Tranh Bá Thiên Hạ

chương 1392: . xem, bên kia có một nữ hiệp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạng Thanh Ngưu hỏi:

- Sư phụ ta thành danh vào hơn hai trăm năm trước, mà Đại Luân Minh Vương thành danh đã ngàn năm, cho dù Tang Loạn thật muốn có người chống lại Đại Luận Minh Vương thì tại sao ngài ấy không tìm ra một người đặt ở vị trí ấy sớm hơn?

Này tự nhiên cũng là điều Phương Giải không hiểu.

Ý nghĩ vừa rồi đến nơi đây xem như đã rẽ sang một hướng khác.

Hạng Thanh Ngưu cau mày suy nghĩ vấn đề, loại trường hợp này xem như khó gặp. Tên mập này tình nguyện tiêu hao thời gian vào vấn đề ăn cơm uống nước ngủ ngon chứ cũng không muốn tiêu tốn chúng vào chuyện suy nghĩ vấn đề. Lúc trước, chính bản thân gã cũng đã từng nói qua, nếu gã có thể nghiêm túc lúc tu hành thêm ba phần thì tu vi của gã nói không chừng đã trở nên rất cao rồi.

- Bây giờ cứ dựa theo ban đầu mà tiếp tục suy luận đi.

Hạng Thanh Ngưu nói:

- Lúc trước sau khi Tang Toạn ly khai thảo nguyên, sau đó tới Trung Nguyên du lịch thật lâu, ngài ấy liền nhận thức sư phụ ta, sau đó truyền thụ tu vi cho sự phụ. Mục đích cứ dựa theo ban nãy là vì muốn đối kháng với Đại Luân Minh Vương đi. Nói cách khác, hơn hai trăm năm trước khẳng định đã xảy ra biến cố gì đó làm cho Đại Luân Minh Vương chuẩn bị tiến vào Trung Nguyên. Tang Loạn vì để Trung Nguyên có một người có thể chống lại Đại Luân Minh Vương nên mới bồi dưỡng sư phụ ta.

Phương Giải gật gật đầu, chờ Hạng Thanh Ngưu nói tiếp.

Hạng Thanh Ngưu nháy mắt vài cái, dùng tay làm động tác mời:

- Ngươi tiếp tục đi, chẳng lẽ ngươi trông cậy vào ta sẽ tiếp tục suy nghĩ nữa sao?

Phương Giải nhịn không được cười:

- Tang Loạn nói cho sư phụ ngươi biết, đem những đứa bé có thể chất giống ngài ấy và Bát Bộ tướng giấu đi, chờ có một ngày sẽ có tác dụng. Một tác dụng rất lớn.

Phương Giải chỉ chỉ cái mũi của mình:

- Tám chín phần mười là có liên quan tới ta.

- Vì sao lại có liên quan đến ngươi mà không phải là có liên quan đến ta?

Hạng Thanh Ngưu không phục hỏi.

Phương Giải chỉ chỉ quyển sách tranh:

- Thể chất của ngươi giống với thể chất của Tang Loạn sao?

Hạng Thanh Ngưu há miệng thở dốc:

- Được rồi, đây là điểm để ngươi khoác lác mà.

Phương Giải tiếp tục nói:

- Có lẽ Tang Loạn cho rằng, sau khi gộp đủ tám người có thể chất giống thể chất tám thuộc hạ của ngài ấy cộng thêm ta nữa liền có thể làm được một chuyện đại sự. Đại sự này tám chín phần mười là có liên quan đến cái thứ quỷ trong chùa Đại Luân kia, nói cách khác, ta là Chúa cứu thế?

Phương Giải thở dài, có chút nhàm chán nói:

- Nhưng bây giờ ta chính là Chúa cứu thế nha, một chút cũng không vui mà.

- Ngươi có thể câm miệng lại sao?

Hạng Thanh Ngưu trừng Phương Giải một cái:

- Bây giờ ngươi chính là kẻ ngưu bức nhất vùng trời Trung Nguyên này rồi, còn cần thổi phồng bản thân lên như vậy không? Nếu ta là ngươi, giờ ta đã giả vờ khiêm tốn rồi, có thực lực lại khiêm tốn mới là ngưu bức chân chính nha.

Phương Giải không hề để ý tới lời trêu chọc không có một chút lực sát thương nào của Hạng Thanh Ngưu:

- Nói tiếp chuyện vừa rồi, sư phụ ngươi không có rời đi thành Trường An, mấy đứa trẻ kia cũng là do đầu bếp đưa đi Thập Vạn Đại Sơn. Sư phụ của ngươi đã biết được một bí mật lớn như vậy, vì sao trước khi chết lão gia tử lại không nói cho bất cứ kẻ nào, thậm chí ngay cả ta đều không được biết?

- Vì sao?

Hạng Thanh Ngưu hỏi.

Phương Giải dùng một loại ánh mắt bao hàm thâm ý, chỉ biết không thể trông cậy được vào ngươi mà nhìn Hạng Thanh Ngưu liếc mắt một cái rồi mới nói ra:

- Có lẽ, giữa Tang Loạn và sư phụ của ngươi đã có ước định gì đó. Ví dụ như, Tang Loạn phụ trách việc nói cho ta biết hoặc ám chỉ cho ta biết việc này còn sư phụ của ngươi thì đi giúp Tang Loạn san bằng Thông sách cổ viện.

- Vì sao?

Hạng Thanh Ngưu lại hỏi tiếp một câu vì sao.

- Để ta nghĩ cái đã.

Phương Giải trầm tư một chút rồi mới nói ra:

- Thông sách cổ viện là do một tay Tang Loạn sáng tạo nên, bởi vì những năm ấy hắn luôn luôn đang tìm kiếm phương hướng phát triển chính xác cho loài người cho nên hắn mới sẽ thành lập nên Thông cổ sách viện để can thiệp phương hướng phát triển của xã hội. Kỳ thật nó cũng giống như người tu hành do cái thứ ở trong chùa Đại Luân kia sáng tạo ra thôi, cách can thiệp về sự phát triển của con người cũng đều giống hệt nhau. Cho nên sau này Tang Loạn mới cảm thấy được rằng Thông cổ sách viện là một sáng tạo sai lầm của bản thân, do đó ngài ấy mới thỉnh sư phụ ngươi giết sạch mấy lão biến thái tại trong Thông cổ sách viện ấy đi.

Hạng Thanh Ngưu ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Quả thật là có chút đạo lí, nhưng mà giữa hai người đó rốt cục có mối quan hệ gì đây? Điều này vẫn luôn chưa thể xác định được.

- Cho nên, hiện tại ta tính toán đi xem Thập Vạn Đại Sơn.

Phương Giải nói:

- Tuy rằng những người được giấu tại bên trong Thập Vạn Đại Sơn cũng không biết vận mệnh của mình là cái gì nhưng mà ta phải mang những người ấy ra. Ta có hỏi đầu bếp khi ấy y mang mấy người lên Thập Vạn Đại Sơn thế, đầu bếp nói rằng có tổng cộng sáu người. Ta cảm thấy lời này của y quả thật có chút vấn đề. Tổng cộng sáu người đó có phải là có những sáu đứa bé hay không?

Vẻ mặt Hạng Thanh Ngưu tràn đầy khó tin, gã nói:

- Ngươi đã hoài nghi thì vì sao không hỏi cho rõ ràng?

Phương Giải thở dài:

- Ngươi cho rằng tên đầu bếp kia sẽ nói rõ ràng hay sao?

- Nhưng ngay cả việc sau khi tập trung những người này lại cùng một chỗ sẽ phát sinh chuyện gì ngươi cũng đều không biết, ngươi cũng chẳng hay chín người các ngươi cần phải làm những gì mới có thể đạt được mục đích vậy thì ngươi đi Thập Vạn Đại Sơn lại có ích lợi gì? Cho dù có tụ đủ tất cả thì ngươi cũng chẳng có mục đích đáng nói nào.

- Ta giết hai người trong số đó rồi. Một người là Cửu tiên sinh của Nguyệt Ảnh đường, một người còn lại chính là Lưu Yến Tước. Nhưng trong tay của ta còn có hai người. Tuy rằng Cái Xá không phải một trong Bát Bộ tướng lúc trước nhưng để gã lại cũng chưa chắc không có tác dụng gì. Tính ra thì, nếu đem mọi người tiếp ra tới, trong tay của ta cũng có sáu người rồi. Đạo Tôn a, ngươi phát huy một chút sức tưởng tượng của ngươi xem thử sau khi gom đủ người về sẽ phát sinh đại sự khó lường nào nào?

- Sau khi gom đủ có thể có được một cái món quà bự hay không nha?

Hạng Thanh Ngưu nói rất nghiêm túc:

- Mua tám tặng một, ngươi chính là cái hàng tặng kèm đó đó!

Đối với quá khứ, chúng ta mãi mãi cũng không có khả năng hiểu biết mọi chuyện rõ ràng tường tận. Những gì chúng ta biết về mọi chuyện trong quá khứ có lẽ cũng chỉ là một mặt nào đó của nó mà thôi. Không một ai có thể biết rõ về mọi chi tiết về một chuyện trong lịch sử, nhưng mà yếu tố quan trọng nhất quyết định một đoạn quá khứ ấy, thường thường lai chỉ là một chi tiết be bé không đáng kể.

Phương Giải mặc dù là một người có lối suy nghĩ rất kín đáo nhưng mà chuyện hắn phải đối mặt lại bề bộn như thế, nếu muốn không xem nhẹ mỗi một chi tiết hiển nhiên là điều không có khả năng. Cho nên hắn quên bên người hắn còn có một quyển Bách niên kí mật. Nếu như hắn nhớ tới thì nhất định hắn sẽ nghĩ đến chuyện Đại Tự Tại bản thể từng cố ý tiết lộ cho Đại Luân Minh Vương biết về cái thứ gọi là thần kia, sau đó Đại Luân Minh Vương lại có phản ứng như thế nào.

Nếu nhớ đến chuyện đó, có lẽ, Phương Giải sẽ phỏng đoán được hơn hai trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì.

Lúc đó, cũng chính là cái lúc mà Đại Luân Minh Vương bắt đầu hoài nghi về cái thứ được gọi là thần kia. Thực ra thì chuyện Đại Luân Minh Vương muốn chia tách bản thân ra, tạo thêm một chính mình nữa để kéo dài sinh mạng lại làm sao là một chuyện đơn giản được. Những khổ sở nào mà Đại hãn nhiều thế hệ của gia tộc Khoát Khắc Đài Mông đã phải trải qua, Đại Luân Minh Vương cũng phải gánh chịu y như thế.

Thoạt nhìn, gia tộc của Mông Ca là con rối của Đại Luân Minh Vương nhưng mà Đại Luân Minh Vương kia lại làm sao không là con rối của cái thứ được xưng là thần kia đây?

Phương Giải tính toán một chút nhật trình, đại quân đi đến biên cương phía đông, mấy chục vạn nhân mã phải di chuyển thật lâu thật lâu. Dù sao thì lãnh thổ quốc gia của Đại Tùy cũng rất mở mang rồi, chuyện đi từ đông sang tây cũng chẳng có mấy người thường có dũng khí đó. Phương Giải tính qua, hắn và Hạng Thanh Ngưu tiến đến Thập Vạn Đại Sơn gặp mấy người kia…Nếu hành lí đơn giản, đi một chuyến rồi trở về, sau đó lại chạy đến biên cương phía đông hội hợp với đại đội nhân mã thì cũng sẽ không chậm trễ bao lâu.

Sau khi quyết định xong, Phương Giải liền đi chào từ biệt người nhà. Tuy rằng việc này liên quan đến tổ tiên của Tang Táp Táp nhưng mà Tang Táp Táp còn muốn chăm sóc cho Ninh nhi, cho nên nàng khẳng định không thể đi theo. Hoàn Nhan Vân Thù rất quen thuộc với địa hình nơi đó nhưng nàng lại không hiểu tu vi, việc này ai cũng không có thể đoán trước được nó sẽ có hung hiểm như thế nào, cho nên mang theo nàng nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm.

Lần ra đi này, chỉ có sáu người.

Phương Giải, Hạng Thanh Ngưu, Mộc Tiểu Yêu, Trầm Khuynh Phiến còn có vị Mạt Ngưng Chi luôn đối với Phương Giải như gần như xa kia. Đương nhiên còn có tên đầu bếp không thể thoát khỏi liên can đó nữa.

Bọn họ lựa chọn ra khỏi thành vào buổi tối, dù sao Phương Giải không muốn bị người biết chuyện hắn không ở trong quân cũng không ở trong thành Trường An

- Mấy ngày nay thuộc hạ luôn luôn tại tra xét.

Trần Hiếu Nho hạ giọng báo cáo với Phương Giải:

- Chuyện núi lớn ở thành bắc không có dã thú thuộc hạ đã tự mình đi vài chuyến, cũng để mấy người Hắc Trạch đi mấy lần nhưng mà mỗi ngày qua đi đều không có ai phát hiện được manh mối nào cả. Bắc Sơn ngoại trừ hàn đàm bên kia có cá ở ngoài, quả thật không hề thấy động vật còn sống nào xuất hiện. Càng đi sâu vào phía bên trong lại càng như thế. Chân núi thật thì cũng có không ít dã thú, nhưng không có bất kỳ loài nào dám đi hướng ngọn núi cả.

Phương Giải nhìn thoáng qua Hạng Thanh Ngưu đang cùng Yên Chức cô nương bịn rịn tại cách đó không xa, biết rằng có hai người đang ngọt ngào kia thì muốn xuất phát cũng phải đợi lát nữa.

- Một chút manh mối đều không có?

Hắn hỏi.

- Có.

Trần Hiếu Nho nói:

- Ngay tại ngày hôm qua, lúc chủ công ngài đang ở trong Diễn võ viện thì người bên dưới có tới bẩm báo rằng họ phát hiện được một nơi cực kì quỷ dị tại trong Bắc sơn. Đó là một khe núi, bên ngoài cái khe không có một ngọn cỏ, ngay cả cây cối cũng không thấy bóng dáng, bời vì chỗ đó tại sâu trong Bắc sơn nên cũng khó tìm. Người phía dưới nói, chỗ kia chưa tới gần đều đã cảm thấy cả người không thoải mái, giống như có một lực lượng khó hiểu nào đó muốn ép khô máu trong cơ thể bọn họ. Lúc tới gần khe hở, có một tổ Kiêu kỵ giáo tu vi Ngũ phẩm không ngờ ngăn không được cái loại lực lượng quỷ dị ấy thế cho nên miệng mũi đều xuất huyết.

Phương Giải nhíu mày:

- Cái tổ đó bây giờ thế nào rồi?

- Không được tốt lắm.

Trần Hiếu Nho lắc lắc đầu, nói:

- Sau khi trở về liền hôn mê, sau đó lại bắt đầu rụng tóc, chỉ trong một đêm mà tóc đã rụng sạch, trên làn da bắt đầu xuất hiện những vệt lấm tấm màu xám đen. Hai mắt sung huyết, đã thấy không rõ mọi vật cho lắm. Người vẫn còn có hơi thở, nhưng lại thật mỏng manh, cũng không biết bên trong cái khe đó ẩn giấu thứ gì lợi hại vậy. Những người trở về từ Bắc sơn cũng đều đang nói, chỗ đó ẩn giấu một con yêu quái thật khó lường gì đó.

Phương Giải lắc lắc đầu:

- Nào có yêu quái gì đâu, nếu đã hung hiểm như thế thì hãy bảo người phía dưới không cần đi nữa, sau khi ta trở về từ Thập Vạn Đại Sơn, nếu có thời gian rãnh rỗi ta sẽ tự mình đi xem.

- Chủ công, chỗ kia không cần đi vẫn là tốt hơn.

Trần Hiếu Nho vội vàng khuyên nhủ.

- Ta đã biết.

Sau khi suy nghĩ một chút, Phương Giải phân phó Trần Hiếu Nho:

- Kiêu kỵ giáo phụ trách trị an trong thành Trường An, chức quyền cũng lớn hơn so với các nha môn khác. Trong mấy ngày ta không có mặt tại thành Trường An này, ngươi phải trông chừng cẩn thận.Vẫn dựa theo tính toán ban đầu, bây giờ người ở trong thành đều nghĩ ngươi đã tùy quân xuất chinh, ngươi ở tại một nơi bí mật gần đó cũng tốt làm việc.

- Chủ Công yên tâm.

Trần Hiếu Nho cúi đầu nói:

- Chuyện trong thành, thuộc hạ tất nhiên sẽ tận tâm tận lực.

Phương Giải ừ một tiếng:

- Các ngươi trở về đi, mời mấy vị lão đạo trưởng của Nhất Khí Quan kia dọn sang ở lại tại Sướng Xuân viên. Ngươi đi đến phía sau núi của Diễn Võ Viện cũng mời vợ chồng La Úy Nhiên đi tới ở tại Sướng Xuân viên luôn. Cứ nói cho La Úy Nhiên biết ta không ở thành Trường An, hắn tự nhiên biết dụng ý của ta.

Sau khi Phương Giải phân phó mọi việc xong, hắn liền nhìn về phía Hạng Thanh Ngưu, thấy Hạng Thanh Ngưu còn đang lôi kéo Yên Chức cô nương nói thầm gì đó. Hai người kia xem như vừa gặp đã yêu, hơn nữa cảm tình vô cùng tốt. Trước khi lên đường Phương Giải cố ý đi tìm phụ thân của Yên Chức cô nương, bàn với y về chuyện hôn nhân này. Phụ thân của Yên Chức cô nương tự nhiên sẽ không phản đối, Phương Giải sau khi thấy người ta cũng không có gì bất mãn liền chọn lấy một tòa nhà đưa tặng cho đối phương, xem như là lễ vật dành cho phụ thân của Yên Chức cô nương vậy.

- Xem, bên kia có một nữ hiệp.

Phương Giải hô một tiếng.

Xa xa, Hạng Thanh Ngưu bất động. Ánh mắt của gã vẫn cứ nhìn Yên Chức cô nương như cũ, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.

Phương Giải gật gật đầu:

- Ừ đây là chân ái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio