Tranh Bá Thiên Hạ

chương 145-1: điều kiện của viện trưởng đại nhân (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phương Giải biết mấy trăm thí sinh có thể vào Diễn Võ Viện lần này, có một nửa là người có năng lực tu hành hoặc là có tiềm lực tu hành. Những người này có thể trổ hết tài năng trong gần vạn thí sinh vốn đã chứng minh được bản thân thật sự có thực lực, mà về phần một nửa những người không có năng lực tu hành khác, trên võ nghệ cũng có chỗ hơn người.

Thí sinh vào Diễn Võ Viễn tuổi đều còn trẻ, mặc dù có thể tu hành nhưng tu vi cũng không quá cao. Dù sao những tên gia hỏa giống như Tạ Phù Diêu Ngu Khiếu, cũng chỉ vẻn vẹn có mấy người mà thôi. Mà người mới tu hành có một chút, bị võ sư có kinh nghiệm phong phú đánh bại cũng không phải là chuyện vô cùng nhục nhã. Năm năm sau, mười năm sau, nếu y phải đối chiến với đối thủ của mình lúc trước..., đối phương đến thân thể của y cũng không nhất định có thể đến gần.Tu hành từ Ngũ Phẩm trở lên, mới là sự tồn tại mà nhóm võ sư thuần túy tuyệt đối không dám trêu chọc.

Có khoảng - người bị giáo thụ dẫn đến hậu viện Diễn Võ Viện, thì ra chính là sàn đấu võ lúc bọn Phương Giải tham gia cuộc thi văn khoa. Phương Giải và Mạc Tẩy Đao đi ở gần cuối đám người, nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn thử của đám thí sinh kia, Phương Giải đã không còn loại hâm mộ và ghen tị như lúc trước ở thành Phan Cố nữa.

Phương Giải không phải thánh nhân, hắn cũng ghen tị đối với người mạnh hơn mình. Hắn cũng không phải phàm nhân, cho nên cũng có không ít người đang ghen tị với hắn.

Cho nên mặc dù hiện tại Phương Giải cố duy trì sự khiêm tốn, nhưng các đệ tửvẫn đem tầm mắt quăng về phía bên này. Trong cuộc thi Phương Giải biểu hiện quá mức chói mắt, vậy nên cũng không có gì lạ khi bây giờ hắn là cái tên ở Đế Đô không ai không biết. Trong một đêm, đám dân chúng trăm dặm Trường Sn đều nhớ kỹ cái tên này, sau khi Đại Tùy lập quốc hơn một trăm năm là người thứ hai đạt thành tích cửu môn xuất sắc trong cuộc thi của Diễn Võ Viện.

Người Tùy vốn kiêu ngạo, không chỉ kiêu ngạo về bản thân, mà còn kiêu ngạo vì Đại Tùy hùng mạnh, kiêu ngạo vì những người Đại Tùy đáng kiêu ngạo.

Mà hiện tại Phương Giải đâu chỉ là niềm kiêu ngạo của một mình thành Trường An, sau khi tin tức kia được truyền ra ngoài thì đã đem hắn trở thành niềm kiêu hãnh cho toàn bộ Đại Tùy. Theo như lời bệ hạ, đây là một dấu hiệu vô cùng tốt. Thời Thái Tông xuất hiện một cửu môn xuất sắc Lý Khiếu, từ đó trở đi Thái Tông mở mang bờ cõi mọi việc đều thuận lợi. Mà năm nay, Thiên Hữu Hoàng Đế Bệ Hạ cũng có một thísinh cửu môn xuất sắc, như vậy có phải là Đại Tùy sẽ nghênh đón một lần bay lên nữa hay không?

Một bên sàn đấu võ, có một hàng mưới mấy giáo thụ ngồi ở đó. Trước mặt bọn họ đều có một cái bàn, đối diện cái bàn có một cái ghế. Học sinh có tiềm chất tu hành xếp thành hơn mười hàng dài, lần lượt ngồi ở đối diện giáo thụ để được kiểm tra. Mà cái gọi là kiểm tra, chính là bắt mạch.

Thông qua bắt mạch giáo thụ Diễn Võ Viện biết được tu vi của các học sinh, cũng xác định xem bọn họ thích hợp với phương hướng tu hành nào. Dựa theo quy củ không biết do vị tiền bối cao nhân nào định ra, lực tu hành chia làm Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, nhưng tế hóa của mọi người không giống nhau, mà các giáo thụ của Diễn Võ Viện căn cứ vào sự bất đồng của mỗi người mà xác định phương hướng tu hành cho bọn họ.Đãi ngộ như vậy, bất kể là đối với con cháu quý tộc từ nhỏ đã có cao nhân chỉ điểm, hay là đối với con cháu hàn môn tự dựa vào bản thân lần mò mà nói đều là tốt nhất. Không người nào dám nhận bản thân xác định phương hướng tu hành tốt hơn các giáo sư của Diễn Võ Viện, thậm chí nhóm đạo nhân núi Thanh Nhạc và núi Võ Đang cũng không dám nói vậy.

Phương Giải xếp thứ sáu, kiểm tra lực tu hành cho nhóm đệ tử này là nữ giáo thụ có đôi mắt màu trắng quái dị Khâu Dư.

Không giống với những giáo thụ khác, Khâu Dưu căn bản không cần bắt mạch. Nàng chỉ ngồi ở đó, nhìn chăm chú đệ tử trước mặt một hồi sau đó cầm bút ghi lên vở loại hình của đệ tử này. Hiển nhiên, cặp mắt kia của nàng có một năng lực rất thần kỳ. Phương Giải biết trong Diễn Võ Viện có nhiều người có thiên phú dị bẩm, giáo thụ cũng không hoàn toàn dựa vào lực tu hành mới có thành tựu và địa vị như hiệntại.

Không chỉ có Diễn Võ Viện, tỷ như Trác Bố Y. Lực ý niệm của ông ấy không phải có được do tu hành, mà là bẩm sinh. Tỷ như quan đại thần áo bào đỏ Quan Hạc Lệ đạo nhân, mắt trên trán của ông ấy cũng là bẩm sinh. Dùng lý giải của Phương Giải đó là, những người có được dị năng bẩm sinh chính là cường nhân.

Căn cứ vào hiện tại mà nhìn lại, Phương Giải phỏng đoán thiên phú dị bẩm của nữ giáo thụ Khâu Dư chính là đôi bạch nhãn có thể nhìn thấu thể chất của con người. Không cần bắt mạch, cũng có thể xác định lực tu vi thuộc loại nào. Đương nhiên dị năng như vậy cũng không có ý nghĩa quá lớn đối với thực chiến, thật ra thì thích hợp làm một thầy thuốc hơn.

Phương Giải lại nghĩ đến, nếu không làm giáo sư, nếu Khâu Dư làm một thầythuốc phụ khoa không chừng tiền sẽ vào như nước. Đôi bạch nhãn kia còn chuẩn xác hơn bất cứ dụng cụ kiểm tra đo lường nào.

Ngươi là một nam hài tử, rất khỏe mạnh. Ngươi là một nữ hài tử, rất khỏe mạnh. Trong đầu Phương Giải xuất hiện hình ảnh Khâu Dư mặc đồng phục bác sĩ kiểm tra cho phụ nữ có thai, sau đó hắn lắc lắc đầu bỏ cái ý nghĩ nhàm chán này đi. Lại không cam lòng, cuối cùng sửa chữa lại ảo tưởng một chút, đổi lại một thân váy ngắn của y tá cho Khâu Dư.

Nếu Khâu Dư có thể nhìn thấu tâm tư của Phương Giải như Trác Bố Y, nàng nhất định sẽ đem Phương Giải nặn thành quả bóng đá.

Thời điểm đến lượt Phương Giải, hắn vốn đang có chút chờ mong nữ giáo thụ sở hữu dị năng này có thể xem ra tiềm chất gì của bản thân. Tuy rằng hắn xác định mìnhkhông thể tu hành thậm chí không có khí hải đan điền, nhưng Phương Giải vẫn hy vọng có thể thông qua kiểm tra để hiểu rõ thể chất của bản thân mình hơn.

Nhưng thời điểm Khâu Dư nhìn đến hắn chỉ có thể thản nhiên lắc đầu:

- Trò trực tiếp đi về nhà gỗ phía sau đi, ta đã xem qua trò không chỉ một lần, vô luận như thế nào cũng không nhận ra Khí Hải trong người trò. Ta càng hiếu kỳ hơn là tại sao trò không có Khí Hải mà đến hiện tại vẫn có thể sinh long hoạt hổ, dựa theo đạo lý, trò hẳn là đã chết rồi mới đúng.

Tuy rằng sớm đã đoán trước, nhưng Phương Giải vẫn thoáng có chút thất vọng. Hắn vốn tưởng rằng Khâu Dư có thể nhìn ra chút bất đồng, nhưng hiển nhiên cái gì cũng không có, mắt không thấy cái gì.

- Đa tạ.Phương Giải cúi người thi lễ, đi về nhà gỗ đã được sắp xếp ở phía sau. Lúc hắn xoay người, các đệ tử vẫn không kìm nổi bắt đầu xì xào bàn tán. Tuy rằng bọn họ đã nghe nói Phương Giải là một người không thể thu hành, nhưng xác định được tin tức này từ miệng giáo thị bọn họ vẫn có chút khiếp sợ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio