Giáo thụ Diễn Võ Viện để Phương Giải vận dụng linh hoạt chiến thuật, là vì y thực sự ngại nói ra hai từ vô sỉ. Nhưng cũng không thể phủ nhận, mọi người ở hiện trường đều biết hai từ vô sỉ này của Chu viện trưởng cũng không có gì là xấu. Ngược lại, đó còn là sự khen ngợi.
Ngồi bên cạnh Chu viện trưởng thay Hoàng đế Bệ hạ quan sát cuộc tỷ thí, Di Thân Vương thậm chí còn mỉm cười khen thưởng, hạ giọng nói với Chu viện trưởng bên cạnh:
- Đó mới là cách làm của người thông minh. Trong quân ngũ Đại Tùy từ trước đến giờ chưa bao giờ thiếu tính đàn ông, cũng chưa bao giờ thiếu người ngạo mạn. Song, người thông minh như Phương Giải quả thực là hiếm thấy.
Chu viện trưởng ừ một tiếng không nói gì, hứng thú nhìn chằm chằm vào người thiếu niên lang đến từ tiểu thành biên cương kia.
Người giáo thụ hỏi trước đây lắc đầu có chút thất vọng nói:
- Nhưng theo ta thấy, nếu là quân nhân sẽ nhiều tâm huyết hơn chút, dù biết cục diện gian khổ đang chờ đợi mình trước mắt cũng không nên sợ hãi, mà phải dũng cảm đối mặt. Đó mới là tinh thần mà quân nhân Đại Tùy luôn đề xướng. Người như Phương Giải lẽ nào không phải là hơi nao núng chứ? Không có sự kiên quyết nên có của quân nhân sao?
Di Thân Vương Dương Dận mỉm cười, lắc đầu nói:
- Ta và ngươi đánh cược một phen, khi tới chiến trường thực sự, ngươi nói người có tâm huyết sẽ có cơ hội sống nhiều hơn, hay là người như Phương Giải sẽ có cơ hội sống nhiều hơn? Mà muốn giành chiến thắng, quan trọng nhất là làm được điều gì?
Ông hỏi.
Giáo thụ Diễn Võ Viện Mặc Vạn Vật suy nghĩ một hồi, đáp:
- Thực lực.
Di Thân Vương lại lắc đầu không nói gì, mà chờ xem những người khác có thể đưa ra đáp án khác hay không.
- Là chuẩn bị.
Một giáo thụ khác thành thực đáp:
- Trên chiến trường, dù chiến cuộc biến đổi trong chớp mắt, nhưng sự chuẩn bị đầy đủ mới là sự bảo đảm giành chiến thắng lớn nhất. Chỉ có biết mình biết người mới có thể bách chiến bách thắng.
Di Thân Vương ừ một tiếng:
- Chỉ có thực lực mà không có sự chuẩn bị, quả thực cũng có lúc lật thuyền.
Mọi người gật đầu, nữ giáo thụ Khâu Dư vẫn luôn im lặng bên cạnh, lúc này nói ba từ rất nhẹ. Mặc dù rất nhẹ nhưng Di Thân Vương Dương Dận lại vẫn nghe thấy, sau đó gật đầu nói một câu chính giải.
- Sống sót.
Đó là câu trả lời của Khâu Dư.
Di Thân Vương cảm khái nói:
- Muốn giành chiến thắng, trước tiên phải sống sót. Có lẽ các ngươi cho rằng biểu hiện như vậy của Phương Giải có chút yếu đuối, giảo hoạt một chút, không có nhuệ khí nên có của quân nhân Đại Tùy. Nhưng không hề nghi ngờ đó là sự lựa chọn chính xác nhất. Đối thủ đối chiến vòng đầu tiên chắc chắn không thể quá mạnh, trước tiên dùng đối thủ như vậy để mình nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu. Sau đó lại không thể vội càng kết thúc cuộc chiến, bởi vì kết thúc chiến đấu đầu tiên đều là người có thực lực trong thí sinh mới tỷ thí vòng thứ hai. Nhiều người có thực lực mạnh như vậy gặp nhau trước, đối chiến sẽ kịch liệt chứ? Dù đánh bại đối thủ mạnh, nhưng mình mình cũng mất rất nhiều thể lực, thậm chí còn bị tổn thương.
- Sau khi đối thủ mạnh đào thải ở vòng thứ hai, mình cũng bị thương rồi. Khi đối diện với kẻ địch mạnh ở vòng thứ ba như vậy sẽ càng khó khăn hơn.
Dương Dận cười nói:
- Mà Phương Giải kéo dài thời gian chiến đấu của vòng thứ nhất, đối thủ phải đối diện ở vòng thứ hai thực lực cũng không thể quá mạnh. Nếu vòng thứ hai lại tiếp tục kéo dài thời gian một chút, đối thủ của vòng thứ ba cũng không thể quá mạnh được. Hắn luôn đào thải người khác, nhưng tiêu hao lại rất ít. Như vậy, khi đối diện với địch mạnh ở vòng cuối cùng hắn có thể dồn toàn lực thi triển bản lĩnh của mình. Mà lúc này, đối thủ của hắn sau khi đã bị đào thải rất nhiều đối thủ mạnh, đã bị kiệt sức rồi.
- Như vậy, cuối cùng hắn có thể giành được thắng lợi.
Dương Dận dừng lại một chút nói:
- Cái gì mới là chiến thuật hay nhất? Có thể chiến thắng chính là chiến thuật hay nhất.
Chu viện trưởng vẫn im lặng gật đầu, có chút cảm khái nói:
- Con người này khiến ta nhớ tới một người, bây giờ khi mọi người nhắc tới người đó đều có sự tôn kính. Bởi vì ông ấy đã tạo ra thành tích biến thái nhất trong lịch sử Diễn Võ Viện, chín môn đều xuất sắc …..
Nói tới cục diện này, mọi người đều biết người ông muốn nói là ai.
Chín môn đều xuất sắc, chỉ có một người có thành tích như vậy, đó chính là Lý Khiếu sau đó trở thành danh tướng số vào thời Thái Tông. Nhắc tới cái tên này, tất nhiên sẽ liên tưởng tới khi ông ta thi ở Diễn Võ Viện, thành tích biến thái chín môn đều xuất sắc. Sau này lĩnh quân tác chiến cũng có thành tích biến thái chưa từng chiến bại. Những hào quang này không những đã được viết vào gia phả của Lý gia, mà còn được viết vào sử sách của Đại Tùy. Mặc dù nhiều năm sau, mọi người khi nhắc tới người này vẫn đầy lòng kính trọng.
Chu viện trưởng mỉm cười nói:
- Nhưng các ngươi lại quên rằng, ban đầu Lý Khiếu đã làm thế nào để giành được xuất sắc chín môn? Năm môn văn khoa không cần nhắc tới, nếu phân tích chi tiết, Lý Khiếu có lẽ là văn nhân. Học vấn trong bụng ông ta cũng không chắc không bằng đại học sỹ thời đó. Còn trong cuộc thi võ khoa, chiến thuật cuối cùng mà Lý Khiếu sử dụng chính là Phương Giải đang dùng. Ông ta vốn chính là một người nho nhã. Luận về tu vi, trong thí sinh khi đó ngay cả Top cũng không được có chỗ. Nhưng, cuối cùng ông ta lại cướp được đầu bảng, vì sao?
- Bởi vì có thể thắng được những thí sinh nhuệ khí đó đều quá mạnh, ai cũng không phục ai, ai cũng không muốn thua ai. Khi tỷ thí vòng đầu tiên tất cả đều trổ hết tài năng của mình ra. Sau đó, khi triển khai đối chiến, tới vòng tỷ thí cuối cùng, những người có thể thắng được Lý Khiếu đó không còn lại bao nhiêu người sớm đã không còn lực đánh tiếp nữa.
Ông nhìn chàng thiếu niên đó trên võ đài nói:
- Đó là chuyện của một trăm năm trước, chúng ta đều đã quên mất phương pháp xảo quyệt này, chỉ nhớ được thành tích huy hoàng. Phương Giải không tệ, hắn không quên.
……….
………….
Đúng lúc này, trên núi Thần Tuyền cách không xa Diễn Võ Viện, lượng lớn Đại Nội thị vệ xử Phi Ngư Bào đã phong tỏa dưới chân núi và đường xuống núi duy nhất. Bất kỳ ai cũng không được lên núi, bao gồm cả người của sơn trang Thần Tuyền cũng vậy, còn xuống núi thì cần phải chờ sau khi phong tỏa được giải trừ mới được trở về.
Dưới chân núi, Phó chỉ huy sứ Diễn Võ Viện Mạnh Vô Địch ngẩng đầu lên nhìn núi, sắc mặt có chút âm trầm. Mặc dù với thân phận của y cũng không thể lên núi dễ dàng. Bởi vì lúc này đã kẻ địch được tìm ra có tu vi rất cao. Một người trong đó chính là đệ tử Phật tông đêm đó đã giết chết Hoành Côn trước mắt y, sau đó lặng lẽ bỏ đi. Ưu điểm lớn nhất của Mạnh Vô Địch chính là biết mình biết người. Y biết tu vi của mình trong cuộc chiến đấu như vậy hôm nay có lẽ không có tác dụng gì.
Ba người đã lên núi rồi, không ai dám động tới Mạnh Vô Địch.
Một người là Đại Nội thị vệ xử, mặc dù không có thân phận quan trên gì, nhưng cũng không thể nghi ngờ, y chính là Đại Nội thị vệ xử và nhân vật số ba Tình Nha. Trác Bố Y, con người giang hồ này có thể khiến cho Hoàng đế Bệ hạ yêu quý mà không luận tội xử tử. Nên nhớ, lúc đầu đã định tội cho y rồi, nhưng mưu nghịch!
Đại thần quan Hạc Lệ đạo nhân Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc quản lý hình phạt, đứng hàng thứ hai trong Tứ đại thần quan núi Thanh Nhạc. Mà trên thực tế, uy tín của người này trong Nhất Khí Quan còn hơn cả đại sư huynh của y, giảng đạo còn cao hơn Đại thần quan Phượng Minh đạo nhân. Bởi vì y quản lý hình phát, đệ tử Nhất Khí Quan sẽ không thể không sợ y.
Thứ ba là lão già áo bào xanh đó thường xuyên ở bên cạnh Bệ hạ. Lão ta không thuộc Đại Nội thị vệ xử, cũng không thuộc quân đội. Nếu không muốn nói lão ta là người của ai, vậy thì chỉ có thể nói lão ta là người trong hoàng cung, là người của Bệ hạ.
Thân phận của Mạnh Vô Địch đã không thấp, cho nên có thể tiếp xúc với một số bí văn. Y biết thân phận của lão già này trong mắt Bệ hạ thậm chí còn tương đương với Chỉ huy sứ La. Chỉ có điều Chỉ huy sứ La quản lý Đại Nội thị vệ xử, tục sự quá nhiều. Còn lão già này chỉ là trong hoàng cung bảo vệ các quý nhân trong cung, cho nên rất ít người biết đến.