- Cho nên?
Mông Ca bỗng nhiên hiểu ra ý của Phương Giải:
- Ý của ngươi là, Đại Tự Tại tạm thời không thể chết?
- Ừ!
Phương Giải gật đầu:
- Trước khi y trở lại Đại Luân Tự, y không thể chết được. Sau đó nghĩ biện pháp tra rõ thời gian cụ thể vật kia biến mất, việc này rất quan trọng. Ngươi nên biết, ngay cả một đại tông sư như Tang Loạn cũng chết ở trong Đại Luân Tự. Bằng tu vị của ta muốn diệt trừ vật kia căn bản là không có khả năng. Về phần hỏa khí trong tay ta, ở trong mắt vật kia chẳng khác nào một que diêm.
- Địa thế của Đại Luân Tự rất hiểm yếu, chớ nói vận chuyển hỏa khí lên, cho dù là đại đội binh mã cũng rất khó đi lên. Ngươi từng tấn công Đại Luân Tự không chỉ một lần, cho nên biết địa thế của nơi đó không trải rộng đội ngũ ra được. Muốn tiến vào Đại Luân Tự phải leo thang, người tu hành có thể đi lên, mà hỏa khí thì không lên được.
Nghe Phương Giải nói xong, sắc mặt Mông Ca liền khó coi.
- Nhưng Đại Tự Tại không chết, thì mạng ta khó mà bảo đảm được.
- Ta có thể khiến y không giết được ngươi.
- Ngươi có thể làm vậy?
Trong mắt Mông Ca lại hiện lên hy vọng, chờ đợi đáp án của Phương Giải:
- Ta muốn ngươi cho ta mượn vạn lang kỵ, nhưng làm sao ta chỉ huy được vạn lang kỵ này? Cho nên sau khi diệt trừ Cái Xá, chiến cuộc Tây Bắc ta sẽ giao cho thủ hạ tiếp tục làm. Mà ta sẽ dẫn binh tới Đông Cương. Đại Hãn đồng hành cùng ta.
Nghe thấy câu này, Mông Ca lập tức đứng dậy.
- Không được!
Y giận dữ nói:
- Nếu ta không nhanh chóng trở về Vương Đình, thì biết bao giờ ta mới trở về được? Lúc trở về thì ai đã thành Đại Hãn rồi?
- Ta đã nói.
Phương Giải nhún vai:
- Giao dịch giữa ta và ngươi dựa tên sự tin tưởng lẫn nhau. Ngươi không tin ta cho nên ngươi sợ hãi. Nếu như ngươi tin ta, tất nhiên sẽ biết giải quyết xong Đông Cương, ta mới có thể toàn tâm toàn ý đối phó với thứ trong Đại Luân Tự kia. Mà điều chúng ta cần làm lúc này, là để Đại Tự Tại đi tìm hiểu mấy thứ đó.
- Đại Tự Tại chưa chắc đáp ứng.
Mông Ca càng ngày càng tức giận, bởi vì y phát hiện có vẻ như mình bị Phương Giải lừa.
- Y sẽ đáp ứng.
Phương Giải cười cười:
- Bởi vì y giống ngươi, biết lựa chọn nào mới là chính xác. Nghĩ lại đi, sau khi ngươi tự mình mang binh đông chinh, toàn bộ dân chúng thế giới sẽ ca ngợi ngươi, bởi vì ngươi dứt bỏ ân oán quốc gia và dân tộc, mang binh trợ giúp người Trung Nguyên chống cự đế quốc Agoda xâm lấn. Mà Đại Tự Tại thì sao, chỉ cần chịu nhục một thời gian, thì có thể trở thành chí cao vô thượng của Phật tông.
Phương Giải nói:
- Mà các ngươi muốn thực hiện mộng tưởng này, thì đều không thể thiếu ta.
- Vô ích thôi!
Mông Ca gầm lên:
- Đại Tự Tại là một con chó điên, y chắc chắn sẽ khôngnghe lời ngươi.
- Sẽ!
Phương Giải cười cười:
- Bởi vì ta có một người cầm cái xích có thể khiến chó điên nghe lời.
- Ai?
Mông Ca hỏi.
- Ta.
Rèm được vén lên, một lão già mặc đạo bào cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ chậm rãi đi vào, nói chữ ‘ta’ với ngữ khí cực kỳ tự tin.
Nhìn thấy lão già mặc đạo bào cũ kỹ đi vào, Mông Ca bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngu xuẩn. Y quên mất lão già này, có thể thấy tâm tình của y hỗn loạn cỡ nào. Lão già này không xa lạ gì với Mông Ca, thậm chí hai người còn từng là đồng minh một thời gian.
Bởi vì có ông ta, Mông Ca từng cho rằng mình có thể diệt trừ Phật tông khỏi thế giới này.
Nhất Khí Quan
Tiêu Nhất Cửu
Lúc trước khi trận chiến giữa Vương Đình Mông Nguyên và Phật tông ở giai đoạn kịch liệt nhất, nếu không có Tiêu Nhất Cửu thì Mông Ca có thể bị chết rồi. Lúc đó quân đội Vương Đình chiếm ưu thế tuyệt đối. Dù sao quân đội mà gia tộc Hoàng Kim đang nắm giữ là không thể lay động được. Tuy số lượng mục dân ủng hộ Phật tông rất khổng lồ, nhưng các dân chúng đó cũng đều kính sợ gia tộc Hoàng Kim. Trên chiến trường, lúc các mục dân đứng ra bảo vệ Phật tông đối mặt với lang kỵ, hơn một nửa sẽ quỳ xuống cầu xin.
So với hy vọng xa vời có kỳ tích phát sinh, bọn họ trông chờ vào lực lượng hơn, hy vọng các lang kỵ binh kia phản chiến, thành một phần tử bảo vệ Phật tông.
Một cái là tín ngưỡng, một cái là vương quyền.
Lúc hai thứ này xung đột nhau, điều duy nhất bọn họ có thể làm là cầu nguyện.
- Đạo trưởng!
Nhìn thấy Tiêu Nhất Cửu tiến vào, Mông Ca vội vàng đứng dậy thi lễ. Bất kể người Hán và người Mông Nguyên thù hận nhau như thế nào, bất kể quan hệ giữa y và Phương Giải phức tạp cỡ nào, thì không hề nghi ngờ rằng Tiêu Nhất Cửu đúng là ân nhân của Mông Ca. Mông Ca tất nhiên không phải hạng người liều chết để báo ân, nhưng ít nhất y vẫn duy trì tôn kính với Tiêu Nhất Cửu.
- Đại Hãn khách khí.
Tiêu Nhất Cửu tùy tiện khoát tay coi như đáp lễ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Phương Giải:
- Ta có thể ép Đại Tự Tại trở về Đại Luân Tự. Bốn sư huynh đệ bọn ta, có ba người từng đi qua thảo nguyên. Ra tay đối phó với bọn ta đều là người của Phật tông, chứ không phải thứ gọi là thần kia. Bởi vậy có thể thấy cho dù nó có năng lực hùng mạnh, thì cũng không thể tùy ý sử dụng. Cũng chỉ khi đối mặt với một người như Tang Loạn, nó mới phải bất đắc dĩ sử dụng.
- Nói cách khác.
Tiêu Nhất Cửu nhìn Mông Ca:
- Không cần quá sợ hãi thứ gọi là thần kia. Nếu vật kia mạnh tới mức không cần kiêng kỵ gì, vậy thì nhiều năm qua các khách giang hồ Trung Nguyên đi về phía tây đâu thể giết được nhiều cao thủ Phật tông như vậy? Lực lượng của vật kia chắc chắn không phải là vô hạn. Nói không chừng chỉ dùng được một lần rồi cần thời gian để khôi phục. Cho nên chỉ cần ép Đại Tự Tại trở về Đại Luân Tự, việc kế tiếp thì mặc cho Đại Tự Tại tự nghĩ biện pháp.
Mông Ca gật đầu:
- Nếu đạo trưởng cũng nói như vậy thì ta không còn băn khoăn rồi. Chỉ là ta vẫn không dám tin tưởng, nếu ta thực sự mang hai mươi vạn lang kỵ vượt ngàn dặm xa xôi tới Đông Cương chiến đấu giúp cho người Hán, ta còn có thể an toàn trở lại thảo nguyên không?
Phương Giải nói:
- Ít nhất trước khi vật kia chưa bị tiêu diệt, ta sẽ không giết ngươi. Hơn nữa ta không có dục vọng chiếm lấy thảo nguyên. Nếu ngươi có thể là một hàng xóm giữ khuôn phép, nói không chừng chúng ta sẽ trở thành láng giềng thân cận.
- Ngoài tin ngươi ra, ta không còn đường khác.
Mông Ca đứng lên nói:
- Những điều ta biết ta đã nói hết với ngươi. Hôm nay ta không thể trở về đại doanh rồi, Đại Tự Tại khẳng định đã phát hiện ra ta tới chỗ ngươi. Nếu ta trở về thì chỉ có con đường chết. Hơn nữa nếu y biết ta đến đây, khẳng định có đề phòng. Nếu các ngươi muốn động thủ thì xin mời làm nhanh chút.
- Từ lâu ta đã muốn đánh tên bán nam bán nữ kia một trận rồi.
Tiêu Nhất Cửu nhìn về phía Phương Giải:
- Nếu không phải hắn phái người đưa tin cho ta, bảo ta chớ giết Đại Tự Tại vì lưu lại còn tác dụng, thì y đâu có sống lâu như vậy? Lúc bốn Đại Tự Tại còn sống ta đều không để vào mắt. Hiện tại cho dù còn một người mạnh hơn thì thế nào?
- Ngươi đã an bài từ lâu?
Mông Ca kinh ngạc nhìn Phương Giải.