Tư Viện cảm thấy khó chịu, dường như có thứ gì đó đang đè nặng lên người cô.
Thứ đó như một chú chó ra sức liếm cổ cô, vừa ướt vừa nóng.
Càng kì lạ hơn, tay của thứ kia bắt đầu mò xuống sờ soạng, vuốt ve thân thể của cô, nhào nặn và gặm nhấm đầy sắc tình.
Tránh ra, đi nhanh lên, Tư Viện hoảng sợ, chỉ muốn nhanh chóng tỉnh lại.
Thế nhưng không được, làm thế nào cô cũng không thể cựa quậy được.
Đây hẳn là một người, là ai, vì sao lại đè trên người cô.
Cô cảm giác người đó đang gặm cắn cổ cô, có chút đau, có chút tê dại, dường như hắn đang hút cái gì đó, cô cảm thấy máu trong cơ thể đang dần bị rút cạn.
Cô không khỏi lẩm bẩm a một tiếng, chỉ chốc lát sau cảm giác áp bách biến mất, cô nghe thấy âm thanh đóng cửa.
Tư Viện mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, đến khi tỉnh lại một lần nữa chỉ thấy đầu óc nặng trĩu.
Cô xoa đầu, hoảng hốt nhận ra mình đang ngủ trong căn phòng ở trang viên hoa hồng.
Sao lại thế này, không phải đêm qua cô đã tìm khách sạn ở qua đêm sao? Làm thế nào mà cô lại quay lại đây cơ chứ?
Cô nhanh chóng đứng dậy chạy đến trước gương, soi một lúc thì thấy chỗ kia có hai vết đỏ do móng tay cào, cũng không có dấu vết gặm cắn.
Là mơ?
Giấc mơ quá mức chân thật.
Tư Viện cảm thấy khó chịu, nghĩ không ra bản thân trở về đây như thế nào.
Không phải là người khác đưa cô về chứ? Hay nói chính xác hơn, là Ôn Đình Sơn đưa cô về?
Nghĩ đến khả năng này, cả người Tư Viện đều không khỏe, nhưng ngay sau đó lại cười rộ lên.
Đúng là xem phim điện ảnh nhiều quá mà, mấy chuyện ly kỳ cổ quái như thế sao có thể xảy ra trên người cô kia chứ.
Cô nhìn đồng hồ, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra ngoài, nhưng không gặp Ôn Đình Sơn, thay vào đó là Mễ Lạc đang trong nhà ăn.
Thấy Tư Viện cô ấy vô cùng vui vẻ: "Viện Viện, mau đến ăn sáng đi, có món óc chó đậu hũ mặn mà cậu thích nè."
Tư Viện đi qua, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, nhìn đồ ăn Trung Quốc phong phú trên bàn, nói: "Cậu xuất viện khi nào thế, sao không nói trước để mình còn đi đón."
"Tối hôm qua mình mới về, quản gia nói cậu ngủ rồi, gần đây cậu mệt lắm à?"
Tư Viện sửng sốt, giương mắt nhìn lại: "Tối hôm qua cậu về lúc nào?"
"Hả...!chắc là giờ hơn, làm sao vậy?"
Tối hôm qua giờ cô mới tìm khách sạn để nghỉ ngơi, căn bản không có ở nhà.
Tư Viện có chút sợ hãi, thử hỏi: "Cậu chắc chắn sao?Tối hôm qua giờ mình còn chưa ngủ mà?"
Mễ Lạc nghi hoặc, dường như cô ấy hơi mờ mịt, bộ dáng ngốc nghếch, phản ứng cũng chậm chạp hơn.
Quản gia bưng ra bánh mì nướng nhẹ nhàng đặt trên bàn cơm.
Ông nhìn lướt qua hai người, nói với Tư Viện: "Phu nhân nhớ nhầm rồi, đêm qua cô đột nhiên về nhà lúc giờ đêm, khi đó cô ấy đã nghỉ ngơi."
Tư Viện đối diện với tròng mắt xanh xám của, trong lòng thấy hơi sợ hãi.
Lớn gan hỏi: "Chú Lâm nhớ rõ tôi về lúc nào sao?"
"Cô quay về lúc giờ, nhưng..."
"Nhưng cái gì?"
Quản gia quan sát cô một chút, lấy điện thoại ra đưa cho cô: "Đêm qua tình huống của Tư tiểu thư có chút kỳ lạ, thứ cho tôi chỉ có thể ghi hình làm chứng."
Đoạn video là hình ảnh giám sát bên ngoài trang viên, thời gian hiển thị trên màn hình là khoảng giờ tối.
Tư Viện mặc chỉnh tề, như một u hồn từng bước từng bước đi tới cổng lớn trang viên, không ngừng đập tay lên cửa, cứ như thế không nói lời nào, đây gần như chỉ là bộ phim ngắn về cảnh đập cửa.
Rất nhanh, bảo vệ của trang viên phát hiện ra và mở cửa cho cô, cô đẩy bảo vệ ra, tựa như u linh nữ đi vào phòng.
"Trời ạ, Viện Viện, cậu bị sao vậy, mộng du sao?" Mễ Lạc vô cùng kinh ngạc, sao cô ấy lại mộng du được, lúc học đại học cũng không có cái tật xấu này mà.
Tư Viện cũng kinh ngạc không kém, bản thân cô lại có tật xấu là mộng du sao?.