Những bố trí của Tôn Khai Đạo trên cơ bản không dùng tới. Phản quân ở Giáp Tử Câu quả nhiên là nghi binh, số lượng không nhiều. Sau khi nhìn thấy quân Tùy đi vào, bọn họ cũng không phát động tấn công mà lặng lẽ rút đi. Điều này không liên quan gì sự tụ phụ của Mạnh Vạn Tuế. Bởi vì dưới tình huống như vậy mà còn dám mạo hiểm đi qua con đường Giáp Tử Câu này, thì chứng tỏ chủ tướng quân Tùy là tuệ nhãn như đuốc, hoặc là kẻ ngu ngốc.
Quân Tùy có hơn bốn vạn binh mã, cộng thêm một vạn hàn kỵ của Bắc Liêu. Cho dù Tôn Khai Đạo có hai mươi mấy vạn quân cũng không dám coi thường mai phục. Sức chiến đấu của bốn vạn quân Tùy là không thể khinh thường. Mà hàn kỵ của Bắc Liêu cũng được xưng là vô địch. Nếu Mạnh Vô Địch muốn mai phục ở đường lớn thì nhất định phải mang đủ binh mã theo.
Dùng hai mươi mấy vạn đại quân mai phục ở núi Vũ Hầu, Mạnh Vạn Tuế vẫn chưa nắm chắc trăm phần trăm, huống chi là còn chia đại đội binh mã ra.
Đương nhiên, nếu cuộc chiến này mà đánh thắng, tên tuổi của Mạnh Vạn Tuế sẽ truyền khắp ba đạo Tây Bắc. Gỡ bỏ một mối lo trong ba năm qua của Lý Viễn Sơn, Lý Viễn Sơn tất nhiên sẽ càng thêm coi trọng y. Tuy nhiên, lúc này Mạnh Vạn Tuế tính toán không phải là mấy cái đấy. Mạnh Vạn Tuế coi như là trung thành với Lý Viễn Sơn, nhưng từ lúc Lý Viễn Sơn dùng người bất công, tâm tư của y dần dần thành đổi.
Sau khi Lý Viễn Sơn xưng vương, trọng dụng đều là người của Lý gia. Binh khí trang bị tốt đều chia cho quân đội do người nhà mình chỉ huy. Tuy người nào trong Thất Hổ Tướng cũng được phong làm Đại tướng quân, nhưng đãi ngộ khác nhau một trời một vực. Ở tây đại doanh hai năm, thường xuyên thư từ qua lại với Lý Hiếu Tông, y cũng dần bị Lý Hiếu Tông ảnh hưởng.
Thậm chí hai người ước định, một khi Lý Viễn Sơn có dấu hiệu bại trận, hai người bọn họ liền kết hợp với nhau tấn công Tương Châu.
Nhưng
Hiện tại Lý Hiếu Tông chết rồi, quân Tùy lùi lại đằng sau. Nếu y không có hành động gì, thì có thể khiến cho Lý Viễn Sơn nghi ngờ. Mà chỉ cần tiêu diệt được đội quân Tùy này, Mạnh Vạn Tuế sẽ được rất nhiều chỗ tốt. Nếu có vây khốn rồi bức đội quân này đầu hàng, thực lực của y sẽ tăng nhiều. Cho dù là Lý Viễn Sơn cũng phải thay đổi thái độ với y. Phải biết rằng bốn vạn tinh nhuệ cộng thêm một vạn hàn kỵ, đủ để Lý Viễn Sơn phải để mắt tới.
Hơn nữa có được đội quân Tùy này trong tay, y cũng có nhiều sự lựa chọn hơn.
Một khi Lý Viễn Sơn binh bại, y có thể đầu hàng triều đình.
Đáng tiếc, không như mong muốn.
Quân Tùy dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua Giáp Tử Câu. Thế công của triều đình ở Hà Tây Đạo không hề chậm lại, đó là vì đại quân tây chinh không thiếu vật tư tiếp tế. Hơn nữa liên tiếp chiến thắng, sĩ khí đang như cầu vồng. Đội quân Tùy này không thể mang hết được lương thảo trong đại doanh phản quân đi, số lượng mang theo chỉ miễn cưỡng vượt qua được mùa đông. Mạnh Vạn Tuế bị thiệt hại nặng một khi nảy sinh ác độc, cho dù quân Tùy không sợ, nhưng tổn thất sẽ khá lớn.
Hơn nữa rời sơn trại đã được một tháng, cách sơn trại km còn có kỵ binh Mông Nguyên đóng quân. Nếu chẳng may người Mông Nguyên thừa dịp sơn trại hư không mà chiếm lấy sơn trại, thì quân Tùy sẽ không có chỗ đặt chân.
Phương Giải không cưỡi ngựa, mà ngồi trên một xe ngựa chứa đồ quân nhu. Xe ngựa không có thùng xe. Hắn ngồi khoanh chân trên những bao tải đựng đầy lương thực. Trước mặt hắn đặt một cái khay, trên khay có ít lạc, một bình trà, vừa ăn uống vừa ngắm phong cảnh, có vẻ tiêu diêu tự tại. Chỉ là Triều Lộ đao đặt ở bên cạnh, dường như còn lạnh hơn cả gió bắc.
Tôn Khai Đạo ngồi bên cạnh hắn, dựa vào một bao tải, híp mắt như là đang ngủ hay là nghĩ cái gì đó.
Sau khi vượt qua Giáp Tử Câu đi lên quan đạo, con đường rất thẳng cho nên không bị xóc nảy. Phương Giải tự rót cho mình uống, cũng không nói chuyện. Tôn Khai Đạo mở mắt thì nhìn thấy một ngọn núi cực kỳ hùng vĩ, liền không nhịn được khen một tiếng, khiến Phương Giải phải nhìn sang.
- Tướng quân thấy ngọn núi đó thế nào?
Tôn Khai Đạo hỏi.
- Thẳng tắp giống như là kiếm.
- Đúng vậy.
Tôn Khai Đạo gật đầu:
- Thế núi lăng lệ, cho nên mặc dù có nhiều du khách muốn đi lên nhưng lại không dám, chỉ có thể từ xa nhìn. Mà bên cạnh nó có mấy sườn núi có cảnh sắc xinh đẹp, thế núi cũng bằng phẳng. Nếu là tỵ chức, tỵ chức sẽ chọn nơi thấp hơn, không muốn mạo hiểm. Dù đứng ở chỗ cao có cảnh sắc đẹp hơn một chút, nhưng dễ dọa người.
- Ngươi định nói gì vậy?
Phương Giải hỏi.
Tôn Khai Đạo cười cười:
- Bởi vì ngọn núi đó lăng lệ, cho nên mọi người đều kính trọng nhưng giữ khoảng cách. Nếu muốn lại gần, nên giữ ở mức vừa phải, đừng cao quá. Một người nếu khí thế quá thịnh, ngược lại sẽ không tốt, bởi vì mọi người sẽ bị nhuệ khí của người đó làm cho thương tổn. Càng ở tình cảnh bất lợi, càng phải hạ thấp chút, như vậy không chỉ là người bên cạnh, ngay cả đối thủ đều sẽ cảm giác dễ gần.
Y liếc nhìn Phương Giải một cái, nói tiếp:
- Tỵ chức nói thẳng luôn vậy, đã tới hiện tại, cho dù chúng ta lập tức rời đi cũng không có gì hay. Dù sao đã tới nơi này rồi, không bằng đơn giản lưu lại. Đã có kẻ nói lời không giữ lời, chẳng lẽ chúng ta không thể dùng gậy ông đập lưng ông sao? Tướng quân làm bộ như không có việc gì, càng thêm kính trọng Mưu Lương Bật, nói gì nghe nấy, nói gì đều vâng theo, không bao lâu sau, y liền không còn đề phòng tướng quân nữa…
Phương Giải lắc đầu:
- Ta chỉ hơi bất mãn thôi, chứ không oán giận như lời ngươi nói. Nếu như Mưu đại nhân nói trước với ta rằng y muốn lập uy, thì ta sẽ không để ý.
- Y không tin tướng quân.
Tôn Khai Đạo mỉm cười nói:
- Tuy ta không biết về Mưu Lương Bật, nhưng từ việc này có thể nhìn ra được tính cách của y. Y nhận hết công lao của tướng quân về bản thân, có khả năng vẻ khiêm nhường lúc trước chưa hẳn là thật, tám chín phần là y đang thử dò xét mục đích thực sự của tướng quân. Ngay từ lúc đầu y đã tính kế tướng quân rồi. Người như vậy, tướng quân cần gì phải khách khí nữa? Tướng quân và Thôi tướng quân hợp lực bảo vệ y, y lại không biết ơn thì thôi còn tính kế với chúng ta. Cho nên chúng ta cũng không phải nể mặt y nữa.
- Lúc vừa tới đây, ta đã khuyên tướng quân trực tiếp nhận lấy binh quyền. Chỉ sợ lúc đó Mưu Lương Bật lo lắng nhất cũng là tướng quân. Kẻ đó thật biết diễn trò.
- Ngay từ đầu, y rất thân cận với tướng quân, thật giống như y không tin một ai trong quân Tùy, chỉ tin một mình tướng quân vậy. Tướng quân muốn giết Lý Hiếu Tông, y dốc sức tương trợ, kỳ thực là vì y muốn nhìn thấy Lý Hiếu Tông chết hơn bất kỳ ai…Sau đó Thôi tướng quân cực lực ủng hộ tướng quân chủ trì quân vụ, chỉ sợ cũng nằm ngoài dự liệu của Mưu Lương Bật. Cho nên y cố ý đứng chung một thuyền với Thôi Trung Chấn, nhìn như là nguyện ý nâng tướng quân lên làm chủ tướng, kỳ thực muốn thăm dò mục đích thực sự của tướng quân là gì. Hai là muốn thăm dò tâm tư của các tướng lĩnh quân Tùy kia.
- Hiện tại suy nghĩ lại, ngày đầu tiên y biểu hiện do dự khi giết các thân tín của Lý Hiếu Tông, cũng là cố ý. Mấy ngày trước, y giết một vạn sáu ngàn tù binh mà không nhăn mày một cái, chẳng lẽ y thực sự vì thân tín của Lý Hiếu Tông xuất thân từ chiến binh mà không đành lòng sao? Lúc y hạ lệnh xử tử tất cả tù binh, tỵ chức liền biết trong lòng người này cất giấu một thanh dao găm cực kỳ sắc bén.
- Hết thảy đều nằm trong kế hoạch của y. Năm đó y được xưng là Nhị Lương Thần, quả nhiên là danh bất hư truyền…
Tôn Khai Đạo cười lạnh:
- Tướng quân tìm y nói ra toàn bộ kế hoạch, chỉ sợ lúc đó trong lòng y mừng như bắt được vàng. Tướng quân bảo tỵ chức tới Giáp Tử Câu là thử xem phản quân rốt cuộc có bao nhiêu phục binh. Đương nhiên tỵ chức cũng hiểu mệnh lệnh này của tướng quân là để Lục Phong Hầu và Trần Bàn Sơn không còn khúc mắc gì với tỵ chức nữa. Tướng quân lệnh cho Lục Phong Hầu dẫn theo Dương Tự doanh trông coi cửa cốc, là vì bảo vệ đường lui của đại quân. Sau đó dẫn theo khinh kỵ binh của Sơn Tự Doanh, lại mượn hàn kỵ của Hoàn Nhan Trọng Đức. Tất cả việc này có liên quan gì tới Mưu Lương Bật cơ chứ? Nhưng hiện tại các tướng lĩnh quân Tùy kia đều tưởng rằng là y an bài.
Phương Giải biết Tôn Khai Đạo nói không sai, mình quả thực đánh giá thấp Mưu Lương Bật.
Nói chính xác hơn, hắn đánh giá thấp dục vọng của một người.
Húc Quận Vương chết rồi, không chỉ Lý Hiếu Tông muốn đội quân có sức chiến đấu mạnh mẽ này, mà ngay cả Mưu Lương Bật cũng muốn.
Chỉ có điều, y không tranh được với Lý Hiếu Tông.
Mưu Lương Bật là văn nhân, Lý Hiếu Tông là quân nhân, các tướng lĩnh quân Tùy dễ chấp nhận người sau hơn. Mà từ đầu tới cuối Lý Hiếu Tông đều nâng cao khẩu hiệu báo thù cho Húc Quận Vương, cho nên Mưu Lương Bật đã rơi xuống thế hạ phong. Sau khi y bị Lý Hiếu Tông tước đoạt quyền lực, cho dù y có mưu mẹo hơn người nhưng vì không có thực lực, nên cũng chỉ có thể khuất phục Lý Hiếu Tông. Mà vừa lúc đó Phương Giải tới, giết đi Lý Hiếu Tông, Mưu Lương Bật sao có thể không động tâm được?
…
…
Trên xe ngựa, Mưu Lương Bật tự tay rót trà cho Thôi Trung Chấn:
- Thôi tướng quân, ta biết rằng trong lòng ngươi có chút không thoải mái, cho nên mới mời ngươi tới đây. Có một số việc, nói thẳng thắn vẫn tốt hơn.
Y liếc nhìn Thôi Trung Chấn một cái, mà Thôi Trung Chấn căn bản chẳng thèm nhìn y.
- Ta biết chuyện này ta làm hơi quá, nhưng ta bị bất đắc dĩ. Ta cũng là vì suy nghĩ cho đội ngũ này, chứ không phải xuất phát từ tư tâm. Lúc này là lúc chúng ta cần đoàn kết chân thành, một khi nội bộ lục đục, bị hủy chính là đội ngũ mấy vạn người thật vất vả mới gây dựng lên được này.
Thôi Trung Chấn vẫn không nói một lời, ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
- Quả thưc…ta có chút ích kỷ.
Mưu Lương Bật ngồi xuống, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Nhưng Thôi tướng quân nên biết, nếu ta không làm ra chút thành tích, thì đâu còn mặt mũi nào trở về triều đình gặp bệ hạ? Cho dù cuộc chiến Tây Bắc là do Lý Viễn Sơn mưu nghịch nên mới thảm bại, đại quân bảy mươi vạn gần như bị diệt hết, nhưng ta và Vương gia khó thoát khỏi sai lầm này. Vương gia đi rồi, hiện tại chỉ còn có mình ta…Ta cũng cần đội ngũ này, cần đánh thắng vài trận, bằng không lúc đại quân triều đình chiến thắng trở về, thì chắc Thôi tướng quân cũng biết kết cục của ta là gì rồi đấy.
- Ta khác với Thôi tướng quân, ta chịu trăm cay ngàn đắng trong nhà giam mấy chục năm, vốn tưởng rằng cuộc đời này coi như chấm dứt. Nhưng bệ hạ ban ơn thả ta ra, rồi ủy thác trọng trách. Lúc đó trong lòng ta hưng phấn, người khác khó mà lý giải. Sở học nửa đời của ta, rốt cuộc có cơ hội thi triển, sao ta có thể mất hứng được? Nhưng cũng vì một trận chiến bại, mà ta nhất định phải gánh vác hậu quả, cái này có công bằng không? Cho dù bệ hạ khai ân không chém đầu ta, thì kết cục của ta cũng là về nhà dưỡng lão.
- Vì sao? Dựa vào cái gì?
Có lẽ vì kích động mà bàn tay của Mưu Lương Bật run nhè nhẹ:
- Chuyện này đúng là ta có lỗi với Phương tướng quân, tí nữa ta sẽ đi tìm Phương tướng quân nói rõ ràng. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, nên ba người chúng ta phải đồng tâm hợp lực mới có thể bảo vệ được đội ngũ này, mới có thể dành được càng nhiều công lao. Phương tướng quân…Phương tướng quân rất được bệ hạ tín nhiệm, vả lại tuổi còn trẻ đã tới vị trí này, tiền đồ rực rỡ. Ta thì không giống với…ta đã năm mươi tuổi rồi…
Y dừng một lát rồi nói tiếp:
- Hôm nay ta nói những lời thành thật với Thôi tướng quân, là mong Thôi tướng quân hiểu cho.
Bàn tay đang cầm chén trà của Thôi Trung Chấn cứng lại giữa không trung, cũng không biết qua bao lâu, y buông chén trà còn chưa uống ngụm nào xuống, nhìn Mưu Lương Bật, rất nghiêm túc nói:
- Tỵ chức hiểu khổ tâm của đại nhân. Chỉ có điều từ đầu tới cuối đại nhân không hề để ý tới một việc…Nếu ngay từ lúc đầu Phương Giải đã muốn tranh giành vị trí với đại nhân, chẳng lẽ còn dâng diệu kế kia cho đại nhân sao?
- Hắn là khâm sai, thân mang hoàng mệnh trong người…sở dĩ dốc hết sức ủng hộ đại nhân chủ trì quân vụ, thứ nhất là vì đại nhân là người thích hợp nhất, thứ hai…Phương Giải nói với tỵ chức rằng, hắn rất cảm kích đại nhân vì lúc ở Trường An đại nhân đã chiếu cố hắn. Hắn là một người tri ân đồ báo, mà đại nhân không biết rằng, sau chuyện này, tình cảm đó sẽ không còn sao? Đại nhân chiếm được đội ngũ này, nhưng có lẽ sẽ mất đi….thứ còn quan trọng hơn.
Lúc nói xong lời này, Thôi Trung Chấn nhảy xuống xe ngựa, rời đi không quay đầu lại.
Mưu Lương Bật kinh ngạc nhìn bóng lưng của Thôi Trung Chấn, trầm mặc thật lâu.