyên bác đến trình độ này rồi sao? Biết văn hay chữ tốt, phân biệt được ngũ cốc hoa màu, đến cả tài nấu ăn cũng khiến cho người khác thua tâm phục khẩu phục như vậy sao?
Nhìn người đầu bếp ngơ ngác đứng bên cạnh nhìn hắn bận việc, Thẩm Nghiên Bắc chợt ý thức được mình đang cướp miếng cơm của người ta, hắn mới ngượng ngùng cười nói: "Thế tử đã nhiều ngày chưa ăn được bữa nào ngon miệng, ta muốn nấu chút mỳ dễ ăn vừa miệng cho ngài ấy."
Hắn cũng không tính toán làm món gì phức tạp, mà trực tiếp băm thịt heo để chuẩn bị làm mỳ thịt băm.
Người đầu bếp đột nhiên lấy lại tinh thần, ân cần nói: "Ngài xem có cần chuẩn bị cái gì, thì cứ trực tiếp phân phó ta làm là được!"
"Vậy ngươi thái ít hành và thái hạt lựu chút cà rốt cho ta."
"Có ngay!" Người đầu bếp nhanh chóng đồng ý, rồi vội đi tìm nguyên liệu.
Đổ thịt heo vào trong chảo dầu đang nóng để xào lên, xào vừa tới thì cho gừng đã thái mỏng vào rồi xào tiếp. Thẩm Nghiên Bắc chăm chú nhìn vào thịt băm đang xèo xèo trong chảo với biểu tình nghiêm túc, như đang nghĩ xem lên đặt bút phê văn thư ở chỗ nào thì thích hợp, nghiêm túc đến mức khiến người đầu bếp nhìn mà tâm tình phức tạp cực độ.
Gần đây trong quân doanh đều đang đồn rằng Thẩm đại nhân yêu thầm thế tử. Mới đầu hắn còn chưa tin, nhưng hiện tại nhìn thấy vị Trạng Nguyên tài giỏi này lại đích thân xuống bếp làm một bát mỳ vì người trong lòng mình, hắn cảm thấy nhận thức trước đây của mình bị đảo lộn hết cả rồi.
Sau khi lần lượt bỏ các loại gia vị vào chảo thịt nêm nếm cho vừa, rồi lại lấy một cái chảo khác đổ nước vào đun chuẩn bị làm nước mỳ, chờ nước sôi rồi từ từ bỏ thịt đã đảo trước đó vào, Thẩm Nghiên Bắc nắm quai chảo chậm rãi chờ nước sôi lần nữa.
Tiếng lửa vang lên tí tách, thanh niên với ánh mắt ôn hòa đứng ở trước bếp lò xây bằng đất. Ánh lửa ấm áp hắt lên khuôn mặt anh tuấn của hắn làm người xem không khỏi động tâm.
Có lẽ vì đã bôn ba bên ngoài hơn một năm trời, nên trên người thanh niên phần nào mang đến cảm giác phong sương, mặt mày cũng vì vậy mà trở lên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị. Nhưng cho dù người thanh niên ấy có ngày càng trở lên uy nghiêm ra sao, thì trong mắt hắn luôn ánh lên sự dịu dàng...
Cố Trường Phong nghiêng người dựa vào cạnh cửa nhìn hắn thả cà rốt và trứng rán đã thái nhỏ vào nồi canh, mà trong lòng y cũng nóng lên tựa như nồi canh kia. Trong mắt Cố Trường Phong có ngọn lửa hừng hực bốc cháy giống như ngọn lửa trong bếp lò, và liên tục tăng cao.
Thẩm Nghiên Bắc đang định đổ mỳ đã đổ nước lạnh làm nguội vào nước mỳ thì trong lòng như có trực giác, hắn quay đầu lại nhìn thì không hề phòng bị mà đối mặt với một đôi mắt đen thâm thúy như thể có thể hút người ta vào trong đó.
Chủ nhân của đôi mắt kia khó có dịp lười biếng mà dựa vào khung cửa, nhìn hắn chằm chằm với một ánh mắt nóng bỏng mãnh liệt trước nay chưa từng có. Lúc ánh mắt hai người vừa chạm nhau, nam nhân lập tức giấu đi sự hứng thú trần trụi trong mắt.
Khóe miệng Thẩm Nghiên Bắc không tự giác cong cong lên: "Dậy rồi à?"
Nam nhân là một người cẩn trọng, từ trước đến nay y không bao giờ thể hiện cảm xúc ra mặt như vừa rồi. Đây là lần đầu tiên Thẩm Nghiên Bắc nhìn thấy ánh mắt chiếm hữu trắng trợn như vậy trong mắt y, nó thật sự rất khiến lòng người thỏa mãn!
Người đầu bếp sửng sốt: "Thế tử!"
Cố Trường Phong nhìn đầu bếp gật đầu, rồi nhấc chân đi vào.
Mấy ngày này y đã quen cảnh nửa đêm bị tỉnh giấc, thường thường ở trạng thái ngủ rất nông. Vừa rồi là vì y cảm nhận được hơi thở của người kia ở bên cạnh nên y mới yên tâm ngủ được, nhưng thanh niên vừa đi y lập tức thoát khỏi trạng thái an ổn.
Y mơ mơ màng màng mà dịch sang bên cạnh, nhưng không được người kia kéo ôm vào lòng giống như bình thường, nên y lập tức tỉnh lại.
Dạ mình châu trong lều tỏa ra ánh sáng dìu dịu, y quét mắt nhìn một vòng thì không phát hiện ra bóng dáng của thanh niên. Sau đó, mắt y nhìn lên đồng hồ cát, đã là giờ Tý rồi (h - h sáng).
Đã hơn nửa đêm thanh niên còn đi nơi nào nữa? Y rời giường, mặc áo ngoài vào rồi đi về phía nhà bếp xem thử. Trực giác mách bảo y rất có thể thanh niên đã đến đó.
Quả nhiên, lúc đến nhà bếp y đã nghe thấy thanh niên nới với đầu bếp muốn nấu chút đồ ăn cho y.
Thanh niên luôn dịu dàng săn sóc y như vậy.
"Đói bụng à? Sắp xong rồi." Thẩm Nghiên Bắc quay đầu lại cho mỳ vào nước mỳ, rồi rắc một chút hành xanh mướt đã thái lên, cuối cùng cho thịt băm nóng hổi vào là xong.
Nhà bếp của quân doanh là nơi cho tướng lãnh nấu cơm, cũng giống như căn tin, bên trong có bàn ghế, Thẩm Nghiên Bắc múc mỳ ra hai tô sứ rồi bưng để lên bàn, sau đó hắn kéo Cố Trường Phong ngồi xuống ăn mì.
Đầu bếp nhìn hai tô mì tỏa ra mùi thơm, nhìn hai người kia ngồi mặt đối mặt với nhau như vậy, thì lập tức cảm thấy mình vô cùng thừa thãi, nên vội vàng lui ra ngoài.
Bên ngoài gió lạnh gào thét, trong nhà bếp lại ấm áp như xuân, khó được dịp hai người có thể ngồi cùng nhau lặng yên mà hưởng thụ mỹ thực. Thẩm Nghiên Bắc đưa đũa cho, và nói: "Mau ăn đi!"
Đã lâu lắm rồi y chưa được ăn mì do đích thân Thẩm Nghiên Bắc nấu, tô mì này có màu sắc tươi sáng, lác đác chút hành thái rải trên nước mì khiến người khác nhìn là muốn động đũa ăn ngay. Cố Trường Phong uống một ngụm nước mì, nước mì ấm nóng chảy xuống cổ họng, sự ấm áp từ dạ dày truyền đến tận trong lòng.
Sự thèm ăn của y lập tức được kích thích, Cố Trường Phong ăn hai ba miếng đã hết tô mì, đến cả nước mỳ y cũng uống cạn sạch bóng loáng.
Nhìn Cố Trường Phong rất nể mặt mà ăn hết như vậy, Thẩm Nghiên Bắc khẽ cười: "Ngày mai muốn ăn cái gì? Ta làm cho em?"
Chiến tranh cũng coi như kết thúc rồi, hắn cũng công khai nói yêu người ta rồi, nên không cần lén lút đối tốt với vợ mình nữa!
"Châu chấu rang." Cố Trường Phong trầm giọng nói.
Thẩm Nghiên Bắc ngẩn người, hắn cho rằng mình nghe nhầm, nhưng ánh mắt Cố Trường Phong rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
Nếu là người khác chắc chắn sẽ cảm thấy Cố Trường Phong đang cố ý làm khó người khác. Trời giá rét như vậy thì đi đâu tìm châu chấu đây? Nơi biên cảnh này là đồng không mông quạnh, đâu giống như quận Thượng Nhiêu hay có nạn châu chấu.
Nhưng Thẩm Nghiên Bắc lại bị yêu cầu khó như vậy.
Hắn và Cố Trường Phong nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng hắn bất đắc dĩ nói: "Ngoan nào, hiện tại em đang dưỡng thương nên không được ăn đồ quá nhiều dầu mỡ. Chờ chúng ta về kinh rồi, ta sẽ làm cho em có được không?"
Cố Trường Phong chỉ lẳng lặng nhìn hắn mà không trả lời, Thẩm Nghiên Bắc làm như đương nhiên kéo tay y đi ra khỏi nhà bếp: "Cứ quyết định như vậy đi. Chờ về sau mà có rảnh, ta sẽ lại đưa em đến quận Thượng Nhiêu chơi. Tuy nơi đó còn nghèo, nhưng cảnh sắc rất đẹp."
Ánh mắt Cố Trường Phong sáng lên, lúc này y mới gật đầu: "Được."
Thẩm Nghiên Bắc nắm chặt đôi tay ấm áp có vết chai mỏng ấy mà trong mắt hắn đong đầy ý cười.
Muốn đi qua những nơi huynh từng đi, muốn ngắm phong cảnh huynh từng ngắm, muốn nếm thử những món huynh từng ăn. Hóa ra những lúc không có hắn ở cạnh, tức phụ của hắn lại nghĩ nhiều về hắn như vậy!
"Thế tử, Thẩm đại nhân..." Có binh sĩ tuần tra đi qua, khi nhìn thấy hai người sóng vai đi cùng nhau, lại còn thân mật nắm tay nhau, thì ngây người.
Thẩm Nghiên Bắc cười tủm tỉm nói: "Các huynh đệ vất vả rồi."
Binh sĩ dừng lại nói: "Không vất vả, không vất vả..."
Nói xong họ liền vòng qua hai người rảo nhanh bước chân đi.
Cố Trường Phong nghe thấy bọn họ đang nhỏ giọng bàn luận ở phía xa xa: "Vừa rồi các ngươi có thấy gì không? Thẩm đại nhân và thế tử, hình như bọn họ hẹn hò rồi?"
"Nhìn dáng vẻ chắc đúng tám phần rồi!" Có đồng bọn nói tiếp: "Cuối cùng Thẩm đại nhân cũng chờ được đến lúc mây tan thấy trăng sáng rồi, thật đáng mừng!"
"Ai da, không được, ta cũng phải nhanh chóng về tìm vợ thôi!" Một binh sĩ khác trêu ghẹo nói.
Chạng vạng, Trần tướng quân mang theo binh lính còn lại trở về, còn có rất nhiều chiến mã và tù binh man di. Trận chiến này đã hoàn toàn thắng lợi, khắp quân doanh đều tràn ngập trong không khí vui mừng, bây giờ chúng binh lính mới có thể thoải mái nói chuyện phiếm được rồi.
Bắt được Đại Hãn của người man di, còn tiêu diệt đại quân của bọn chúng, nhưng tâm trạng của đại tướng quân Thái Tề Cương lại không được tốt như những binh lính ngoài kia. Dựa theo thời gian đã tính, cánh quân trái cùng cánh quân giữa đã biết là trúng kế sau khi đi vòng vèo thì cũng nên trở về rồi chứ, nhưng thám báo phái ra lại không tìm được chút tin tức nào về hai cánh quân này!
Hai cánh quân đi đâu được đây?
Nghi hoặc này vẫn luôn lẩn quẩn trong lòng Thái Tề Cương, đến ngày thứ ba mới hết.
"Đại tướng quân! Cánh quân trái cùng cánh quân giữa đã trở lại!" Binh sĩ phụ trách thông truyền hưng phấn chạy vào: "Vương tướng quân cùng Mã tướng quân đã đánh thẳng đến vương triều của người man di, còn bắt trói vương thất man di về!"
Thái Tề Cương vui mừng khôn xiết, vội kêu các tướng sĩ liên quan đi nghênh đón hai vị tướng quân.
Mã tướng quân vừa xuống ngựa, đã thở dài nói với Vương tướng quân: "Còn tưởng rằng hai người chúng ta đánh vào hang ổ của người man di đã là công lao lớn nhất rồi, ai biết được thế tử lại còn bắt sống được Ô Tác Vương, thật đúng là hậu sinh khả uý!"
Thái Tề Cương cười ha ha đi tới nói: "Lời này của Mã tướng quân sai rồi. Gừng càng già càng cay, không ai ngờ các vị lại rẽ ngoặt giáp mặt!"
"Dệt hoa trên gấm mà thôi." Mã tướng quân cười lắc đầu.
Trước mắt đại quân man di đã bị giết, vương thất man di đã bị bắt, nên người man di đã không còn là uy hiếp đối với Đại Tề!
Vốn dĩ tất cả mọi người đều cho rằng đây sẽ là một cuộc khổ chiến kéo dài, không nắm chắc thì sẽ kéo đến một hai năm, nhưng thực tế lại chỉ mất nửa năm đã kết thúc trận chiến. Điều này thật sự làm người ta thổn thức.
Nghĩ đến những mồ hôi và máu của chúng binh lính phải trả giá mấy tháng nay, Thái Tề Cương ra lệnh khao thưởng toàn quân.
Trong thoáng chốc, toàn bộ quân doanh Đại Tề đều bị tiếng hoan hô của chúng binh lính bao trùm.
Đêm nay, toàn quân đa phần đều là tiếng binh lính cười đùa và uống đến say mèm, còn có không ít các tân binh khóc thành tiếng.
Giờ đã đánh xong, bọn họ có thể trở về đoàn tụ với người nhà rồi!
Doanh trại tân binh có năm vạn nhân mã, hiện giờ chỉ còn lại không đến ba vạn người.
"Thế tử, thuộc hạ kính ngài một ly!" Có binh sĩ với hốc mắt đỏ bừng đánh bạo đi đến trước mặt Cố Trường Phong.
Cố Trường Phong liếc nhìn hắn, y im lặng uống hết chén rượu.
Binh sĩ này y hơi ấn tượng, hình như y đã từng cứu người này thoát chết dưới đao của người man di.
"Thế tử, ta cũng kính ngài một ly!" Nhìn thấy Cố Trường Phong uống xong rượu, vài binh sĩ khác cũng mạnh dạn tiến lên.
Trong những người này, có rất nhiều người từng được Cố Trường Phong cứu, còn có người chỉ đơn giản là kính ngưỡng cách đối nhân xử thế của y. Cố Trường Phong đều uống cạn rượu, lúc này chúng binh lính mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
"Tức phụ của ta là tướng quân được người người kính trọng, thật sự tự hào vô cùng!" Lúc Thẩm Nghiên Bắc rót rượu cho y, hắn ghé vào lỗ tai y nói.
Cố Trường Phong nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, trên mặt y thấp thoáng ý cười.
Thẩm Nghiên Bắc lấy thân phận giám quân để đến biên cảnh, hiện tại đang có chiến sự, nên hắn cần phải về kinh phục mệnh. Đợi ý chỉ của Hoàng thượng truyền tới, hắn lập tức sẽ dẫn quân hồi kinh.
Dù đường khó đi đến mấy, ngày mai Thẩm Nghiên Bắc cũng phải xuất phát...