- Trên núi Điểm Thương cách đông bắc Ung Châu dặm, Vương Gia và hai người này đã giao đấu với nhau. Niệm tình xuất thân của họ cũng có phần đáng thương mà thấy chua xót, cho nên không giết chết. Mà nhốt họ vào một hang động, nói họ mãi mãi không được ra khỏi động này, nếu không sẽ giết chết họ. Hai người này tâm trí rất thấp, cái động đó căn bản không thể giết chết họ. Họ lại vì câu này của Trung Thân Vương uy hiếp quả thực không dám đi ra. May mà trong động đó có dòng suối thông ra ngoài, một năm bốn mùa không thiếu cá và thức ăn. Nếu không, nói không chừng đã chết đói rồi.
- Từ sau khi Trung Thân Vương trấn áp hai người bon họ, trong giang hồ cũng không còn nghe thấy chuyện về họ nữa. Hôm nay vừa gặp, nô tài phải một lát mới nhớ ra.
Hoàng đế gật đầu nói:
- Trẫm nhớ rồi. Khi Trẫm đăng cơ đại bảo, cho lão thất đi xuống tây nam gặp La Diệu. Khi đó lão thất là người thích hợp đi tây nam nhất …. Trẫm không biết, năm đó còn có chuyện như vậy. Đúng rồi, ban đầu ngươi còn đi cùng với lão thất.
Tô Bất Úy gật đầu nói:
- Vâng, năm đó nô tài còn cùng Ngô Bồi Thắng ở ngự thư phòng đi làm việc. Bệ hạ cắt cử thần theo Trung Thân Vương xuống phía nam, tuyên đọc thánh chỉ.
- Hai người như vậy, nếu có thể vì trẫm sử dụng…
Hoàng đế trầm ngâm một hồi, sau đó nhìn về phía Phương Giải.
Phương Giải bây giờ đang rất đau đầu, Tức Họa Mi chỉ hắn nói là đệ tử của Trung Thân Vương. Hai lão đạo nhân đó hiển nhiên là căm thù rồi. Nhưng Phương Giải cũng có thể thấy ánh mắt sợ sệt của hai người này. Hắn không biết chuyện năm đó, nhưng từ lời lẽ của Tức Họa My có thể đoán ra được chút ít.
Hai tên biến thái này năm đó chắc chắn bị Trung Thân Vương đánh cho một trận, khiến cho tâm trí của họ chắc chắn là sợ đến tận xương rồi. Cho nên, Phương Giải càng thêm kính nể với vị Trung Thân Vương chỉ có duyên gặp mặt hai lần này. Con người này cả đời quả thực chính là truyền kỳ.
Từ lời nói cử chỉ vừa rồi của Trần Hanh Trần Cáp, Phương Giải có thể thấy hai người này quả đúng là … nhược trí.
Bây giờ Tức Họa My đã đẩy tới trước mặt hắn, hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận.
- Đúng vậy, ta chính là đệ tử thân truyền của Vương Gia.
Phương Giải vỗ ngực, bước về phía trước vài bước sau đó giả bộ như rất trấn định nói:
- Sư phụ ta sớm đã đoán được các ngươi không thể ngoan ngoãn nghe lời, sớm đã biết các ngươi sẽ chạy trốn, cho nên để ta ở đây chờ. Quả nhiên không ngoài dự tính của sư phụ, hai người các ngươi chính là một đôi bại hoại không biết giữ lời hứa!
Trần Hanh sợ tới mức nhảy ra sau một bước, run rẩy nói:
- Lão nhị, làm thế nào …. Người đó lại biết chúng ta sẽ chạy trốn ….
Sắc mặt Trần Cáp cũng khó coi. Y vừa lùi ra sau vừa nói:
- Hai chúng ta không phải là tự bỏ trốn, không tính là làm trái lời hứa được.
Trần Hanh do dự nói:
- Tính … tính chứ?
Phương Giải thấy hai người họ lùi ra phía sau liền dũng cảm bước lên phía trước:
- Chuyện năm đó sư phụ đánh các ngươi một trận đều đã cho ta biết rồi. Đương nhiên, cũng cho ta biết sao lại đánh các ngươi. Người còn nói, nếu các ngươi quả thực sẽ chạy trốn, cứ để ta đánh các ngươi một trận như năm đó. Lần này không thể nhốt các ngươi vào trong hang núi được, mà phải nhốt vào trong lồng rồi thả xuống sông!
Trần Hanh a lên một tiếng nói:
- Vì sao lại là dưới sông?
Trần Cáp trừng mắt nhìn hắn:
- Ngu ngốc, bởi vì dưới sông có cá!
Trần Hanh hiểu ra:
- Hiểu rồi, chúng ta trong động ăn cá lâu như vậy, cho nên lần này y dứt khoát nhốt chúng ta xuống sông, để chúng ta ăn cho đủ! Người đó quả là độc ác, cách ác độc như vậy cũng nghĩ ra được!
- Thật đáng sợ!
Trần Cáp hoảng sợ nói:
- Ta không muốn ăn cá nữa.
- Đúng vậy … quá đáng sợ.
Phương Giải liền nói:
- Các ngươi sai rồi, trước đây nhốt các ngươi trong hang núi, là để các ngươi ăn cá. Nhưng nhốt trong sông, là để cá ăn lại các ngươi. Các ngươi đã ăn cá lâu như vậy, còn nhớ ăn bao nhiêu không? Các ngươi ăn bao nhiêu cá, lần này sẽ để cho bấy nhiêu con cá ăn các ngươi. Một ngày ăn không hết thì ngày. Hai ngày ăn không hết thì ăn một tháng, mỗi ngày cho cá cắn các ngươi!
- Á!
Trần Hanh hoảng hốt nói:
- Bị cá rỉa … liệu có nhột không?
Vẻ mặt của Trần Hanh càng khoa trương cúi đầu nhìn xuống chân mình:
- Quá đáng sợ!
Phương Giải sửng sốt, trong lòng thầm nhủ hai người này tư duy quả là không phải người thường.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Hoàng đế, thấy vị đế vương này rất hứng thú nhìn hai tên biến thái này, Phương Giải trong lòng vừa động, biết Hoàng đế là muốn mua chuộc họ.
- Nhưng, sư phụ ta còn nói.
Phương Giải tiếp tục tiến lên phía trước, vừa đi vừa nói:
- Người nói hai người các ngươi nên nói lời giữ lấy lời. Nếu quả thực là đã đi ra khỏi sơn động cũng chắc chắn là bị kẻ xấu lừa dối, không phải các ngươi muốn đi ra, mà là bị người khác lừa các ngươi ra. Đúng không?
- Đúng đúng đúng!
Trần Cáp liền gật đầu:
- Chính là Tiêu Nhất Cửu cõng chúng ta ra. Y tới núi Điểm Thương tìm chúng ta. Chúng ta không chịu ra khỏi sơn động, chúng ta đều là người tốt. Chúng ta nói không thể đi ra, Tiểu Nhất Cửu còn nói, y cõng chúng ta ra, thì không tính là chúng ta làm trái lời hứa.
Phương Giải gật đầu:
- Chẳng trách, hóa ra các ngươi đúng là bị kẻ xấu lừa gạt.
Trần Hanh hỏi:
- Vậy ai là kẻ xấu?
Phương Giải suýt nữa hộc máu, tự nhủ hai tên này đúng là từ sao Hỏa tới:
- Đương nhiên là Tiêu Nhất Cửu rồi, y chính là kẻ xấu!
- Không đúng không đúng.
Trần Cáp lắc đầu nói:
- Y cõng chúng ta ra, sao lại gọi là kẻ xấu?
Phương Giải dường như muốn phát cáu lên, hít sâu một hơi, vẫn kiên nhẫn nói:
- Vậy các ngươi biết y cõng các ngươi ra là để làm gì không?
Trần Hanh nói:
- Hắn nói cho chúng ta ăn ngon, mặc đẹp, còn có gái đẹp.
Trần Cáp nói:
- Còn có thật nhiều thật nhiều tiền!
Trần Hanh nói:
- Có tiền có thể mua được đồ ăn ngon, còn có thể mua được nhiều thú vui.
- Ta – dm …..
Phương Giải lau mồ hôi trên trán:
- Dọa chết ta à, hóa ra con mẹ nó chính là việc này à ….
Hắn chỉ về phía Hoàng đế nói với Trần Hanh và Trần Cáp:
- Ngươi biết ông ta là ai không? Ông ta là người có tiền nhất thiên hạ. Cho nên, các ngươi muốn gì, chỉ cần nghe theo lời ông ta là được. Mẹ nó, nhiều chuyện …. Sớm biết các ngươi là cần cái này, lão tử không cần phải lo lắng đề phòng rồi.
……..
……….
Di Thân Vương phủ.
Hàng trăm hộ vệ Vương phủ hoàn toàn không thể cản được đám người La Úy Nhiên tiến lên phía trước. Mặc dù những hộ vệ này không ít cao thủ, nhưng trước mặt cao thủ cửu phẩm La Úy Nhiên, cơ hồ không có lực hoàn thủ. Cộng thêm lượng lớn phi ngư bào được huấn luyện có tố chất. Những hộ vệ đó chỉ có thể liên tục lùi lại.
Di Thân Vương đứng trên lâu thuyền lạnh lùng nhìn những người tấn công vào Vương phủ đó, nhếch miệng cười.
Đám người La Úy Nhiên đánh vào tới gần lâu thuyền, hộ vệ Vương phủ còn lại bảo vệ lầu thuyền. Mà trên thuyền, giáo sỹ xuất hiện rất nhiều. Trên boong thuyền, hàng chục giáp sỹ đã buộc từng mảnh buồm, để lộ chí ít cũng mười xe nỏ.
- Di Thân Vương.
La Úy Nhiên ngẩng đầu cao giọng nói:
- Ngươi cho rằng như vậy có thể ngăn cản được chúng ta sao?
Di Thân Vương vịn tay lên lan can, cúi người nói:
- La Chỉ Huy Sứ, ngươi tự xông vào Vương phủ, lẽ nào muốn tạo phản?
La Úy Nhiên lắc đầu:
- Có ý gì?
Di Thân Vương cười ha hả:
- Mặc dù lời này quả thực không có ý nghĩa gì, nhưng ngươi dẫn quân vào đánh Vương phủ với lý do gì? Ta biết, ngươi chắc chắn là nói mưu nghịch …. La Úy Nhiên, ngươi bây giờ là nhân vật số của thị vệ Đại Nội. Nhưng, ngươi cũng không thể nghĩ rằng như vậy có thể làm gì thì làm. Mưu nghịch, bằng chứng đâu?
La Úy Nhiên nói:
- Bên ngoài rất loạn.
Di Thân Vương cười nói:
- Vậy thì sao? loạn và cô có liên quan gì đến nhau?
La Úy Nhiên im lặng một hồi, bỗng cười nói:
- Vậy ngươi cứ coi như ta là mưu phản được rồi. Ta định giết chết Di Thân Vương trung thành và tận tâm với Bệ hạ trước.
Di Thân Vương giật mình:
- Ngươi cũng chẳng ra làm sao cả.
La Úy Nhiên bật cười ha hả, khoát mạnh tay:
- Bắt người!
Hàng trăm Phi Ngư Bào xông lên phía trước, giáp sỹ trên lầu thuyền liền giương cung bắn. Xe nỏ cũng bắt đầu phát uy, ép Phi Ngư Bào liên tiếp lùi về phía sau. Chiếc thuyền này nào có phải là kiến trúc bình thường, rõ ràng chính là một tòa thành. Trên thuyền chí ít cũng có hàng trăm giáp sỹ, còn có lượng lớn binh khí phòng ngự, dựa vào người của Phi Ngư Bào muốn tấn công khó ngang với lên trời.
- Các ngươi quá coi thường cô rồi.
Di Thân Vương mỉm cười vung tay, quát lớn:
- Mở sông!
Theo hiệu lệnh của y, mấy chục vệ sỹ Vương phủ ở xa xa bỗng húc mạnh bức tường. Con sông trong vườn Vương phủ là một nhánh với con sông lớn chảy qua thành Trường An. Nhánh sông này đã bị một hệ thống ống ngầm trong Vương phủ khống chế. Sau khi bức tường đổ xuống, miệng cống lập tức xuất hiện. Mấy chục hộ vệ Vương phủ nhanh chóng trèo lên, bắt đầu mở nắp cống.
Nắp cống này được giấu trong lầu gỗ, được che giấu cẩn thận. Căn bản không thể nhìn thấy được. Lúc này lộ ra khiến La Úy Nhiên tái mặt.
Cùng với nắp cống mở ra, nước sông bên ngoài lập tức tràn vào. Con sông trong sân bỗng chốc rộng ra gấp mấy lần. Con sông vốn rất nông bỗng dâng lên, chiếc thuyền khổng lồ đó từ từ nổi lên!
- Cô ngay ở đây, có bản lĩnh các ngươi lên đi.
Di Thân Vương đắc ý vẫy tay, chẳng coi đám người La Úy Nhiên đó ra gì.
Chiếc thuyền dần dâng cao, giáp sỹ trên thuyền chặt đứt dây thừng, bánh xe của chiếc thuyền bắt đầu chuyển động. Chiếc thuyền đó lên khởi động từ từ theo dòng nước. Trước sau chiếc thuyền có bánh xe chuyển động. Tầng dưới của chiếc thuyền mở ra rất nhiều cửa sổ nhỏ, bên trong có hàng trăm bánh lái hoạt động, nổi lên theo dòng nước. Chiếc thuyền được bọc bằng vỏ sắt, xuyên thủng bức tường, lao xuống sông.
Không ai ngờ, năm đó cải tạo Vương phủ, Di Thân Vương đã dẫn con sông lớn vào hậu viện, không ngờ là vì dự định này.
Chính lúc đám người La Úy Nhiên phải nhảy lên đuổi theo, bỗng phát hiện thấy trong sân có người.
Người này mặc đạo bào màu đen, một bên tay áo có vẻ hơi nát.
Sắc mặt của ông ta có chút khó coi, nhưng lại không có nhiều vẻ thất vọng.
- Hóa ra chỉ là những người này, Chu Bán Xuyên chỉ là làm ra vẻ huyền bí mà thôi. Ta còn tưởng rằng Diễn Võ Viện quả thực có thủ đoạn nghịch thiên gì. Đúng chỉ là hư danh.
Đúng lúc ông ta vừa nói xong câu này, mặt bỗng tái đi.
Ở phía xa xa, thuyền lớn bỗng dừng lại.
Bóng của một người già nua xuất hiện trên sông, cũng không biết chân ông ta giẫm lên cây cỏ hay cái gì, cùng với làn sóng lên xuống nhấp nhô, lại bất động tại chỗ. Trên thuyền tên bắn như mưa, căn bản không tới gần được lão già đó. Trên thuyền có người hét lớn đâm chết lão đi, nhưng chiếc thuyền khổng lồ khi đâm tới, lão già đó liền đưa tay ra chạm vào thuyền, rầm một cái …. Chiếc thuyền khổng lồ đã bị ông đẩy đi! Đầu mũi thuyền chìm xuống, đuôi thuyền thì vểnh lên.
Dòng chảy phía sau lão già gầm lên sóng lớn. Dòng sông trong nháy mắt bị chia dòng chảy! Đó là hai chân lão giẫm lên, có thể thấy nội kình dưới chân lão đáng sợ thế nào.
Lão già đó dùng một tay đẩy thuyền, đầu thuyền hướng về phía Vương phủ.
Lúc này, sắc mặt của Tiêu Nhất Cửu đã trắng bệch, mồ hôi vã ra như tắm.