Bờ tây sông Nghi Thủy
Nước sông rất rộng, có đôi khi bờ tây có mưa, bờ đông vẫn nắng. Lúc này, bầu trời ở hai bờ sông cùng là một màu, nhưng lòng người ở hai bờ chắc chắn không phải cùng một màu. Người Mông Nguyên mới trải qua một vòng tàn sát của thủy sư Hắc Kỳ Quân, lòng người ủ rũ.
Lần đông chinh này, mở đầu thuận lợi khiến bọn họ trở nên kiêu ngạo.
Sau khi tới quận Bình An, huyện thành Bình An nho nhỏ kia khiến cho bọn họ cảm nhận được sự ngoan cường của người Hán. Mà thật vất vả mới khiến cho dân chúng và thủ quân trong thành bỏ chạy, thì sông Nghi Thủy lại trở thành ác mộng với bọn họ.
- Dê hai chân…dê hai chân…
Đại Hãn Mông Nguyên Khoát Khắc Đài Mông Ca đứng trên ngọn đồi nhìn sông lớn phía xa xa, thì thào nói:
- Chúng ta luôn gọi người Hán là dê hai chân, luôn cho rằng người Hán gầy yếu. Nhưng vì sao chúng ta không gặp phải người Hán như vậy? Ngăn cản chúng ta không phải con sông, mà là chí khí của người Hán.
Đứng bên cạnh y là một người thích mặc nho sam màu xanh. Chính là Cửu tiên sinh. Y đã rời khỏi nơi bí ẩn kia, nhưng trong lòng vẫn còn trống rỗng, trống rỗng như địa cung kia.
- Đại Hãn đã quên vì sao gọi là dê hai chân rồi à?
Y nhìn Mông Ca, mỉm cười mang theo chút trào phúng.
- Lần đầu tiên mà Mông Nguyên tiến vào Trung Nguyên là khoảng năm trước. Lúc đó kỵ binh của người Mông Nguyên quả thực khiến cho người Hán chịu không ít khổ sở. Nhưng vì sao người Mông Nguyên vẫn không thể chiếm được Trung Nguyên? Đại Hãn cảm thán dê hai chân ở chỗ này, nhưng đó là cách gọi của nữ tử người Hán mà tổ tiên của ngươi năm trước gọi mà thôi. Lúc đó, lang kỵ Mông Nguyên thực sự giống như dã thú. Việc bọn họ thích làm nhất chính là bắt nữ tử người Hán, buổi tối dâm loạn, ban ngày thì ăn thịt.
Y dừng lại một lát, nụ cười đầy châm chọc:
- Lúc đó sự dã man của lang kỵ khiến cho người Hán quả thực sợ hãi. Cũng chính vì sự sợ hãi này, mà người Hán mới càng thêm đoàn kết. Mỗi một lần lang kỵ nhập quan, mặc kệ người Hán nội đấu mãnh liệt cỡ nào, đều sẽ nhất trí dừng lại đối phó với giặc ngoại xâm. Mà các ngươi ăn thịt nữ nhân chính là vì hù dọa người Hán. Cái gọi là dê hai chân, không đại biểu cho lịch sử vinh quang gì.
Mông Ca biến sắc, quay đầu nhìn Cửu tiên sinh.
- Lần này Cửu tiên sinh tới, dường như không trợ giúp ta được gì.
- Ít nhất bảo vệ được mạng sống của ngươi.
Cửu tiên sinh đáp:
- Bốn Đại Tự Tại của Phật tông kia dù liên thủ lại cũng chưa chắc đánh thắng được Tiêu Nhất Cửu. Sở dĩ lúc này Đại Hãn vẫn còn sống không phải vì Phật tông, mà là vì ta. Nếu Đại Hãn cho rằng ta tới không có ý nghĩa gì, vậy thì ta có thể rời đi. Tuy nhiên, chỉ sợ lần đông chinh này của Đại Hãn cũng trở nên vô nghĩa rồi.
Mông Ca trầm mặc một lúc lâu, thở dài một tiếng:
- Vì sao bên trong người Hán luôn xuất hiện nhiều người khiến người ta kính sợ như vậy? Mông Nguyên của ta lớn hơn Trung Nguyên, nhân khẩu cũng không ít hơn người Hán, vậy mà vì sao người Mông Nguyên lại xuất hiện ít người đại tu hành như vậy?
- Bởi vì sự tồn tại của Phật tông.
Cửu tiên sinh đáp:
- Chắc Đại Hãn cũng không phủ nhận điều này. Từ trước tới nay, thống trị thảo nguyên không phải là gia tộc Hoàng Kim mà là Phật tông. Chỉ tới khi Đại Hãn nắm quyền, thì thảo nguyên mới đổi chủ. Nhưng thứ cho ta nói thẳng, sự thống trị này chỉ là ở mặt ngoài mà thôi.
- Người tu hành trên thảo nguyên, phần lớn là Phật tông. Bởi vì Phật tông một mực tuyên truyền, nếu như muốn trở thành người tu hành, nhất định phải được Phật tông độ hóa. Nếu không có Phật tông độ hóa, thì chính là ác ma. Cho nên ở thảo nguyên không có nhiều tông môn như ở Trung Nguyên.
- Mà những người tu hành được Phật tông độ hóa, Đại Hãn có thể dùng được mấy người? Ta biết gia tộc Hoàng Kim đã muốn đoạt quyền từ lâu. Tới thế hệ của Đại Hãn, lực lượng tích tụ đã khá hùng mạnh, cho nên mới có trận chiến với Phật tông này. Nhưng trận chiến này, ai là kẻ chiến thắng?
Y cười cười:
- Chỉ sợ khó mà nói.
Mông Ca nhìn Cửu tiên sinh với vẻ chán ghét:
- Ngươi nói không sai, nhưng có một việc ta đã thành công…đó là phản kháng.
- Nhưng hiện tại không phải Đại Hãn lại liên thủ với Phật tông đó sao?
Cửu tiên sinh nói.
- Ngươi không hiểu.
Mông Ca cũng nở nụ cười khinh miệt:
- Ngươi không biết cũng không tưởng được ngày cuối cùng của thế giới này như thế nào, sẽ càng không hiểu được mục đích đông chinh của ta là gì. Có lẽ ngươi cho rằng đây là tham dục cá nhân, tuy ta lười giải thích với ngươi, nhưng ta phải nói cho ngươi biết rằng, giờ ta đang làm là một chuyện thần thánh. Đúng vậy, là thần thánh…cho dù ta thất bại, cho dù toàn bộ trăm vạn binh sĩ Mông Nguyên của ta chết trận, thì ta cũng không hối hận vì đã lựa chọn như vậy. Ta đông chinh vì mọi người, chứ không vì bản thân. Mọi người này, cũng bao gồm cả người Hán. Có một ngày các ngươi biết được chân tướng, các ngươi sẽ quỳ bái trước ta.
Y nhìn Cửu tiên sinh:
- Nhưng ta muốn không phải là quỳ bái đó, mà là trách nhiệm. Có người từng nói, địa vị càng cao, trách nhiệm càng lớn. Hiện tại người Hán các ngươi đang loạn, không có Hoàng Đế thống trị, vậy thì ta đành phải tới làm Hoàng Đế thay các ngươi rồi giải quyết chuyện này.
- Chuyện gì?
Cửu tiên sinh khó hiểu.
Mông Ca nhìn về phía xa xa, trên mặt sông, thủy sư của Hắc Kỳ Quân vẫn còn đi qua đi lại. Ngay không lâu trước, pháo trên thuyền lớn vừa mới tàn sát binh lính Mông Nguyên muốn vượt sông. Chí ít có hơn một nghìn thi thể binh lính trôi theo nước sông.
Cửu tiên sinh nhìn theo ánh mắt của Mông Ca, thấy những thuyền lớn kia.
Nhưng y không hiểu được tâm tư của Mông Ca.
Bởi vì, y chưa từng thấy những hình ảnh đó.
…
…
- Bốn Đại Tự Tại cũng không đánh lại một Tiêu Nhất Cửu.
Cửu tiên sinh nhìn thoáng qua bốn người giống hệt nhau ngồi trước mặt mình, không nhịn được lắc đầu. Y thực sự không hiểu những Đại Tự Tại này lấy đâu ra sự cao ngạo. Theo lời đồn, thì Đại Tự Tại gần với Đại Luân Minh Vương. Nhưng bốn Đại Tự Tại này gộp lại cũng không được như lời đồn, vậy mà trên khuôn mặt bọn họ vẫn luôn giữ vẻ cao cao tại thượng.
Y không hiểu được chính là, Đại Tự Tại dựa vào cái gì mà cao ngạo?
- Vậy mà các ngươi lại biểu hiện như mình là người thắng.
Y nói.
Một Đại Tự Tại trong đó cười cười, đẹp đẽ mà ôn hòa.
- Bốn người bọn ta đều là Đại Tự Tại, Đại Tự Tại chân chính đã chết. Nói như vậy chắc ngươi không hiểu, bởi vì ngươi chỉ là người phàm. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, tuy bọn ta cộng lại không bằng một Tiêu Nhất Cửu, nhưng y cũng là người phàm. Mà bọn ta, là sứ giả của thần.
- Thần?
Cửu tiên sinh nao nao, sau đó bật cười:
- Đại Luân Minh Vương đã chết, các ngươi vẫn còn tuyên truyền mình là sứ giả của thần? Trước kia Đại Luân Minh Vương đúng là thần với thảo nguyên, chừng một nghìn năm không người nào dám khiêu chiến thần uy, mà ta cũng rất tôn kính hắn. Nhưng hắn chết rồi, thảo nguyên còn thần sao?
Đại Tự Tại tựa hồ không thèm để ý tới lời châm chọc này, ngược lại lộ vẻ thương hại và khoan dung với Cửu tiên sinh.
- Đại Luân Minh Vương là thần?
Y cười nói:
- Đại Luân Minh Vương là thần khi nào vậy? Thân phận của y giống như bọn ta. Nếu phải phân chia, thì y cũng chỉ là sứ giả của thần có địa vị cao hơn chút mà thôi. Hết thảy của y, bao gồm tu vị và địa vị đều do thần ban cho. Nếu ngươi cho rằng y là thần của thảo nguyên, vậy thì ta không trách cứ ngươi vô tri, chỉ cảm khái ngươi nông cạn. Ngươi có biết Tang Loạn không? Ngay cả Tang Loạn cũng chỉ là đại diện do thần tạo ra mà thôi. Đại Luân Minh Vương có tính là gì.
Cửu tiên sinh ngừng cười, nhìn Đại Tự Tại:
- Thần là ai?
- Thực nên dẫn ngươi tới Đại Luân Tự nhìn qua.
Đại Tự Tại nói:
- Đáng tiếc rằng thần không gọi tên ngươi, nên ta không có quyền gì dẫn ngươi đi.
- Người đứng đầu Đại Luân Tự không phải là Đại Luân Minh Vương?
Cửu tiên sinh hỏi.
Đại Tự Tại nói:
- Đầu tiên ngươi hiểu sai một chuyện. Không phải Đại Luân Minh Vương có trước Đại Luân Tự, mà là Đại Luân Tự có trước Đại Luân Minh Vương. Ngay cả tên Đại Luân Minh Vương cũng là thần ban cho. Ngươi không biết việc này cũng không thể trách ngươi. Nhưng ngươi không thể dùng sự vô tri của mình để trào phúng Phật tông.
- Nếu Phật tông thực sự có thần, vì sao y không tự mình đi ra?
Cửu tiên sinh hỏi.
- Thần vốn không muốn can thiệp vào chuyện của nhân gian, chỉ lẳng lặng nhìn. Chỉ khi nhân loại phát triển theo một hướng sai lầm, thì thần mới xuất hiện để chỉnh lại. Hiện tại, nhân loại đang đi trên con đường sai lầm đó, nên mới có chuyến đông chinh này. Mặc kệ ngươi đề xuất liên minh là vì mục đích gì, thì thần cũng không để ý. Thần vạn năng không chỗ nào không biết. Nếu ngươi nhìn thấy thần, cũng sẽ quỳ bái.
Đại Tự Tại nói.
- Thần vạn năng, không chỗ nào không biết?
Cửu tiên sinh sửng sốt, lập tức nhớ tới địa cung kia, nơi đó có rất nhiều thứ mà y không hiểu. Nếu thần thực sự không gì không biết, thì liệu có giải đáp được nghi vấn trong lòng y không?
- Ta muốn nói chuyện với hắn.
Cửu tiên sinh nói.
- Ta sẽ xin chỉ thị giúp ngươi. Nếu thần cho phép ngươi gặp ngài ấy, ta sẽ dẫn ngươi đi Đại Luân Tự. Tuy nhiên, đó là bí mật lớn nhất thế gian này. Cho dù thần đáp ứng ngươi, ngươi cũng chớ mà nói linh tinh ra ngoài. Bằng không, thần phạt giáng lâm, ngươi không có cơ hội phản kháng nào. Một người kinh tài tuyệt diễm như Tang Loạn, được xưng là duy nhất thiên hạ, nhưng ở trước mặt thần, y cũng không chịu nổi một kích.
Đại Tự Tại mỉm cười lặp lại:
- Đúng vậy, không chịu nổi một kích.
- Tuy nhiên, cũng phải đợi sau chuyến đông chinh này, hoặc là quét dọn mọi chướng ngại vật đã. Hiện tại chướng ngại vật lớn nhất không phải là sông Nghi Thủy, cũng không phải là chiến thuyền của người Hán, mà là tay Tiêu Nhất Cửu kia. Nếu như giết được y, đại quân có thể nhanh chóng đông tiến. Nếu y chết…ta sẽ xin chỉ thị giúp ngươi, dẫn ngươi tới Đại Luân Tự.
Đại Tự Tại nói.
- Tiêu Nhất Cửu…
Cửu tiên sinh trầm mặc một lúc rồi lắc đầu:
- Đấu tay đôi với nhau, ta không có cơ hội thắng y.
- Vậy thì nghĩ cách, năm người chúng ta hợp lại.
Đại Tự Tại nói:
- Đào cái bẫy, khiến y tự nhảy vào.
Đúng lúc này, bỗng có người vội vàng từ bên ngoài tới:
- Cửu gia, có thư mật gửi tới.
Cửu tiên sinh hơi biến sắc, lập tức đứng lên bước nhanh ra khỏi phòng. Bên ngoài, tùy tùng của y thấp giọng nói:
- Mật thư theo Giang Bắc Đạo truyền tới, hẳn là người đưa tin khẩn cấp gửi tới. Người của chúng ta nhận được rồi gửi tới đây, thời gian cũng đã qua nửa tháng.
- Ta phải rời khỏi đây một chuyến.
Cửu tiên sinh nói:
- Nếu không có việc lớn gì thì người đưa tin đã không chủ động liên lạc với ta.
…
….
- Có biện pháp nào tìm được Cửu tiên sinh kia từ thư mật không?
Ngô Nhất Đạo hỏi.
Tửu Sắc Tài lắc đầu:
- Không thể, bởi vì ngay cả người của Nguyệt Ảnh Đường cũng không biết Cửu tiên sinh đang ở chỗ nào. Tín hiệu không phải truyền theo một đường, mà là chia ra. Hễ chỗ nào có người của Nguyệt Ảnh Đường, thì tín hiệu sẽ truyền đi truyền lại như mạng nhện. Cho nên không có khả năng lần được chỗ của Cửu tiên sinh từ tín hiệu, chỉ có thể chờ đợi tại chỗ.
Phương Giải gật đầu:
- Vậy thì chờ.
Hắn vuốt ve Trực Lộ đao, cảm nhận hàn khí từ thân đao:
- Nếu người này thích đào hầm cho người khác nhảy vào như vậy, vậy thì chúng ta đào hầm ngay ở đây chờ y. Ta rất muốn biết, cái kẻ tính kế toàn thiên hạ kia có bộ dáng như thế nào.
Ngô Nhất Đạo cũng cười:
- Lần này gài bẫy không phải là con mồi, mà là thợ săn.