Thành Trường An
Đọc xong tin cấp tốc từ Đông Cương do Kiêu Kỵ Giáo gửi tới, Phương Giải khó nhịn được lửa giận trong lòng.
- Ta tưởng rằng Mộc Quảng Lăng là một anh hùng, hiện tại xem ra đã quá đề cao y rồi. Người nước ngoài chưa bị đánh lui y đã bắt đầu tính toán cho bản thân. Ngay cả thủ đoạn ti tiện như cắt lương thực cho liên quân cũng làm được. Nếu không phải chúng ta có Hàng Thông Thiên Hạ giúp đỡ, chỉ sợ đội ngũ đang phòng thủ Phượng Hoàng Đài bây giờ phải chết đói rồi.
- Cục diện của Đông Cương rất loạn, chắc là Mộc Quảng Lăng nghĩ ổn định nội bộ trước đã rồi mới tập trung tinh lực đánh đuổi giặc ngoại xâm.
Độc Cô Văn Tú nói:
- Nhưng y lại quên, người nước ngoài đâu có cho y thời gian để ổn định nội bộ? Y sốt ruột tạo áp lực cho liên quân, người nước ngoài tất nhiên hí hửng. Nếu thực sự xảy ra nhiễu loạn gì lớn, thuộc hạ lo lắng áp lực lên Nạp Lan tướng quân bên kia sẽ càng nhiều. Theo ý kiến của thuộc hạ, không bằng phái người tới Đông Cương, lệnh cho Nạp Lan Định Đông mang quân lui về Sơn Hải Quan. Nếu người nước ngoài muốn nhập quan thì bắt buộc phải vượt qua Sơn Hải Quan. Ở quan nội ngăn cản địch cũng là thượng sách.
Ngô Nhất Đạo trầm tư rồi nói:
- Độc Cô Văn Tú nói có lý. Mộc Quảng Lăng một lòng một dạ muốn nắm lấy quyền chỉ huy, muốn tất cả mọi người nghe theo lệnh của hắn. Điều này không sai. Trên chiến trường, quân lệnh không ban ra được chính là tối kỵ. Nhưng thủ đoạn của hắn quá ti tiện, không bằng điều binh mã của Nạp Lan trở về Sơn Hải Quan bố trí phòng ngự.
Phương Giải đi qua đi lại trong phòng, một lúc lâu mới gật đầu:
- Cũng được, vậy thì lập tức lệnh cho Kiêu Kỵ Giáo dùng biện pháp nhanh nhất đưa tin cho Nạp Lan, bảo hắn tức khắc mang binh rút khỏi Phượng Hoàng Đài, lui về Sơn Hải Quan bố trí phòng ngự. Tuy nhiên thủy sư của người nước ngoài rất mạnh, có khả năng đã theo cửa sông Trường Giang tiến vào rồi. Thủy sư của chúng ta đang phải ngăn cản Mông Nguyên ở phía tây, trong khoảng thời gian ngắn không rút ra được. Bảo Nạp Lan cẩn thận chút, chớ bị người nước ngoài phát hiện ra đường lui.
- Đáng hận nhất chính là Dương Thuận Hội.
Trần Hiếu Nho tức giận nói:
- Trong tay y có gần mười vạn tinh nhuệ, nhưng lại quên mất bản thân là người Hán, can tâm tình nguyện làm nô tài cho người nước ngoài! Nếu mười vạn tinh nhuệ của thành Mưu Bình này mà đứng lên ngăn cản, thì chiến sự Đông Cương đã không hỗn loạn như bây giờ.
Ngô Nhất Đạo lắc đầu:
- Không trông cậy vào Dương Thuận Hội được nữa rồi, người này lưu lại cũng là mầm tai họa. Ta thấy không bằng diệt trừ y. Với lại không ít thuộc hạ của y không đồng ý với cách làm của y. Nếu y chết, sẽ có một số lượng lớn nghĩa sĩ đứng ra chống lại người nước ngoài. Nếu không, ta an bài người tới thành Mưu Bình?
- Bên đó có người của Kiêu Kỵ Giáo, tuy nhiên tu vị của Dương Thuận Hội không kém.
Phương Giải nói:
- Kiêu Kỵ Giáo bên kia không đủ nhân sự, Hầu gia có thể gửi cao thủ tới Đông Cương.
- Ta thấy Tửu Sắc Tài có thể đi.
Ngô Nhất Đạo thử nói.
Phương Giải gật đầu:
- Ừ, cho y cơ hội lấy công chuộc tội. Hầu gia chọn thêm một số người từ Hàng Thông Thiên Hạ. Trần Hiếu Nho, ngươi lại tuyển thêm một số người từ Kiêu Kỵ Giáo, lệnh cho Tửu Sắc Tài dẫn theo bọn họ tới Đông Cương. Lần này nếu lập được công lao, chức Phó đô thống Kiêu Kỵ Giáo liền giao cho y.
- Tuân lệnh.
Trần Hiếu Nho cúi đầu đáp.
- Mặt khác.
Ngô Nhất Đạo đứng lên nói:
- Chủ Công tiến vào Trường An đã gần hai tháng rồi, các môn chủ tông môn giang hồ từ các nơi cũng đã tới khoảng người. Càng ngày càng có nhiều người tới. Xem chừng mười này nữa là có khoảng môn chủ tông môn lớn nhỏ tề tụ. Trong đó các quan chủ đạo tông chiếm một nửa. Nếu Chủ Công có thời gian rảnh, thì tới hỏi han bọn họ vài câu.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Đúng là nên gặp bọn họ. Người trên giang hồ phần lớn là hào hiệp trượng nghĩa. Lần này triệu tập bọn họ tới là một việc trọng đại. Giải quyết xong chuyện của Đạo tông thì giang hồ cũng thái bình hơn.
Trần Hiếu Nho nói:
- Kỳ thực thuộc hạ cảm thấy phần lớn tông môn giang hồ đều có tâm hướng về triều đình. Hiện tại thiên hạ còn chưa ổn định, nếu Chủ Công đồng ý tiếp nhận bọn họ, bọn họ tất nhiên thuận theo. Nếu Chủ Công không tiếp nhận bọn họ, thì nên cấm bọn họ không được đầu nhập vào người khác. Ai cũng muốn kiếm chút công danh từ loạn thế, chỉ xem triều đình có đồng ý hay không.
Phương Giải gật đầu:
- Tí nữa Hầu gia và Trần Hiếu Nho đi gặp bọn họ, đợi mấy ngày nữa ta mở yến hội chiêu đãi bọn họ. Trần Hiếu Nho, ngươi phải chú ý nhiều hơn. Các tôn môn giang hồ tập trung ở kinh thành, trị an sẽ là vấn đề cấp bách. Kiêu Kỵ Giáo và các nha môn phải tuần tra thường xuyên, chớ có quấy rầy tới an bình của dân chúng.
- Tuân lệnh!
Trần Hiếu Nho lớn tiếng đáp, sau đó hỏi:
- Chủ Công, các khách giang hồ này đều an bài ở dịch trạm. Mà trong thành Trường An có dịch trạm, quá phân tán, không bằng đều an bài ở Diễn Võ Viện. Đối với khách giang hồ bình thường mà nói, ba chữ Diễn Võ Viện vẫn có trọng lượng, bọn họ chắc chắn sẽ không dám lỗ mãng.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Tính toán thì cái tay Cửu tiên sinh kia sắp tới Giang Bắc Đạo rồi. Sáng sớm ngày mai ta liền xuất phát, dẫn theo Tửu Sắc Tài đi gặp y. Đợi ta trở về, lại chiêu đãi bằng hữu giang hồ này sau.
Giang Bắc Đạo
Phương Giải bảo Tửu Sắc Tài chọn một chỗ truyền tin khá là khéo léo, tránh được trạm canh gác của Hắc Kỳ Quân. Phương Giải lo lắng Cửu tiên sinh có tu vi cao cường, từ Tần Hà tới Linh Môn Quan sẽ gây bất lợi cho tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân. Tuy rằng Tiêu Nhất Cửu đang ở Linh Môn Quan, nhưng không thể chiếu cố toàn bộ được.
Nơi hẹn gặp, tên là Táng Hiền Đài.
Ngay ở bờ bắc sông Trường Giang.
Sở dĩ nơi này lại có cái tên như vậy, là vì mấy năm trước có một vị đại hiền chết ở đây. Tuy về sau thi thể của ông ta bị kẻ thù cướp đi tiên thi, nhưng chuyện này truyền ra ngoài, khiến tiếng tăm của nơi này càng lúc càng lớn, trở thành nơi mà không ít người mộ danh tới cúng bái.
(Thi tiên: quất roi vào người chết)
Ông ấy tên là Vạn Tinh Thần.
Táng Hiền Đài được Hắc Kỳ Quân sửa sang lại, dựng một tấm mồ ở nơi này, quy mô không quá lớn. Dù sao nơi này chỉ là một nấm mộ rỗng, chủ yếu mang ý nghĩa tượng trương. Sau khi Hắc Kỳ Quân chiếm nơi này, khiến nơi này không còn hoang phế. Hễ là khách giang hồ đi qua, đều bốc một nắm đất đắp lên.
Cửu tiên sinh đi tới trước mộ, không biết vì sao thần sắc ngưng trọng.
- Thật không ngờ lại bị rơi vào một âm mưu thấp kém như vậy.
Y cười tự giễu, sau đó ngồi xuống, nhổ đi mấy cây cỏ dại trên mộ, vốc mấy nắm đất đắp lên.
Không biết khi nào, một bên khác nấm mộ cũng có người đang đắp đất.