Lúc Hạng Thanh Ngưu trở lại đạo quan thì trời đã tối. Trời u ám nửa ngày nhưng vẫn chưa mưa. Đám mây đen lớn trên bầu trời kia cứ lơ lửng ở đó, giống như một Long thần quay cuồng bên trong. Không có gió, nên thời tiết cực kỳ oi bức. Lúc Hạng Thanh Ngưu trở lại đạo quan, thì đạo bào màu đen đã ướt sũng như nhúng nước.
Khâu Dư âm thầm truyền tin cho y, y không nói cho quan chủ Tiêu chân nhân. Y hiểu tính tình của lão mũi trâu kia. Lão ấy đã từng nói rằng người của Đạo tông không được xen vào chuyện của triều đình. Có thể bị động nhận sự sai khiến của bệ hạ, nhưng không được chủ động gây chuyện.
Nếu để Tiêu chân nhân biết, chắc chắn Hạng Thanh Ngưu phải bị cấm túc trong đạo quán.
Đạo quán này dựng ở thời Thái Tông. Còn lâu đời hơn cả Nhất Khí Quan của núi Thanh Nhạc. Nhưng bệ hạ coi Nhất Khí Quan là Thánh Địa của Đạo tông, cho nên cho dù đạo quan này có lâu đời hơn nữa, luận về bối phận cũng chỉ là con cháu. Cho nên từ lúc đám đạo sĩ của Nhất Khí Quan tiến vào ở, các đạo sĩ ở đạo quan này đều giữ thái độ cung kính.
Quan chủ của đạo quan này tên là Bách Sâm đo trưởng, tuổi chừng sáu mươi, là một người rất khiêm tốn. Ở trước mặt Tiêu chân nhân, vẫn tự nhận là đệ tử. Cho nên ở trước mặt Hạng Thanh Ngưu, ông ta cũng thấp hơn một bậc. Phải biết rằng Hạng Thanh Ngưu chính là vị sư đệ duy nhất của Tiêu chân nhân. Lúc y dở chứng, Tiêu chân nhân cũng phải nhường nhịn y.
Hơn nữa năm đó sư phụ bọn họ từng nói, sự phát triển của Đạo tông vẫn phải dựa vào Hạng Thanh Ngưu. Y là người có thiên phú cực kỳ tốt trong bốn người đệ tử. Thậm chí còn có phần hơn Nhị đệ tử có kinh tài tuyệt diễm. Tuy nhiên cái thứ thiên phú đó rất khó xác định. Tuy năm đấy sư phụ nói như vậy không ít lần. Nhưng nhiều năm sau, Hạng Thanh Ngưu vẫn là người có tu vị thấp nhất trong bốn sư huynh đệ.
Đại sư huynh Tiêu Nhất Cửu hiện giờ là lãnh tụ Đạo tông, có địa vị khó ai sánh kịp ở trên giang hồ. Tam sư huynh ở trong cung, địa vị cũng rất cao quý. Nhị sư huynh…Nhị sư huynh chính là một ngoại tộc. Trời biết giờ đang ở chỗ nào.
Lúc đẩy của phòng đi vào, Hạng Thanh Ngưu bắt đầu cởi quần áo. Bộ đạo bào màu đen này tuy trông rất uy nghiêm và khí độ, nhưng mặc trong thời tiết này thì thật nóng không chịu nổi. Mới cởi được một nửa y liền cứng đờ. Nhìn người đang ngồi ở trong phòng uống trà, sắc mặt lập tức biến thành trắng bệch..
- Huynh…sao huynh lại ở đây?
Nam tử ngồi uống trà mặc một bộ áo gấm, vừa uống trà vừa nói:
- Cho dù ta đã rời khỏi tông môn, nhưng vẫn là Tam sư huynh của đệ. Đệ thấy ta, mà không chào hỏi, chẳng phải là thất lễ hay sao?
- Thất lễ cái con mẹ nhà huynh.
Hạng Thanh Ngưu quăng đạo bào sang một bên, cởi cả quần áo ở bên trong. Y nhúng khăn mặt vào trong chậu nước, bắt đầu lau mồ hôi, cơ thể béo phì trắng trẻo của y cũng nhộn nhạo theo. Nhất là hai phần thịt ở ngực, cho dù là nữ tử mười sáu cũng chưa chắc bằng.
- Huynh không chào hỏi gì liền vào phòng của đệ, là đệ thất lễ hay huynh thất lễ? Đừng tưởng rằng huynh là sư huynh là có thể lên mặt dạy đời. Cho dù là cái lão già kia, đệ cũng đã giật râu mấy lần rồi.
Y liếc người nọ một cái, vừa lau người vừa hỏi:
- Đại hồng nhân trước mặt bệ hạ, Đại Nội Thị Vệ Xử Chỉ Huy Sứ đại nhân, với thân phận của ngài, chắc có chuyện nên mới tìm đệ phải không? Có việc gì thì nói nhanh. Sắp tới giờ ăn cơm rồi, đệ không có ý định lưu huynh lại đâu.
Nam tử này, không ngờ chính là Đại Nội Thị Vệ Xử Chỉ Huy Sứ La Úy Nhiên!
La Úy Nhiên uống hết chén trà, đứng dậy đóng cửa phòng lại.
- Có phải đệ lại làm gì gạt sư huynh phải không?
La Úy Nhiên hạ giọng hỏi.
- Đúng vậy!
Hạng Thanh Ngưu nghiêm trang nói:
- Đệ vừa mới mượn năm mươi lượng bạc từ phòng thu chi. Tính toán tối nay đi thanh lâu ngắm cảnh. Nếu huynh đã biết thì làm chủ nhà hiếu khách luôn. Tối nay đệ tính toán lấy đi sự trong trắng của mười tám thiếu nữ. Năm mươi lượng bạc tất nhiên là không đủ. Còn thiếu bao nhiêu, huynh trả nhé?
La Úy Nhiên lườm y một cái:
- Nói ra mấy lời này chỉ khiến người khác coi đệ là kẻ vô tri mà thôi. Muốn lấy sự trong trắng của mười tám thiếu nữ trong thanh lâu Trường An, nếu không có vạn lượng bạc thì đừng hòng. Năm mươi lượng bạc ấy à…chơi mười tám con heo mẹ còn có khả năng. Nói sau, với cái cơ thể béo ú này của đệ…đừng nói mười, cho dù hai người cũng đủ khiến đệ gãy eo rồi…À, mà đệ làm gì có eo.
Hạng Thanh Ngưu hơi giận nói:
- Có rắm thì thả nhanh lên. Không có thì biến.
- Sáng mai đệ không thể dẫn bọn họ đi.
La Úy Nhiên đột ngột nói ra một câu như vậy. Trong nháy mắt, sắc mặt của Hạng Thanh Ngưu trở nên rất khó coi.
- Huynh vừa nói cái gì?
Y hỏi, dừng lại động tác lau người.
- Ta là Chỉ Huy Sứ của Đại Nội Thị Vệ Xử. Ở trong thành Trường An, chỉ cần ta muốn biết chuyện gì, thì rất ít người giấu diếm được. Tu vị của Khâu giáo thụ quả thực không tầm thường. Nhưng nếu không có ta âm thầm giúp đỡ, làm sao nàng ta có thể mang thứ đó ra ngoài được? Làm sao nàng ta có thể gặp đệ được? Đệ còn tự cho rằng mình thông minh, chạy tới cửa hàng Phương Giải để đợi đám người Đại Khuyển? Nếu đệ thực sự nghĩ vậy, thì đệ là một kẻ ngu ngốc.
Trong nháy mắt, cả người Hạng Thanh Ngưu không còn nóng nữa.
Trong lòng rất lạnh, rất lạnh.
Ánh mắt nhìn vị Tam sư huynh này, đã không còn sự quen thuộc, mà đầy cảnh giác.
…
…
- Nếu huynh đã biết, thì đệ cũng không giả vờ ngốc nữa.
Hạng Thanh Ngưu đổi một bộ quần áo, ngồi xuống trước mặt La Úy Nhiên, rất nghiêm túc nói:
- Đệ nhất định phải làm việc này. Tiểu Phương Giải phạm vào chuyện gì, đệ không hỏi tới. Nhưng hắn là bạn của đệ. Bạn của bạn cũng là bạn của đệ. Cho nên bạn bè nhờ thì đệ sẽ không bỏ qua. Nếu huynh muốn ngăn cản đệ, vậy thì từ hôm nay trở đi, tình huynh đệ giữa chúng ta liền chấm dứt.
- Cái rắm!
La Úy Nhiên trừng mắt nhìn y:
- Con mẹ ngươi có bao giờ coi ta là sư huynh đâu?
- Giờ đệ đã biết Phương Giải đang bị trông giữ nghiêm ngặt trong lao của Đại Nội Thị Vệ Xử, nên cũng biết hắn phạm phải vào tội không nhỏ. Bệ hạ thời khắc đều đang ngó chừng chuyện này. Đừng ai nghĩ tới cứu hắn thoát khỏi lao. Đừng nói là hắn, cho dù là bạn của hắn cũng vậy. Bên ngoài phủ Tán Kim Hầu còn bố trí nhiều người hơn cả đệ nghĩ. Bằng mấy người đó, muốn thần không biết,, quỷ không phát giác trốn đi, thì khó như lên trời! Nếu đệ không phải là sư đệ của ta, thì ta chẳng dư hơi mà nhắc nhở đệ làm gì. Hiện tại không được tiếp xúc với đám bằng hữu của Phương Giải. Ai mà vi phạm chính là xúc phạm bệ hạ!
- Đệ mặc kệ!
Hạng Thanh Ngưu đối chọi gay gắt:
- Huynh cũng biết tính tình của đệ rồi đấy. Đã xác định chuyện gì thì không ai khuyên được. Đừng nói là huynh, cho dù là Nhị sư huynh cũng như vậy. Người, đệ nhất phải cứu. Có ngăn cản được đệ hay không là chuyện của huynh. Cùng lắm thì đệ vứt cái đạo bào kia lần nữa rời đi. Trời đất bao la, thiếu gì chỗ dung thân cho Hạng gia ta? Nếu không được, đệ liền đi khắp thế gian này để tìm Nhị sư huynh.
- Buông việc này ra trước đã.
La Úy Nhiên nói:
- Ta biết Nhị sư huynh đang ở đâu.
- Ở đâu?
Nghe thấy câu này, Hạng Thanh Ngưu bật dậy, vội vàng hỏi La Úy Nhiên.
- Đệ cứ ngồi xuống, nghe ta nói hết đã.
La Úy Nhiên chỉ vào cái ghế, rót trà đưa cho Hạng Thanh Ngưu:
- Có thể nói cho đệ biết, nhưng đệ đừng quá xúc động. Hành tung của Nhị sư huynh là cơ mật. Ngoại trừ vài người ra, không một ai biết. Nói cho đệ, ta phải chịu trách nhiệm rất lớn, nên đệ đừng gây họa cho ta.
- Nhị sư huynh, từ khi huynh mặc bộ quan phục này, càng ngày càng khiến cho người ta coi thường.
Hạng Thanh Ngưu uống một hơi cạn sạch:
- Nói lẹ lên!
- Ở đại thảo nguyên.
- Đại thảo nguyên?
Hạng Thanh Ngưu ngẩn ra, lập tức biến sắc:
- Không ngờ huynh ấy lại chạy tới Mông Nguyên một mình tìm đám lừa ngốc kia. Mẹ nó, chuyện tốt như vậy mà không dẫn theo đệ! Không được, hiện tại đệ phải đi. Nếu đi chậm, vậy thì đám lừa ngốc kia chẳng phải bị Nhị sư huynh giết sạch, không còn chừa lại mống nào cho đệ sao?
- Đệ ngồi xuống cho ta!
La Úy Nhiên giữ chặt tay Hạng Thanh Ngưu, lạnh lùng nói:
- Ta biết đệ kính trọng Nhị sư huynh nhất. Ngay cả sư phụ cũng không nói được đệ. Trong bốn sư huynh đệ chúng ta, đệ và Nhị sư huynh có cảm tình tốt nhất. Nhưng đệ có hiểu gì về Nhị sư huynh của đệ không? Đệ có biết huynh ấy là ai không?
Hạng Thanh Ngưu đương nhiên nói:
- Huynh ấy không phải là Nhị sư huynh Hạng Thanh Tranh thì là ai!
- Đúng vậy, huynh ấy là Nhị sư huynh Hạng Thanh Tranh của đệ, cũng là Nhị sư huynh Hạng Thanh Tranh của ta…Nhưng huynh ấy còn có một thân phận, vẫn chưa nói cho đệ biết.
- Còn có thân phận gì?
- Huynh ấy là Trung Thân Vương của Đại Tùy, là Thất đệ của đương kim bệ hạ. Lúc đầu tu hành ở tông môn đều dùng tên giả là Hạng Thanh Tranh. Nhưng tên của huynh ấy vốn là Dương Kỳ. Nếu không phải mười một năm trước huynh ấy tìm tới ta, nhờ ta bảo vệ bệ hạ giúp huynh ấy, thì ta cũng không biết huynh ấy lại là người của Hoàng tộc, còn là Thân Vương, hơn nữa còn là Thất đệ, người được bệ hạ coi trọng nhất!
Nghe thấy vậy, Hạng Thanh Ngưu hơi thất thần. Nhìn La Úy Nhiên một cái, trầm mặc một lúc lâu mới cười chua xót nói:
- Huynh bịa chuyện này ra làm cái gì?
- Đây không phải là bịa đặt.
La Úy Nhiên rất nghiêm túc nói:
- Người mà đệ kính trọng nhất là Nhị sư huynh Hạng Thanh Tranh. Nhưng thật ra là một người mà đệ không biết. Huynh ấy còn có rất nhiều việc mà đệ không biết, chẳng hạn đây là lần thứ hai…đi thảo nguyên rồi. Đệ muốn cứu bạn bè của Phương Giải, trước khi ngăn cản, ta muốn kể chuyện của Nhị sư huynh rõ ràng ràng cho đệ. Nếu đệ hiểu đạo lý trong đó, có lẽ không cần ta phải ngăn cản, đệ không cần phải cứu bọn họ nữa.
Y dừng một chút, nhìn Hạng Thanh Ngưu nói:
- Đệ có biết từ mười một năm trước ta rời khỏi tông môn tới Trường An mặc bộ quan phục này, đã chưa rời khỏi tòa hùng thành này một bước nào không. Đệ hay nói ta ái mộ hư vinh, cả người dính đầy hơi tiền. Ta cũng chưa từng biện minh cho mình. Mười một năm trước ta đột nhiên rời khỏi tông môn, trở thành thị vệ bên cạnh bệ hạ, chính là Nhị sư huynh nhờ vả.
- Mười một năm trước, Nhị sư huynh rời Trường An, một mình đi về phía tây. Đầu tiên là trở lại tông môn tìm ta, bảo ta tới Trường An bảo vệ bệ hạ. Huynh ấy nói Đại sư huynh có trọng trách trong người, không thể phân thân được. Mà huynh ấy lại biết rõ tính tình của đệ. Cho nên huynh ấy chỉ có thể giao chuyện này cho ta. Ta nghe huynh ấy nói xong, liền không do dự khởi hành. Bởi vì không chỉ có đệ mới kính trọng Nhị sư huynh, ta cũng rất kính trọng Nhị sư huynh. Huynh ấy nói gì, ta đều nghe theo.
La Úy Nhiên thở dài nói:
- Điều mà ta hối hận nhất, chính là lúc trước không hỏi huynh ấy đi làm cái gì. Thẳng tới lúc huynh ấy đại khai sát giới ở trên thảo nguyên, ta mới hiểu ra được trọng trách gánh trên vai của huynh ấy. Dù mặc phi ngư bào này đã mười một năm, nhưng ta vẫn là Tam sư huynh của đệ. Tất cả mọi người đều nói ta là con chó trung thành của bệ hạ. Mà ta chỉ là tuân thủ theo sự giao phó của Nhị sư huynh.
- Mười một năm trước, vì sao huynh ấy phải tới thảo nguyên?
Hạng Thanh Ngưu sững sờ hồi lâu mới hỏi.
- Tất nhiên là đi giết người.
La Úy Nhiên nói:
- Lúc ấy bệ hạ mới đăng cơ, quốc gia bất ổn. Mông Nguyên triệu tập cao thủ, có ý đồ lẻn vào Đại Tùy ám sát bệ hạ. Được Đại tướng quân Lý Viễn Sơn phòng thủ Tây Bắc do thám biết được, lập tức phái người truyền tin về Trường An. Sau khi Nhị sư huynh biết chuyện, lập tức đi về phía tây. Trên đường triệu tập cao thủ giang hồ, ở Phan Cố Tây Bắc Đại Tùy huyết chiến với người Mông Nguyên, tàn sát hết cao thủ của Mông Nguyên. Nhưng Nhị sư huynh không trở về, mà tiếp tục đi về hướng tây, thẳng tới Đại Tuyết Sơn.
Y dừng một chút, hơi thất thần nói:
- Từ đó trở đi liền không trở về. Thẳng tới lúc…Phương Giải tới Trường An, ta mới biết được tin tức của Nhị sư huynh.
- Việc đó có liên quan gì tới Phương Giải?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
- Có lẽ…Phương Giải thực sư là truyền nhân của Nhị sư huynh.
La Úy Nhiên lắc đầu, ánh mắt mê man.
- Ta không biết ở Phan Cố, Nhị sư huynh làm gì Phương Giải. Nhưng ta biết…huynh ấy đã dùng thủ đoạn nghịch thiên nào đó, khiến Phương Giải từ một kẻ phế vật, trở thành một thiên tài. Chỉ riêng điểm này, ta đã coi Phương Giải chính là truyền nhân của huynh ấy…Có lẽ ta không tính sai.