Mộ Dung Hoa lần theo dấu máu để lại trên đường tìm tới đầu nguồn một con sông lớn thì dấu vết bị đứt đoạn. Hắn không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Thất nhưng lại tìm được đồ mà y vẫn mang bên người. Cũng có thể chẳng phải vô tình tìm thấy mà chính Tiểu Thất cố ý để lại cho hắn.
Miếng ngọc bội hoa sen quý giá và giấy hưu thư được đặt xếp chồng lên nhau. Mộ Dung Hoa siết ngọc bội trong tay lật xem hưu thư chính tay mình viết ra, chỉ khác bây giờ trên đó còn in hằn dấu điểm chỉ đỏ của người kia.
Mộ Dung Hoa hoảng loạn và sợ hãi, ngực hắn hiện tại nặng như có thứ gì đó đè lên không thở nổi. Hắn vừa mất đi mẫu thân giờ người hắn yêu thương nhất cũng bỏ hắn mà đi.
Lòng bàn tay Mộ Dung Hoa phát ra một tiếng “rắc”, lúc này hắn mới nhận thức được chính mình đã bóp nát thứ duy nhất còn vương lại hơi ấm của Tiểu Thất.
Ngọc bội vỡ cũng giống như đoạn tình duyên của hai người vỡ nát chẳng thể ghép lại. Trong lòng hắn trống rỗng như vừa đánh mất thứ gì đó, mà đánh mất cái gì thì hắn đương nhiên biết rõ nhất.
Hỏi hắn có hối hận không? Đương nhiên có. Nhưng so với hối hận hắn càng không cam lòng nhiều hơn. Hắn nào có dễ dàng bỏ cuộc như thế, người dù sao vẫn còn đó, đi rồi thì hắn bắt lại là được.
Tiểu Thất đã đến Bắc Triều được tròn một tuần nhưng chưa đêm nào được ngủ yên. Trong đầu y vẫn quanh quẩn cảnh tượng Tiểu Lục cả người đầy máu trên lưng là rất nhiều vết thương. Y có ý muốn đưa Tiểu Lục trở về núi Trường An nên khi còn ở trên thuyền đã nói với Bạch Thái Thiên.
“Tiểu Lục nói dù cho mang trên người thân phận gì thì trong lòng cũng chỉ muốn làm Lục sư huynh của ta. Tiểu Bạch, ta muốn đưa huynh ấy trở về núi có được không?”
Bạch Thái Thiên thở dài vỗ nhẹ lên vai y ôn tồn trả lời.
“Vũ Tử không phải chỉ có một mình, cậu ấy còn có phụ mẫu, còn có gia tộc. Khi còn nhỏ xíu Vũ Tử đã bị bắt đi, Văn phu nhân khi ấy bị ốm một trận mấy tháng trời.”
Bạch Thái Thiên chợt khựng lại nhìn qua Tiểu Thất, thấy y chỉ rũ mi không có biểu hiện gì khác mới nói tiếp.
“Văn gia chịu ơn Liễu đại phu, Vũ Tử cũng đã trưởng thành quyết định của cậu ấy những người khác không có tư cách để chỉ trích. Đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Tiểu Thất có thể không suy nghĩ nhiều sao?
Thi thể Tiểu Lục vẫn được đưa về Văn gia chuẩn bị tang sự. Phu phụ Văn gia lúc nhìn thấy thi thể nhi tử ngoài ý muốn lại bình tĩnh đến lạ, chỉ có điều ánh mắt khi nhìn Tiểu Thất lại dò xét chẳng rõ ý tứ.
Tiểu Thất cảm nhận được bọn họ có thành kiến với mình nhưng hẳn là vì có thái tử nên không ai dám tỏ thái độ. Cũng đúng thôi, làm gì có phụ mẫu nào có thể khoan dung với người đã gián tiếp hại nhi tử mình, hơn nữa còn là nhi tử mất tích nhiều năm vừa tìm được chưa bao lâu. Cảm giác có được rồi lại mất đi mãi mãi đau đớn biết nhường nào.
Tiếng gõ cửa bên ngoài khiến Tiểu Thất hoàn hồn khỏi suy nghĩ mông lung.
“Thần Thần…Thần Thần…”
Nghe người bên ngoài gọi mấy lần y mới nhận ra là đang gọi mình nên vội lên tiếng.
“Vào đi, cửa không khóa.”
Từ ngày quyết định bỏ đi cái tên Tiểu Thất y đã dần làm quen khi người khác gọi mình là Liễu công tử, còn Thần Thần chỉ có một người gọi thôi.
Bạch Thái Thiên một tay cầm tráp thức ăn tay còn lại cầm bọc đồ chẳng rõ thứ gì tự nhiên đi vào phòng còn không quên than vãn mấy câu.
“Lạnh quá đi mất. Sao năm nay trời lạnh thế nhỉ ngày nào tuyết cũng rơi thật là phiền.”
“Thần Thần qua ăn cơm thôi.”
“Ta mang thêm áo choàng cho đệ, nếu thấy lạnh thì mặc thêm vào đừng để bị cảm.”
Bạch Thái Thiên vẫn luôn ân cần và chu đáo như thế, chàng chưa từng khiến Tiểu Thất khó chịu hay bận lòng chuyện gì. Nhưng chàng càng tốt càng khiến Tiểu Thất thấy tự ti về bản thân.
Thấy Tiểu Thất thất thần Bạch Thái Thiên vỗ nhẹ lên đầu y một cái rồi ngồi xuống ghế bên cạnh.
“Nghĩ gì đấy? Đệ dám làm lơ thái tử không sợ bị chém đầu à.”
Tiểu Thất khẽ cong khoé môi.
“Thái tử thật là đáng sợ.”
Bạch Thái Thiên cũng cười nhưng ánh mắt lại chẳng hề có chút ý cười. Chàng không biết dỗ dành người khác càng chưa từng lấy lòng ai. Thế nhưng vì Tiểu Thất Bạch Thái Thiên đã vứt bỏ tôn nghiêm ngày ngày nghĩ cách khiến y vui vẻ, nhưng đổi lại chàng chỉ nhận được dáng vẻ thất thần u buồn của người kia. Y có vui cũng đơn giản chỉ là nhếch khóe môi một chút rồi đâu vẫn hoàn đấy.
Tiểu Thất trong trí nhớ của Bạch Thái Thiên không phải như vậy. Một người có thể thay đổi nhiều tới như vậy sao?
Hai người im lặng ăn xong cơm Bạch Thái Thiên mới mở bọc đồ ra đẩy tới trước mặt Tiểu Thất.
“Có chuyện này ta muốn nhờ đệ giúp.”
Tiểu Thất mờ mịt nhìn tấu sớ trên bàn lại nhìn Bạch Thái Thiên tuy chẳng hiểu gì nhưng vẫn chăm chú đọc hết. Đọc hết một lượt chân mày Tiểu Thất đã nhíu chặt lại ngờ vực hỏi Bạch Thái Thiên.
“Đây là cái gì? Huynh muốn ta giúp chuyện gì?”
“Đệ xem những biểu hiện này là bệnh gì vậy? Thái y đều nói là bệnh dịch nhưng là dịch gì thì chẳng ai biết? Có người còn bảo bọn họ bị trúng tà.”
Tiểu Thất mím môi suy nghĩ một hồi mới nói.
“Bệnh gì thì phải bắt mạch trực tiếp mới biết được.”
Bạch Thái Thiên nhìn y chần chừ muốn nói lại thôi bất đắc dĩ thở dài.
“Đệ muốn ra ngoài?”
Giống như bị nói trúng tim đen Tiểu Thất hơi căng thẳng bấu chặt mười ngón tay vào nhau thấp thỏm dò hỏi.
“Có… có được không?”
Bạch Thái Thiên đau lòng phủ bàn tay ấm áp lên tay y giữ chặt.
“Cái gì mà có được hay không, đệ cũng đâu phải tù nhân muốn ra ngoài còn cần xin ý kiến người khác sao? Thần Thần muốn ra ngoài chỉ cần nói với ta một tiếng là được.”
“Thật không?”
Bạch Thái Thiên khẽ cười lại vỗ lên đầu y.
“Ngốc quá. Nhưng mà đệ ra ngoài chơi thì được không được bỏ đi luôn đâu đấy.”
“Ừm. Ta muốn tới nơi có dịch bắt mạch trị bệnh cho bá tánh.”
“Không được. Bên đó tình hình còn chưa biết thế nào, đệ đi ta không yên tâm.”
“Ta là đại phu. Hơn nữa ta cũng muốn giúp huynh.”
Tiểu Thất níu lấy mép áo ở cánh tay Bạch Thái Thiên kéo kéo mong đợi nhìn chàng. Bạch Thái Thiên nhìn ánh mắt vẫn luôn u buồn giờ mới có chút ánh sáng không nỡ khiến y thất vọng nên miễn cưỡng đồng ý với điều kiện.
“Không được tùy tiện tiếp xúc với người bệnh khi chưa được sự cho phép. Hơn nữa không được để bản thân quá vất vả phải biết giữ gìn sức khỏe.”
Tiểu Thất gật đầu cái rụp nhanh chóng đồng ý.
Nơi bọn họ đến là một châu nhỏ nằm cách nơi hoàng thành đóng đô không quá xa, nơi đây dân cư thưa thớt nhưng lại là nơi cung cấp lương thảo chủ yếu cho mã chiến của Bắc Triều.
Đã qua đông chí nhưng tuyết vẫn còn rơi, ngoài trời vẫn còn rất lạnh. Bạch Thái Thiên để Tiểu Thất ở lại trong khách điếm còn mình cùng với quan viên phụ trách và thái y vào trong trấn có dịch để tìm hiểu trước.
Kết quả còn nghiêm trọng hơn những gì chàng nghĩ rất nhiều. Ngoại trừ quan chi huyện và những người trong phủ là không sao thì bá tánh rất cả đều có dấu hiệu bị bệnh. Bất kể là người già trẻ nhỏ hay thanh niên trai tráng đều có bệnh.
Khách điếm Tiểu Thất ở là trấn bên cạnh nhưng vẫn có rất nhiều bàn tán, bá tánh hoang mang và sợ hãi chẳng ai dám ra ngoài hay tiếp xúc với người lạ.
Tới tận tối khuya khi Tiểu Thất chuẩn bị đi ngủ Bạch Thái Thiên mới mang một thân mệt mỏi trở về. Y nghe bên ngoài có động tĩnh nên đi ra mở cửa lại bắt gặp Bạch Thái Thiên đang giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa.
Tiểu Thất né người qua nhường chỗ cho Bạch Thái Thiên mang một cỗ hàn khí bước vào phòng. Y rót cho Bạch Thái Thiên chén trà nóng mới từ từ hỏi chuyện.
“Tình hình thế nào? Có phải rất nghiêm trọng không?”
Bạch Thái Thiên gật đầu uống một ngụm trà, chàng thấy Tiểu Thất không choàng áo lông nên cởi áo của mình khoác cho y.
“Đúng là nghiêm trọng hơn ta tưởng, thái y đã xem qua cũng kê đơn bốc thuốc nhưng hình như không có tiến triển gì.”
Cảm giác ấm áp bao lấy toàn thân khiến Tiểu Thất chưa thích ứng kịp cả người cứng đơ ra, nhất thời không nghe rõ Bạch Thái Thiên đang nói gì.
“Ờ…À ý ta là… huynh có thể nói rõ hơn một chút không?”
“Những người bị nhẹ thì chỉ nôn mửa với tiêu chảy thôi, nặng hơn chút nữa thì không di chuyển được, có người còn sợ ánh sáng với tiếng ồn nhìn qua cũng chẳng khác gì bị trúng tà.”
“Hiện tại đã có người chết chưa?”
“Trước mắt thì chưa nhưng cứ thế này ta chỉ sợ…”
Lần đầu tiên Tiểu Thất thấy Bạch Thái Thiên bất lực như vậy, y muốn an ủi nhưng bàn tay vươn ra rồi lại sợ hãi mà thu về.
Sáng hôm sau Tiểu Thất đi cùng Bạch Thái Thiên và Văn Phong tới trấn nhỏ. Khung cảnh trong trấn yên tĩnh và âm u đến rợn người, chỉ có y quán duy nhất trong trấn là tấp nập người qua kẻ lại.
Người bệnh nằm la liệt khắp nơi, tiếng kêu rên tiếng cầu cứu hỗn loạn truyền vào tai khiến người nghe bất giác sợ hãi.
Quan chi huyện bịt mặt kín mít than vãn khóc không thành tiếng cầu xin Bạch Thái Thiên mời thêm thái y tới trị bệnh chứ người ở đây không còn ai khỏe mạnh nữa rồi.
Tiểu Thất chỉ nhìn qua chi huyện một lượt rồi một mình bước vào bên trong y quán. Khác hẳn với bên ngoài, bên trong rất yên tĩnh ánh sáng cũng rất yếu. Y bắt mạch cho một người ở gần mình nhất rồi đi ra ngoài.
Bạch Thái Thiên đứng đợi sẵn bên ngoài thấy Tiểu Thất đi ra liền tiến lại hỏi.
“Sao rồi? Trong này đều là những người bị nặng”.
“Ừm”.
Y bâng quơ trả lời rồi lại bắt mạch cho mấy người bên ngoài. Suốt cả quá trình y không nói gì cũng không hỏi qua điều gì nhưng sắc mặt vẫn luôn căng thẳng chưa từng thả lỏng.
“Tiểu Bạch, ta muốn gặp chi huyện một lát huynh có thể gọi ông ấy vào đây một lát không?”
“Được.”
Hai người trò chuyện cũng không quá lâu đã thấy chi huyện mang một bộ mặt hoang mang bước ra ngoài, sau đó Tiểu Thất đi ra nói với Bạch Thái Thiên một cách chắc chắn.
“Bọn họ không phải trúng tà cũng không có bệnh dịch nào hết, là trúng độc.”
Cả Bạch Thái Thiên và Văn Phong đều rất kinh ngạc lớn giọng.
“Trúng độc? Trúng độc cả một trấn? Sao có thể chứ.”
“Có gì mà không thể. Huynh xem cả trấn bị bệnh nhưng huyện phủ lại không sao có phải rất lạ không?”
Bạch Thái Thiên suy nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu.
“Là do nguồn nước. Ta đã hỏi chi huyện rồi, trong huyện phủ dùng nguồn nước giếng riêng còn bá tánh thì dùng ngoài sông.”
“Vậy nên đệ nghi ngờ có người lợi dụng nguồn nước để hạ độc?”
“Ừm.”
Văn Phong nghe xong liền hiểu ý lên tiếng.
“Thuộc hạ sẽ đi điều tra ngay.”
Văn Phong đi mấy bước lại quay đầu nhìn Tiểu Thất rồi nhìn qua điện hạ nhà mình. Bạch Thái Thiên thấy ánh mắt kì quái của hắn thì chột dạ đuổi người.
“Còn chưa chịu đi.”
“Điện hạ, vậy có cần mời thầy…”
Bạch Thái Thiên vội phi tới như một cơn gió bịt chặt miệng Văn Phong trợn mắt cảnh cáo.
Tiểu Thất phì cười.
“Không cần mời thầy, ta cũng có thể trừ tà.”