- Chưởng giáo…vì sao ngựa có bốn chân mà người chỉ có hai chân?
Tiểu đạo đồng vừa đi bên cạnh vừa nghiêm túc hỏi.
Hạng Thanh Ngưu nhìn y một cái, khinh miệt nói:
- Bởi vì hai cái chân trước của ngươi đã biến thành hai cái tay rồi. Nói không chừng rất nhiều năm trước ngươi cũng đi đường như ngựa vậy.
Tiểu đạo đồng thở dài nói:
- Nếu đệ tử có bốn chân như ngựa để đi đường thì tốt biết mấy.
Hạng Thanh Ngưu tức giận nói:
- Con người là loài đứng đầu vạn vật, là chúa tể của thế gian, làm người không muốn làm, lại hâm mộ một con ngựa…Tiểu Tuấn, mấy năm tu hành của ngươi bị chó ăn hết rồi sao? Vậy ngươi nói cho ta xem, con ngựa có gì mà ngươi phải hâm mộ?
Đạo đồng Tiểu Tuấn chuyển cái gánh đồ sang vai bên kia, đau khổ nói:
- Chưởng giáo à, chẳng phải ngài đã xin đám lính kia mấy con ngựa để cưỡi đó sao? Cho dù không dùng để cưỡi thì cũng có thể để nó mang vác đồ đạc…Nhưng có ngựa rồi, vẫn để cho đệ tử vác là sao…Người vác nặng, ngựa lại rảnh rỗi, vậy chưởng giáo xin ngựa để làm gì, có phải cố ý tra tấn đệ tử và Tiểu Mỹ không…
Hạng Thanh Ngưu nghiêm túc nói:
- Tiểu Mỹ còn không lên tiếng, sao ngươi lải nhải lắm thế nhỉ.
Tiểu đạo đồng cõng Hạng Thanh Ngưu khóc không ra nước mắt:
- Chưởng giáo à, không phải là đệ tử không muốn lên tiếng, chỉ là mệt không nói được ra lời…
- Các ngươi có thể hăng hái lên một chút được không, ta làm vậy cũng vì muốn tốt cho các ngươi.
Hạng Thanh Ngưu rất nghiêm túc nói:
- Chúng ta đã xuất quan, vượt qua Thanh Hạp chính là tới địa bàn của đám mọi rợ Mông Nguyên rồi. Tu vị của hai ngươi quá kém, tùy tiện một đệ tử Phật tông cũng đủ làm gỏi hai ngươi rồi. Hiện tại hai người chịu khổ, chính là để về sau có thể đấu được với kẻ thù.
Tiểu Tuấn:
- Đệ tử đã hiểu, chưởng giáo làm vậy là muốn thân thể của chúng đệ tử càng thêm cường tráng, như vậy lúc đối địch sẽ có thêm mấy phần thắng.
- Không không…
Hạng Thanh Ngưu rất nghiêm túc nói:
- Với tu vị của hai ngươi đừng mong đối địch. Ý của ta là, hai ngươi yếu như vậy, một khi bị bắt sẽ bị đối xử như trâu bò. Hai ngươi đã có kinh nghiệm dọc theo con đường này rồi, về sau gặp phải cũng đỡ khổ hơn…
Khóe miệng của Tiểu Tuấn co quắp, nói trái lòng:
- Đa tạ chưởng giáo dạy bảo!
Hạng Thanh Ngưu bĩu môi:
- Có bản lĩnh thì nói ra lời trong lòng ngươi.
Tiểu Tuấn cười ngượng hỏi:
- Chưởng giáo, có phải qua Thanh Hạp là khắp nơi đều là đám lừa ngốc?
- Phì!
Hạng Thanh Ngưu mắng:
- Ngươi cũng quá coi thường Phật tông rồi. Dù gì Phật tông cũng rất được tôn kính ở đại thảo nguyên. Những đệ tử bình thường của Phật tông đều đang ở trong chùa, trong chiền nhận sự cung phụng. Trừ khi có việc gì cần mới đi ra ngoài, bằng không rất ít đi lại. Cho dù ngươi ở thảo nguyên này cả tháng trời, cũng chưa chắc gặp được vài người của Phật tông có địa vị.
Tiểu Tuấn gật đầu, sau đó hỏi:
- Chưởng giáo, hai lão già tóc trắng kia đang làm gì vậy?
Hạng Thanh Ngưu nhìn huynh đệ Trần Hanh Trần Cáp đi ở phía trước, cười tự hào nói:
- Hai tên kia đã được ta khai ngộ, nhưng tính cách vẫn như vậy. Vừa rồi ta nói đuôi ngựa đực nhiều hơn đuôi ngựa cái ba mươi cái lông, hai người bọn họ không tin, cho nên đang đi theo sau cái mông ngựa để đếm lông.
Tiểu Mỹ kinh ngạc hỏi:
- Chưởng giáo, đuôi ngựa đực thực sự có nhiều hơn đuôi ngựa cái ba mươi cái lông?
Hạng Thanh Ngưu giận dữ:
- Ngươi đừng đi theo ta nữa, đi mà làm đệ tử của hai tên họ Trần kia đi!
Tiểu Mỹ giật mình:
- Hóa ra chưởng giáo đang lừa bọn họ…
Tiểu Tuấn liếc nhìn Tiểu Mỹ như nhìn một kẻ ngu si:
- Ta hay bảo ngươi là kẻ ngu ngốc, mà ngươi lại không thừa nhận. Chưởng giáo lừa bọn họ đi đếm lông đuôi của ngựa là một công đôi việc…Thứ nhất, hai người đó sẽ không còn quấn quít lải nhải nữa. Thứ hai, cũng có thể biết được đuôi ngựa cái và đuôi ngựa đực rốt cuộc có bao nhiêu cái lông.
Hạng Thanh Ngưu bất đắc dĩ thở dài:
- Mấy con ngựa này đều là ngựa đực…
Tiểu Mỹ không nhịn được khen:
- Ánh mắt của chưởng giáo thật tốt.
Đang nói chuyện, huynh đệ Trần thị bỗng nhiên đứng lại. Bởi vì dừng quá mức đột ngột, con ngựa đang đi về phía trước bị đau do cái đuôi bị nắm. Con ngưa không nhịn được quay đầu xì mấy tiếng tỏ vẻ tức giận. Tiểu Tuấn và Tiểu Mỹ cười tới toe toét, nhưng sắc mặt của Hạng Thanh Ngưu lại rất khó nhìn.
- Tiểu Tuấn, Tiểu Mỹ, các ngươi trở về núi Thanh Nhạc đi thôi.
Hạng Thanh Ngưu nhảy xuống từ lưng Tiểu Mỹ, chỉ vào đống đồ đạc mà Tiểu Tuấn đang gánh:
- Giờ ta không cần dùng tới vàng bạc nữa, các ngươi mang số còn lại về coi như là lộ phí. Dọc theo con đường này tốn không ít, hết ăn lại uống, nói là vì cảm ngộ thiên đạo, hiểu ra đạo tâm, nhưng thực ra là ta tham ăn ham chơi. Tuy nhiên số vàng bạc còn thừa vẫn đủ cho các ngươi trở về Nhất Khí Quan.
- Vì sao?
Tiểu Tuấn và Tiểu Mỹ đồng thanh hỏi.
Hạng Thanh Ngưu sửa sang lại quần áo của mình, lấy thắt lưng màu vàng tượng trưng cho chưởng giáo đạo tông đeo vào bụng. Bởi vì bụng của y quá lớn, cho nên cũng chẳng cần cài thắt lưng lại. Không biết vì sao, lúc buộc cái thắt lưng màu vàng này vào bụng, y mang theo vài phần thành tâm.
- Biến đi.
Hạng Thanh Ngưu khoát tay nói:
- Sau khi trở về nói với Mạt Ngưng Chi rằng, nàng ta chính là tân chưởng giáo của Đạo tông!
Nói xong câu đó, y vung ống tay áo, hai tiểu đạo đồng bị một cơn gió cuốn đi m. Hai người đồng thời la lên, nhưng Hạng Thanh Ngưu không quay đầu lại:
- Mau biến, qua Thanh Hạp tới nơi này, càng đi về trước cơ hội sống sót của các ngươi càng thấp. Các ngươi còn chưa chạm vào nữ nhân, nếu chết ở đây chẳng phải là tiếc nuối sao? Nói với Mạt Ngưng Chi rằng, dù lên làm chưởng giáo cũng chớ đắc ý, lưu cho lão tử một vị trí trong Nhất Khí Quan, có lẽ ngày nào đó lão tử sẽ trở về làm Thái Thượng Chưởng giáo!
Nói xong câu đó, Hạng Thanh Ngưu bước nhanh về phía trước.
Không biết vì sao, vào lúc này hai tiểu đạo đồng lại thấy bóng lưng của tên béo kia cực kỳ cao ngất, hùng vĩ.
…
…
- Vừa rồi mới nói không dễ thấy người của Phật tông, vậy mà mới qua Thanh Hạp đã gặp một đám mạnh mẽ rồi!
Hạng Thanh Ngưu cúi đầu mắng một câu, dắt con ngựa đi về phía trước, Trần Hanh Trần Cáp đi theo sau y. Ba người ba con ngựa, cũng không cưỡi, mà đón đầu đám người đang tới.
- Tí nữa đánh nhau, hai người các ngươi lên trước.
Hạng Thanh Ngưu vừa đi vừa nói.
Trần Hanh bĩu môi:
- Dựa vào cái gì…
Hạng Thanh Ngưu hếch bụng chỉ vào đai lưng màu vàng:
- Thấy cái này chưa? Đây là ngự tứ của bệ hạ, là Kim Yêu Đái tượng trưng cho thân phận chưởng giáo của Đạo tông. Một đại nhân vật như ta, gặp vài tiểu nhân vật còn phải đích thân động thủ sao? Hai người các ngươi phải có giác ngộ chứ…Tiểu Phương Phương đã để hai người các ngươi theo ta rồi, thì hai người các ngươi phải chịu trách nhiệm chứ.
Trần Cáp gật đầu:
- Vậy thì lúc nào tới ngươi ra tay?
Hạng Thanh Ngưu nghiêm túc nói:
- Lúc các ngươi không đánh được nữa.
Trần Cáp dừng bước, liếc mắt nhìn Hạng Thanh Ngưu.
- Ít nhất cũng phải gặp được mấy tên có địa vị như Thiên Tôn thì ta mới ra tay.
Hạng Thanh Ngưu cười ngượng ngùng nói:
- Ta là người có thân phận mà.
- Tại sao phải đánh?
Trần Hanh đột nhiên hỏi.
Hạng Thanh Ngưu trầm mặc, sau đó từng chữ từng câu nói:
- Đây vốn là một chuyện không cần phải lý do. Người giang hồ của Trung Nguyên thấy người Phật tông liền không vừa mắt. Người Phật tông cũng không ưa gì người Trung Nguyên. Ngươi hỏi ta vì sao, nếu ta trả lời là thiên ý, ngươi có cảm thấy vô nghĩa không? Nên chớ hỏi vì sao nữa, đánh nhau cũng cần lý do à?
Trần Hanh ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu:
- Không cần.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Đã tới nơi này rồi, gặp người của Phật tông mà không đánh một trận, chẳng phải là mất công vượt ngàn dặm xa xôi tới đây sao.
Lúc nói xong câu này, trong lòng y chợt có bi thương.
Mười mấy năm trước, Nhị sư huynh đi về phía tây, từ đó không trở lại Trung Nguyên nữa. Một năm trước Đại sư huynh đi về phía tây, cũng không có tin tức truyền về. Hiện tại, y đã vượt qua Thanh Hạp. Bốn sư huynh đệ, ngoại trừ La Úy Nhiên ra, như ma xui quỷ khiến đi lên cùng một con đường. Nhị sư huynh, người được sư phụ khen là người có tu vị mạnh nhất cũng không làm được gì. Đại sư huynh, người bị nhốt trong tù sau đó hiểu ra thiên đạo cũng không thể làm được gì…liệu ta có thể không?
Hạng Thanh Ngưu tự hỏi mình.
Y hít sâu một hơi sau đó nhổ một bãi nước bọt:
- Mặc kệ có được hay không, đánh trước nói sau.
Phía trước có không dưới một trăm đệ tử Phật tông. Mặc dù là người chăn nuôi trên đại thảo nguyên cũng rất khi nhìn thấy nhiều đệ tử Phật tông xuất hành như vậy. Lúc trước mấy lời của Hạng Thanh Ngưu nói với hai tiểu đạo đồng là không sai, đệ tử Phật tông tự giữ thân phận nên rất ít rời khỏi chùa miếu. Bọn họ sống để hưởng thụ đồ ăn và tiền bạc mà dân chăn nuôi đưa tới. Bộ lạc bình thường, cho dù là Ai Cân cũng khó có thể mời được đệ tử Phật tông xuất hành. Vậy mà đột nhiên xuất hiện gần trăm đệ tử Phật tông, nếu là có dân chăn nuôi trông thấy thì đã quỳ bái rồi.
Đi trước chừng ba tới bốn mươi đệ tử Phật tông mặc quần áo vàng. Đi sau là mười mấy tăng nhân mặc áo màu lam. Mười mấy người này gánh một cái kiệu, một tăng nhân trẻ tuổi mặc tăng bào màu đỏ ngồi khoanh chân trên đó. Bên cạnh cái kiệu là bốn tăng nhân mặc áo trắng, phía sau là mười mấy tăng nhân mặc áo vàng.
Có thể được khiêng kiệu đi đường, chứng tỏ có địa vị không thấp ở Phật tông.
- Có cần nói mấy câu chào hỏi không?
Trần Cáp hỏi Hạng Thanh Ngưu.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Tất nhiên, phải giới thiệu ta là chưởng giáo Đạo tông chứ.
Hắn đang định đi tới vài bước để nói chuyện, thì thấy tăng nhân trẻ tuổi ngồi trên kiệu kia giơ tay chỉ về phía trước nói vài câu gì đó. Theo sát sau, mười mấy tăng nhân mặc áo vàng đi trước lập tức lao về hướng Hạng Thanh Ngưu. Có người lộ ra giới đao, có người lộ ra nón đồng, sát khí đằng đằng.
- Ai nha, bạo lực vậy, làm sao ta chịu nổi.
Hạng Thanh Ngưu thấy những đệ tử Phật tông kia xông tới, liền không nhịn được cả giận nói:
- Để lão tử giới thiệu khoác lác chút cũng không cho, ta chọc gì các ngươi à. Hai người các ngươi không cần phải ra tay, đám nhãi con này để cho lão tử.
…
…
Trần Hanh Trần Cáp ngồi xổm một bên, ngắt cỏ lau bỏ vào miệng ngậm:
- Người này thật không đáng tin, còn nói cái gì mà thân phận nên không để hai chúng ta lên. Nhưng mới đánh nhau cái đã tự mình xông lên rồi…
- Ừ, đúng là không đáng tin…
Hai mươi mấy đệ tử Phật tông hô hào bằng tiếng Mông Nguyên rồi xông tới. Những người này là đệ tử cấp thấp của Phật tông, nhưng trong mắt dân chăn nuôi, bọn họ có địa vị như thần linh. Lúc này thấy một tên béo mặc áo đạo màu đen cổ quái, còn đeo một cái đai lưng sáng lập lòe đứng đó không hề né tránh, bọn họ lập tức nổi giận. Ở đại thảo nguyên, những dân chăn nuôi nhìn thấy bọn họ từ xa đã quỳ lạy rồi.
Một tăng nhân dùng tiếng Mông Nguyên lớn tiếng hỏi:
- Các ngươi từ chỗ nào tới, sao không tránh đường! Có phải là mọi rợ người Hán?
Hạng Thanh Ngưu vừa đi tới vừa xoắn ống tay áo lên:
- Đám rùa đen, bố mày là tổ tông của các ngươi đây!
Mắng xong y lại cảm thấy không thích hợp, lập tức nhổ một bãi nước miếng. Y mắng, đệ tử Phật tông cũng mắng, chỉ có điều đôi bên không hiểu nói gì. Một đệ tử Phật tông không kiên nhẫn, cách vài chục bước liền ném cái nón đồng thẳng tới Hạng Thanh Ngưu. Hạng Thanh Ngưu vừa thấy liền mỉm cười, nhếch miệng nói ba chữ.
- Tiểu đăng lâm.
Oành!
Một bàn chân thật lớn dài chừng mười mét đột ngột xuất hiện. Bàn chân này là do nguyên khí thiên địa rộng mênh mông tạo thành. Cái bàn chân thật lớn này sau khi xuất hiện liền giẫm mạnh xuống, hai mươi mấy tăng nhân áo vàng đều bị bàn chân giẫm xuống.
- Trang bức con mẹ các ngươi.
Hạng Thanh Ngưu nhìn thoáng qua tăng nhân mặc áo đỏ ngồi trên kiệu, giơ ngón giữa lên nói:
- Phương Giải nói ra hiệu kiểu này là đệch con mẹ các ngươi!
Y vừa dựng ngón cái lên, hai mươi mấy tăng nhân bị giẫm lên lập tức nổ tung đầu, máu bắn ra. Tên mập mạp có khuôn mặt thanh tú dễ gần này, không ngờ ra tay lại không lưu đường sống. Nhưng vẫn chưa hết, một ngón tay thật lớn bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau cái kiệu, đâm mạnh tới.