- Lại có người tới! Lại có người tới!
Cái người nhảy lên nhảy xuống kia là một nam tử cườn tráng, nhưng tướng mạo khá là hiền lành. Da hơi ngăm đen, nên khá nổi bật ở thế giới đầy tuyết trắng này. Tư thế nhảy của y có chút buồn cười, nhưng người tu hành bình thường khó mà làm nổi.
- Những người từ bên ngoài tới như các ngươi, mỗi lần tới đều xảy ra chuyện không tốt. Lần đầu là người của Nhất Phẩm Sơn Trang tới, nói rằng bên ngoài rất đẹp rất phồn hoa, Lão Tiểu rời đi, sau đó chết. Lần trước có vài người kỳ lạ tới, Yến Tước cũng rời đi.
- Cũng đã chết.
Hạng Thanh Ngưu đáp.
Nam tử ngăm đen kia hơi sửng sốt, sau đó gầm lên:
- Đều là do người ngoài các ngươi! Các ngươi đi nhanh lên, nếu không ta sẽ…Sư phụ?
Vừa nói xong, y liền biến sắc, ngữ khí cũng thay đổi.
Bởi vì y trông thấy đầu bếp.
Đầu bếp cười xấu hổ, không biết phải đối mặt như thế nào. Điều không ngờ là, nam tử ngăm đen kia chạy tới, quỳ xuống, dập mạnh đầu ba cái. Mỗi cái đều rất trang nghiêm, không giống như là giả dối. Lúc dập đầu y cũng không dùng nội kình gì cả, cái trán đập vào băng tuyết cứng rắn của Thập Vạn Đại Sơn.
Dập đầu xong ba cái, cái trán của nam tử này liền đỏ bừng.
- Mau mau đứng dậy.
Đầu bếp vội vàng đi tới vươn tay đỡ nam tử ngăm đen đứng lên. Vẻ xấu hổ trên khuôn mặt đầu bếp càng đậm. Bởi vì y không biết nam tử chất phát trước mặt là ai. Lúc trước y mang bọn họ tới đây, bọn họ mới chỉ là trẻ con. Đứa lớn nhất chỉ , tuổi, còn cụ thể thì đầu bếp đã không nhớ được.
- Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, cũng dám đánh sư phụ, mong sư phụ trách phạt!
Vẻ mặt của nam tử này rất chân thành, khiến người ta cảm thông. Hạng Thanh Ngưu trừng mắt nhìn đầu bếp một cái, sau đó đi tới phủi tuyết bám vào người cho y:
- Có sư phụ như vậy ngươi quỳ làm gì? Lúc trước hắn vứt các ngươi ở đây chẳng quan tâm, hắn có mặt mũi gì trách phạt các ngươi?
- Không được nói xấu sư phụ ta!
Nam tử ngăm đen lui về sau một bước, tức giận nhìn Hạng Thanh Ngưu:
- Một ngày vi sư, cả đời vi phụ, đây là lời Đại sư huynh dạy ta. Tuy đã nhiều năm sư phụ không chiếu cố bọn ta, nhưng sư phụ để lại công pháp cho bọn ta tu hành. Nếu không có sư phụ, thì bọn ta làm sao có tu vị như ngày hôm nay? Đại sư huynh còn nói, thụ nhân ân huệ đương dũng tuyền tương báo, huống chi còn là ơn tái tạo của ân sư?
- Thật là một người tốt.
Hạng Thanh Ngưu cảm thán một tiếng, rồi chỉ vào đầu bếp:
- Sư điệt à, ngươi xem ngươi đã gây ra nghiệt gì.
Đầu bếp há hốc miệng, nhưng không biết phải biện giải như thế nào.
Nam tử ngăm đen nghe thấy lời này của Hạng Thanh Ngưu liền hoảng sợ, giơ ngón tay tính đi tính lại, rồi lui về phía sau một bước quỳ xuống, dập đầu với Hạng Thanh Ngưu:
- Sư công ở trên, đồ tôn Thạch Loan đại nghịch bất đạo. Vừa rồi cũng dám chống đối sư công, mong sư công trách phạt.
Hạng Thanh Ngưu cũng bị hoảng sợ, vội vàng tiến tới dìu Thạch Loan lên. Y muốn giải thích, nhưng đối mặt với nam tử thật thà chất phát này, y lại không biết phải mở miệng giải thích như thế nào. Nếu nói đây chỉ là một câu vui đùa, như vậy hiển nhiên là không tôn kính người ta.
Người như vậy, Hạng Thanh Ngưu thật không biết giải quyết thế nào.
- Bổn môn không có nhiều quy củ như vậy, về sau không cần quỳ lạy.
Y phủi tuyết đọng trên người Thạch Loan đi:
- Kỳ thực trong lòng bọn ta tràn đầy áy náy. Đã nhiều năm mà không chiếu cố các ngươi cái gì, mặc cho các ngươi tự sinh tự diệt. Nghĩ tới đây, ta liền thấy áy náy thay cho vị sư điệt vô năng của ta.
- Cũng không thể nói như vậy.
Thạch Loan chân thành nói:
- Đại sư huynh nói, năm đó sư phụ rời đi tất nhiên là có nguyên nhân. Ta hỏi Đại sư huynh là nguyên nhân gì, Đại sư huynh nói, sư phụ mang chúng ta tới đây, là vì muốn dùng khí hậu lạnh lẽo của nơi đây để rèn luyện ý chí của chúng ta. Sư phụ lưu lại công pháp liền rời, là vì muốn chúng ta tự thân lĩnh ngộ và cố gắng.
- Có phải không sư phụ?
Thạch Loan nhìn đầu bếp, hỏi.
Đầu bếp há há miệng, ngay cả gật đầu cũng không dám. Nhìn vẻ trung hậu và tôn kính của Thạch Loan, đầu bếp phát hiện mình nói gì cũng là đang phạm tội.
- Đúng vậy!
Phương Giải đi tới, trả lời thay cho đầu bếp:
- Tình hình lúc đó khá đặc thù, sau khi sư phụ của các ngươi mang các ngươi tới đây, sư phụ của sư phụ các ngươi đã qua đời, cho nên hắn không thể rảnh rỗi trở về được. Tuy nhiên chính như ngươi nói, hắn mang các ngươi tới đây chính là vì muốn rèn luyện ý chí của các ngươi.
- Ta biết ngay mà!
Thạch Loan mỉm cười:
- Sư phụ không đến không phải vì không cần bọn con, mà là có lý do khác.
Y cười một lát mới phát hiện có chút không đúng. Bởi vì lúc trước nói sư phụ của sư phụ mình đã chết, mình lại cười là không lễ phép. Thế nên nam tử thật thà chất phá này liền sợ hãi:
- Sư phụ thứ tội, con không nên cười.
Hạng Thanh Ngưu hận không thể đè đầu đầu bếp xuống đánh cho một trận. Đồ đệ tốt như vậy tìm đâu ra được? Gặp Thạch Loan, Hạng Thanh Ngưu đã ném Cửu tiên sinh của Nguyệt Ảnh Đường và Lưu Yến Tước náo loạn võ lâm Trung Nguyên lên chín tầng mây. Y an ủi Thạch Loan một lúc, mới khiến nam tử này bình tĩnh lại.
- Sư phụ, vị này là?
Thạch Loan nhìn về phía Phương Giải.
- Vị này…
Hạng Thanh Ngưu thay đầu bếp giới thiệu:
- Vị này là sư điệt của ta, cùng thế hệ với sư phụ của ngươi. Mấy cô nàng bên kia đều là phu nhân của hắn.
Y chỉ Mạt Ngưng Chi, nàng quay đầu đi không thèm để ý, cũng không phủ nhận.
Thạch Loan sợ hãi, ánh mắt nhìn Phương Giải lập tức thay đổi. Không những tôn kính mà còn sùng bái giống như nhìn thấy thần tiên.
- Chào sư thúc, chào sư thúc mẫu.
Thạch Loan không biết mình chào có đúng hay không, đỏ mặt gọi bậy gọi bạ một hồi, sau đó quay đầu nhìn đầu bếp, rất nghiêm túc hỏi:
- Sư phụ, có phải chúng ta chuẩn bị rời đi không?
…
…
- Thạch Loan là người thật thà chất phát, có những chuyện không cần phải nói với hắn. Hắn vốn đang hoài nghi thế gian này có tồn tại tình cảm chân thành không, ta thật vất vả mới khiến hắn tin tưởng sư phụ làm tất cả vì muốn tốt cho hắn. Nếu ngươi hủy đi một chút tốt đẹp này của hắn, ngươi mới là tội nhân.
Đại sư huynh ngồi đó, sắc mặt bình tĩnh nói chuyện với đầu bếp.
Y thực sự rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức trong mắt không hề có bất kỳ cảm tình nào. Không vui sướng, không hận thù, thật giống như hai người không hề liên quan với nhau.
- Ta…
Đầu bếp vẫn không biết phải giải thích như thế nào, bởi vì y không thể giải thích.
- Những năm qua ta là người đau khổ nhất. Không phải vì không có hy vọng, mà là vì ta thật vất vả mới khiến các sư đệ khác tin tưởng ngươi là người tốt, nhưng cuối cùng chỉ có mỗi Thạch Loan tin, cũng là vì bản tính của hắn thiện lương. Ta từng nghĩ, nếu gặp lại ngươi, ta sẽ như thế nào?
Đại học sĩ nói:
- Ta tên là Diệp Trúc Hàn, ngươi còn nhớ không?
Đầu bếp hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu.
- Năm đó trước khi tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, có gặp phải người Mông Nguyên ức hiếp mục dân. Sư phụ nói người tu hành phải hành hiệp trượng nghĩa. Nhìn thấy dân chúng bị ức hiếp thì không thể làm ngơ. Sư phụ nói, giết ác nhân, mới là việc đại thiện. Cho nên ngày ấy, mấy người bọn ta, ngoại trừ Thạch Loan ra, tất đều ra tay. Cho dù là Lão Tiểu mới ba, bốn tuổi, cũng đi lên đá một cước vào tử thi.
Diệp Trúc Hàn nói:
- Khi đó, ta tin tưởng trong lòng các sư đệ giống như ta, đều cảm thấy tu hành nên làm vậy, giải quyết những chuyện bất bình trong thiên hạ. Cho nên lúc giết người tuy sợ hãi, nhưng hợp tính hợp lý. Ta cũng tin tưởng, lúc đó mấy sư đệ giống như ta, đều cảm thấy cuộc đời của mình sắp thay đổi.
Y nhìn thoáng qua đầu bếp:
- Nhưng không ngờ, thay đổi là khiến tâm người ta nguội lạnh.
Y hỏi:
- Có phải Yến Tước đã chết rồi phải không?
Đầu bếp gật đầu:
- Chết rồi.