Ngu Khiếu từng bước đi về phía Phương Giải, cho nên Phương Giải có chút tức giận.
Top danh ngạch xuất sắc đã được phân ra, có cần thiết đánh tiếp nữa không?
Tỷ thí tu vi, Top người sau cùng kiên trì có thể đạt được thành tích xuất sắc. Cuộc đối chiến vòng cuối cùng chỉ còn lại người. Phương Giải và Ngu Khiếu là người đầu tiên và người thứ hai kết thúc cuộc tỷ thí, rõ ràng không cần phải đánh thêm lần nữa. Mấy người quyết đưa ra thắng bại sau cùng là vì tranh giành danh ngạch còn lại nên đánh thêm trận nữa. Mà thành tích của người kết thúc đầu tiên đã được định nên có đánh tiếp cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng nhìn bộ dạng của Ngu Khiếu, rõ ràng là muốn đánh với Phương Giải một trận nữa.
- Ngươi là một người thông minh.
Ngu Khiếu nói.
Đó là lời mà Phương Giải nghe thấy lần thứ hai trong ngày có người nói với mình như vậy. Mặc dù giọng điệu không dối trá, nhưng Phương Giải vẫn có chút phản cảm. Giọng điệu này mang chút của kẻ trên cao nhìn xuống, giống như kẻ mạnh tuyên bố trước trận chiến cần phải khẳng định một chút với đối thủ không tầm thường, nếu không sẽ thấy mình thấp kém.
Phương Giải không nói gì.
Ngu Khiếu cũng không quan tâm, cười nói:
- Ta không phải tìm ngươi để đánh một trận.
Phương Giải không kiềm chế được nữa liền nhìn hắn nói:
- Muốn ta nói cảm ơn?
Ngu Khiếu lắc đầu, giọng điệu bình thản nói:
- Sau tỷ thí khi nào ngươi có thời gian, ta muốn mời ngươi uống rượu. Đương nhiên, ngươi có thể từ chối. Ngoài ra, … kỳ thực ta rất tò mò ngươi có thủ đoạn gì còn chưa sử dụng tới.
Phương Giải im lặng hồi lâu, bước tới bên cạnh chiếc côn đất mà trước đó Thôi Bình Châu sử dụng, tay phải nắm lại, sau khi đứng thẳng người bỗng ra tay, tay trái gấp khúc lại ở góc độ không thể tin nổi. Sau đó, côn đi một chiêu, rất quỷ dị đánh ra một đường. Đó là đao thức của lão què. Dù không phải chính tông, nhưng cực kỳ hữu dụng.
Ngu Khiếu ngẩn người ra, sau đó thành thật nói với Phương Giải:
- Bây giờ ta lại muốn đánh với ngươi một trận.
Phương Giải quăng cây côn đất sang một bên, phủi bụi nói:
- Đáng tiếc, cuộc tỷ thí lần này không cho phép sử dụng binh khí.
Ngu Khiếu bỗng cười nói:
- Sao đến giờ ngươi mới nhớ tới điểm này chứ?
Phương Giải sững người một lát, không kìm nổi liền bật cười:
- Đúng rồi … hóa ra ta sớm đã thắng rồi.
Ngu Khiếu nói:
- Đúng vậy, thời khắc Thôi Bình Châu dùng Thủ Phù hóa thành côn, kỳ thực ngươi đã thắng rồi. Mặc dù ta không biết vì sao giáo thụ của Diễn Võ Viện không ngăn cản các ngươi tiếp tục tỷ thí. Nhưng ta có thể xác định, dù ngươi bị Thôi Bình Châu đánh ngã xuống đất, ngươi vẫn là người thắng cuộc. Quy củ của Diễn Võ Viện chính là quy củ, có thể là những người trên đài đó muốn xem người đánh thế nào cho nên mới không ngăn cản. Song, điều đó cũng không cản trở gì tới quy củ làm việc của họ.
- Quy củ vớ vẩn.
Phương Giải không kìm nổi trừng mắt nhìn bên kia đài quan chiến, trong lòng thầm nghĩ hóa ra có thể thắng dễ dàng như vậy.
- Ngươi chính là tới nhắc nhở ta điều này?
Phương Giải hỏi.
Ngu Khiếu nói:
- Vừa rồi ta đã nói rồi, ta là muốn mời ngươi uống rượu.
- Khi nào?
- Trưa mai được chứ?
- Ở đâu?
- Đại tướng quân phủ Tả Võ Vệ.
Phương Giải do dự một lát, sau cùng cũng gật đầu nói:
- Ngươi biết ta là kẻ nghèo hèn, đến thăm nhà không có lễ vật gì trong tay. Cho nên, nếu ta tay không đến nhà ngươi đừng trách ta thất lễ, ta cũng không để ý tới chuyện ăn nhờ ở đậu.
- Ngươi nhận lời, ta rất vui.
Ngu Khiếu gật đầu, quay người bước đi.
Khi Ngu Khiếu nói tới bảy chữ Đại tướng quân phủ Tả Võ Vệ này, Phương Giải đã hiểu dụng ý của Ngu Khiếu. Cho nên, hắn mới do dự. Bây giờ đã bắt đầu có người bày tỏ thiện ý với hắn rồi, hơn nữa còn là con trai của Đại tướng quân Tả Võ Vệ Ngu Mãn Lâu. Nếu là người khác, có lẽ đã lập tức gật đầu rồi, hơn nữa còn có chút vui mừng nữa. Nhưng, Phương Giải nghĩ nếu mình bước vào Đại tướng quân phủ Tả Võ Vệ liệu có thể đắc tội với rất nhiều người không?
Lúc này, muốn rút ngắn quan hệ với hắn e là không chỉ có một mình công tử của Đại tướng quân phủ Tả Võ Vệ.
Mà hắn bước chân vào Đại tướng quân phủ Tả Võ Vệ dường như chính là thể hiện thái độ khiến người khác sao mà vui được?
Cho nên Phương Giải mới do dự, liệu có nên từ chối Ngu Khiếu?
Hắn nói với Ngu Khiếu mình không có tiền chuẩn bị lễ vật quý báo gì, cho nên tay không tới nhà, Ngu Khiếu cũng hiểu ý của Phương Giải. Nếu Phương Giải chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh, vậy thì những người xem chừng đó chỉ e là trong lòng không thấy thoải mái. Nhận lời mời của Ngu Khiếu là một thái độ, tay không tới nhà lại là một thái độ.
Phương Giải thấy mình sau khi tới Đế Đô Trường An thay đổi ngày càng phức tạp. Những chuyện này khi ở Phan Cố từ trước đến giờ đều không phải suy nghĩ. Biên thành chỉ có tám trăm biên quân, hai nghìn dân chúng, Phương Giải đã mất ba năm để làm quen với tất cả mọi người. Mà Đế Đô quá lớn, thành Trường An trăm dặm chính là một cái đầm sâu, ai biết ở đâu có vật quý, ở đâu lại có quỷ nước muốn cuốn lấy tính mạng của hắn?
Hắn quay người bước về phía thảm cỏ nằm xuống nghỉ ngơi. Mặt trời đã ngả về tây, chẳng bao lâu nữa sẽ lặn xuống núi. Lại kết thúc một ngày, lại một đêm sắp tới. Ngày hôm nay rất không bình thường, Phương Giải đã hoàn thành cuộc thi của Diễn Võ Viện mà đã mong chờ và chuẩn bị từ lâu rồi. Mặc dù thành tích chưa được công bố, nhưng hắn cũng có cảm giác thoải mái, như trút được gánh nặng, thực sự muốn trở về nhà nằm trên giường ngáy một giấc o o …..
- Phương Giải.
Khi hắn vừa bước tới thảm cỏ liền nghe thấy có người gọi mình. Hắn đứng lại, quay người nhìn thấy một vị công tử xuất thân sanh môn, Bùi Sơ Hành.
Bùi Sơ Hành bước tới trước mặt Phương Giải, dừng lại một chút muốn nói điều gì, nhưng Phương Giải lại mở lời trước. Hắn chỉ vào chóp mũi mình cười hỏi:
- Bùi công tử muốn nói tôi là người thông minh chứ gì?
Bùi Sơ Hành ngẩn người ra, sau đó mỉm cười gật đầu:
- Ngươi quả thực là một người thông minh.
Phương Giải ừ một tiếng lại hỏi:
- Có lẽ là muốn mời tôi uống rượu?
- Đúng vậy.
- Khi nào?
- Trưa mai được chứ?
- Tối mai đi ….
Phương Giải cười nói:
- Tối mai sẽ vui hơn, ở đâu?
- Nhà ta.
Bùi Sơ Hành hỏi:
- Người đồng ý chứ?
- Không biết, nhưng ta nghĩ Phủ đệ của Hoàng môn Thị lang đại nhân có lẽ có rất nhiều người biết. Ta sẽ biết, nhưng không có tiền mua lễ vật gì tốt. Nếu Bùi công tử không chê ta keo kiệt, ta rất muốn tới thăm hỏi.
- Không sao, ta cho xe tới đón ngươi.
Bùi Sơ Hành chắp tay, quay người bước đi.
Phương Giải nhếch mép lên, thầm nghĩ không biết bữa tiệc tiếp theo có thể sắp xếp bao lâu nữa. Đối với một người đã có chút xấu hổ vì trong ví rỗng tuếch mà nói, có người mời uống rượu mới tốt đấy. Hắn nhìn thấy Tạ Phù Diêu ngồi trên thảm cỏ không xa đó nghỉ ngơi, nên muốn bước về bên đó.
Trong tầm ngắm của Tạ Phù Diêu, Phương Giải ngồi xuống bên cạnh hắn ta. Trước tiên là đưa tay ra vỗ lên eo một cái, sau đó liền hỏi:
- Có thể mời ta uống rượu được chứ?
Tạ Phù Diêu hơi sững người, sau đó gật đầu nói:
- Được, khi nào?
- Tối nay đi.
- Ở đâu?
- Ở đâu có thể bán rượu thì ở đó.
- Vừa bước vào cổng thành rẽ trái nửa dặm đường là có một quán rượu rất ngon, chính là quy mô quá nhỏ. Nhưng, thịt chó hấp và thịt gà quay hương vị rất ngon, còn có mấy món ăn nổi tiếng.
Phương Giải ừ một tiếng, hỏi:
- Đắt không?
- Ăn no … thế nào cũng phải mất một lượng bạc.
Tạ Phù Diêu đáp.
Phương Giải không kìm nổi liền nói một câu tục tĩu:
- Mẹ nó, đắt quá! Cái đó … tặng đĩa hoa quả chứ?
……..
………..
Núi Thần Tuyền.
Nghe lão tăng đó nói chỉ muốn đưa đệ tử trở về núi Đại Tuyết, sắc mặt của Trác Bố Y và Hạc Lệ đạo nhân đều biến sắc. Hai người bọn họ biết tăng nhân trẻ đẹp đó có tu vi Đồng hỏa thả kinh người, nhưng không ngờ lai lịch lại lớn như vậy. Thiên Tôn thứ hai của Phật tông, hiệu xưng Trí Tuệ Thiên Tôn biết hết mọi chuyện trong thiên hạ.
Phật tông Đại Luân Minh Vương có bốn đệ tử. Đại đệ tử Đại Tự Tại ở Thiên Tôn, quản lý mọi việc của Phật tông. Đệ tử Phật tông không có mấy người có thể gặp được Đại Luân Minh Vương. Có thể gặp được Đại Luân Minh Vương chính là đã có chuyện cực khó. Từ năm trước, sau khi Đại Luân Minh Vương thạch thất bế quan, tất cả mọi việc của Phật tông đều giao lại cho Đại Tự Tại Thiên Tôn giải quyết. Thậm chí hoàng vị của Đế quốc Mông Nguyên Đại Khả Hãn Mông Ca cũng chỉ là Đại Luân Minh Vương để Đại Tự Tại Thiên Tôn chỉ định thay. Nghe nói sau khi bế quan có thể gặp được Đại Luân Minh Vương chỉ có vài người mà thôi.
Nhị đệ tử là Trí Tuệ Thiên Tôn. Mỗi tháng đều giảng kinh trên Minh Kính Đài núi Đại Tuyết. Đệ tử Phật tông và tín đồ có người cách không xa vạn dặm tới nghe giảng Phật ý. Người lên núi đều ba bước chân dập đầu khấu lạy một lần thành kính tiến về phía trước. Có rất nhiều người, nửa đường vì không chịu được vất vả mà chết. Nghe nói Trí Tuệ Thiên Tôn biết hết mọi chuyện thiên hạ, hậu quan ba trăm năm.
Tam đệ tử Linh Bảo Thiên Tôn, chỉ ở trong Tàng Kinh lầu không ra ngoài. Quản lý kinh điển. Hàng ngày chép kinh văn sống qua ngày. Người không hỏi tới chuyện Phật tông, cũng không bàn về phép giảng kinh tuyên dương Phật tông. Là một vị Thiên Tôn thần bí nhất trong Phật tông, thậm chí có tin đồn, người là một người què, không thể đi ra ngoài được.
Tứ đệ tử Thích Nguyên Thiên Tôn, quản lý giới luật. Truyền thuyết Phật tông duy có người luyện thành Kim Cương Nộ, có Đại Thần Uy. Đệ tử Phật tông trải rộng khắp thiên hạ, ngoài Đại Tùy ra, ở bất kỳ nơi nào cũng đều nhận được sự tôn sùng. Cho nên khó tránh khỏi kiêu ngạo. Nhưng, ở Giới Luật Viện, bất kỳ đệ tử Phật tông nào cũng không dám không cúi đầu.
Bốn vị Thiên Tôn này, theo người bình thường đều là thần linh trong truyền thuyết.
Chỉ cần không phải ở Đại Tùy, bốn vị Thiên Tôn này xuất hiện ở bất kỳ nơi nào cũng đều nhận được sự hoan nghênh long trọng, hoa tươi trải đường, nước sạch vẩy phố. Dù là vua của một nước cũng phải quỳ sát bên đường.
Chỉ có nhân vật lớn như vậy, không ngờ lại lặng lẽ xuất hiện ở ngoài thành Trường An Đại Tùy. Mà trước đó không lâu, thậm chí người còn ở trong thành Trường An. Có thể tránh được sự truy quét của các cao thủ trong thành, đã đủ chứng minh tu vi cao thâm của lão tăng này rồi.
- Không ngờ là vị Thiên Tôn.
Hạc Lệ đạo nhân chậm rãi thở phào nhẹ nhõm nói:
- Ngươi chính là Trí Tuệ Na Ngốc Lư?
Lão tăng khẽ lắc đầu nói:
- Đại thần quan của Đạo tông, nói ra lời thô tục như vậy không thẹn với thân phận của mình sao? Mặc dù Đạo tông nhỏ bé ở Tùy quốc, nhưng cũng là một Tông môn có thanh danh. Ngươi vừa mở miệng ra đã thô bỉ như vậy. Nói chung, người của Đạo tông người thì có tới , người cũng có tính tình như ngươi.
- Ngươi có cái lưỡi hay, quả nhiên là nói năng mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy.
Hạc Lệ đạo nhân hừ lạnh một tiếng nói:
- Đừng giả bộ gì ở đây, không thấy mệt à? Nghe nói hiệu xưng của người là biết hết chuyện thiên hạ, có chuyện ta muốn hỏi ngươi.
Hai tay lão tăng chắp lại nói:
- Mời hỏi.
- Nếu ngươi là biết hết chuyện thiên hạ, vậy ngươi có biết năm này mình sẽ chết không?
Hạc Lệ đạo nhân khẽ hất hàm hỏi.
Lão tăng thở dài nói:
- Thô bạo dã man, chẳng sợ choàng lên đầu một lớp da vẫn là yêu ma. Nếu như vậy, ta cũng không thể không vì nhân thế mà trừ ma.
- Vớ vẩn!
Hạc Lệ đạo nhân lạnh lùng nói:
- Ngay cả giết người trước tiên cũng phải tìm cớ ngụy tạo. Ngươi không thấy mặt này quá xấu hổ sao? Đánh nhau chính là đánh nhau, nói nhảm nhiều quá!
Khi nói xong lời này, hai ống tay áo rộng lớn của Hạc Lệ đạo nhân vung về phía sau. Thịch một cái, phía sau y tung lên hai hố đất, bụi đất tung lên, bóng người màu đỏ đó chợt lóe lên rồi biến mất, lại thấy đã tới trước mặt lão tăng đó rồi.
Y xông lên phía trước, Trác Bố Y lại khoanh chân ngồi xuống.
Người sau nhắm mắt lại, không nhìn tới.
Lão tăng đưa tay lên, vung giật chiếc áo cà sa, lao người về phía trước triển khai tấm chắn màu vàng. Hạc Lệ đạo nhân từ trên không tấn công xuống hai đường xích lực mạnh đánh lên chiếc áo cà sa. Cà sa triển khai thẳng ra, xích lực bá đạo đánh lên mặt như đá ném xuống biển. Ngoài tạo thành hai chiếc hố sâu không lớn lõm xuống trên chiếc cà sa đó ra, khó mà tiến triển thêm được nữa.
Lão tăng dùng tay trái vung chiếc cà sa lên ngăn cản thế tấn công của Hạc Lệ đạo nhân, tay phải lắc nhẹ làm động tác như xua đuổi trùng bay. Mà sau khi hoàn thành động tác này, Trác Bố Y ngồi khoanh chân phía ngoài hơn m liền nhíu mày lại.
Tay trái lão tăng ngăn cản xích lực của Hạc Lệ đạo nhân, tay phải phá ý niệm của Trác Bố Y.
Hai đánh một, hầu như không chiếm được thế thượng phong.