Tô Bất Úy cẩn thận khoác áo ngủ lên người Hoàng Đế, động tác nhẹ nhàng. Hoàng Đế nằm tựa vào ghế, dường như đang ngẩn người, mắt nhìn chằm chằm lên trời. Không ai biết vì sao, Tương thành bị phá là một chuyện đáng để vui mừng, nhưng Hoàng Đế chẳng vui mừng chút nào, thậm chí chẳng tiến vào tòa cung điện mà Lý Viễn Sơn chọn từ một nhà phú hộ ở tạm.
Qua giờ Ngọ chính là lúc khí trời ấm áp, Hoàng Đế bảo Tô Bất Úy dìu y rời khỏi phòng, chọn một chỗ sạch sẽ hướng về phía mặt trời, nằm trên ghế nghỉ ngơi.
Đã ít nhất mười ngày Hoàng Đế chưa đi ra ngoài hít thở khí trời. Biểu hiện giống như một người đã tuổi già sức yếu.
- Bên ngoài vẫn có gió, nếu bệ hạ không thích thì quay vào trong ngồi.
Tô Bất Úy nhẹ nhàng nói.
Hoàng Đế khẽ gật đầu, thu hồi ánh mắt lại.
- Mọi người đã tới chưa?
Hoàng Đế hỏi.
Tô Bất Úy cúi đầu nói:
- Ngoại trừ Đại tướng quân Cao Khai Thái còn đang chỉnh đốn binh mã, bố trí nhân sự ở ngoài Tương thành ra, các văn võ bá quan khác đã ở trong điện chờ rồi.
Hoàng Đế ừ một tiếng:
- Kim Thế Hùng đâu?
- Đang tắm thay quần áo.
Hai tiểu thái giám mỗi người ôm một chồng tấu chương chậm rãi đi vào sân. Tô Bất Úy khoát tay ra hiệu cho bọn họ lui xuống trước. Hoàng Đế liếc nhìn một cái, phất phất tay:
- Mang đi mang đi…hôm nay trẫm không đọc tấu chương, về sau cũng không đọc nữa. Phái người trở lại kinh thành nói với Thái tử, trẫm hơi mệt, về sau có tấu chương không cần mang tới quân đội nữa, để Thái tử và Hoàng hậu thảo luận xử lý.
- Vâng.
Trác Bố Y lên tiếng, liếc mắt ra hiệu cho hai tiểu thái giám rời đi.
- Tô Bất Úy, trẫm biết bình thường ngươi thích nhìn sao bói toán, do sợ trẫm trách cứ nên chỉ lén lút làm. Lúc này nhàn rỗi, ngươi tính toán giúp trẫm xem thiên vận hôm nay thế nào?
Tô Bất Úy vội vàng trả lời:
- Nô tài đã tính qua, hôm nay mọi việc đều thuận lợi.
- Ngày lành a…
Hoàng Đế vẫy tay:
- Vậy thì đỡ trẫm đứng dậy, chúng ta đi Hạo Nhiên điện.
Tô Bất Úy dìu Hoàng Đế đứng dậy, vừa vặn có thái giám dẫn theo Kim Thế Hùng tới yết kiến. Hoàng Đế nhìn y một cái, thản nhiên nói:
- Mấy lời dư thừa không cần nói lại, thời gian qua khiến ngươi ủy khuất trong nhà lao của Cẩm Y Giáo, lát nữa trẫm sẽ cho ngươi một lời giải thích. Đi theo sau trẫm, vừa đi vừa kể lại chuyện của Húc Quận Vương trong mấy năm ở núi Lang Nhũ. Nói những chuyện vui ấy, hôm nay trẫm không muốn nghe những chuyện đau thương.
- Vâng!
Kim Thế Hùng gật đầu, sau đó liếc nhìn Tô Bất Úy một cái. Tô Bất Úy hơi than nhẹ, vẻ mặt ngưng trọng.
Hạo Nhiên điện là do Lý Viễn Sơn xây lên. Tuy không rộng lớn bằng Thái Cực điện ở trong thành Trường An, nhưng quy mô không tính là nhỏ. Hoàng Đế được dìu tới Hạo Nhiên điện, ngắm qua cái điện này, mỉm cười nói cái tên ‘Hạo Nhiên’ này rất hay. Đáng tiếc trên người Lý Viễn Sơn không có cái khí hạo nhiên kia, nên không ngồi được ở cái đại điện này.
Hai hàng Kim Qua võ sĩ đứng thẳng tắp ở bên ngoài điện, uy phong lẫm lẫm.
Trong đại điện, có ít nhất quan viên văn võ đang ngồi chờ. Tương thành đại thắng, cơ hồ ai cũng có ý cười trên mặt. Lý Viễn Sơn phòng thủ Tương thành ngày, cuối cùng không chống đỡ được thế công của đại quân triều đình mà hoảng hốt chạy trốn từ cửa tây. Chiến thắng Tương thành có ý nghĩa rất lớn, đủ để lưu danh sử sách. Nơi này là nơi ở của Lý Viễn Sơn, là nơi y xưng vương. Triều đình thu phục Tương thành, tương đương với tuyên bố chính quyền của phản quân Lý Viễn Sơn đã sắp tan rã.
Nhìn thấy Hoàng Đế tiến vào, tất cả thần tử lập tức khom người cúi chào.
Tô Bất Úy dìu Hoàng Đế đi lên bậc thang có chín bậc, ngồi xuống cái ghế mà Lý Viễn Sơn đã từng ngồi ba năm.
- Chúng thần chúc mừng bệ hạ, Tương thành vừa phá, Lý nghịch tan tành còn không xa.
Có người bắt đầu ca ngợi công đức của Hoàng Đế, người phụ họa thì dùng những lời lẽ bay bướm tâng bốc Hoàng Đế. Tuy Hoàng Đế thoạt nhìn giống như một gốc cây sắp héo rũ, nhưng trong những lời ca ngời này, y vẫn là một ngọn núi cao nguy nga.
- Tất cả đứng lên đi.
Hoàng Đế thản nhiên nói một câu, thoạt nhìn tâm tình dần dần tốt lên. Sau khi biết tin Tương thành bị công phá, Lý Viễn Sơn dẫn theo tàn binh rút đi, vẻ mặt của Hoàng Đế chưa hề có ý cười. Có lẽ là bị lây nhiễm bởi các đại thần, nên khóe miệng của y hơi nhếch, khiến đám triều thần nhớ tới thần thái của bệ hạ trước lúc tây chinh.
- Hôm nay trẫm rất vui, cho nên nghe những lời ca ngợi này của các khanh, trẫm cũng thoải mái hơn mọi lần. Từ khi Tây chinh đại bại, Tây Bắc rơi vào tay giặc, đã ba năm rồi trẫm chưa thực sự vui vẻ. Mỗi nghi nghĩ tới hàng triệu dân chúng của ba đạo giang sơn đang chờ trẫm tới giải cứu, trong lòng trẫm đau đớn giống như bị dao găm cắm vào. Tương thành phá, là chuyện tốt. Dù Lý Viễn Sơn còn chưa đền tội, nhưng ngày cuối cùng của y đã không còn xa.
- Lý nghịch bị giết, chỉ còn là chuyện sớm muộn!
Lại có người đứng ra, bắt đầu ca tụng công đức.
Hoàng Đế mỉm cười gật đầu:
- Các khanh theo trẫm tây chinh, đều khổ cực…Trẫm luôn nghĩ, sau khi bình định nên ban thưởng cho các khanh cái gì mới xứng với những chiến công mà các khanh đạt được? Chuyện này khiến trẫm đau đầu. Các khanh đều xuất thân từ danh môn, gia tài bạc triều, nếu thưởng tiền bạc, các khanh sẽ không để vào mắt. Nếu thưởng tước vị, không ít người trong các khanh đã là Quốc Công, cho nên trẫm phát sầu, không biết làm sao để cho tất cả các khanh vừa lòng.
- Chúng thần hiệu lực cho bệ hạ là vì bổn phận, không dám nói tới công lao.
- Chúng thần có thể phân ưu cho bệ hạ, chính là vinh quang lớn nhất của chúng thần.
- Nguyện làm tùy tùng cho bệ hạ, chỉ nguyện đi theo bệ hạ!
Đã nhiều ngày mọi người không thấy tâm tình của Hoàng Đế tốt như vậy, cho nên càng thêm ra sức nịnh nót.
Dường như Hoàng Đế rất hưởng thụ, y giơ tay ý bảo mọi người im lặng:
- May mắn, trẫm suy nghĩ thật lâu cuối cùng cũng nghĩ ra, nên ban thưởng cho các khanh vinh quang gì lớn nhất rồi.
Mọi người an tĩnh lại, chờ câu dưới của Hoàng Đế. Trong mắt mỗi người có ít nhiều chờ mong, còn có một tia đắc ý.
Nhưng câu kế tiếp, giống như tiếng sấm vang trong đầu mỗi người!
- Sức khỏe của trẫm càng ngày càng yếu, tới những lúc này càng thêm luyến tiếc, luyến tiếc tình cảm quân thần chúng ta. Cho nên trẫm bỗng nhiên nghĩ tới, nếu dẫn theo các khanh cùng đi, tiếp tục làm quân thần ở thế giới bên kia, chẳng phải tốt lắm sao? Các khanh nói xem, như vậy được không?
Lời này vừa thốt ra, đại điện lập tức lặng ngắt như tờ.
…
…
Dường như Hoàng Đế rất hài lòng với phản ứng của đám triều thần, không nhịn được cười rộ lên, trên khuôn mặt gầy gò nở một nụ cười rạng rỡ. Y duỗi tay chỉ vào những đại thần phía dưới:
- Những người đi theo trẫm xuất chinh, đều là những người mà trẫm tỉ mỉ suy xét. Trẫm đã mất không ít tâm tư, trẫm không dẫn theo những thần tử trẫm ghét, mà là dẫn theo những thần tử trẫm thích nhất. Cho nên trẫm muốn ban thưởng các khanh điều đó, chắc các khanh đều rất vui mừng nhỉ?
Đám quan văn bị hù tới mặt không còn chút máu, cổ họng run rẩy tự nói:
- Chắc…chắc bệ hạ…đang nói giỡn.
- Không phải nói giỡn.
Hoàng Đế mỉm cười:
- Quân không nói giỡn.
Y khoát tay, Tô Bất Úy lập tức hướng bên ngoài đại điện hô một tiếng. Theo sát sau rất nhiều Cẩm Y Giáo tràn vào Hạo Nhiên điện, hoành đao sắc bén đã rời khỏi vỏ. Cửa Hạo Nhiên điện bị đóng lại, ánh sáng trong điện lập tức tối đi.
- Bệ hạ!
Có người hoảng sợ nói:
- Bệ hạ, đây là cớ gì?
- Cớ gì?
Hoàng Đế lắc đầu:
- Các khanh a…vừa rồi đều nói nguyện ý đi theo trẫm, hiện tại sao lại thay đổi thái độ rồi?
Y dừng một chút, thở nhẹ một tiếng, nói:
- Tới lúc này, điều khiến trẫm vui vẻ nhất chính là đưa ra quyết định như vậy. Trẫm vốn còn do dự, nhưng lúc trẫm thấy các ngươi thoải mái cười to khi Tương thành bị phá, trẫm biết không thể do dự được nữa…Các ngươi không ngu, trẫm cũng không ngu. Cho nên các ngươi không cần phải giả ngu nữa…Tương thành phá, có đáng phải cao hứng như vậy không? Các ngươi cao hứng không phải vì trẫm thu phục lại một miếng đất, mà cao hứng là vì trẫm sắp đi xuống cái bẫy mà Chủ tử các ngươi đào lên rồi.
- Trẫm sẽ không oan uổng bất kỳ ai trong các ngươi. Chẳng lẽ các ngươi không có thư từ lui tới với Lý Viễn Sơn? Lý Viễn Sơn cần các ngươi âm thầm hiệp trợ, khuyên nhủ trẫm từng bước đi vào cạm bẫy mà y bố trí. Nhưng các ngươi không biết rằng, hiện tại Lý Viễn Sơn cũng không cần các ngươi…
Y vẫy tay, lập tức có hai Cẩm Y Giáo mang theo một giỏ trúc tiến vào.
- Lý Viễn Sơn cố ý lưu lại những thư từ này mà không hủy đi, các ngươi đoán xem, y muốn làm gì?
Hoàng Đế cười cười, cười rất vui vẻ.
- Bệ hạ, ngài đang muốn làm kẻ địch với thế gia khắp thiên hạ sao?
Có người rốt cuộc không chịu được áp lực mà đứng ra, chỉ vào Hoàng Đế rống giận.
Hoàng Đế khẽ cười nói:
- Các ngươi vẫn chưa nghĩ ra vì sao tây chinh lần này trẫm chỉ dẫn theo hai mươi vạn chiến binh, còn lại đều là dân dũng mới triệu mộ à? Hiện tại trẫm nói cho các ngươi biết, trẫm không còn tin vào quân đội nữa. Nếu trẫm muốn diệt trừ các ngươi, mà có các tướng lĩnh ở đây, thì sẽ khó mà ra tay được. Nếu xử lý không tốt có thể bị các ngươi liên hợp trước rồi đưa trẫm tới địa phủ. Sở dĩ trẫm chiêu mộ dân dũng, chính là để ngăn cách các ngươi khỏi quân đội…Nói ra, trẫm thực xin lỗi với những dân chúng hết lòng ra sức vì nước kia. Bọn họ đi theo trẫm tới Tây Bắc, mà trẫm lại biết không có mấy người trong bọn họ có thể sống sót trở về. Nhưng bọn họ là con dân của trẫm, lúc trẫm cần bọn họ, bọn họ nên đứng ra.
- Ngươi nói trẫm làm vậy sẽ trở thành kẻ địch với thế gia khắp thiên hạ…
Hoàng Đế trầm mặc một lúc rồi đề cao âm thanh:
- Trẫm muốn làm như vậy đã không phải ngày một ngày ngày hai rồi. Trẫm thừa nhận trước kia trẫm không có dũng khí đó, nhưng hôm nay trẫm có!
- Lần tây chính này, bình định chỉ là mục tiêu đầu tiên. Chủ yếu nhất, vẫn là muốn lưu lại cho Thái tử một triều đình sạch sẽ, mang đi một đám quỷ xấu xa, dơ bẩn. Trẫm biết Lý Viễn Sơn định bố trí như thế nào. Chắc các ngươi cũng đều biết, chính vì những bố trí này của Lý Viễn Sơn, mà trẫm mới có cơ hội diệt trừ các ngươi…Trẫm dùng chính bản thân mình cùng hàng triệu dân dũng, hàng triệu phản quân chôn cùng các ngươi, các ngươi nên thấy hài lòng...Không lâu nữa, đại quân triều đình bị thất bại ở một nơi nào đó phía tây Tương thành, phản quân sát nhập vào đại doanh, những thần tử trung quân ái quốc các ngươi không có người nào nguyện ý đầu hàng, đều khẳng khái chịu chết. Lúc trẫm nhàm chán, sẽ viết ý chỉ ca ngợi từng người các ngươi gửi tới kinh thành, để Thái tử đỡ phải làm mấy việc nhàm chán đó.
Có lẽ là vì vừa mới uống thuốc, hoặc là vì hưng phấn, khí sắc của Hoàng Đế càng ngày càng tốt:
- Trẫm biết Lý Viễn Sơn đào một cái hố to, định lừa trẫm đi vào. Giúp đỡ y còn có La Diệu, còn có đám người các ngươi. Nhưng trẫm cũng đào một cái hố to, dùng mạng của trẫm cùng với hàng triệu dân dũng tận tâm và trung thành với trẫm, đổi lấy mạng của Lý Viễn Sơn và La Diệu! Trẫm không có cách nào lưu lại cho Thái tử một giang sơn hoàn chỉnh, cho nên trẫm đành phải lưu lại cho thằng bé một giang sơn đã khoét đi một miếng thịt thối. Mà các ngươi, vĩnh viễn không biết hố to mà trẫm đào ở nơi nào.
- Các ngươi đều là người thông minh, nhưng các ngươi lại coi trẫm như kẻ ngu.
Hoàng Đế thở dài:
- Nếu trẫm còn khỏe mạnh, thì lười dùng tới mấy biện pháp này giết các ngươi. Trẫm sẽ dùng thời gian mười năm, hai mươi năm, thậm chí ba mươi năm, từ từ tiêu diệt gia tộc của các ngươi, khiến các ngươi không kịp đề phòng, trẫm có năng lực đó…Đáng tiếc, ông trời không cho trẫm nhiều thời gian. Từ sau khi lên ngôi, trẫm đã giết không ít người, nhưng các ngươi vẫn luôn cảm thấy trẫm là người vị Hoàng Đế ôn hòa nhất trong các đời Hoàng Đế Đại Tùy. Trẫm vẫn đắc ý vì lừa dối được các ngươi. Nếu thời gian dành cho trẫm nhiều hơn, thì trẫm tính toán đắc ý cả đời.
Mọi người há hốc miệng, nhìn vị Hoàng Đế cao cao tại thượng kia đang chậm rãi nói.
Hoàng Đế hơi ngả người về phía trước, nhìn đám triều thần thất kinh, mỉm cười đắc ý nói:
- Lúc sức khỏe của trẫm tốt, trẫm sẽ từ từ chơi với các ngươi. Nhưng giờ sức khỏe của trẫm không được tốt lắm, nên chỉ có thể chơi nhanh hơn. Nhưng…lúc trẫm muốn chơi, các ngươi đều chỉ có thể ngoan ngoãn bị chơi.