Một tháng sau kết hôn, cuối cùng Lâm Sơ Huỳnh cũng thoát khỏi trạng thái đi du lịch.
May là cô còn nhớ rõ mình còn có có một công ty đang chờ mình. Lúc đến Giải trí Thiên Nghệ, một chồng văn kiện đang chờ cô ký tên.
Lâm Sơ Huỳnh vừa ký vừa nghĩ, chắc Lục Yến Lâm còn mệt hơn cả cô.
Kiều Quả báo cáo một loạt lịch trình, cuối cùng bổ sung một câu: “Tối mai là lễ trao giải phim truyền hình, lúc trước ngài đã đồng ý đi rồi.”
Lúc này Lâm Sơ Huỳnh mới nhớ ra: “Không sao, đi thì đi.”
Lúc trước vẫn luôn bận rộn chuyện hôn lễ nên cũng khá lâu rồi cô không tham gia các buổi tiệc tối, đúng lúc tham gia một chút vậy.
Cô là khách quý của lễ trao giải phim truyền hình hôm nay, dẫu cô chẳng có tác phẩm gì, nhưng ban tổ chức lại vẫn mời cô.
Vừa lúc Giải trí Thiên Nghệ cũng có tác phẩm được đề cử, cô đến tham dự thì cũng không vấn đề gì, xuất hiện một chút để tạo cảm giác tồn tại trước mặt công chúng vậy.
Tin tức về đám cưới thế kỷ của cô đã dần hạ nhiệt trên mạng xã hội, thỉnh thoảng trong một vài tình huống sẽ có blogger sẽ nhắc tới.
Bởi vì chỉ trong khoảng thời gian ngắn này, không có đám cưới nào có thể vượt qua đám cưới của cô.
Tối hôm sau, Lâm Sơ Huỳnh và đoàn phim trong công ty cùng nhau đến, nhưng chỗ ngồi của cô không ngồi chung với đoàn phim mà là ngồi phía trên.
Lần này TV với internet đều phát sóng trực tiếp, lúc MC đọc tên đoàn phim, Lâm Sơ Huỳnh và đạo diễn liền cùng nhau bước lên thảm đỏ.
Cư dân mạng xem trực tiếp vô cùng kích động.
[Trời ơi cuối cùng cũng thấy Lục phu nhân rồi!]
[Càng lúc càng đẹp! Nhìn mặt cô ấy hạnh phúc chưa kìa, sao hôm nay tổng giám đốc Lục không đi cùng?]
[Lục phu nhân làm phú bà của em đi!]
[Cái clip đám cưới tôi xem không dưới 10 lần!]
[Sau khi kết hôn Lâm Sơ Huỳnh càng lúc càng đẹp. Tôi mong đợi con của họ ghê, cái tổ hợp nhan sắc của hai người này chắc chắn sẽ rất bùng nổ!]
Làn đạn livestream bắt đầu đổi đề tài, họ bắt đầu thảo luận về việc con của Lâm Sơ Huỳnh và Lục Yến Lâm là nam hay nữ, giống ba hay giống mẹ.
Một chuyện còn chưa xảy ra đã được bọn họ bàn tán thành mấy chục nghìn làn đạn.
Mà Lâm Sơ Huỳnh đã sớm đi vào hội trường, ngồi bên cạnh cô đều là những người có danh tiếng, bọn họ gật đầu chào cô.
Giới giải trí đều là ngẩng đầu không thấy, cứ cúi đầu là thấy*, Lâm Sơ Huỳnh không chỉ là bà chủ của Giải trí Thiên Nghệ mà còn là phu nhân tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Thịnh, bọn họ không được phép coi khinh.
(*)Ngẩng đầu không thấy, cứ cúi đầu là thấy: dùng để hình dung thường xuyên gặp mặt.
Lễ trao giải tiến hành hơn hai tiếng, Giải trí Thiên Nghệ đạt được một giải thưởng nam phụ xuất sắc nhất, tuy nó cũng không là gì so với lễ trao giải này nhưng nhiêu đó cũng tạm ổn rồi.
Kết thúc lễ trao giải là đến tiệc rượu.
Lâm Sơ Huỳnh vào sảnh tiệc rượu thì thấy Thẩm Minh Tước đang đi tới: “Bà chủ, chị nói em là người mẫu mà họ mời em làm gì?”
Thứ nhất cô không phải khách mời, thứ hai cô cũng không phải diễn viên chính.
“Mời em đi thảm đỏ.” Lâm Sơ Huỳnh hơi hơi mỉm cười: “Chẳng qua chỉ là gửi thêm một tấm thiệp mời thôi mà.”
“Em cảm thấy ngày mai sẽ lại bị phun.” Thẩm Minh Tước ăn điểm tâm, nhỏ giọng nói: “Thôi bỏ đi, không nghĩ tới nữa.”
Lâm Sơ Huỳnh thấy Thẩm Minh Tước ăn ngon lành thì cũng cầm điểm tâm lên, nhưng khi vừa đưa đến miệng thì cô lại thấy ngán.
Có lẽ do hôm nay có khách mời nữ nên ban tổ chữ đã chuẩn bị rất nhiều loại rượu, rượu vang đỏ, rượu trắng, rượu nho, và cả rượu trái cây.
Thẩm Minh Tước đẩy một ly rượu sang: “Cái này, cái này ngon nè.”
Lâm Sơ Huỳnh nhấp một chút: “Hôm nay chắc không có hứng ăn rồi.”
“Thế thì hết cách rồi.” Thẩm Minh Tước đảo mắt, môi đỏ hé mở: “Để buổi tối tổng giám đốc Lục xuống bếp vậy.”
Lâm Sơ Huỳnh nghe Thẩm Minh Tước nói xong thì khẽ nhướng mày.
Đứng rảnh rỗi ở đây cũng không có việc gì làm nên cô tùy tiện cầm một đ ĩa điểm tâm lên, phía trên bánh có trang trí một miếng dâu tây nhỏ, chua chua ngọt ngọt, cũng khá ngon.
Ăn được một lần sau đó Lâm Sơ Huỳnh cũng hết rảnh rỗi, cô lấy những đ ĩa điểm tâm khác rồi ăn hết dâu tây, phần bánh kem còn lại thì đưa cho Thẩm Minh Tước ăn.
“Bà chủ, chị cứ như vậy thì em béo lên mất.” Thẩm Minh Tước oán giận nói.
Thấy cô chỉ ăn dâu tây mà không ăn bánh kem, Thẩm Minh Tước cũng nhân cơ hội ăn thử sau đó gật gật đầu: “Cũng được, có điều hơi chua.”
“Chua chua ngọt ngọt ăn mới ngon.” Lâm Sơ Huỳnh nói.
“Dù sao em cũng không thích ăn chua.” Thẩm Minh Tước tiếp tục ăn phần bánh kem việt quất, ánh mắt dừng trên tay người bên cạnh.
Từ lúc mới vào đến bây giờ đã được mười phút, bà chủ của mình lại bắt đầu ăn đến những món khác, cô ăn ngon đến nỗi mắt cũng híp lại vì vui vẻ.
Sao hôm nay lại thích ăn đến vậy cà?
Thẩm Minh Tước cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì cô ấy không nói nên lời.
Đến lúc tiệc rượu kết thúc, khi đi từ đại sảnh ra ngoài thì thấy Lục Yến Lâm đang từ bên ngoài đi vào sau đó khoác áo khoác lên cho Lâm Sơ Huỳnh.
Trong cơn gió lạnh hiu quạnh, áo khoác dài đỏ rực khiến người ta trở nên kiều diễm lạ thường.
Thẩm Minh Tước đột nhiên nhanh trí, cô ấy nghĩ đến điều gì đó, lẩm nhẩm lầm nhầm một chút sau đó nhắn tin cho Khương Dĩ Nhàn: [Thích ăn chua thì là tình trạng gì?]
Khương Dĩ Nhàn: [!!]
Khương Dĩ Nhàn: [Em mang thai?? Của tổng giám đốc Trình?]
Gì chứ, Thẩm Minh Tước định phản bác lại cái câu tổng giám đốc Trình nhưng sau đó cô lại dời sự chú ý lên vế đầu tiên.
Mang thai?
Bà chủ mang thai?
Thẩm Minh Tước càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, sau đó cô ấy nghe Lâm Sơ Huỳnh hỏi: “Tước Tước, chị kêu người đưa em về nhé.”
“Không cần không cần.” Cô ấy lắc đầu: “Em tự về được mà…… Đúng rồi, bà chủ, hôm nay chị toàn ăn đồ chua, lát nữa về nhớ ăn thêm gì đó lót bụng nha.”
Cô ấy hơi nhấn nhấn giọng ở vài chữ cuối.
Thậm chí còn nháy mắt vài cái với tổng giám đốc Lục.
Về phần tổng giám đốc Lục có nghe ra ý mà cô ấy muốn truyền đạt hay không, cô ấy không biết.
Lâm Sơ Huỳnh định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy Trình Minh Thành đang đi đến từ đằng xa thì cười cười: “Được rồi.”
Trình Minh Thành và Lục Yến Lâm gật đầu chào nhau.
Ngồi vào trong xe, Lâm Sơ Huỳnh ngáp một cái sau đó dựa vào người Lục Yến Lâm: “Chú hai ơi, em chợp mắt xíu nha.”
Bình thường thì Lâm Sơ Huỳnh phải mất một lúc mới có thể ngủ được nhưng hôm nay chỉ mới vài giây là cô đã ngủ, như thể cô đã buồn ngủ từ rất lâu rồi.
Lục Yến Lâm cúi đầu nhìn cô ngủ say. Anh suy tư gần một phút sau đó mới gọi cho trợ lý đặc biệt Trần.
Bây giờ là buổi tối nhưng lại nhận được điện thoại của ông chủ nên trợ lý đặc biệt Trần rất căng thẳng: “Ông chủ.”
Ông chủ rất ít khi kêu anh ta làm việc vào buổi tối.
“Sắp xếp một chút, ngày mai đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.” Lục Yến Lâm trầm giọng nói.
“Ông chủ không khỏe ở đâu sao?”
“Không phải tôi, là phu nhân.”
“Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay.” Trợ lý đặc biệt Trần nhanh chóng trả lời, trong đầu anh ta đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, sau đó anh ta chần chừ hỏi: “Phu nhân mang thai sao?”
Lục Yến Lâm rũ mắt: “Có thể.”
“……”
Đây đại khái đây là lần đầu tiên trợ lý đặc biệt Trần thấy ông chủ nhà mình nói bằng giọng điệu không chắc chắn như thế. Quả nhiên, tất cả đàn ông trên đời đều không thể tránh khỏi loại cảm xúc này.
Mà Lâm Sơ Huỳnh đang chìm trong giấc ngủ say đã bị sắp xếp xong hết rồi.
-
Sáng hôm sau Lâm Sơ Huỳnh thức dậy rất muộn.
Cô sờ sờ di động, cầm lên xem thì thấy đã gần 10 giờ, bình thường 9 giờ hơn là cô đã tỉnh rồi, xem ra là do ngày hôm qua quá mệt.
Lâm Sơ Huỳnh chậm rì rì mặc quần áo, cô che miệng ngáp một cái, định đi vào phòng chứa quần áo thì nhìn thấy cửa bị mở ra.
Cô há miệng th ở dốc: “Sao anh còn ở nhà?”
Lục Yến Lâm mặc đồ bình thường, khí chất lạnh lùng cũng nhu hòa đi một chút, anh dịu giọng nói: “Buổi chiều ra ngoài với anh một chuyến.”
Lâm Sơ Huỳnh à một tiếng: “Đi đâu?”
Lục Yến Lâm nhìn cô: “Bệnh viện.”
Lâm Sơ Huỳnh:?
Đang yên đang lành tự nhiên đi bệnh viện làm gì.
Nhưng cho dù cô gặng hỏi đến cỡ nào thì Lục Yến Lâm vẫn không nói cho cô biết là đến bệnh viện để làm gì, thậm chí nhõng nhẽo cũng vô dụng.
Kết quả này làm cho cô có chút nhụt chí.
Chiêu này mới có nửa năm mà đã không dùng được, vậy sau này phải làm sao bây giờ?
Mãi cho đến lúc ngồi trên xe, Lâm Sơ Huỳnh vẫn có chút rầu rĩ không vui, cô không thể tin được người đàn ông này lại có thể chống lại mị lực của cô.
Lục Yến Lâm nghiêm mặt.
Từ tối hôm qua đến giờ anh vẫn không cách nào ngủ được, nhưng Lâm Sơ Huỳnh nằm trong lòng anh thì ngủ ngon lành, trên đường về nhà không tỉnh giấc lần nào.
Từ lúc nhận được tín hiệu của Thẩm Minh Tước, anh liền bắt đầu suy đoán.
Vô số ý nghĩ như bản kế hoạch xuất hiện trong đầu anh. Trong công việc, anh là một tổng giám đốc Lục luôn có thể đưa ra phương án tối ưu một cách nhanh chóng, nhưng đối với tình huống này thì anh lại chần chừ.
Lâm Sơ Huỳnh một đường được dẫn vào bệnh viện, sau đó nhìn thấy tên khoa kiểm tra.
Nhìn các bà bầu ưỡn bụng to đi tới đi lui xung quanh, cô có chút hoảng hốt, và cơn hoảng hốt này kéo dài đến sau khi kiểm tra xong.
Hai người ngồi trên ghế chờ kết quả.
Lâm Sơ Huỳnh cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, cô nhỏ giọng hỏi: “Chú hai, không lẽ anh cảm thấy là em đang mang thai hả?”
Lục Yến Lâm ừ một tiếng: “Có lẽ vậy.”
“Lỡ không đúng là thì chẳng phải là mừng hụt rồi sao.” Lâm Sơ Huỳnh chọc chọc bụng anh, “Hẳn là nên cho anh đi kiểm tra một chút.”
“Sẽ không đâu.” Lục Yến Lâm nói.
Cho dù kết quả là không đúng thì sau này cũng phải đúng.
Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày: “Chú hai, có những lời không nên nói quá chắc chắn nha.”
Lục Yến Lâm định nói thêm gì đó thì bác sĩ đã đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm tờ giấy.
Hai người đồng loạt quay sang nhìn.
“Chúc mừng hai người.” Bác sĩ không cảm thấy kỳ lạ gì trước thái độ của bọn họ mà ngược lại còn cười nói: “Lục phu nhân đã mang thai được bốn tuần.”
Thấy hai người trước mặt không phản ứng, bác sĩ đã gặp trường hợp này nhiều rồi, bà gọi vài tiếng: “Lục tiên sinh? Lục phu nhân?”
Lục Yến Lâm mím môi nhận lấy giấy kết quả kiểm tra.
Bác sĩ kêu y tá đến dặn những việc cần chú ý, Lâm Sơ Huỳnh ngơ ngác một lúc sau đó thì nghe được lời dặn cuối cùng: Trong thời gian này không được quan hệ.
Sau khi ngồi vào xe, không khí trong xe an tĩnh lạ thường.
Trợ lý đặc biệt Trần bị sự im lặng bất ngờ này của hai người khiến cho không biết nên làm như thế nào. Vậy rốt cuộc là có mang thai hay không mang thai?
Một lúc sau Lục Yến Lâm mới mở miệng: “Khoảng thời gian sau không cần đến công ty nữa.”
Lâm Sơ Huỳnh lấy lại tinh thần, “Chú hai, anh cũng quá cẩn thận rồi đấy, mang thai chứ đâu phải biến thành búp bê sứ đâu, có nhiều phụ nữ mang thai cũng đi làm mà.”
Ở nhà suốt mười tháng chán muốn chết.
Lục Yến Lâm nhíu mày: “Nghe lời.”
Lâm Sơ Huỳnh từ chối: “Không được.”
Một lúc sau, Lục Yến Lâm mới thỏa hiệp: “Có thể thường xuyên đi, nhưng mỗi ngày đi thì không được, em cần phải nghỉ ngơi.”
Lâm Sơ Huỳnh nhoẻn miệng cười: “Không lẽ em không biết hưởng thụ hay sao?”
Cô đưa tay nhéo nhéo vành tai Lục Yến Lâm rồi ghé lại gần hỏi: “Chú hai, anh vui không? Sắp có bé con rồi nè.”
Lục Yến Lâm tùy cô quấy phá, gật đầu coi như trả lời.
Lâm Sơ Huỳnh không hài lòng: “Em muốn nghe chính miệng anh nói cơ.”
Lục Yến Lâm thấp giọng nói: “Rất vui.”
Từ tối hôm qua đến giờ, anh vẫn luôn trong trạng thái mong chờ.
Hai tai Lâm Sơ Huỳnh đỏ lên, cô không nhịn được nhếch lên khóe môi: “Chú hai, anh còn nhớ không, lúc trước có lần em ăn no đến mức bụng phồng lên, lần đó em kêu anh sờ mà anh không sờ, bây giờ anh có muốn sờ không?”
Cô dụ dỗ anh.
Đây là một câu hỏi rất mê người.
Lục Yến Lâm cúi đầu nhìn cái bụng vẫn còn phẳng của cô, đôi mắt lập loè vài cái, sau đó mới vươn tay ra.
Bàn tay to rộng mà ấm áp dán áo lông.
Rõ ràng là không có gì nhưng lại tựa như có thể cảm nhận được.
Một sinh mệnh nhỏ bé, mang theo dòng máu của anh và cô, phát triển trong đó.
*****
Đêm đó, có bên truyền thông lên bài báo.
—— Tổng giám đốc Lục dẫn theo phu nhân xuất hiện ở ngoài bệnh viện.
Trong bài báo đó là hình ảnh hai người cùng nhau đi vào bệnh viện, các phóng viên không đi vào theo nhưng điều đó cũng không cản được những suy đoán của cư dân mạng.
[Lâm Sơ Huỳnh mang thai?]
[Chắc là đi khám rồi, tôi cảm giác hình như cô ấy hơn béo lên đúng không?]
[…… Tuy tôi cũng đoán là cô ấy mang thai nhưng bảo là béo thì có hề quá không?]
[Chắc là mang thai rồi, chứ tổng giám đốc Lục làm sao có thể chỉ vì một buổi khám mà vứt bỏ công việc một giây mấy chục triệu được!!]
Cư dân mạng sôi nổi tràn vào weibo riêng và official weibo để chứng thực.
Người phụ trách official weibo của hai nhà cũng ngơ luôn.
Bọn họ cũng đâu biết đâu. Bọn họ chỉ biết hôm nay ông/bà chủ không đi làm, đâu ai dám hỏi là phu nhân có mang thai hay không.
Thẩm Minh Tước nhìn thấy bài báo thì lập tức bật dậy từ trên giường, cô ấy lập tức nhắn tin vào nhóm chat [@LSH Bà chủ mang thai thật à?]
Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy việc này giấu cũng vô nghĩa nên liền trả lời: [Là thật.]
Thẩm Minh Tước: [Em chính là cô gái có đôi mắt vinasoy!]
Thẩm Minh Tước: [Em chính là người đầu tiên phát hiện!!]
Lâm Sơ Huỳnh không hiểu có gì hay mà Thẩm Minh Tước kích động thế, người nào không biết thì chắc sẽ nghĩ là Thẩm Minh Tước mới là người mang thai.
Còn chưa kịp báo tin mang thai cho cha mẹ thì điện thoại của Lục Yến Lâm và điện thoại cô đều đổ chuông không ngừng.
Tất cả đều là đọc thấy bài báo nên nhắn hỏi hai người.
Ông cụ Lục là người kích động nhất, ông tự gọi điện thoại đến hỏi: “Sơ Huỳnh mang thai thật à?”
Lục Yến Lâm trả lời: “Vâng, mới được một tháng.”
Ông Lục liên tục nói tốt, tốt lắm, ông vui mừng đến tít cả mắt: “Tốt, tốt lắm, tối nay các con về nhà ăn cơm đi.”
Lục Yến Lâm nói: “Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại thì anh thấy Lâm Sơ Huỳnh ở bên cạnh cũng đang nói chuyện với Lâm Tồn: “…… Ba đừng xem mấy báo mạng, mười tin thì có tám chín tin đều là tin nhảm.”
Lâm Tồn hỏi: “Vậy con mang thai thật không?”
Lâm Sơ Huỳnh: “Được một tháng rồi.”
Lâm Tồn: “…… Thế không phải là báo nói đúng hay sao?”
Thấy cô đang mang thai nên ông cũng không so đo việc này nữa.
Lâm Sơ Huỳnh cúp điện thoại, thấy điện thoại Lục Yến Lâm rung không ngừng, mở miệng trêu chọc: “Xem ra chú hai còn bận rộn hơn cả em.”
Lục Yến Lâm cũng không thể chối.
Nếu là bình thường, có lẽ anh sẽ không đủ kiên nhẫn để lặp đi lặp lại một câu trả lời, nhưng hôm nay anh lại cảm thấy không nhàm chán chút nào.
Mỗi lần nói ra câu “Mang thai được một tháng rồi” thì sự chờ mong trong anh lại tăng thêm vài phần, mãi đến khi nó đầy ắp.
Cũng không biết đến khi nào thì nó sẽ tràn ra.