Trăng Sa Đáy Vực

chương 69: nỗi nhớ như lời nguyền

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Điều đáng tiếc bản thân Langmuir không thể nhớ chút ký ức nào về "sự phục sinh lúc bình minh" vốn đã được định sẵn sẽ xướng lên như một thần tích vào mai sau.

Binh lính và thường dân có mặt tại đấy cũng xuất hiện triệu chứng ký ức và ấn tượng mơ hồ. Mà một số người tự bảo mình nhớ rõ thì lại có những lời truyền miệng chi tiết khác nhau.

"Sự tích chết đi sống lại" của vị Thánh Quân cuối cùng của vương quốc đã trở thành một bí ẩn lịch sử muôn thuở.

Vô số học giả đã phân tích hiện trường vào thời điểm đó, cố gắng giải thích những gì đã xảy ra từ góc độ tách rời khỏi thần học.

Có người nói, trong cơ thể của Thánh Quân lúc ấy đã chứa một lượng lớn pháp lực và ma lực, chưa biết chừng đã sinh ra dị biến nào đó.

Có người nói, có lẽ có một đại pháp sư lánh đời nào đó đã bị Thánh Quân đả động, trà trộn vào đám đông để thi triển cấm thuật.

Trong số đó, câu nói được mọi người chấp nhận cũng là câu nói mà vô số giáo viên sẽ giải thích cho học sinh trong các lớp học pháp thuật sau này ——

Sau khi nhịp tim ngừng đập, ý thức sẽ tan rã. Mà không ngoa khi nói rằng thuật chữa trị của Thánh Quân bệ hạ là có một không hai, có lẽ chính ý chí cầu sinh của Thánh Quân đã thu hút pháp lực mà dân chúng đã hội tụ, mang đến kỳ tích chết đi sống lại này.

Mãi đến sau này, có người tìm thấy bức tượng Đức Mẹ đã sứt mẻ một nửa người ở nơi hoang dã.

Người tin như nhặt được kho báu, khăng khăng rằng đây chính là bằng chứng Đức Mẹ giáng thế, vết nứt ấy chẳng phải chính là vệt nước mắt của Đức Mẹ sao?

Mà học giả không tín ngưỡng pháp thuật cũng kinh ngạc không kém, cho rằng đây là do khi thi triển pháp thuật chữa trị đã khiến pháp lực chấn động mạnh mẽ gây ra vết nứt, đến nỗi tượng thần Đức Mẹ cũng bị hủy hoại, chẳng lẽ điều này còn không thể nói rõ kỳ tích không liên quan gì đến thần linh sao?

Cứ như vậy, cuộc tranh luận tiếp tục. Kỳ tích đó đến tột cùng là do con người hay là do thần linh tạo ra, cuối cùng cũng không có kết luận.

Điều duy nhất có thể xác định chính là những câu nói như "Thánh Quân bệ hạ thành thần", "ngài ấy hồi phục toàn vẹn giữa hoa tươi và suối ngọt, đứng dậy mỉm cười với binh sĩ và con dân"... v.v chắc chắn là nói nhảm.

Thân thể Langmuir đã thủng lỗ chỗ, tinh thần kiệt quệ đến cực hạn, dù vết thương chí mạng đã được chữa lành, nhưng cũng chỉ cầm về một hơi về mà thôi.

Sau khi ánh sáng vàng rực rỡ tan đi, Langmuir lại rơi vào trạng thái hôn mê sâu, em trai Aiden ôm y khóc rồi lại cười.

Thánh Quân được hộ tống cẩn thận trở về vương thành, nhưng các y sư bị gọi đến hoàng cung lại bắt đầu sầu muộn.

Thần điện ngày xưa quả thực có nước thánh có thể thanh lọc ảnh hưởng của ma lực, nhưng đó là trường hợp vừa mới bị ma lực ảnh hưởng dị hóa. Langmuir đã bị ma hóa quá dài và quá nặng, bây giờ sức khỏe lại suy yếu vô cùng nên chẳng ai dám cho y sử dụng.

Đêm đó, sắc mặt y sĩ nghiêm túc, thành thật khai báo với Aiden: "... Bọn thần đã phong ấn pháp lực của Thánh Quân bệ hạ, tránh cho ma lực xung đột với pháp lực, còn lại phải chờ ngài ấy tỉnh lại mới tính đến thứ khác."

Aiden mệt mỏi đến mức hai mắt xanh đen, ngón tay bám chặt vào tường: "Huynh ấy còn có thể trở lại hình dáng nhân loại bình thường hay không?"

"Nói thật, khó lắm bệ hạ à."

Aiden không khỏi đấm vào tường, răng cắn chặt đến đau buốt.

Y sư lại nói: "Ngoài ra, thưa bệ hạ còn có một việc nữa..."

"Bọn thần thấy cổ Thánh Quân, có... có dấu vết đeo vật cứng lâu. Có lẽ là xiềng xích hoặc gông cùm, nghe nói ma tộc sẽ đeo thứ này cho nô lệ của bọn họ..."

"Nô lệ!?" Aiden hít một hơi, quay phắt đầu lại.

Trong căn phòng phía sau, tấm màn che giường như lụa buông xuống, chỉ thoáng thấy bóng người yên tĩnh đang ngủ mê man.

"Huynh ấy... rốt cuộc đã phải trải qua bảy năm này thế nào!?"

Y sư lộ ra vẻ mặt khó xử.

Từ xưa tới nay chưa từng có ai tiến vào vực sâu, cũng không có người tiếp xúc với ma tộc. Câu hỏi của Aiden không có ai trả lời.

Bọn họ chỉ có thể tưởng tượng theo hướng tồi tệ nhất. Langmuir hai mươi hai tuổi vào vực sâu, một vị quân vương cao thượng và tôn quý bị ma tộc coi như nô lệ tàn phá bảy năm, khi trở về tóc vàng đã thành trắng xám, cơ thể phủ đầy vảy... Rốt cuộc y đã trải qua điều gì, tình trạng hiện tại lại ra sao?

Đôi mắt Aiden đã đỏ hoe, nghiến răng âm trầm nói: "Huynh ấy đi cứu vớt ma tộc, nhưng lại bị ma tộc hại thành thế này, ta..."

Vị quốc vương trẻ cười khổ một tiếng, lấy tay che mặt: "Xem như bản thân ta đã cảm nhận được, huynh ấy từng nói mắc xích hận thù là khó cắt đứt nhất. Đúng là ta hận không thể lập tức phái binh, chém đám ma tộc đó thành tám khúc."

Y sư thở dài một hơi.

"Haizzz... Hiện giờ còn chưa có ai nói chuyện với Thánh Quân. Chúng ta cũng không biết ngài ấy còn tỉnh táo không, thậm chí nhân cách và ký ức còn nguyên vẹn không..."

"Khi Thánh Quân tỉnh lại, dù ngài ấy nói gì, xin bệ hạ hãy thuận theo một chút, đừng tùy tiện nhắc tới vực sâu và ma tộc để tránh kíc/h thích ngài ấy..."

Y sư lải nhải. Aiden càng nghe càng hoảng hốt, sắc mặt tái xanh, vội nói: "Ta biết rồi, ta biết rồi."

Langmuir hôn mê trong hoàng cung bốn ngày mới tỉnh lại.

Sau khi y mở mắt ra, ngẩn ra gần mười lăm phút.

Trở lại nhân gian, giống như nằm mơ vậy.

Dường như y nghe thấy vô số linh hồn đang mỉm cười gọi mình, lại giống như nghe thấy vô số người khóc lóc gọi mình. Trong ý thức mơ hồ trông thấy ánh mặt trời rồi lại ngủ thiếp đi trong ánh nắng ấm ấy.

Khi mở mắt ra thì đã ở đây.

Quanh người là những đồ đạc mà y đã không nhìn thấy suốt bảy năm, đây là phòng ngủ của y khi còn làm Thánh Quân. Ngay cả chạm khắc phức tạp lồi lõm trên trần nhã, vết xước trên đèn chùm màu đồng vàng và dây buộc màn lụa trắng cũng không khác gì trong ký ức.

Trong căn phòng yên tĩnh đầy mùi thuốc. Ngoài cửa loáng thoáng có tiếng bước chân khẽ khàng, Langmuir biết ấy là các thị nữ của hoàng cung chỉ cần y gọi một tiếng liền sẽ có người đi vào.

Vậy, mình thực sự... đã quay lại rồi à?

Langmuir nhớ tới mũi tên xuyên tim trên tháp canh, càng cảm thấy không chân thực.

Y vô thức muốn giơ tay lên chạm vào trái tim mình, nhưng không ngờ mới cử động cánh tay mà sắc mặt đã tái đi, rên khẽ một tiếng.

Đau quá, chỗ nào cũng đau, cả người như bị đập gãy.

Đột nhiên một cái đầu xù ngẩng lên bên cạnh giường: "Huynh trưởng!?"

Aiden đang gục ở chỗ này nghỉ ngơi thì giật mình bừng tỉnh, vội bảo vệ cánh tay đang phát run của Langmuir, nhét về trong chăn: "Huynh chậm một, chậm một chút, đừng có cử động lung tung..."

"Huynh đã tỉnh rồi, tốt quá... Y sư nói đáng lẽ hai ngày trước đã tỉnh lại, nhưng huynh vẫn ngủ mãi làm đệ sợ chết khiếp."

Giọng mũi của Aiden rất nặng, hiển nhiên mấy bữa nay đã khóc rất nhiều.

Cậu cúi xuống giường nghẹn ngào nói: "Huynh thấy sao rồi? Có khát hay đói không? Có thấy đau chỗ nào không? Nếu khó chịu thì có thể uống một ít thuốc tê..."

Langmuir cố gắng nắm lấy bàn tay của Aiden: "Aiden..."

"Đệ nghe đây, huynh đã về hoàng cung, huynh đã về nhà rồi, đây là phòng của huynh năm đó, huynh còn nhớ không?"

Langmuir lại nói: "Kết giới của Gasol... Chướng khí..."

Aiden cục cựa, nhỏ giọng nói: "Huynh yên tâm, mọi thứ đều ổn trừ huynh."

Langmuir nghe ra chút đau lòng oán trách của em mình.

Y cụp mắt xuống rồi mỉm cười, nhịn đau với tay xoa tóc của em Aiden: "Xin lỗi Aiden, ta luôn khiến đệ lo lắng... nhưng, ta rất vui vì gặp lại đệ."

Chỉ một câu mà Aiden suýt nữa đã bật khóc thành tiếng.

Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất, nhưng sau bao nhiêu đau khổ, dường như anh trai đã thay đổi lại chẳng có gì thay đổi. Đôi mắt dịu dàng ấy không bị mài mòn trở nên vô hồn mà dường như càng sáng ngời hơn động lòng người hơn.

Aiden không muốn tỏ ra buồn bã trước mặt Langmuir nên cười gượng, lấy cớ rót nước cho y, xoay người lau mặt rồi lại kéo rèm ra.

Ngoài cửa sổ là bầu trời trong xanh đầy nắng, cành cây mùa đông vươn dài mảnh khảnh tựa như bức tranh.

Langmuir nép mình trong giường, nương theo ánh nắng lặng lẽ nhìn người em trai xa cách đã lâu.

Bảy năm trôi qua, Aiden đã trưởng thành hơn rất nhiều, mái tóc màu nâu sẫm chải thành kiểu tóc xoăn của quý tộc hoàng gia, khóe mắt cũng có vẻ chững chạc của quốc vương, nhưng bây giờ lại nom hốc hác chẳng có bao nhiêu khí thế.

Aiden trở về nhanh, đầu tiên cậu đặt bát muỗng lên bàn nhỏ ở đầu giường, sau đó gọi hai thị nữ vào phòng.

Các thị nữ mặc váy vải màu nâu trà, thắt dây tóc ren trắng, hành lễ với Aiden gọi "bệ hạ" trước, sau đó hành lễ với Langmuir gọi "Thánh Quân bệ hạ".

Các nàng nhẹ nhàng nâng nửa người trên của Langmuir, để y tựa vào gối mềm.

Thánh Quân mỉm cười, yếu ớt nói câu cảm ơn rồi lại hỏi các nàng, không sợ ma tộc sao? Mấy thị nữ sợ tới mức liên tục lắc đầu xua tay, ấp úng nói không ra lời.

Các nàng là thị nữ mới tới năm nay, chưa từng thấy hoàng tộc nào hiền lành thân thiện đến thế, hai gương mặt xinh đẹp đều đỏ bừng.

"Huynh nói ít một chút... nào, huynh nếm thử đi, đây là trà hoa có thêm mật ong, táo đỏ và một số thảo dược. Y sư nói có thể uống như nước."

Aiden có hơi căng thẳng đút một muỗng trà thuốc ấm nóng.

Langmuir nhấp một ngụm rồi ngẩn ra. Đây đúng là hương vị y từng rất thích, thậm chí mấy năm đầu tiên đến vực sâu y còn mơ thấy.

Cảm giác hoảng hốt lại ập tới. Ở trong vực sâu quá lâu, y đã quen với rượu nóng, sữa dê và nước ngọt đắng của trái cây dại. Lúc này hương trà nồng nàn và êm dịu lại đầy trong khoang miệng, khiến Langmuir không thể hồi thần lại hồi lâu.

Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện.

Y nghĩ: Vực sâu không có loại hương vị này, chắc chắn Ma Vương chưa từng nếm thử, không biết hắn có thích hay không.

Ngay sau đó, tay phải của Langmuir chợt run rẩy.

Y vô thức muốn đè xuống bằng tay trái, nhưng tay trái cũng bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.

"Huynh bị sao thế!?"

Aiden hoảng sợ, vội đặt bát xuống: "Huynh không thích sao, vậy không uống nữa đệ đi rót nước cho huynh..."

Ánh nắng mùa đông ngoài cửa sổ chiếu rọi vào gương mặt gầy gò và xanh xao của Langmuir.

Vẻ mặt của Thánh Quân khá bình tĩnh, cụp mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay đang phát run của mình: "... Huynh, không sao."

Y biết nguyên nhân mình run rẩy. Chính đôi tay này... trong cơn gió tuyết đã từng rút loan đao, chặt đứt chiếc sừng còn lại của Ma Vương.

Hôn Diệu mất cặp sừng và ma lực thì hắn sẽ biến thành bộ dáng gì ở một nơi như vực sâu, nơi sức mạnh tương đương với tôn nghiêm?

Langmuir đau buồn đến độ trái tim thắt lại từng cơn, y không thể nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, ta có hơi mệt thôi."

Aiden và mấy thị nữ đều sợ tới mức không dám thở mạnh, vội đỡ y nằm xuống rồi sai người gọi y sư.

Mà Langmuir đã nghiêng người, vùi mặt vào gối.

... Tất nhiên, y biết rằng nguồn gốc tai họa của Gasol đã bị loại trừ.

Cuối cùng mình cũng đi hết con đường dài và gian khổ này. Y rời khỏi vực sâu trở về quê hương của mình, không còn là quốc vương gánh tội lỗi cũng không còn là nô lệ của Ma Vương.

Nhưng mười bốn năm trước, "lời nguyền" do Hôn Diệu yểm vào y dưới vực sâu chẳng thể giải quyết mà dường như đã biến đổi.

Mỗi khi thấy ánh mặt trời hoặc hoa tươi, trong lòng y vẫn dâng lên cơn đau xé lòng dai dẳng.

Y sẽ nghĩ đến sương giá và tuyết mùa đông, về mạch lửa dưới lòng đất, về sừng và móng vuốt nắm chặt dây cương, về vảy đen được ánh lửa soi sáng.

Còn có những chiếc chuông làm bằng mảnh xương, những khúc tế ca xa xưa, thậm chỉ cá tiếng trống trận và gió tanh mưa máu mà y không thích.

Không. Langmuir im lặng siết chặt bàn tay.

Dường như không chỉ có nắng và hoa, khi nhìn thấy mọi thứ tốt đẹp, y sẽ nghĩ đến vùng đất mang tên Gasol.

Và ở đó có một vị Ma Vương bị gãy sừng vì y.

Y từng nói với Hôn Diệu, mình không yêu hắn. Y cũng thực sự cho rằng mình sẽ không yêu Ma Vương, dù cho có cảm tình đặc biệt thì đó cũng chỉ là một chút áy náy, một chút biết ơn, còn có một chút kính nể và cảm động.

Song hiện tại, sau khi trải qua tử biệt chia li, Langmuir chợt nhận ra y đã có chút nhớ nhung Ma Vương của mình.

Đây cũng do một phần áy náy sao? Y không biết nhưng y muốn Hôn Diệu nếm thử trà hoa có mật ong, táo đỏ và một ít thảo dược mà mình thích.

Cho nên lúc y sư vội vàng chạy tới, Thánh Quân nằm ở trên giường cố gắng ngẩng mặt lên, nhịn không được mở miệng hỏi câu đầu tiên.

"Các hạ, ta có thể khỏe mạnh lại hay không? Không khỏe mạnh cũng được, ta muốn hỏi... ta còn có thể trở về vực sâu không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Chưa hết đâu các bạn ạ, nếu sắp kết thúc thì mình báo trước nhé.

"Phục sinh" của Langmuir là cách kết thúc mở. Phiên bản khoa học là câu trả lời trong sách giáo khoa được học giả pháp sư đưa ra ở đầu chương này. Phiên bản thần học là câu trả lời cho cuốn truyện mà người cha đọc cho con nghe ở cuối chương trước. Đây không phải vấn đề trong hai chọn một, mà càng giống như một bài kiểm tra Tự Do Tâm Chứng (*), cụ thể chờ mình viết xong sẽ lại lải nhải. Sau này khi mình sửa lại truyện, sẽ tham khảo phản hồi của mọi người mà sửa lại cách viết, nhưng khả năng cao vẫn là câu hỏi mở. (**)

(*) Có nghĩa là không có quy tắc chắc chắn nào theo đó các loại bằng chứng nhất định là thuyết phục hoặc không.

(**) Những câu hỏi không thể trả lời dễ dàng bằng một từ đơn giản là "có", "không". Những câu hỏi mở bắt đầu bằng "Làm thế nào..." sẽ mang lại nhiều thông tin có giá trị hơn những câu hỏi bắt đầu bằng "Tại sao..."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio