"Thì ra tức giận là có thể lấy tiền bỏ trốn, vậy dựa theo logic của anh, chỉ cần nóng hơn nữa là có thể hợp lí hóa việc giết người rồi phải không?"
Ngay lập tức sắc mặt Hàn Túc trở nên lúng túng, nhưng nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng vẫn cố nhịn xuống, cắn răng nói: "Viện Viện, anh biết sai rồi, em đừng giận nữa, có gì chúng ta về rồi nói được không?"
"Được, vậy trước tiên anh trả lại tiền cho tôi, tổng cộng vạn tệ, không bớt không hơn một đồng." Tư Viện chìa tay ra yêu cầu, cũng mặc kệ người khác có đang xem kịch hay không.
Cô là người bị hại, chẳng có lí nào phải sợ.
Hàn Túc mím môi cười: "Viện Viện, quan hệ của chúng ta, tiền của anh là tiền của em, vậy tiền của em chẳng lẽ không phải là của anh sao? Thời buổi này không thể cái gì cũng do đàn ông bọn anh chi trả, còn em chỉ lo hưởng thụ, đúng không?"
"Đúng vậy đấy em gái, nếu là người yêu thì cần gì phải phân chia tiền bạc rõ ràng thế?"
"Đúng đấy, phụ nữ mấy em lúc phung phí tiền của đàn ông thì đâu có thấy gì, cứ đến cái lúc đàn ông hỏi tiền lại thì cứ như đòi mạng các cô không bằng."
Hai ba nhóm người du côn quanh đó cũng đùa bỡn theo, hút thuốc chế nhạo Tư Viện.
Hàn Túc thấy có người chống lưng cho mình, sống lưng cũng thẳng lên đôi chút: "Viện Viện, đều là người một nhà, có gì chúng ta về nói đi."
"Ai là người một nhà với anh, Hàn Túc, chúng ta quen nhau mười năm, anh ăn của tôi dùng đồ của tôi, không muốn làm việc để khởi nghiệp, kinh doanh thì liên tiếp thất bại, tôi đều nhịn.
Nhưng anh đốt hết tiền của tôi, nói với mọi người khắp nơi là tôi không tốt, cuối cùng cuỗm tiền của tôi chạy trốn.
Bây giờ anh còn mặt mũi nào mà quay lại ôn chuyện tình cảm với tôi? Anh còn là đàn ông sao!!!"
Tư Viện chỉ tay vào Hàn Túc mà gào lên, càng nghĩ càng thấy xót xa.
Bản thân cô xưa nay tuân thủ khuôn phép, đơn thuần dễ lừa, bị tên đàn ông này lừa gạt suốt mười năm, thanh xuân bị ném cho chó gặm thì không nói, bây giờ còn phải bị tên này nhục nhã ngoài đường hay sao?
Gã du côn vừa rồi lập tức ồn ào: "Người anh em, cô ta không nghe lời thì cứ lôi ra ngoài đánh, đàn bà không hiểu chuyện thì đánh cho hiểu.
Thiếu tiền thì ném đi làm gái bán hoa, chỉ cần bỏ qua được cái sừng trên đầu thì sợ gì không có tiền? Ha ha ha ha ha"
Mấy tên lưu manh đi theo cười to, dùng ánh mắt hạ lưu đánh giá Tư Viện, như thể cô đã thành gái bán hoa bên đường vậy.
Tư Viện hung tợn trừng mắt nhìn bọn họ một cái, xoay người muốn rời đi.
Hàn Túc nào để yên, vội đuổi theo quấy rầy: "Ấy, em đừng đi, anh còn có chuyện muốn nói mà."
Tư Viện dùng sức đá vào chân anh ta: "Anh còn mặt mũi nào hay không, hay là định để tôi gọi cảnh sát thì mới chịu cút."
Hàn Túc bị đá đau, tức giận giơ tay lên định đánh người.
Tư Viện sợ hãi né tránh, nhưng cái tát lại không rơi xuống.
Cô nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, giương mắt nhìn lên thì thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn đang đứng trước mặt.
Tay Hàn Túc bị anh ta giữ chặt, đạp mạnh một cái ngã xuống đất.
"Con mẹ nó mày là ai!" Hàn Túc ôm cánh tay chửi bậy.
Người đàn ông đi tới, cười lạnh nói: "Anh bạn, ra tay với một quý cô không thân sĩ lắm đâu."
"Bạn gái tao liên quan đếch gì đến mày!" Hàn Túc chửi ầm lên.
Người đàn ông quay đầu lại, gương mặt trắng trẻo đầy vẻ anh tuấn, mang nét thanh lịch dịu dàng.
Anh cười cười, hỏi: "Thưa cô, anh ta là bạn trai của cô sao?"
Tư Viện lắc đầu: "Không phải, anh ta nợ tôi rất nhiều tiền, là một tên lừa đảo."
"Con mẹ nó cô nói hươu nói vượn, đó là do cô tự nguyện bỏ ra cho tôi." Hàn Túc ăn nói hùng hồn khiến Tư Viện vô cùng kinh ngạc.
Rốt cuộc từ khi nào mà người đàn ông dịu dàng lịch thiệp trong trí nhớ của cô lại trở nên đáng khinh xấu xa như vậy.
Toàn thân đều là hơi thở chợ búa, mập mạp tức cười.
"Có cần tôi giúp cô báo cảnh sát không? Quý cô xinh đẹp?" Người đàn ông cười hỏi, vừa dịu dàng lại vừa thân thiết.
Tư Viện sinh ra cảm giác an toàn, nhìn Hàn Túc trên mặt đất, lắc đầu nói: "Hàn Túc, trước kia là do tôi mắt mù, mười năm thanh xuân cùng số tiền anh lấy của tôi coi như bị chó gặm vậy.
Bây giờ anh cút cho tôi, đời này đừng để tôi phải nhìn thấy nữa, nếu không tôi nhất định sẽ khiến anh phải trả giá.".